Ba năm trước, Đan Sơ Lam tốt nghiệp xong thì ở lại Thành Đô một năm, nhưng sau đó do áp lực công việc với tiền thuê nhà, quyết định trở về Đàm Châu.
Tháng tám khi đó, Thành Đô đang là mùa mưa.
Cô ra ngoài mua vali nhưng quên mang theo ô, lúc đi về nhà thì gặp trận mưa. Mưa càng ngày càng nặng hạt, chỉ có thể đứng tạm dưới hiên một quán cà phê để chờ mưa tạnh.
Ban đầu Đan Sơ Lam cúi đầu nghịch điện thoại, sau đó cách một lớp kính thủy tinh nghe loáng thoáng một vài âm thanh từ bên trong quán cà phê. Hình như là một nam một nữ đang nói chuyện, giọng cô gái không giấu được sự tức giận hỏi—
"Cô gái hôm qua đi cùng anh là ai?"
Câu nói này, chỉ trong một lúc đã lôi kéo được sự chú ý của Đan Sơ Lam. Cô hơi ngước mắt lên, vội vàng vểnh tai lên hóng chuyện.
Bởi vì quay lưng vào nên nhìn không rõ mặt hai người kia, chỉ có thể tự mình suy đoán trong lòng.
Người đàn ông không trả lời, đối với sự im lặng này của anh ta cô gái càng thêm tức giận, buột miệng thốt ra một câu:
"Nếu như anh còn như vậy, có thể chia tay, đừng đối xử với em như vậy."
Không khí lại yên lặng mấy giây, người đàn ông đột nhiên cười nhạt một tiếng, giọng nói thản nhiên vang lên:
"Bạn trong hội nhóm thôi."
Nghe thấy lời giải thích này, Đan Sơ Lam vô thức bĩu môi.
Đúng như dự đoán, giây tiếp theo cô gái hơi nâng cao tone giọng hỏi:
"Bạn? Có bạn nào mà tay nắm tay nhau không?"
"Chơi game ấy mà." Giọng người đàn ông có chút bực mình, "Nếu em đã nghĩ như vậy anh cũng không còn gì để nói."
"Hạ Dị Chu!" Cô gái hét lên.
Nhưng người đàn ông được gọi là "Hạ Dị Chu" vẫn điềm đạm như cũ, thậm chí còn có chút lười biếng nhắc nhở:
"Đang ở nơi đông người, em chú ý hình tượng chút đi."
Nghe vậy, Đan Sơ Lam không nhịn được mà cau mày.
Đúng là tra nam mà.
Mưa cũng nhỏ dần chỉ còn lất phất vài hạt.
Hai người trong quán cà phê vẫn tiếp tục đôi co, Đan Sơ Lam ngoài có chút đồng tình với cô gái ra thì cũng không có suy nghĩ gì khác.
Cô xách vali lên, giây phút quyết định về nhà lại quay đầu nhìn vào trong tiệm cà phê. Lúc ấy, suy nghĩ của Đan Sơ Lam rất đơn giản. Cô chỉ là đơn thuần muốn xem xem tên tra nam Hạ Dị Chu này trông như nào.
Kết quả không ngờ lúc cô nhìn qua, cái tên tra nam đó cũng nhấc mí mắt nhìn về phía cô. Ánh mắt của hai người giao nhau.
Đan Sơ Lam nhìn người đàn ông có đường xương quai hàm góc cạnh, biểu cảm lạnh nhạt, ánh mắt cô ngây ra.
Trong lòng nghĩ: Tên tra nam này còn có chút nhan sắc.
Lời khen vừa dứt, tên tra nam trong quán cà phê bèn nhếch môi nở một nụ cười ám muội với cô. Nụ cười đó có chút lưu manh, ánh mắt cũng có vài phần tùy tiện.
Nói thật thì cũng rất đẹp trai.
Nhưng liên tưởng đến mấy lời cô gái kia vừa nói, nhất thời cảm thấy mắc ói, thế là quay đầu bỏ đi.
"Cậu với anh ta quen nhau như vậy sao?"
Nghe giọng nói kinh ngạc của Thịnh Chỉ, Đan Sơ Lam ừ nhẹ một tiếng.
"Không phải chứ." Thịnh Chỉ có chút không dám tin, "Cậu biết Hạ Dị Chu tồi như vậy mà vẫn thích anh ta sao?"
"..."
Đan Sơ Lam im lặng, không trả lời, qua một lúc mới nói.
"Cậu còn nhớ năm đó trước khi tớ quay về Đàm Châu đã có chuyện xảy ra chứ?"
