Lý Quyết mua vé máy bay chuyến sớm nhất, khi máy bay hạ cánh dường như anh mới nhận ra bản thân mình đã làm rất nhiều chuyện vừa hoang đường vừa nông nổi.
Tối hôm trước Ứng Doãn Thừa gọi điện thoại cho anh kể về chuyện ông nội, giọng cậu buồn bã nặng nề, thậm chí cũng chẳng có dư tâm trạng để nói một câu “sinh nhật vui vẻ” với anh. Sau khi cuộc gọi kết thúc, anh lại gọi cho Từ Tấn Dương xin nghỉ thêm ba ngày trước tết. Có thể do dạo gần đây Từ Tấn Dương thật sự quá thất vọng về anh nên chẳng thèm nói với anh câu nào, vô tư chấp thuận cho anh nghỉ phép.
Đứng ở ga đến Lý Quyết mới ý thức được ngoài Ứng Doãn Thừa ở Tây Bắc ra thì anh không còn biết gì về cậu nữa, ví dụ như bây giờ anh hoàn toàn không biết mình phải đi về đâu. Lý Quyết chỉ có thể đi xuôi theo dòng người để ra ngoài, lướt qua hết người này cầm bảng đón đến người nọ ôm bó hoa. Anh nhớ lúc trước đi hội nghị ở Bắc Kinh về, Ứng Doãn Thừa cũng đợi anh ở sảnh trong đêm khuya.
Nhưng bây giờ Ứng Doãn Thừa không có mặt trong biển người này, vì thế nên Lý Quyết lại tiếp tục nhịp bước vội vã theo thói quen.
Anh đặt một phòng khách sạn trong nội thành ở quầy hướng dẫn du khách. Mấy lần lấy điện thoại ra anh đều muốn gọi cho Ứng Doãn Thừa nhưng rồi vẫn nhịn được.
Lý Quyết rất cẩn trọng, anh chỉ đặt phòng tối hôm nay thôi, nếu như hôm nay Ứng Doãn Thừa không liên lạc với anh thì anh sẽ đặt vé máy bay sáng mai quay về viện nghiên cứu, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lý Quyết đợi để được Ứng Doãn Thừa “lựa chọn” và “cần tới”.
Khách sạn nằm gần bờ sông, nhưng Lý Quyết không có hứng thú ngắm cảnh, anh làm thủ tục xong xuôi thì lập tức lấy laptop ra bắt đầu xử lý chuyện công việc. Tuần trước đột nhiên Từ Tấn Dương ra hai đề tài cho anh, các đồng nghiệp đều cảm thấy đây là chuyện lạ. Vì ai cũng biết Từ Tấn Dương rất thiên vị Lý Quyết, trước giờ toàn giao cho anh những dự án đẳng cấp mà thôi, thậm chí Lý Quyết còn trở thành “chong chóng” đo hướng gió để các anh em đồng nghiệp phán đoán xem dự án này có đáng để tham gia hay không. Nhưng lần này đề tài mà Từ Tấn Dương giao cho anh là một nhiệm vụ hành chính rất vô bổ.
Lý Quyết vẫn thản nhiên chấp nhận. Anh biết Từ Tấn Dương đang muốn trút giận, hơn nữa Từ Tấn Dương cũng hy vọng phương pháp này có thể đổi lại được sự thỏa hiệp của anh. Nhưng một lần nữa anh lại khiến Từ Tấn Dương thất vọng: Hai hôm trước anh đã nộp tờ khai thông tin chính trị rồi.
Mùa đông ở miền Nam luôn lạnh ẩm. Lý Quyết đã mở điều hòa nhưng tay chạm vào chăn vẫn thấy nghi ngờ khách sạn chưa sấy khô. Lúc trước anh gần như không biết rằng mức chênh lệch độ ẩm giữa hai miền nam bắc lại có thể cảm nhận rõ ràng đến thế, thảo nào lần đầu Ứng Doãn Thừa tới sa mạc lại bị chảy máu mũi.
Lý Quyết cứ nhớ mãi dáng vẻ Ứng Doãn Thừa làm vương nước cà chua trên môi, thân là một tên đồng tính có nhu cầu sinh lý bình thường lại còn có dục vọng với Ứng Doãn Thừa, anh thậm chí từng phải nhờ mảnh kí ức này để tự thẩm.
