Làm Thế Nào Để Không Nhớ Hắn

Chương 35: Chỉ cần anh ở nhà thì cô chẳng thiếu thứ gì



Hội quán Tinh Lan.

Trong phòng bao số 1 lớn như vậy chỉ có hai người.

Đêm nay, Lục Duật Thành có hẹn với An Ninh, hay nói đúng hơn là An Ninh chủ động gọi hắn, trong lời nói thể hiện chút bất mãn về việc hắn không mang cô đi ăn vào trưa hôm qua.

Nhưng cô nói cực kỳ uyển chuyển.

Sau đó, Lục Duật Thành nói ở trong điện thoại: Tôi đang ở phòng số 1 của hội quán Tinh Lan.

Khi ấy, An Ninh bộc lộ vẻ hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn mang cô gia nhập vòng bạn bè của hắn. Vốn dĩ tối nay còn có một buổi tiệc, cô lại nhờ người đại diện từ chối hộ.

Ở nhà ăn diện lộng lẫy một phen, cô tới nơi đúng hẹn.

Vào phòng rồi cô mới thấy choáng váng, trong phòng bao trống trơn, ngoài Lục Duật Thành đang ngồi hút thuốc trên ghế sô pha cùng một khúc "Gió xuân mười dặm" thì chẳng còn thứ gì khác.

An Ninh thở dài, sửa sang cảm xúc mất mát, ngồi xuống bên người Lục Duật Thành.

Cô cầm một quả quýt trên mâm trái cây, bắt đầu lột vỏ, thứ hắn thích ăn nhất chính là quýt.

"Hôm nay anh mệt à?" Tâm trạng không tốt sao? Cô không dám hỏi một câu kia.

Lục Duật Thành chậm rãi nhả khói, hắn đang nghe nhạc, cũng không đáp lời cô, chỉ ngước mắt nhìn cô một cái rồi sau đó tiếp tục thờ ơ hút thuốc.

Không có được câu trả lời, An Ninh thức thời không hỏi nhiều nữa.

Lột xong vỏ quýt, cô tách mấy múi ra, đưa tới bên miệng hắn.

Lục Duật Thành nghiêng người né về phía sau, ý bảo chính cô tự ăn.

An Ninh ngừng động tác trên tay, cảm xúc bất an vọt lên ở trong lòng. 

Cô vẫn bỏ quýt vào miệng, không nếm ra mùi vị của trái quýt vốn chua ngọt thơm ngon.

Cô cười cười hỏi hắn: "Anh đã ăn tối chưa?"

Lục Duật Thành "Rồi" một tiếng, nhấn đầu thuốc vào gạt tàn, đưa cho cô một bản hợp đồng từ trong túi trên tay vịn sô pha, "Đây là vai diễn trong một bộ phim truyền hình mà tôi đã giành được cho cô."

An Ninh kích động nhận lấy, vừa muốn đứng dậy hôn hắn một chút, kết quả lại bị tạt một chậu nước lạnh: "Về sau cô đừng liên lạc với tôi nữa."

Đầu ngón tay An Ninh run lên, trong lòng lạnh lẽo. Vốn biết sẽ có ngày này, cô chỉ không ngờ nó lại tới sớm như vậy.

Cô ngồi trên sô pha nửa ngày, chưa lấy lại được tinh thần.

Lục Duật Thành còn nói: "Trước kia tôi cũng đã cho cô rất nhiều thứ rồi."

An Ninh cắn môi, nói ra một câu mà chính mình cũng cảm thấy buồn cười: "Nhưng chúng ta còn chưa ở bên nhau được ba tháng mà."

Hắn chán cô nhanh như vậy sao?

Lục Duật Thành lại lấy một điếu thuốc, hắn không châm lửa mà đặt nó trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng gõ lên đầu thuốc.

Hắn nhìn về phía cô: "Tôi còn tưởng là cô rất thông minh cơ đấy, sao lại hỏi một vấn đề không có trình độ như vậy? Chúng ta vốn chỉ theo nhu cầu mà thôi, liên quan gì tới thời gian đâu?"

Bị châm chọc một cách thẳng thừng như vậy, gương mặt An Ninh lúc đỏ lúc trắng.

Cô nắm chặt hợp đồng trong tay, trong chớp mắt ấy, cô thực sự muốn nện tờ hợp đồng này lên mặt hắn, hô to một câu: Bà đây cũng chẳng hiếm lạ gì anh nhé!