"Nhớ chứ." Thịnh Chỉ nói, "Không phải cậu nói lúc đó cậu đi rút tiền về xong bị cướp sao."
"Đúng, là ngày đó."
Thịnh Chỉ ở phía bên kia màn hình hồi lâu mới có phản ứng, sau đó mới từ từ nói: "Cũng chính là nói, cái người anh hùng giúp cậu bắt cướp, xong còn xin WeChat cậu, tán tỉnh cậu là Hạ Dị Chu sao?"
"Ừ."
Đan Sơ Lam thu hồi tầm mắt, mím môi.
Ban đầu cô vốn không tin vào cái gọi là vừa gặp đã yêu, nhớ mãi không quên.
Nhưng rất kỳ lạ, ngày hôm đó Hà Dị Chu lấy lại túi xách, một tay đua lại túi cho cô, ánh mắt lạnh nhạt. Cùng với bóng lưng anh dần biến mất trong làn mưa bụi mịt mù. Làm Đan Sơ Lam nhớ tới bây giờ. Sau đó cô mới hiểu ra, thì ra trên thế gian này có người vừa gặp thật sự rất khó quên.
Thịnh Chỉ cười một cái, "Xem ra Hạ Dị Chu tình trường có chút phức tạp nhưng cũng không phải là người xấu?"
Đan Sơ Lam có chút bất lực, cô mở miệng định nói gì đó, nhưng lại thôi.
"Cho nên lần trước cậu kéo tớ tới Nha khoa Hoa Sơn là vì Hạ Dị Chu làm ở đấy?"
"Sao có thể chứ." Đan Sơ Lam mím môi dưới, "Tớ còn không có phương thức liên lạc của anh ấy, từ lúc từ Thành Đô trở về là đã mất liên lạc rồi, có quỷ mới biết anh ấy làm ở đâu."
"Cậu không biết?"
Đan Sơ Lam lườm cô, "Chứ sao nữa."
"Không phải chứ Sơn Phong ca, hóa ra lần trước cậu chọn Hạ Dị Chu là để nhìn anh ta sao, kết quả người ta còn không nhớ cậu là ai?"
"..." Đan Sơ Lam trầm mặc, "Nhìn rõ chân tướng nhưng không nói ra cậu có hiểu không vậy."
"Sau đó thì sao." Thịnh Chỉ hỏi, "Làm sao trong một tháng cậu với anh ta phát triển đến bước này vậy?"
Nhắc đến đây, Đan Sơ Lam liền cảm thấy hơi nhức đầu, "Nói ra dài lắm."
"Vậy cậu nói ngắn gọn thôi, nói trọng điểm ấy."
Đan Sơ Lam nhìn Thịnh Chỉ hào hứng, thở dài một hơi, lúc này mới kể lại đầu đuôi câu chuyện.
"Hai tuần trước, tớ nghe sếp tớ nói, có một hộp đêm ở khu Nam Dương bị tình nghi là mua bán trẻ em gái vị thành niên. Không biết thật giả ra sao, tớ chỉ là muốn cải trang vào đấy chơi một chút, thật thì không phải là có thêm tư liệu sao, còn giả thì thôi, tìm tin tức mà còn có thể như nào nữa."
"Sau đó thì sao?"
Sau đó?
Tư tưởng của Đan Sơ Lam đã thoải mái hơn, hộp đêm đó gì cũng không có, rất sạch sẽ. Coi như mất công đi một chuyến.
Lúc cô định đeo túi đi về, dưới ánh đèn mờ ảo thì nhìn thấy Hạ Dị Chu. Cởi bỏ trước áo blouse trắng nghiêm túc của ban ngày, anh mặc bộ vest tối màu, đứng dựa người vào tường, khóe môi nhếch lên cười, nét mặt vô cùng lưu manh (badboy).
Đàn ông vừa đẹp trai vừa phóng khoáng, ở những nơi như vậy rất được chào đón.
Đan Sơ Lam nhìn đám ong bướm vây quanh Hạ Dị Chu, lạnh lùng nhếch môi một cái. Trong lòng không kiềm được mà cảm khái, mấy năm không gặp, Hạ Dị Chu ngày càng tồi. Giống như con công xòe đuôi tìm bạn tình vậy.
Tiếng nhạc xập xình, không khí lẫn mùi của khói thuốc và bia rượu. Đan Sơ Lam nhíu mày, có chút ngửi không quen mấy mùi này, đang tính rời đi thì nhìn thấy Hạ Dị Chu đứng dậy.
