€ó lẽ vì đã trải qua sự tàn khốc của thế giới tu tiên nên anh đã nhìn thấy quá nhiều bản chất con người.
Trong lòng ít nhiều cảm thấy Tô Nhiên quá ngây thơ.
Nhưng những gì đã trải qua gần đây khiến Tô Nhiên không còn ngây thơ như trước nữa.
Cô chỉ hy vọng cô và Tân Lam sẽ không trở thành kẻ thù của nhau.
Thành phố Giang Nam đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng nhà họ Tân luôn đứng ở ngoài cuộc, tránh được mọi tranh chấp lần này một cách hoàn hảo.
Hơn nữa còn ký kết không ít hợp tác với tập đoàn Tô thị.
Vừa trở lại nhà họ Tô, Lâm Thiên Sinh và Tô Nhiên kinh ngạc phát hiện Nam Sơn Đạo Nhân và Diệp Phong đang đứng ở cửa.
Trong tay còn đang cầm thứ gì đó. Vừa nhìn thấy hai người bọn họ, Tô Nhiên không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhưng sau đó cô nhanh chóng nhận ra chắc hản hai người họ đến đây là để nói cảm ơn với Lâm Thiên Sinh.
Dù sao thì Lâm Thiên Sinh cũng đã cứu nhà họ Diệp của anh ta một mạng. “Sư tôn!” Lâm Thiên Sinh và Tô Nhiên vừa xuống xe, một già một trẻ mỉm cười đi tới.
Nam Sơn Lão Đạo vui vẻ nói: “Thưa ngài, những thứ này đều là chút lòng thành của bần đạo, hy vọng ngài và cô Tô sẽ không chê.”
Nói xong liền giao đồ trong tay cho người hầu của nhà họ Tô đang ở bên cạnh.
Nhưng người hầu của nhà họ Tô lại không dám đưa tay nhận lấy, mà dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Tô Nhiên và Lâm Thiên Sinh.
Tô Nhiên cười nói: “Vậy xin cảm ơn Nam Sơn Tiên Nhân và cậu Di: Có những lời này, bấy giờ người hầu nhà họ Tô mới nhận lấy đồ.
Diệp Phong cung kính cười nói: “Sư mẫu, người nên nói cảm ơn chắc hẳn phải là bọn tôi mới đúng.”
“Nếu không phải có sư tôn ra tay, lúc ấy có lẽ nhà họ Diệp tôi và tiên nhân đã không còn nữa.”
Tô Nhiên nghe vậy thì có vẻ hơi kinh ngạc, lên tiếng hỏi: “Anh gọi tôi là sư mẫu?”
“Chẳng lẽ anh đã bái chồng tôi làm sư phụ?” Phải biết rằng Diệp Phong bằng tuổi với Tô Nhiên.
Nhưng trước kia mỗi lần Tô Nhiên gặp Diệp Phong đều lễ độ cung kính, mà anh ta còn không quan tâm đến cô.
Bây giờ thái độ thay đổi nhanh như vậy, khiến cô nhất thời không thể phản ứng được.
Diệp Phong gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, sư mẫu.”
Lâm Thiên Sinh không thay đổi sắc mặt nói: “Được rồi, đi vào trong trước rồi nói, đừng đứng bên ngoài.”
Nói xong, anh liền sải bước đi vào cửa nhà họ Tô trước.
'Thấy vậy, Tô Nhiên vội vàng đi theo. Trở lại đại sảnh nhà họ Tô, mấy người ngồi quanh bàn trà.
Lâm Thiên Sinh hỏi Diệp Phong: “Trong quá trình tu luyện có gặp phải trở ngại gì không?”
Diệp Phong nói: “Bẩm sư tôn, trước mắt tu luyện không có vấn đề gì, chỉ là...” Nói đến đây, sắc mặt Diệp Phong có vẻ xấu hổ, muốn nói lại thôi. Lâm Thiên Sinh đương nhiên đã nhận ra ý của anh ta.
Nói đến cũng đúng, hiện tại tên này đang có tu vi Trúc Cơ viên mãn, nhưng lại không có công pháp gì.
Hơn nữa tu vi của anh ta đều là do Lâm Thiên Sinh ban cho anh ta.
Thiên phú của Diệp Phong cũng không bằng Tô Khả Hân, lại càng không nói đến tư chất, hai người này không chỉ chênh lệch chút ít.