Cô gái ôm tay vào má, trên mặt hiện lên sự ngưỡng mộ, cô gái không hỏi thêm nữa mà nói:
"Chúc hai người bên nhau lâu dài nha."
Thịnh Chỉ gật đầu cười, "Cảm ơn em."
"Vậy..." Cô gái thử thăm dò Thịnh Chỉ một cái, đôi mắt sáng lên, "Em có thể chụp ảnh với chị được không ạ?"
"Tất nhiên là được rồi."
Thịnh Chỉ không hề chần chừ, vừa mở miệng nói đồng ý xong, liền nhanh chóng đổi chủ đề.
"Nhưng mà, ảnh chụp chung cùng với chuyện gặp được chị ở đây em đừng đăng lên mạng nhé."
Nghe vậy, mặt cô gái ngẩn ra.
Sau khi phản ứng lại, liền vui vẻ rút điện thoại ra gật đầu đáp:
"Vâng ạ, em sẽ không đăng lên đâu."
...
Chụp ảnh xong nói chưa đến mấy câu thì cô gái kia đã quay lại bàn mình để ăn sáng.
Thịnh Chỉ cúi đầu nhìn tin nhắn trong điện thoại, giả vờ không có gì trả lời:
[Ảnh em vẫn chưa chỉnh, nhìn không đẹp lắm nên thu hồi thôi.]
Gần như mấy giây sau, tin nhắn của Trình Nghiễn Nam được gửi đến.
Bên trên là một tấm ảnh chụp rất mờ, nhìn mãi mới ra đó là hành lang của bệnh viện nha khoa Hoa Sơn.
Bên dưới là tin nhắn giải thích thêm: [Có phẫu thuật.]
Thịnh Chỉ nhìn bức hình mờ mờ đó, mím môi cười.
Sau đó trả lời "Vâng, anh đi đi", không đợi Trình Nghiễn Nam trả lời lại đã tắt màn hình đi, chuyên tâm ăn sáng.
Sau khi ăn xong, lúc trả tiền cô cũng thuận tiện thanh toán giúp cô gái kia.
Sau khi đi ra khỏi quán ăn, Thịnh Chỉ không vội vàng trở về khách sạn.
Cô kéo khóa áo khoác lên, men theo khu nghỉ dưỡng giống như thị trấn nhỏ này một vòng. Đi bộ cho tiêu thức ăn.
Đến chín giờ trời mới sáng hẳn, phóng tầm mắt nhìn ra xa, từng lớp mây giống như đang quyện vào cảnh tuyết.
Cảnh đẹp thanh khiết, tĩnh lặng, vô cùng đặc biệt, vô cùng đẹp.
Chỉ là có chút lạnh.
Vừa nảy ra một ý tưởng, nhưng Thịnh Chỉ lại thấy không được thích hợp cho lắm, thế là lại chậm rãi nhét tay vào túi áo.
Không còn cách nào khác, người sợ lạnh như cô, có dán thêm mấy miếng giữ nhiệt nữa vẫn không có tác dụng.
"Hôm nay thời tiết có vẻ rất đẹp, chắc là Thiên Trì sẽ mở cửa đón khách?"
Bên cạnh truyền đến giọng nói của người đi đường, Thịnh Chỉ vô thức nhìn theo, nhìn thấy hai chàng trai.
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi và một thiếu niên tầm mười mấy tuổi.
Hai người họ đều mặc áo khoác lông vũ màu đen giống nhau, trên đầu đội mũ, giống như là hai anh em.
Nghe thấy câu hỏi này, chàng trai hơn hai mươi tuổi đáp: "Đã mở từ sớm rồi, đợi đến khi tuyết rơi phủ khắp đỉnh núi thì họ sẽ đóng cửa mất, nếu không vào được Thiên Trì anh sẽ xử đẹp em."
Lời vừa dứt, Thịnh Chỉ liền nhìn thấy cậu thiếu niên mười mấy tuổi buổi cảm khó tin ngẩng đầu lên.
"Anh, anh có thể nói có lý chút được không, này là do anh ngủ nướng mà, liên quan gì đến em?"
"Ai bảo em không gọi anh dậy."
"?"
Thiếu niên bị chọc tức, vừa nói ra câu "Vcl", giây tiếp theo liền bị anh trai ruột cao hơn nửa cái đầu đánh vào sau đầu.
"Không được nói bậy."
"..."