Ba giờ rưỡi chiều Ứng Doãn Thừa gọi tới. Phòng thí nghiệm cần cậu cung cấp một vài số liệu, cậu gọi cho Lý Quyết là định bảo anh tìm USB trong nhà. Có vẻ Lý Quyết rất khó mở lời, giọng nói trong điện thoại thêm phần do dự:
– Bây giờ anh không ở nhà.
Sau đó anh giải thích ngắn gọn vị trí hiện tại của mình và ý định bay về vào sáng mai, nhưng Ứng Doãn Thừa ở đầu bên kia điện thoại vẫn lặng thinh.
Sự ắng lặng này khiến Lý Quyết lại lần nữa hối hận về quyết định đường đột của mình. Tự dưng lại chạy tới đây ngay trong thời điểm then chốt này, có vẻ thật sự đã gây phiền phức cho Ứng Doãn Thừa rồi, anh không phải là người biết yêu đương cho lắm.
Anh đợi một lúc nữa thì nghe Ứng Doãn Thừa nói:
– Anh ở khách sạn đợi em nhé, em đến chỗ anh phải mất bốn mươi phút, anh phải đợi em đấy.
Nhưng thực tế thì Ứng Doãn Thừa phải tốn gần một tiếng đồng hồ mới tới nơi. Cậu mặc áo bành tô màu đen, trông mệt mỏi hơn nhiều so với lần cuối Lý Quyết gặp, tơ máu đỏ gay hiển hiện trong đôi mắt. Lý Quyết không quen gặp Ứng Doãn Thừa trong trường hợp này và trong thời điểm đặc biệt này. Vì khi anh mở cửa ra nhìn thấy Ứng Doãn Thừa là anh đã rất muốn hôn trọn lấy cậu rồi, nhưng trong lòng anh biết hành động này không thích hợp.
Anh bảo Ứng Doãn Thừa ngồi xuống ghế sô pha bên cửa sổ rồi đi lấy bình nước trên bàn rót cho Ứng Doãn Thừa. Khi đi tới đưa cốc cho cậu, thì Ứng Doãn Thừa im thin thít nãy giờ liền ôm chầm lấy eo anh.
Cậu rúc đầu vào áo len dệt của Lý Quyết dụi qua dụi lại, Lý Quyết nhẹ giọng bảo:
– Anh còn đang cầm nước, ngoan nào để anh bỏ cốc nước xuống cái đã.
Lý Quyết đặt cốc nước xuống bàn, khi quay về trước sô pha thì lại được Ứng Doãn Thừa ôm rịt lấy. Ứng Doãn Thừa dán chặt vào áo anh cất giọng nũng nịu:
– Không phải em cố ý bỏ lỡ sinh nhật anh đâu, lúc ba gọi cho em thì em đang định đi lấy bánh kem…
– Anh biết, anh biết – Lý Quyết lên tiếng ngắt lời, anh đắn đo tìm cách diễn tả, nói “Hãy nén bi thương” hình như xa cách quá, mà “Đừng buồn” thì lại sáo rỗng, anh bèn thử vuốt ve sau gáy cậu rồi cúi người thỏ thẻ bên tai – Em vất vả rồi.
Ứng Doãn Thừa tường thuật lần nữa về chuyện của ông nội, chi tiết hơn cuộc gọi tối hôm qua, sau đó lại chuyển chủ đề sang sinh nhật Lý Quyết, giọng cậu đầy nuối tiếc:
– Đáng nhẽ định cho anh một buổi tiệc sinh nhật cực kỳ cực kỳ vui vẻ, không ngờ đến cuối cùng lại thành thế này.
– Không cần tiếc nuối gì hết, sách Ngữ Văn tiểu học không phải từng nói đó sao, ngày sau còn dài, bỏ lỡ năm nay thì bù lại vào năm sau là được mà.
Lý Quyết an ủi Ứng Doãn Thừa như thế nhưng sâu trong lòng anh cũng có phần lo sợ. Vào sinh nhật lần tới, anh và Ứng Doãn Thừa đang ở đâu? Nhìn lại thời gian này, từ khi gặp Ứng Doãn Thừa đến bây giờ cũng chỉ mới nửa năm thôi, thế mà “khởi thừa chuyển hợp” của cả một câu chuyện đều đã xảy ra hết rồi, Lý Quyết như đang nằm một giấc chiêm bao dài đằng đẵng nhưng không thể dự đoán được tình tiết tiếp theo sẽ là gì.