Thế nhưng, hiện thực lại không cho phép cô tùy hứng làm bậy.

Cô đứng lên, "Cảm ơn anh." Rồi cầm túi rời đi như chạy trốn.

Tiếng đóng cửa rơi xuống, Lục Duật Thành mệt mỏi vùi mình trên sô pha.

Hai phút sau, cửa lại bị đẩy ra.

Lục Duật Thành chẳng buồn liếc mắt, mở miệng nói: "Đến đúng lúc thật đấy, cô ta vừa đi thì cậu lại tới. Cậu vừa nghe lỏm đấy à? Tôi không ngờ cậu còn có loại sở thích này!"

Cố Hằng ngồi ở phía đối diện hắn, tự rót cho mình một ly rượu vang, sâu kín nói: "Mấy cái chuyện rách nát của cậu ấy hả, có mở loa phóng thanh lên thì tôi cũng sẽ tìm nút tai mà đeo, đỡ phải ô uế tai mình."

Lục Duật Thành cười lạnh một tiếng.

Hiếm khi nào Cố Hằng nhiều chuyện một phen: "Tôi thấy An Ninh khóc lúc đi ra đấy."

Khóe miệng Lục Duật Thành ẩn chứa nụ cười châm chọc rất nhạt.

"Cô ta chỉ luyến tiếc những tháng ngày hưởng thụ đời sống vật chất xa xỉ cùng đường ngang ngõ tắt dễ đi trong công việc thôi, cậu cho là cô ta không bỏ được tôi chắc?"

Hắn vẫn rất tự biết mình.

Đột nhiên, hắn chợt nói một câu: "Sau này tôi sẽ không giẫm đạp chính mình nữa."

Hắn không muốn tiếp tục tùy tiện tìm phụ nữ để hư hại bản thân.

Cố Hằng chế nhạo: "Cậu nên nói lời này với Đồng Đồng mới đúng, có lẽ cô ấy sẽ thương xót, đồng tình với cậu đôi câu. Nói cho tôi nghe cũng vô dụng, tôi sẽ chỉ coi thường cậu mà thôi."

Lục Duật Thành: "A, nói với cô ấy sao?"

Qua nửa giây, hắn lại nói: "Cô ấy chính là thứ miệng chó không phun được ngà voi."

Cố Hằng liếc hắn, không lên tiếng. Anh nhẹ nhàng lắc chiếc ly chân dài, lắng nghe bài hát khiến người ta không khỏi có chút phiền não kia, không biết phải phóng thích sự buồn phiền trong đầu ở nơi nào.

Trừ tiếng nhạc ra, trong phòng chỉ có sự trầm mặc.

Một lát sau, Cố Hằng mới nói: "Cậu đã xem bát quái trong giới giải trí tối nay chưa?"

Lục Duật Thành: "Chưa xem, có gì hay mà xem chứ. Sáng sớm đã chạy tới công viên phô bày tình cảm, đúng là bị bệnh không nhẹ!"

Cố Hằng: "..."

Anh đã nói là bát quái nhà ai đâu?

Đây chính là sự bi ai của anh cùng Lục Duật Thành, bọn họ sẽ xem đi xem lại tất cả những tin tức liên quan đến Tô Dương rồi tự lừa mình dối người, tỏ vẻ thờ ơ.

Anh khẽ cười một tiếng, như đang tự giễu, lại như đang chế nhạo Lục Duật Thành, "Nếu cậu chưa xem thì sao dám chắc chắn là người ta không chạy tới trung tâm thương mại để làm trò đó?"

Lục Duật Thành chợt mở mắt, đáy mắt tràn ngập vẻ tức giận: "Cậu nói gì? Bọn họ còn tới trung tâm thương mại phô bày tình cảm vào buổi tối sao?"

Sắc mặt Cố Hằng vẫn như thường, anh gật đầu: "Đúng vậy, Đồng Đồng còn cố ý dặn đám phóng viên là nhất định phải đăng cái video ấy lên cho Lục Duật Thành xem đấy."

"Cậu nói cái quái gì vậy..." Lục Duật Thành chợt nhận ra mình vừa bị Cố Hằng đùa giỡn, hai người kia vốn chẳng hề tới trung tâm thương mại.

Bát quái trên mạng vẫn là về sự việc đã xảy ra ở công viên vào buổi sáng.

