Bạc Lỵ mở mắt ra trong cơn đau đầu dữ dội, phát hiện mình đã thay một bộ quần áo khác — áo sơ mi, áo ghi lê, tất dài.
Cả chất liệu lẫn đường may đều thô ráp, có chỗ còn bị sổ chỉ, mũi khâu cũng lệch lạc, toát ra một mùi mồ hôi lạ lẫm.
Cô đang ở đâu?
Ai đã thay quần áo cho cô?
Bạc Lỵ theo bản năng chống người dậy, vén áo lên nhìn bụng, không có vết thương nào.
Xắn tay áo lên, cánh tay cũng không có dấu vết kim tiêm.
Cô chưa kịp thở phào thì đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng nổ lớn — “ĐÙNG!”
Tiếp theo là một tràng cười xấu xa thô lỗ.
“Thằng nhóc này cứng cỏi thật, bị buộc sau đuôi ngựa kéo lê lâu như vậy mà vẫn không hé răng một tiếng…”
“Bắn một phát vào giữa hai chân nó xem nó còn cứng cỏi nữa không!”
Lại một tràng cười ồ lên.
“Không được đâu.” Một người nói: “Nếu làm nó thành tàn phế, quản lý sẽ giết chúng ta mất… Nó là cây rụng tiền của gánh xiếc đấy.”
“Cây rụng tiền á? Nó á? Một đứa trẻ còn chưa đủ lông đủ cánh?”
“Nó có tài lắm.” Người kia cười nói, quay đầu lại, huýt sáo gọi chó: “Erik, biểu diễn cho mọi người xem tài ảo thuật, giọng hát và những trò lừa bịp của mày đi…”
Không biết tên Erik này nói gì mà tiếng cười ồn ào bên ngoài đột ngột im bặt.
Mọi người đều im lặng, trong chốc lát chỉ còn tiếng vó ngựa giẫm tại chỗ.
Có người cười gằn một tiếng, hét lớn “Đi!”, rồi tăng tốc phi ngựa.
Không ai nói gì nữa.
Bạc Lỵ cảm thấy lạnh sống lưng — nếu cô nhớ không nhầm, tên “Erik” đó vẫn đang bị buộc sau đuôi ngựa kéo lê.
Điều khiến cô rùng mình hơn nữa là những người bên ngoài đang nói tiếng Anh.
Mặc dù cô sống ở Los Angeles, nhưng giọng của họ rõ ràng không phải giọng miền Tây, nghe giống… người Pháp hơn?
Cô đã bị người Pháp bắt cóc sao?
Hay là…
Bạc Lỵ nhắm chặt mắt lại, cúi đầu xuống.
Trong khoảnh khắc nhìn rõ bàn tay mình, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, gáy căng lên từng cơn, tim đập thình thịch dữ dội.
Đây không phải tay cô.
Cô hơi có chứng sạch sẽ quá mức, móng tay luôn sạch sẽ gọn gàng, đều đặn và hồng hào.
Nhưng bàn tay này thô ráp đỏ ửng, các khớp sưng phồng như bị cóng, kẽ ngón tay đọng đầy bùn đất đen kịt, lòng bàn tay có vài vết chai màu nâu vàng.
Mỗi ngày con người nhìn thấy cái gì nhiều nhất?
Không phải khuôn mặt, mà là bàn tay của chính mình.
Bạc Lỵ chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày thức dậy, cô sẽ nhìn thấy bàn tay của người khác trên cơ thể mình.
… Đúng là một cảnh tượng chỉ có trong phim kinh dị.
Không biết từ lúc nào, một cậu bé đã chen đến trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt to tròn.
Cậu bé có vẻ hơi suy dinh dưỡng, gầy gò xanh xao, đầu đội một chiếc mũ phẳng nhăn nhúm, mặt đầy tàn nhang đỏ.