Nhìn thấy thiếu niên ấm ức, Thịnh Chỉ không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Không phải chứ, anh có chấp niệm với Thiên Trì à? Năm ngoái đã đi một lần rồi, sao năm nay lại đi tiếp vậy? Đã vậy còn chọn tháng ba."
"Năm ngoái là đi vào tháng tám, lúc đó tuyết đã tan, có thể giống bây giờ sao?"
"Nhưng cảnh thì vẫn chỉ là cảnh thôu mà."
"Năm ngoái anh đọc sách..."
Thanh niên vẫn chưa nói hết câu, thiếu niên ở bên cạnh đã ngắt lời cậu.
"Em biết rồi, vào thời nhà Thanh, nơi đây từng là cấm địa khoảng 200 năm, nguyên nhân thứ nhất là vì phong thủy, trong mắt nhiều người đây là vùng đất thánh, nơi khởi nguồn, được coi là long mạch, vì thế mà anh thấy rất hứng thú. Anh là người thích nghiên cứu lịch sử, mấy lời này nói hơn chục lần rồi, em nghe mà thuộc luôn nè."
"Biết mà còn hỏi?"
Thanh niên trừng mắt với cậu, không tiếp tục tranh luận về vấn đề này nữa, chuyển chủ đề nói.
"Ngày xưa núi Trường Bạch được gọi là núi Bất Hàm, theo "Sơn Hải Kinh" ghi lại: “Giữa vùng hoang vu, có ngọn núi tên Bất Hàm, trên ngọn núi có quốc gia của người Túc Thận”, ý nghĩa của núi Bất Hàm là ngọn núi của các vị tiên, vì thế mà thời xưa có rất nhiều dân tộc thiểu số sinh sống ở đây như là Túc Thận, Mông Cổ, Khiết Đan... Những dân tộc thiểu số đều cực kì kính ngưỡng và thần hoá ngọn núi Trường Bạch hùng vĩ này, cho nên có rất nhiều câu chuyện thần thoại được gửi gắm vào đây."
"Còn có một chuyện thú vị nữa là, dưới chân núi Trường Bạch có một miếu thần từ thời nhà Tấn, quy mô có thể sánh với Ngũ Nhạc*, mà hai bên phía đông và tây của miếu thần được bao quanh bởi nước, giống như hai con rồng đang tranh ngọc, ngoài ra..."
*Ngũ Nhạc: 5 ngọn núi lớn theo diễn giải của lịch sử cổ điển Trung Quốc, bao gồm: Thái sơn, Hoa sơn, Tung Sơn, Hoành Sơn (Hành Sơn), Hằng Sơn.
Chỉ lưu lại trên mặt tuyết những dấu chân ngoằn ngoèo.
Thịnh Chỉ nhìn bóng lưng tràn đầy năng lượng của hai người họ, bước chân hơi ngừng lại, đột nhiên nảy ra một ý tưởng điên rồ.
Cô sẽ bỏ bức tranh đang vẽ đi, vẽ lại từ đầu.
Trước khi đến núi Trường Bạch, Thịnh Chỉ căn bản là không hiểu chút gì về lịch sử.
Lúc đó chỉ muốn vẽ làm sao để kết hợp được Bạch Hổ và cảnh tuyết lại, mấy chi tiết khi vẽ thì linh động là được
Nhưng vừa rồi, cô từ cuộc nói chuyện của hai người kia mà đã có được linh cảm mới.
Suy nghĩ điên rồ này đồng nghĩa với việc công sức trong nửa tháng qua của cô đều đổ xuống sông xuống biển.
Thế mà lưỡng lự chưa đến mấy giây, Thịnh Chỉ quả thật làm như vậy luôn.
Cô nhanh nhanh chóng chóng quay về khách sạn, tạm thời thay đổi bản vẽ lúc sáng, chuẩn bị xong xuôi, cô dự định leo 1442 bậc ở sườn tây đi đến núi Trường Bạch.
Sau khi xe đến quầy bán vé, mua vé vào cửa xong, Thịnh Chỉ leo khoảng bốn mươi phút thì đến đỉnh núi.
Phía trên có sương mù dày đặc, băng đóng thành hàng dặm, gió rít điên cuồng, mà bởi vì có sương nên không thể nhìn rõ Thiên Trì.
Thời tiết tháng ba không thích hợp để ngắm Thiên Trì, nhưng tâm trạng xúc động của Thịnh Chỉ không hề bị ảnh hưởng.