Lại còn giả bộ đi trên thành đường đá nữa chứ.

Cô tưởng là mình mãi mãi tuổi 17 chắc!

Thế nên, từ giữa trưa tới giờ hắn chẳng thiết ăn uống, bệnh làm mình làm mẩy lại ập tới.

Cố Hằng chợt bật cười.

Lục Duật Thành híp mắt nhìn anh chằm chằm: "Cố Hằng, cậu có bệnh phải không?"

Cố Hằng ngừng cười, hỏi hắn: "Bây giờ cậu có muốn leo lên bảng hot search không?"

Lục Duật Thành chớp mắt: "Ý cậu là gì?"

Cố Hằng: "Tức là nhé, nếu cậu muốn nổi tiếng khắp cả nước chỉ trong một đêm, tôi sẽ cùng cậu tới công viên kia, quay video đi trên đường đá nhỏ. Tôi sẽ đóng vai Tưởng Bách Xuyên, cậu cứ bắt chước Đồng Đồng là được, đảm bảo cậu sẽ nhanh chóng nổi danh khắp đại giang nam bắc."

Lục Duật Thành: "..."

Hắn trực tiếp cầm mấy quả quýt trong mâm ném qua, "Cố Hằng, đầu cậu bị úng nước à? Không muốn ở đây thì mau cút đi!"

Cố Hằng nhặt quýt lên, chẳng buồn tính toán với Lục Duật Thành. Hôm nay tâm trạng anh cũng không thoải mái, lười phải nhanh mồm nhanh miệng với hắn.

Sau, anh nhìn về phía Lục Duật Thành, nói lời nhắc nhở có tính ám chỉ: "Ngày mai đã là đêm Giáng Sinh rồi đấy."

Lục Duật Thành vuốt ve điếu thuốc, đáy mắt lúc sáng lúc tối, hắn như có như không "Ừ" một tiếng, chẳng nói tiếp lời nào.

Một lát sau, Cố Hằng lại hỏi: "Cậu định tặng Đồng Đồng cái gì?"

Lục Duật Thành suy nghĩ: "Tôi cũng chả biết nữa, năm nay tôi không muốn tặng quà, chỉ gặp cô ấy thôi đã thấy phiền rồi. Một người trưởng thành sắp ba mươi tuổi mà vẫn còn tưởng mình chỉ mới ba tuổi, tặng quà Giáng Sinh cái khỉ gì!"

Cố Hằng gật đầu nói: "Ok, thế thì tôi sẽ tặng hai phần, tới khi nào cô ấy có con mới ngừng."

Nhấp một ngụm rượu, anh lại nói tiếp: "Đến lúc đó cứ trực tiếp đưa cho đứa bé là được rồi."

Lục Duật Thành: "..."

Hít sâu một hơi, hắn nói lời chế nhạo: "Cố Hằng, sao cậu có thể ti tiện đến vậy!"

Cố Hằng uống cạn rượu vang trong ly, "Như nhau cả thôi."

*

Lúc này, ở nhà họ Kiều.

Sau khi bố Kiều cãi nhau cùng Kiểu Cẩn, lại ầm ĩ với vợ mình một trận, ông tức giận tới mức ra khỏi nhà khi còn chưa ăn cơm tối.

Kiều Cẩn vẫn còn đang khóc lóc ở trong phòng, không chịu ăn cơm.

Mẹ Kiều đưa cho cô ta một ly sữa bò, "Cẩn Nhi, con không ăn không uống như thế là đang giày vò thân thể của chính con. Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên nhà người ta thì đang sống thoải mái, con mà cứ như vậy là hợp lòng bọn họ, như bọn họ mong muốn đấy. Con gái mẹ ngốc quá đi mất."

Kiều Cẩn lau nước mắt, "Nhưng bây giờ bình luận trên mạng đều nghiêng về một phía, tất cả mọi người đều mắng con tâm cơ... Mẹ, con thực sự không chịu nổi."

Nghĩ tới những lời Tưởng Bách Xuyên nói trắng ra lúc trước, nói cô ta chỉ là mối quan hệ thế giao bất đắc dĩ của anh, trong lòng cô ta liền không thở nổi.

Mẹ Kiều thở dài: "Nếu có tâm cơ thì cũng là Tô Dương có tâm cơ, có thể châm ngòi giao tình giữa hai nhà thành như vậy, con nói xem lòng dạ cô ta phải thâm sâu đến nhường nào?"