“Cậu đang ngẩn người cái gì thế!” Cậu bé nói: “Có chuyện lớn rồi, cậu biết không? Erik đã ăn cắp đồng hồ vàng của Mike!”
Bạc Lỵ khàn giọng hỏi: “Erik?”
“Đúng vậy! Mike tức điên lên, buộc chân cậu ta vào yên ngựa, kéo lê cậu ta mấy trăm mét… Khi quản lý phát hiện ra, chân cậu ta đã sưng phù lên như cái bánh bao, lưng cũng rách bươm, mặt đất đầy những mảnh thịt vụn bị kéo lê… Đáng đời.” Cậu bé khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt: “Ai bảo cậu ta cứ giành hết ánh đèn sân khấu của chúng ta!”
Mặt đất đầy những mảnh thịt vụn bị kéo lê… Bạc Lỵ chỉ cần nghĩ đến thôi, lưng đã đau nhói lên, nhưng cậu bé lại tỏ ra hờ hững, như thể đang nói về một con chuột bị bẫy chuột tóm gọn chứ không phải một người sống.
“Theo tôi, không nên tha cho cậu ta dễ dàng như vậy… Đồng hồ vàng đắt như thế, Mike nên báo cảnh sát, đưa thẳng cậu ta lên giá treo cổ…”
Bạc Lỵ thầm nghĩ, nơi quỷ quái này còn có cảnh sát sao?
Khoan đã, giá treo cổ?
Lúc này, cậu bé đột nhiên chen lại gần, ra hiệu cho cô hạ rèm lều xuống, chỉ để hở một khe nhỏ để nhìn ra ngoài.
“Suỵt, suỵt…” Mặt cậu ta đỏ bừng lên, hạ giọng xuống đầy phấn khích: “Quản lý và họ đến rồi!”
Bạc Lỵ ngước mắt nhìn ra, lập tức trông thấy Erik.
Cậu rất gầy, bị thương nặng, đang nằm bất động trên cáng.
Chiếc áo sơ mi trên người bị máu bẩn thấm đen, như một cái bóng tham lam, có thể nuốt chửng cậu bất cứ lúc nào.
Mùi tanh nồng nặc lan tỏa, chui thẳng vào mũi.
Lúc đầu Bạc Lỵ còn tưởng mình bị chảy máu mũi, theo phản xạ ngửa đầu lên, vài giây sau mới nhận ra đó là mùi máu tanh nồng nặc.
Chỉ thấy tia lửa lóe lên, một người đàn ông châm diêm, đốt điếu xì gà trong miệng, bước đến bên cạnh Erik.
Ánh sáng lúc chạng vạng tối mờ mờ, Bạc Lỵ không thể nhìn rõ diện mạo cụ thể của người đàn ông, chỉ thấy ông ta mặc vest, áo ghi lê đeo một sợi dây đồng hồ, ngón cái đeo một chiếc nhẫn đá quý lấp lánh, chắc là “quản lý” mà cậu bé đã nói.
“Mike thân mến.” Người đàn ông chậm rãi nói: “Ta có thể hỏi, tại sao cháu lại đối xử với nó như vậy không?”
Bạc Lỵ mới để ý, bên cạnh còn một cậu bé tóc vàng, béo tốt, vạm vỡ, mặt mày hồng hào đang đứng.
Cậu bé tóc vàng lập tức nói lớn: “Cậu ta đã trộm đồng hồ của cháu!”
“Không, không, Mike à.” Người đàn ông lắc đầu: “Cháu hiểu lầm ý của ta rồi, ý ta là — tại sao cháu nghĩ mình có quyền đánh nó thành ra nông nỗi này?”
Nghe vậy, Mike lập tức sững sờ.