– Em còn tưởng mình có cơ hội dẫn anh đi gặp ông nội, ông ấy chắc chắn sẽ thích anh lắm cho mà coi – Ứng Doãn Thừa nói – Hồi những năm năm mươi, ông nội từng định xin đi trợ giúp xây dựng Tân Cương, sau đó khi cô hai của em chào đời thì bà nội em bị khó sinh, suýt nữa mất cả mẹ lẫn con, cuối cùng ông không xin đi nữa, nhưng ông đã hối hận cả đời.
Lý Quyết cũng ngồi xuống ghế, Ứng Doãn Thừa ngả đầu vào vai anh vô cùng tự nhiên.
Ứng Doãn Thừa kể chuyện của Ứng Tông Khoát, cậu nhớ rất nhiều chuyện. Buổi sáng người trong nhà quây quần kể chuyện lúc trước của ông cụ nhưng Ứng Doãn Thừa chỉ nghe thôi chứ nào nói được gì, nhưng bây giờ thì cậu kể tất tần tật những gì trong đầu mình cho Lý Quyết nghe, những chuyện trong kí ức mà ba cậu, cô hai, anh chị em họ đều không biết.
Lý Quyết nghiêm túc lắng nghe câu chuyện về ông cụ mà anh chưa từng gặp mặt. Nhưng nói được nửa chừng thì Ứng Doãn Thừa bỗng nhiên im bặt, Lý Quyết cúi đầu xuống nhìn thì thấy Ứng Doãn Thừa đang ngủ khò trên vai anh.
Lý Quyết khẽ khàng đứng dậy để Ứng Doãn Thừa được nằm thẳng trên sô pha, sau đó chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút. Anh ngồi vào bàn làm việc trả lời email, không lâu sau cũng ngủ gục trên ghế.
Tiếng thông báo của email client (*) đánh thức Lý Quyết dậy, anh dụi mắt nhìn lên thì thấy Ứng Doãn Thừa đã tỉnh trước anh rồi. Cậu đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, có lẽ là sợ làm ồn đến anh nên cố tình nói rất khẽ, Lý Quyết mang máng nghe thấy được câu: “Con sẽ về nhà ngay”.
(*) Email client: là một phần mềm máy tính được dùng để truy cập và quản lý email của người dùng.
Lý Quyết liếc thời gian trên máy tính, sáu giờ kém hai mươi phút, bọn họ chỉ mới nghỉ ngơi được nửa tiếng mà thôi.
Ứng Doãn Thừa cúp điện thoại nói với Lý Quyết:
– Anh theo em về nhà ăn cơm nhé.
Thật ra trong đầu Lý Quyết có rất nhiều suy nghĩ rối như tơ vò, nhưng anh không chần chừ quá lâu, nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Ứng Tông Khoát qua đời, đám con cháu trong dòng họ từ khắp trời nam đất bắc đều vội vàng quay về. Ngoại trừ bà nội không muốn ra khỏi nhà thì người thân nào cũng ăn cơm ở nhà Ứng Doãn Thừa vào tối nay.
Lý Quyết theo Ứng Doãn Thừa xuống lầu, đến bãi giữ xe mới biết cậu đem theo cả tài xế tới. Ứng Doãn Thừa không giới thiệu Lý Quyết cho tài xế biết, bác tài cũng cố nhịn không giương mắt nhìn vào kính chiếu hậu, sau khi ra khỏi hầm, Ứng Doãn Thừa bảo với bác:
– Trước khi về nhà bác ghé tiệm may mà bà nội đã đặt may đồ nhé.
Trong xe nhất thời im hơi lặng tiếng, Ứng Doãn Thừa ngồi thẳng lưng, khi trên mặt cậu không có bất kì biểu cảm gì trông hơi lạnh lùng khó gần, vẻ yếu ớt và ỷ lại lúc nãy ở trên phòng dường như cũng biến mất luôn rồi.
Bác tài rất quen thuộc với cuộc sống thường ngày của cả gia đình, bác đi vòng qua đoạn đường đang kẹt, không lâu sau xe đã rẽ vào một con ngõ nhỏ, đỗ lại trước một cửa tiệm không mấy bắt mắt, sau đó Ứng Doãn Thừa một mình xuống xe.