Dáng người anh cao thẳng, đi về hướng cô. Sau đó dừng lại trước mặt cô.
Đan Sơ Lam ngẩng đầu nhìn anh, đang tính giả vờ không quen. Hạ Dị Chu đứng trước mặt mở miệng nói: "Giúp tôi cái này với?"
Thanh âm anh trầm lắng trong trẻo, tràn đầy hương vị thiếu niên, anh tự hỏi tự trả lời: "Muốn mời em một ly."
Lời vừa nói ra, Đan Sơ Lam cũng không phải đồ ngốc, cô cư nhiên biết rõ Hạ Dị Chu đang mượn bản thân mình để xua đuổi mấy cô gái đang đeo bám anh.
Nhưng cô không hề vui, rất rất không vui. Thế là cười khinh bỉ, từ chối: "Khỏi, tôi không uống đồ của người lạ."
Còn chưa nói hết câu, Đan Sơ Lam đã thấy Hạ Dịch Châu nhướng mày một cái. Ngay sau đó anh cười nhẹ một tiếng, nhấc mí mắt lên nhìn cô.
"Không uống đồ của người lạ? Tôi có tính là người lạ không." Hạ Dịch Châu cong môi, bộ dạng không đứng đắn, "Tôi với Nghiễn ca có quan hệ tốt, em cùng thanh mai nhỏ của ấy có quan hệ tốt, chín bỏ làm mười, chúng ta chắc cũng tính là quen chứ?"
Đan Sơ Lam nhìn anh một cái, lạnh lùng phân rõ mối quan hệ.
"Ai quen anh chứ?"
Nhìn thấy dáng vẻ này của Đan Sơ Lam, Hạ Dịch Châu càng cười lớn hơn.
"Không quen cũng được, giờ quen vẫn chưa muộn. Lần trước ở bệnh viện quên hỏi tên của em, là lỗi của tôi, tôi là Hạ Dị Chu, Dị trong dung dị (容易: đơn giản, dễ dàng), Chu trong Chu Nhi Phu Thủy (周而复始: quanh đi quẩn lại). Em tên gì thế?"
Nhìn Hạ Dị Chu không còn chút ấn tượng gì về mình, cô không biết lấy dũng khí từ đâu, hừ lạnh nói: "Tôi thấy là anh không cần giúp gì đâu, đây không phải mới là ý của anh sao?"
Nghe vậy, Hạ Dị Chu sững lại, sau đó cụp mắt xuống, lông mày hơi nhướng lên: "Nhìn mặt mà bắt hình dong? Như này là em không đúng rồi."
Đan Sơ Lam cười, nói móc: "Thứ tôi nhìn mặt mà bắt hình dong đều không phải là người."
Vứt lại câu nói này, cô liền quay đầu bỏ đi.
Sau khi rời đi, trong đầu Đan Sơ Lam toàn là sự việc cô đưa Thịnh Chỉ đến Nha khoa Hoa Sơn lấy số. Chắc lúc đó cô mất trí mới chọn Hạ Dị Chu.
Chó cũng không nhìn nổi tên tra nam Hạ Dị Chu này.
Lần thứ ba gặp lại Hạ Dị Chu đã là một tuần sau.
Hôm đó Đan Sơ Lam vô cùng xui xẻo, trên đường đi về nhà thì ô tô bị chết máy. Lúc đó đang là giờ cao điểm, phía sau truyền đến tiếng bíp còi inh ỏi. Từ trước đến nay cô chưa từng trải qua loại chuyện này, đang đứng ở đó không biết phải làm gì, bên tai truyền đến giọng nói lười biếng của Hạ Dị Chu.
"Cần giúp không?"
Đan Sơ Lam quay đầu, ánh mắt rơi trên khuôn mặt quen thuộc kia. Cô nhớ lúc đó Hạ Dịch Châu mặc bộ đồ thể thao màu xám, trên tai đeo tai nghe bluetooth. Sau lưng là cảnh phố đêm nhộn nhịp.
Đan Sơ Lam không nghĩ nhiều, gật đầu liên tục, nhận lấy sự giúp đỡ của Hạ Dị Chu.
Cũng là lần này, hai người thêm WeChat của nhau.
Cứ như vậy, hai người ở trên WeChat nói chuyện, dần dần đã thân thiết hơn.
"Sao Hạ Dị Chu chỗ nào cũng có tin đồn tình ái vậy."
Thịch Chỉ chép miệng một cái.
"Cậu biết vậy mà còn thích anh ta? Ngoài giúp cậu lấy lại túi tiền ra thì còn làm gì khác không?"