Những du khách bên cạnh ít nhiều có sự nuối tiếc, nhưng cô lại hưng phấn lấy máy ảnh ra chụp mấy tấm.
Sau cùng còn lại hơn một giờ trước khi xuống núi, Thịnh Chỉ lấy điện thoại ra, chuyên tâm chụp lại núi Trường Bạch quanh co uốn lượn.
Sau đó gửi cho Trình Nghiễn Nam:
[Tháng này có vẻ không thích hợp để đi ngắm Thiên Trì, sau này anh đến đấy cùng em nhé.]
[Hihihi.gif]
Trình Nghiễn Nam ở bên kia có vẻ nhưng đang nghỉ ngơi sau giờ làm, trả lời tin nhắn rất nhanh, chỉ có một chữ—
[Được.]
Đối với câu trả lời này của Trình Nghiễn Nam, Thịnh Chỉ cũng không lấy làm lạ.
Nhưng cô vẫn cười lên.
Đi du lịch có hai người thì vẫn vui hơn.
—
Đầu tháng tư, bức tranh "Hữu Thần" của Thịnh Chỉ đã vẽ được một nửa.
Bởi vì cô không hề tiết kiệm, tiền trong thẻ ngân hàng đã tiêu hết sạch, chỉ còn chút tiền để đi đường, với còn thừa một trăm đồng.
Sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng, vẫn là thu dọn đồ trở về Đàm Châu.
Trước khi lên máy bay, Thịnh Chỉ dùng mấy trăm đồng còn lại mua đặc sản địa phương.
Chờ đến khi máy bay đáp xuống Đàm Châu, cô đã trở thành người nghèo kiết xác.
Nhưng mà vẫn may vì có Trình Nghiễn Nam bên cạnh.
Sau khi cùng Trình Nghiễn Nam mang đặc sản địa phương tặng cho ông bà nội ngoại.
Việc đầu tiên sau khi Thịnh Chỉ trở về nhà chính là chiếm dụng thư phòng của Trình Nghiễn Nam, làm ổ trong đó vẽ tranh.
Cô phải vẽ xong trước ngày hai mươi, đem bức tranh "Hữu Thần" đi báo danh GGAC*.
*GGAC: Global Game Art Contest
Lý do cô báo danh cuộc thi này là vì hết tiền.
Ở núi Trường Bạch một tháng, Thịnh Chỉ dù là ăn hay ở thì đều dùng đồ tốt nhất.
Hoàn toàn không nỡ để bản thân phải chịu khổ.
Hơn nữa hai tháng này, Thịnh Chỉ không có khách đặt tranh vẽ.
Mấy đơn hàng vẽ minh họa game với poster phim, cô đều từ chối hết.
Cuối cùng tạo thành kết quả như này, bây giờ cộng tiền ở trong WeChat pay với thẻ ngân hàng lại chỉ còn lại chín mươi mấy đồng.
Đây có lẽ thời khắc cô nghèo nhất trong đời.
Mà mỗi mùa giải GGAC, tổng giải thưởng lên đến cả tiền triệu, giải cao nhất là một trăm tám mươi ngàn NDT.
Việc tiện tay có thể làm, dại gì mà không làm chứ.
...
Sáu giờ năm mươi phút ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng.
Trình Nghiễn Nam đi từ phòng ngủ ra, nhìn thấy cửa thư phòng khép hờ, bên trong vẫn còn sáng đèn.
Dựa theo khe cửa, anh nhìn vào trong một cái, phát hiện Thịnh Chỉ đang nằm bò ra bàn mà ngủ.
Trình Nghiễn Nam mím môi, xoay chân, đi vào thư phòng.
Sau khi đi đến cạnh Thịnh Chỉ, anh nhìn thấy tác phẩm suốt một hai tháng qua của cô được tỉa tót tỉ mỉ.
Tranh còn thiếu công đoạn chỉnh sửa sau cùng, nhưng nhìn tổng thể đã hoàn thiện rất tốt rồi.
Nhìn vào tranh, ở trên đỉnh núi là một lớp tuyết trắng bao phủ. Những dãy núi tuyết trùng điệp phía sau do một con rồng trắng cố thủ, hai mắt nó rất có hồn, râu rồng uốn lượn. Giống như rẽ mây xuất hiện, một nửa thân hình khuất sau núi. Xa xa, một tia nắng chiếu vào đỉnh núi, hiện ra bóng của từng vị thần trên núi tuyết.