Trong xe chỉ còn lại Lý Quyết và tài xế, bầu không khí giữa hai người càng trở nên lúng túng hơn. Bác tài vẫn lịch sự né tránh tiếp xúc ánh mắt, nhưng lát sau vẫn mớm lời hỏi Lý Quyết là người vùng nào.
Anh không trả lời về quê quán của mình, chỉ bảo mình hiện đang công tác ở cùng một nơi với Ứng Doãn Thừa. Bác tài nói:
– Vậy chắc hẳn cậu cũng cừ lắm đấy, cống hiến cho nước nhà kia mà. Lúc trước cậu Tiểu Ứng nói không đi du học để đến Tây Bắc, ba cậu ấy giận ghê lắm, nhờ có ông cụ ra mặt nói đỡ, bảo là cống hiến sức trẻ xây dựng nước nhà là điều nên làm.
– Cậu ấy không nói cho cháu biết – Lý Quyết nói.
– Cậu nói gì cơ?
– Ứng Doãn Thừa chưa từng nói cháu biết ba cậu ấy giận vì chuyện này.
Bác tài phất tay:
– Cũng không phải chuyện gì to tát, người trong nhà không ai nỡ để cậu Tiểu Ứng buồn cả, ông Ứng chắc chắn cũng chịu xuống nước thôi.
Hai người không tiếp tục chủ đề này nữa, không lâu sau Ứng Doãn Thừa cầm đồ quay lại, chiếc sườn xám bằng nhung đen được cậu đặt cẩn thận trên ghế phụ. Cậu ngồi bên cạnh Lý Quyết, sắc trời ngoài cửa sổ đã ngả tối rồi, sau khi xe chạy được một đoạn, cậu vươn tay ra nắm lấy tay Lý Quyết.
Lý Quyết lập tức ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, bác tài vẫn nhìn đăm đăm vào đèn giao thông phía trước, không hay biết gì những hành động của hai hành khách ngồi hàng ghế sau.
Dù đang có tang sự nhưng những hoạt động ở nhà họ Ứng vẫn duy trì trật tự thường lệ, ngoại trừ câu đối tết màu đỏ đã treo ở ngoài cổng lớn đã bị tháo xuống. Khi Lý Quyết và Ứng Doãn Thừa cùng bước vào phòng khách, tuy tất cả mọi người trong nhà đều im lặng và nghiêm túc hơn bình thường, nhưng thật ra vẫn không cảm nhận được cảm xúc đau buồn quá nhiều.
Không ai tò mò Lý Quyết là khách phương nào, ngoại trừ Ứng Nhất Nhất từng gặp mặt Lý Quyết ra, nhưng cô cũng nhanh chóng kiểm soát vẻ kinh ngạc của mình.
Ứng Doãn Thừa giới thiệu với mọi người:
– Đây là Lý Quyết, đàn anh của con ở viện nghiên cứu, bình thường anh ấy hay quan tâm đến con.
Ứng Doãn Thừa không giới thiệu gì dư thừa, trái lại khiến Lý Quyết thấy nhẹ nhõm. Mới nãy khi Ứng Doãn Thừa rủ anh về nhà, thật ra anh đã định hỏi “Em định giới thiệu anh với người nhà như thế nào?”, nhưng anh không hỏi, là vì anh cũng không biết đáp án mình muốn nghe là gì.
Người nhà Ứng Doãn Thừa tiếp nhận vị khách đường đột này một cách hết sức bình thường, không hỏi người đàn anh quen ở Tây Bắc tại sao lại xuất hiện ở một thành phố cách đó nghìn dặm, cũng không hỏi Ứng Doãn Thừa tại sao lại mời anh đến nhà trong thời điểm đặc biệt như thế này. Tất cả mọi người đều lịch sự và khách sáo, chủ đề nói chuyện trên bàn ăn còn kể đến hàng không vũ trụ, Ứng Tu Nghiêm ngồi ở vị trí chủ nhà cũng thỉnh thoảng tham gia vào cuộc đối thoại, giọng điệu và ánh mắt không có gì kiêu ngạo, thậm chí ông còn nói được một vài từ chuyên ngành khi trò chuyện với Lý Quyết.
Sau bữa cơm tối, cả gia đình ngồi trong phòng khách ăn trái cây, bàn bạc về những dự tính hai ngày sau và danh sách khách viếng trong lễ tang. Lý Quyết không tiện ở lại lâu nên Ứng Doãn Thừa lái xe chở anh về.