Nói xong, bà đưa ly sữa cho Kiều Cẩn: "Được rồi, con uống sữa đi đã. Tuy ông của con vẫn còn giận, nhưng nhà họ Kiều chỉ có một đứa cháu gái là con, ông sẽ không bỏ mặc con đâu."

Kiều Cẩn nhận ly sữa bò, "Bây giờ Tưởng Bách Xuyên cùng Tô Dương đã công khai tình trạng hôn nhân rồi, con còn có thể làm thế nào?"

Mẹ Kiều: "Trước tiên chúng ta cứ đè xuống tin tức gần đây đã, qua đoạn thời gian này con hẵng nhận thêm công việc; vả lại, không phải trong giới giải trí còn có người chuyên tự bôi đen mình vì muốn nổi tiếng sao? Tuy mẹ chẳng muốn như thế này, nhưng chuyện cũng đã rồi, con nghĩ thoáng một chút, mấy tháng nữa sẽ không ai nhớ việc của con đâu."

Hai mắt Kiều Cẩn ngấn lệ, vẫn lặp lại câu kia: "Con cùng Tưởng Bách Xuyên không thể nữa rồi."

Mẹ Kiều thở dài: "Con nói xem, Tưởng Bách Xuyên có gì tốt, con cần gì phải như vậy? Để mẹ bảo dì giới thiệu người cho con không tốt hơn sao?"

Kiều Cẩn hơi mất kiên nhẫn: "Mẹ, mẹ đừng buồn phiền về những chuyện này nữa, sau này cũng không cần phải sắp xếp đối tượng xem mắt, con sẽ không đi đâu."

Ngoại trừ Tưởng Bách Xuyên, trong lòng cô ta không thể chứa nổi người đàn ông nào khác. Cô ta đã thích anh vài chục năm, không người nào có thể sánh được với anh.

Kiều Cẩn nhìn mẹ Kiều: "Mẹ à, mẹ nói với ông nội một tiếng được không, chỉ cần Tưởng Bách Xuyên theo dõi con trên Weibo, không công khai chuyện tình cảm với Tô Dương nữa thì việc này xem như xong."

Mẹ Kiều hơi hơi thở dài, nhưng bà vẫn gật đầu thỏa hiệp.

*

Tưởng Bách Xuyên cùng Tô Dương đang nằm xem tivi ở nhà.

Chợt, Tưởng Bách Xuyên liên tục hắt xì nhiều lần.

Tô Dương cười: "Nhất định là có người nào đó đang nhớ thương anh đấy."

Tưởng Bách Xuyên liếc cô một cái, Tô Dương bĩu môi, không lên tiếng nữa.

Tưởng Bách Xuyên giảm âm lượng tivi, hỏi cô: "Đêm mai đã là Giáng Sinh rồi, em có đặc biệt muốn làm chuyện gì không?"

Bọn họ rất ít khi ra ngoài ăn mừng vào những ngày lễ, dù là lễ tình nhân hay ngày kỷ niệm.

Hình như họ chỉ luôn ở nhà xem phim, tự mình làm một bữa cơm.

Có đôi khi, bọn họ sẽ tâm sự những chuyện phiền lòng gần đây cho nhau nghe.

Vì Tô Dương không quá am hiểu về phương diện tài chính nên Tưởng Bách Xuyên chỉ đơn giản nói với cô rằng, anh đã không làm tốt hạng mục thu mua nào, anh chỉ giành được chức phó quản lý trong lần đầu phát hành cổ phiếu ra công chúng của công ty nào. 

Cô cũng sẽ nói với anh về những lần cô không nghĩ ra ý tưởng chụp ảnh, chụp những tấm ảnh mà chính cô cũng không hài lòng.

Tuy nhiên, khi bị ủy khuất trong công việc, cô chưa bao giờ nói nhiều với anh nửa chữ.

Hai tay Tô Dương gối sau đầu, cô nhìn trần nhà, ngẫm nghĩ một hồi lâu.

Đoạn, cô lắc đầu: "Lúc còn bé em vốn đã thích ngày Giáng Sinh, sau khi ở bên anh, em lại càng mong ngóng ngày này hơn, bởi vì vào lễ Giáng Sinh, anh có thể trở về gặp em. Còn hiện tại..."

Nửa gương mặt cô đối diện với anh, "Có lẽ là vì già rồi nên em thấy những thứ này không quan trọng nữa, chỉ cần anh ở nhà thì em chẳng thiếu gì hết."