Chim ưng bay lượn trên trời, hươu sao đang đứng dưới trời tuyết, cùng với linh miêu đang nheo mắt. Xung quanh còn có hổ, cầy hương, cừu trắng... Tất cả đều là những động vật được bảo vệ ở núi Trường Bạch.
Hơn thế tranh vẽ sống động như thật, cứ cho là anh chưa từng đến núi Trường Bạch. Nhưng bức tranh này đem hết mọi cảnh đẹp của núi Trường Bạch bày ra trước mắt, giống như đang tận mắt chứng kiến vậy.
Trình Nghiễn Nam cong môi, cúi mắt xuống che đi sự kinh ngạc.
Thật ra từ rất lâu, anh đã biết Thịnh Chỉ rất có thiên phú về hội họa. Thậm chí có thể gọi là thiên tài. Cô rất có năng lực, dám nghĩ dám làm. Cũng hề keo kiệt mà đem hết những mẹo chỉ dạy cho người khác.
Từ bài thi vẽ vào Học viện Mỹ thuật Kế Thành, đến bài vẽ tốt nghiệp "Nghèo đói và bệnh tật" cùng với bức tranh "Hữu Thần" bây giờ. Phong cách vẽ của cô không ngừng thay đổi, không hề bị thụt lùi.
Có lẽ tất cả cảm hứng nghệ thuật của cô đều bắt nguồn từ tính cách của cô. Thế giới mà cô nhìn thấy không bao giờ bị giới hạn, cô rất giỏi về việc vượt qua bẻ về ngoài mà đi sâu tìm hiểu bản chất của sự việc.
Thật ra Trình Nghiễn Nam vô cùng tò mò. Bức tranh tốt nghiệp "Nghèo đói và bệnh tật" của Thịnh Chỉ được cô vẽ ra như nào. Cô làm thế nào mà bước ra khỏi cuộc sống của mình, nhìn thấy những người nghèo đói bệnh tật đó, vẽ ra những hình ảnh vô cùng ấm áp.
Rõ ràng từ nhỏ cô đã rất được gia đình ưu đãi, không thiếu thứ gì, muốn gì có đó. Nghĩ kỹ lại thì, ông bà nội ngoại của Chi Chi cũng rất chiều cô. Nếu không thì cô cũng không trở thành người có kỹ năng sống kém, đến cơm ăn cũng không cần động tay.
Không biết là nghĩ gì, Trình Nghiễn Nam bật cười một cái.
Anh rũ mắt xuống, nhìn khuôn mặt ngủ say an tĩnh của Thịnh Chỉ, cúi người bế cô lên.
Ai mà biết vừa ôm được cô lên, Thịnh Chỉ ở trong lòng có dấu hiệu sắp tỉnh.
Trình Nghiễn Nam đột nhiên đứng im tại chỗ, mắt anh nhìn xuống, không dám động đậy. Trong tầm mắt, Thịnh Chỉ cau mày, dường như có chút không thoải mái.
Cô khép hờ đôi mắt, nhìn bản thân mình một cái, sau đó duỗi tay ra ôm cổ anh, giống y hệt một con lười đang treo trên người anh.
Sợ Thịnh Chỉ bị rơi xuống, Trình Nghiễn Nam vô thức giữ chặt eo cô. Trên cổ truyền đến hơi thở ấm nóng, anh ngừng hô hấp một lúc, căng thẳng mà mím môi.
Khắp đầu mũi đều là mùi sữa tắm thơm tho của Thịnh Chỉ.
Trình Nghiễn Nam đứng yên mấy giây, ngay sau đó, trong phòng vang lên giọng nói mềm mại của Thịnh Chỉ, giọng nói có chút khàn khàn.
"Anh thật thơm."
Nói rồi, Thịnh Chỉ còn rúc mặt vào cổ anh ngửi lấy mùi hương.
Dây thần kinh của Trình Nghiễn Nam căng hết lên, tiếp đó, liền có một cái chạm nóng hổi lên làn da anh.
Đang định liếc mắt nhìn Thịnh Chỉ, một tiếng chụt vang lên, Thịnh Chỉ hôn vào cổ anh.
Trình Nghiễn Nam cả người cứng đờ, yết hầu trượt lên trướt xuống, trái tim trong lồng ngực không khống chế được mà đập loạn xạ.
Anh liếc mắt, nhìn Thịnh Chỉ lại lần nữa ngủ say, bất lực kéo căng khóe môi.
Chi Chi điểm nào cũng tốt, nếu như có thể thích anh thì càng tốt hơn...