Có vẻ cậu ta không ngờ người đàn ông lại bênh vực Erik, hơi gấp gáp: “Cậu, đó là chiếc đồng hồ vàng mẹ tặng cháu…”
Người đàn ông hít một hơi xì gà, làm một cử chỉ im lặng: “Cháu là đứa cháu trai yêu quý của ta, nên bình thường các cháu đánh nhau, ta đều nhắm một mắt mở một mắt, nhưng lần này, thật sự quá đáng rồi.”
“Erik biết ảo thuật, biết nói tiếng bụng, biết hát.” Người đàn ông liếc nhìn Erik trên cáng, ánh mắt đau xót, như đang nhìn một con chó không còn sức canh cửa: “Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, nó thậm chí có thể chui qua vòng lửa — còn cháu thì sao? Cháu chỉ biết lãng phí lương thực của ta, kiếm không nổi một nửa tiền biểu diễn của Erik.”
Mike nghe mà mặt đỏ lên rồi tái đi: “Nhưng, nhưng cậu ta đã trộm đồng hồ vàng của cháu… Cậu ơi! Cậu ta đã trộm đồng hồ của cháu! Bằng vàng đấy!”
Người đàn ông hỏi: “Cháu thấy nó trộm đồ à?”
Mike: “Không, nhưng mà—”
“Cháu tìm thấy bằng chứng nó trộm đồ chưa?”
“Chưa, nhưng ngoài cậu ta ra, ai còn—”
Giọng người đàn ông đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng: “Nếu không bị phát hiện, thì đó là giỏi rồi.”
Mike không thể tin nổi: “Cậu, sao cậu lại…”
“Ta sao?” Người đàn ông cười lạnh: “Chị gái ta là một tay móc túi giỏi, có thể dọn sạch phòng ngủ của bà chủ mà không ai hay biết, còn cháu thì sao? Đồng hồ của mình bị trộm mà cũng không biết, còn suýt đánh gãy cây rụng tiền của ta thành tàn phế.”
Người đàn ông cúi đầu, liếc nhìn Erik: “Vị trí cũng chẳng khéo léo gì.” Ông ta lạnh lùng nói: “Bây giờ thì hay rồi, chân Erik gãy rồi, lưng cũng bị thương — thời gian tới, ai sẽ đi biểu diễn ảo thuật, cháu à?”
Mike như bị tát mấy cái liên tiếp vậy, mặt đỏ bừng lên, một lúc lâu không nói nên lời.
Dù sao cũng là cậu cháu, người đàn ông mắng vài câu rồi khoát tay bảo Mike cút đi.
Bạc Lỵ cẩn thận ngẫm lại cuộc đối thoại của hai người, chỉ thấy rùng mình.
Nơi này còn có pháp luật không?
Mike trông chỉ khoảng 16 -17 tuổi, nhưng người đàn ông lại thản nhiên nói với cậu ta rằng mẹ cậu là một tên móc túi.
Cậu ta phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy… đánh nhau, buộc người khác sau đuôi ngựa kéo lê, suýt giết chết một đứa trẻ khác, nhưng người đàn ông chỉ nhẹ nhàng phê bình vài câu.
Cộng thêm những chi tiết kỳ quái khác: đồng hồ vàng, giá treo cổ, xì gà, diêm, bàn tay hoàn toàn xa lạ.
… Rất có thể cô đã không còn ở thời hiện đại nữa.
Bạc Lỵ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, tiếp tục lắng nghe.
Cô phải nghe thêm nhiều chi tiết hữu ích nữa mới có thể hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình.
Người đàn ông hút xong điếu xì gà, nhẹ nhàng đá vào cáng của Erik: “… Còn nói được không?”
Không trả lời.
Người đàn ông cũng không bận tâm, tự nói tiếp: “Ta biết cả cậu và Mike đều muốn ta phân xử, nhưng tiếc là ta không phải quan tòa, cũng không phải cảnh sát, ta không muốn biết rốt cuộc ai đã trộm đồ. Ta chỉ muốn tiền.”