Lý Quyết ngồi ở ghế phụ, bên trái là Ứng Doãn Thừa đang cúi đầu nghiêm túc dò đường, bên phải là những căn nhà lấp lánh ngọn đèn ấm áp ngoài cửa sổ xe, Lý Quyết nhớ tới tiết Ngữ Văn hồi cấp ba, cô giáo trẻ thỉnh thoảng thích ngâm cho bọn anh nghe vài bài thơ ngoài chương trình học, Lý Quyết nhớ từng nét cô viết trên bảng đen: Sống nơi trần gian dịu dàng.
Bây giờ Lý Quyết lĩnh hội được rồi.
Anh và Ứng Doãn Thừa tạm biệt nhau ở trước cửa khách sạn. Trông Ứng Doãn Thừa vẫn buồn bã dàu dàu, nếu như có cách nào san sẻ bớt nỗi buồn ấy cho anh thì Lý Quyết nhất định sẵn lòng nhận lấy thưởng thức, nhưng lúc này anh cũng chỉ có thể dặn cậu nghỉ ngơi cho khỏe mà thôi.
Lý Quyết đứng ở trước cửa khách sạn, đợi đến khi đèn xe của Ứng Doãn Thừa biến mất ở góc đường thì anh mới vào đại sảnh.
Ứng Doãn Thừa chở Lý Quyết về, khi đến nhà đã chín giờ rưỡi. Ứng Tu Nghiêm không có ở phòng khách, cô dì chú bác cũng ai về nhà nấy rồi, Mục Vân bảo cô giúp việc gọi Ứng Tu Nghiêm xuống lầu tiễn khách, cô giúp việc truyền lời lại là Ứng Tu Nghiêm đang nói chuyện điện thoại, Ứng Doãn Thừa đành phải tiễn khách với mẹ mình.
Mọi người giải tán hết, Mục Vân mới cảm thán với Ứng Doãn Thừa:
– Mẹ thấy ba con nhốt mình trong phòng làm việc là giả vờ bận thôi. Con vừa tiễn bạn đi thì ổng cũng lập tức lên lầu gọi điện thoại, thật ra hai ngày nay nào có ai dám lấy công việc ra làm phiền ổng đâu? Tối qua ổng ngủ không được, cứ kể mãi hồi xưa ổng với ông nội thế này thế kia, trong lòng khó chịu lắm, nhưng lại không muốn biểu hiện ra trước mặt mọi người, cứ nghĩ mình phải kiên cường gắng gượng. Lần này con về có rảnh thì trò chuyện nhiều với ổng.
Ứng Doãn Thừa nghĩ bản thân mình hình như cũng vậy. Từ chiều hôm qua nhận điện thoại tới bây giờ, chỉ khi nhìn thấy Lý Quyết cậu mới dám mở miệng kể về Ứng Tông Khoát mà thôi.
Mục Vân lại hỏi:
– Tư Ánh nói với con chưa? Gần đây nó cũng định về nước, nhưng hôm qua nghe mẹ nó kể chuyện này thì nó đổi vé máy bay ngay, chắc ngày mai là về tới rồi đó. Hồi hai đứa còn nhỏ, ông nội con là người đầu têu đùa muốn hứa hôn cho hai đứa đấy. Mẹ thấy như vậy chắc là nó vẫn còn muốn quay lại với con phải không?
– Con với cổ không thành được đâu mẹ – Ứng Doãn Thừa nói, cậu biết Mục Vân luôn nghĩ rằng cậu và Giang Tư Ánh chỉ giận hờn mà thôi, sau này vẫn có thể quay lại được – Con với cổ bây giờ vẫn là bạn bè, nhưng sẽ không thể hẹn hò được nữa.
Mục Vân không định triển khai chủ đề này vào lúc này, bà cảm thán một câu:
– Lớp trẻ tụi con bây giờ khó hiểu quá, cái cậu đồng nghiệp của con lúc nãy cũng nói chưa có bạn gái đó đúng không? Đều là nhân tài trẻ tuổi, ai cũng xuất sắc, chả biết tại sao lại không để tâm gì đến vấn đề cá nhân. Hảo Hảo à, con cũng đừng nghĩ cái gì mà “hiến thân cho tổ quốc” rồi không chịu nghĩ cho gia đình nhỏ của mình, tổ quốc là tổ quốc, làm sao mà giống nhau được.
Ứng Doãn Thừa như người mất hồn, trả lời chẳng theo trật tự gì: