“Được rồi, sau này cậu sẽ biết, nhưng những người này là...”.
Ánh mắt Tô Nhiên dời đến mấy người nước ngoài phía sau Tân Lam, khi cô phát hiện trong đó lại còn có một anh da đen, lông mày Tô Nhiên không khỏi chau lại, sắc mặt bỗng chốc trở nên không vui.
Trước giờ cô không thích tiếp xúc với người nước ngoài.
Đặc biệt là hình tượng của anh trai da đen vô cùng không tốt.
Bởi vì lúc nhỏ có một tin tức khiến Tô Nhiên nhớ mãi không thôi.
Mấy tu sĩ da đen đã sát hại một gia tộc hào môn của Long Quốc, thủ đoạn của bọn họ vô cùng tàn bạo khiến người ta căm phẫn.
Đặc biệt là đối với phụ nữ... Vụ việc đó đã gây chấn động khắp cả trong nước và ngoài nước.
Nhưng vì họ có địa vị, là quý tộc của Long Quốc nên họ chỉ phải nhận một hình phạt nho nhỏ rồi trục xuất khỏi nước mà thôi.
Vì sự việc đó mà từ nhỏ đến lớn Tô Nhiên chưa bao giờ ra nước ngoài. Dù môi trường ở nước ngoài có tốt đến đâu cô cũng không muốn đi.
Trong lòng của cô trước giờ luôn là không phải tộc của tôi thì không chung lòng.
Nhưng làm bạn thân từ nhỏ đến lớn, Tân Lam đương nhiên cũng hiểu được tâm trạng lúc này của Tô Nhiên.
Cô ấy ngượng nghịu nói: “Ây da, Tiểu Nhiên Nhiên của tớ, bây giờ đã là thời đại nào rồi, cậu cũng nên bỏ thành kiến trong lòng đi.”
“Cậu đang phân biệt chủng tộc đó, như thế không được đâu!”
“Ở nước ngoài, cậu như thế này là phạm pháp đó.”
Tên da đen đó cười cười bước lên một bước, dùng tiếng phổ thông bập bẹ nói với hai người Tô Nhiên và Lâm Thiên Sinh: “Xin chào, tôi là Ni Khắc Nạp Tư Vương Đức Phát, rất vui khi được gặp mọi người, bạn của Tần thì cũng là bạn của tôi.”
Sắc mặc Tô Nhiên vô cùng khó coi, đứng nguyên tại chỗ không động đậy.
Tô Thiên Sinh thấy thế, vẻ mặt thờ ơ mở miệng nói: “Xin chào.”
Tân Lam xấu hổ cười cười, sau đó lại kéo tay của Tô Nhiên nói: “Bọn họ đều là người giúp việc tớ mời từ nước ngoài về, cậu nể mặt tớ đừng làm người ta xấu mặt nhé.”
'Trên mặt Tô Nhiên nở nụ cười gượng gạo nói: “Được rồi, tớ đưa mọi người đi ăn gì đã nhé.”
Tân Lam vui vẻ gật đầu liên tục.
Sau đó đột nhiên nhớ tới gì đó, lại nói với Tô Nhiên: “À đúng rồi, con nhóc Vi Vi kia đâu?”
“Cậu không nói cho nó là tớ về rồi sao?”
“Cũng không biết xảy ra chuyện gì, tớ không liên lạc được với nó.” Giọng điệu Tô Nhiên lạnh lùng nói: “Cô ta chết rồi.”
“Hơn nữa đã chết vì làm kẻ thù của tớ.”
“Chuyện này để lát nữa tớ nói với cậu.”
Nói xong cô liền gọi Tần Lam và đám người lên xe. Tân Lam nghe thế bỗng sững sờ tại chỗ, vẻ mặt khó tin.
Cô ấy biết rõ Tô Nhiên là dạng người như thế nào, nếu cô thật sự nói như thế vậy thì chắc chắn không phải là đang đùa.
Hơn nữa dựa vào tính cách đó của cô, chắc chắn sẽ không phải là người dẫn đầu chống lại Lăng Vi Vị.
Ngược lại với tính cách của Lăng Vi Vi như thế, không chừng là do cô ta đã làm chuyện gì quá đáng với Tô Nhiên rồi.