Tưởng Bách Xuyên đưa tay xoa nhẹ gò má cô, anh nhìn cô thật lâu, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua môi cô.

Anh cúi đầu hôn xuống.

Tô Dương thuận thế ôm cổ anh, môi lưỡi giao triền.

Một lát sau, hai người mới tách ra.

Tô Dương đột nhiên nắm tay anh ngồi dậy, nhìn anh chằm chằm vài giây: "Em muốn tặng quà Giáng Sinh cho Lục Duật Thành cùng Cố Hằng. Em còn chưa đáp lễ đâu quà bọn họ tặng năm ngoái đâu."

Những năm này, cho dù hai bên như nước với lửa, mỗi khi Giáng Sinh đến, bọn họ vẫn sẽ tặng quà cho cô.

Bọn họ chẳng hề tặng món gì quý giá, thứ mắc nhất hình như là một tập giấy A4 có giá 20 tệ.

Những món đồ bọn họ tặng hàng năm đều kỳ lạ vô cùng.

Một quả táo.

Mấy cây bút chì thú vị, khi cô vẽ tranh sẽ sử dụng đến.

Một tập giấy A4.

Một chiếc gọt bút chì.

Có đôi khi còn gửi một cục tẩy...

Lễ Giáng Sinh năm ngoái, Lục Duật thành gửi bắp rang bơ cho cô, Cố Hằng gửi sáu gói đồ cay cho cô, mỗi gói chỉ tốn 5 tệ...

Dù quà không đáng giá, nhưng cô đều ghi nhớ ở trong lòng.

Cô không nỡ vứt bỏ phần tình nghĩa khi còn bé kia.

Tưởng Bách Xuyên hỏi cô: "Vậy em muốn tặng gì cho họ?"

Tô Dương nói thật: "Em đã nghĩ xong từ lúc còn ở thị trấn nhỏ của Đức rồi, còn đặc biệt chụp cảnh tuyết ở thị trấn đấy. Em muốn làm thiệp chúc mừng Giáng Sinh thủ công cho bọn họ."

Lúc trước, khi chụp ảnh ấy, cô nhận ra mình không muốn tiếp tục tranh cãi với họ nữa.

Ba người bọn họ đã ở bên nhau từ khi còn nhỏ cho tới năm mười mấy tuổi.

Tựa như những gì Lục Duật Thành từng nói lúc trước, tuổi thanh xuân là tài sản quý giá không thể làm lại của đời người.

Giữa bọn họ là thứ tình bạn đã vượt qua cả tình thân.

Những chuyện trước kia, mặc kệ ai đúng ai sai, cô muốn sang một trang mới.

Cô muốn nói với bọn họ hai câu trên khi có cơ hội gặp mặt.

Thời thơ bé, bọn họ từng tặng cô thiệp chúc mừng. Hiện tại, cô muốn tặng lại cho bọn họ.

Nghĩ tới việc làm thiệp, Tô Dương bắt đầu buồn phiền, "Em muốn làm thiệp âm nhạc cho họ, nhưng hình như cái đó rất phức tạp..." Cô nhún vai, "Người luôn không đạt chuẩn trong môn vật lý như em không thể làm được."

Tưởng Bách Xuyên thoáng suy nghĩ, chủ động xin đi giết giặc: "Để anh thử xem."

Tô Dương trừng mắt nhìn anh, xác định chính mình không nghe nhầm. Cô trở mình ngồi dậy ôm cổ anh, xác nhận lại một lần nữa: "Anh vừa nói anh sẽ giúp em làm thiệp âm nhạc à?"

Không phải anh rất ngứa mắt với bọn họ sao?

Tưởng Bách Xuyên gật đầu, "Ừm, anh sẽ làm thiệp cùng em. Vì chưa bao giờ xem qua, cũng chưa bao giờ làm loại thiệp này, anh không thể đảm bảo chất lượng của nó, nhưng anh sẽ tận lực."

Tô Dương chôn mặt trên cần cổ anh, dùng sức cọ xát.

"Tưởng Bách Xuyên."

"Hửm?"

Sau khi yên lặng một lát, cô nói: "Không có gì, em chỉ đang gọi anh thôi."

Kỳ thực, cô muốn nói rằng, cô thực may mắn vì đã gặp được anh ở thuở niên thiếu.