“Mẹ của Mike đã đưa ta 5000 franc (*) để trông nom thằng bé…” Người đàn ông cười một tiếng: “Nếu cậu có thể kiếm cho ta 5000 franc, dù cậu có giết Mike đi nữa, ta cũng sẽ không nói gì, hiểu chưa?”
(*) Đơn vị tiền tệ cũ của Pháp trước được thay thế bởi đồng Euro.
Vẫn không trả lời.
Erik im lặng, không có phản ứng gì, như thể đã chết trên cáng.
Bạc Lỵ nghe mà lạnh cả người, tim như rơi xuống đáy — rõ ràng người đàn ông đang ám chỉ với Erik rằng, chỉ cần kiếm đủ tiền, cậu có thể giết chết Mike.
Ông ta đang khuyến khích hai thiếu niên tự tàn sát lẫn nhau.
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Hay nói cách khác, đây là… thời đại nào?
Bạc Lỵ có chút khó thở, toát ra một lớp mồ hôi lạnh nhớp nháp.
Giây tiếp theo, một giọng nói khàn đặc của thiếu niên vang lên: “… Biết rồi.”
“Ngoan lắm.” Quản lý khen ngợi: “Đừng lo, bà Smith đã học được vài bài thuốc từ những người Gypsy (*), sẽ không để cháu bị hoại thư đâu.”
(*) Người Digan Trung Đông
Người Gypsy?
Hoại thư?
Bạc Lỵ hơi chóng mặt.
Nếu nói trước đó chỉ là phỏng đoán, thì bây giờ cô trăm phần trăm chắc chắn mình không còn ở thời hiện đại nữa.
… Cô đã xuyên không thật rồi.
Quản lý nói xong, suy nghĩ một lúc, lại lấy ra một chai rượu, đặt trước mặt Erik: “Rượu Whisky, uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Bạc Lỵ im lặng, nếu cô không nhìn nhầm, nửa thân Erik đã thấm đẫm máu tươi.
Bị thương nặng như vậy mà còn uống được whisky sao?
Nhưng Erik lại như đã chờ đợi từ lâu, đột ngột giơ tay lên, nắm chặt lấy chai whisky, động tác mạnh đến nỗi làm quản lý giật mình — chỉ thấy ngón tay cậu bóp chặt đến gần co giật, gần như nôn nóng cắn mở nắp chai, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Cậu bé bên cạnh thấy cảnh này, không thấy có gì không ổn, ngược lại còn tỏ vẻ ghen tị: “Đó là whisky Scotland đấy… Cậu ta trộm đồ, sao quản lý còn thưởng cho cậu ta chứ!”
Bạc Lỵ không nói gì.
Cô không muốn nhìn cảnh tượng quái dị này nữa, chuyển sang quan sát xung quanh: xe ngựa, lều, bãi cỏ, chăn bẩn thỉu, đèn khí đốt cũ kỹ, góc phòng đặt một xô nước đục ngầu.
Có vẻ cô đã thực sự xuyên không rồi.
Thậm chí, không phải xuyên không đến đất nước của mình, mà là một… quốc gia hoàn toàn xa lạ.
Bạc Lỵ hơi khó thở.
Một lúc sau, cô phát hiện ra nguyên nhân khó thở không phải vì quá hoang mang, mà là vì ngực bị quấn quá chặt.
Cậu bé vẫn đang chăm chú thở dài, không để ý đến sự bất thường của cô.
Bạc Lỵ lén quay người lại, đưa tay vào trong áo sơ mi, sờ thấy một đoạn vải quấn ngực.
Vải quấn ngực?
Tại sao cô lại phải quấn ngực?
Đầu óc Bạc Lỵ rối bời.
Tình hình hiện tại đã đủ rắc rối rồi, miếng vải quấn ngực này làm cho mọi chuyện càng thêm bí ẩn.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua tiếng tim đập thình thịch, tiếp tục sờ soạng vào trong, ngón tay chạm phải một vật tròn tròn.