Đan Sơ Lam im lặng, không có cách nào thay Hạ Dị Chu bao biện.
"Không giống cậu chút nào, không phải cậu lý trí hơn tớ sao? Sự thật đều đã bày ra trước mắt, tớ tin không cần phải nói gì thêm với cậu, cậu biết rõ mà."
Ánh mắt Thịnh Chỉ cương nghị, ngồi thẳng người lên nghiêm túc nói: "Cậu tốt nhất đừng có cùng anh ta qua lại."
Đan Sơ Lam tim đập mạch. Cô liếm môi, không biết có phải là chột dạ hay không, cúi thấp đầu.
"Tớ biết rồi."
Giọng Thịnh Chỉ bình tĩnh: "Cậu biết mà tối nay vẫn còn cùng anh ta dùng bữa."
"Không ai có thể giữ lý trí mãi, đưa ra quyết định đúng đắn. Thịnh Chỉ, tớ cũng hy vọng... có thể cùng người mình thích yêu đương, kết hôn."
"..."
Bầu không khí có chút cứng nhắc.
Thịnh Chỉ nhìn Đan Sơ Lam trong màn hình, mặt nghiêm lại, không nói gì.
Thật ra trong chuyện này, điều làm cô chấn động nhất không phải là Đan Sơ Lam thích Hạ Dị Chu. Mà là Đan Sơ Lam biết Hạ Dị Chu như vậy mà vẫn thích anh ta.
Cô cùng Đan Sơ Lam quen biết nhiều năm, không hề nghĩ đến người lý tính như Đan Sơ Lam lại dính vào chuyện này.
Không đạt được tiếng nói chung, hai người vội vàng nói chưa đến mấy câu, liền ngắt điện thoại.
Thịnh Chỉ nằm trên giường, nhìn trần nhà màu trắng tinh, bắt đầu ngẩn ra. Đối với cuộc trò chuyện tối nay, cô có chút sầu não.
Một mặt thì cảm thấy Đan Sơ Lam là bạn thân nhất của mình, không hy vọng cô ấy sẽ bị tổn thương trong chuyện tình cảm.
Một mặt thì mong cô ấy có thể vui vẻ hạnh phúc.
Nghiêm túc mà nói, giữa hai người các cô không có đúng và sai, chỉ là quan điểm không giống nhau mà thôi.
Thịnh Chỉ thở dài, vùi đầu vào gối, có chút phiền muộn.
Bỏ đi, mặc kệ đồ ngốc Đan Sơ Lam.
Dù sao cũng chẳng phải cô yêu đương với Hạ Dị Chu.
Nghĩ vậy, cô ngồi bật dậy nói kháy mấy câu.
Cô cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Trình Nghiễn Nam:
[Anh cùng với Hạ Dị Chu có quan hệ tốt lắm sao?]
Gửi qua mấy phút, bên kia vẫn chưa trả lời.
Thịnh Chỉ nghĩ nghĩ, lại thêm một câu—
[Cái bác sĩ mà nhìn đẹp trai xong giúp em hít dịch mủ ở răng ấy.]
—
Buổi chiều tan làm, Trình Nghiễn Nam không ở lại bệnh viện lâu, đi thẳng về nhà.
Anh nhìn phòng khách tối om vắng lặng, mím môi, lúc này mới đưa tay ra bật đèn.
Trong phòng đột nhiên sáng lên, Trình Nghiễn Nam thay giày, đi vào nhà.
Nói ra cũng kỳ lạ, Thịnh Chỉ mới chuyển vào chưa lâu. Nhưng chỗ nào cũng có đồ của cô ấy mua, thư phòng, phòng bếp, phòng khách, đồ hữu dụng với vô bổ xếp thành một đống. Giống như đây mới là nhà của cô ấy vậy.
Nghĩ đến đây, Trình Nghiễn Nam cong môi cười. Anh rút điện thoại ra, mở WeChat lên vẫn đang là bức ảnh trượt tuyết lần trước Thịnh Chỉ gửi.
Trong ảnh, Thịnh Chỉ mặc bộ đồ trượt tuyết dày, nụ cười xán lạn.
Đáy mắt Trình Nghiễn Nam tràn ngập ý cười, tiện tay lưu bức ảnh đó lại.
Ai biết vừa thoát ra khung trò chuyện, liền nhận được hai tin nhắn mới, đều đến từ cùng một người—
Chi Chi.
Anh cúi mắt xuống, nhìn xong hai tin nhắn đó, ánh mắt rơi vào sáu chữ "bác sĩ mà nhìn đẹp trai".