Cô mơ màng mở mắt, tưởng cậu lại muốn ôm cô nên vòng tay ôm lấy eo cậu, vùi đầu vào lòng cậu, định ngủ tiếp.
Cậu dường như khựng lại một chút, nhưng rồi nhanh chóng nắm lấy tay cô và đẩy cô ra. Đây là lần đầu tiên cậu từ chối cái ôm của cô.
Bạc Lỵ hoàn toàn tỉnh táo.
Họ không biết đã ngủ bao lâu, trời đã bắt đầu hửng sáng.
Sương sớm giăng mờ, đêm qua có lẽ đã có một trận mưa nhỏ, rêu phong, lá mục và bùn đất đều bị ướt đẫm, tạo thành một màu xanh lục ẩm ướt, lầy lội.
Bạc Lỵ nhìn thấy bùn là đã đau đầu.
Dù đã qua một thời gian dài, cô vẫn không thể thích nghi được với môi trường hoang dã khắc nghiệt này.
Không giường, không nước, bùn có thể bám vào ống quần bất cứ lúc nào, làm ướt giày.
Cuộc sống như thế này, dù có mười năm nữa, cô nghĩ mình cũng không thể thích nghi được.
Trong lúc cô đang do dự, Erik đã đứng dậy rời khỏi lều.
Bạc Lỵ vừa mang giày vào, định ra ngoài tìm cậu thì bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe kẽo kẹt từ bên ngoài vọng vào.
Thì ra vì thế mà Erik đẩy cô ra và rời đi sớm.
Cậu không thích bị người lạ nhìn, hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác.
Là kẻ săn mồi, cậu cũng không cần phải xuất hiện trước mặt người khác, bóng tối phù hợp hơn để tấn công.
Xe ngựa dường như dừng lại trước lều, có tiếng mở cửa, rồi có người nhảy xuống từ xe và đi về phía cô.
Bạc Lỵ phản ứng rất nhanh, lập tức chạy đến bên lều, chỉ để lộ một bóng hình bên cạnh, một tay giấu ra sau lưng, giả vờ như đang cầm súng:
“Ai đó?”
Một giọng nói nhiệt tình vang lên: “Tạ ơn trời đất, cậu ở đây, tôi cứ tưởng cậu đã bị tên quái vật đó giết rồi chứ!”
Người đó có vẻ quen biết cô, giọng điệu rất thân thiết, nhưng cô hoàn toàn không biết anh ta là ai.
Tim Bạc Lỵ thắt lại.
Nghe giọng điệu của anh ta, dường như biết về sự tồn tại của Erik, và cũng biết mọi chuyện xảy ra ở gánh xiếc.
Cô vốn tưởng khi quản lý chết đi, mọi chuyện liên quan đến gánh xiếc đã kết thúc, cô đã hoàn toàn thoát khỏi đám người đó.
Nhưng hiện giờ xem ra, cô vẫn đang bị bóng ma của gánh xiếc bao trùm.
Thậm chí có người đã lén lút theo dõi họ đến tận đây.
Bạc Lỵ lạnh lùng nói: “Tôi không quen anh.”
“Nhưng tôi biết cậu.” Người đó cởi mũ, cúi chào cô, động tác khiêm tốn đến mức gần như khôi hài: “Cậu là Polly Claremont của gánh xiếc, đúng không?”
“Nếu tôi nói không phải thì sao?”
Người đó cười: “Vậy tôi sẽ nói, cậu là một đứa trẻ không thật thà — cậu có biết Emily không?”
Giọng Bạc Lỵ căng thẳng: “Cô ấy không ở chỗ tôi.”
“Tôi biết, vì cô ấy đang ở chỗ tôi.” Người đó nói: “Để thể hiện sự chân thành, thưa Claremont tiên sinh, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Ricky Terry, một người trung gian thành thật và thân thiện, không bao giờ động đến dao súng, cậu có thể yên tâm ra ngoài nói chuyện với tôi.”
Bạc Lỵ không biết anh ta đang toan tính điều gì, suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi bước ra.
Không sao, cô tự nhủ, Erik đang quan sát cô từ trong bóng tối.
Cô không nhận ra đây là một sự ỷ lại không lành mạnh.
Khi nhìn rõ diện mạo của Ricky, Bạc Lỵ cảm thấy toàn thân chấn động.
Cô nhận ra người đàn ông cao gầy này, vào buổi sáng ngày thứ hai sau khi cô xuyên không, và tại buổi tiệc tối hôm đó, anh ta đứng bên cạnh Emily, trò chuyện vui vẻ với ông chủ gánh xiếc.
Anh trai của Emily!
Cô đoán không sai, người đàn ông cao gầy không phải là anh trai của Emily.
Anh ta tự xưng là “người trung gian”, nhưng là trung gian cho cái gì, và tại sao lại theo dõi họ… Bạc Lỵ không biết được, cũng không dám nghĩ tiếp.
“Tôi không nghĩ mình có giá trị để một người trung gian phải tìm đến tận cửa.” Cô nói từng chữ một.
“Cậu rất cảnh giác, đó là điều tốt.” Ricky móc diêm từ túi quần, rồi lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc: “Thế giới này không an toàn, kẻ xấu ở khắp nơi. Cảnh sát thì không lo, còn Công ty Thám tử Pinkerton chỉ phục vụ người giàu — những người như chúng ta dù có chết cũng chẳng ai quan tâm.”
Bạc Lỵ lạnh lùng nói: “Ý anh là, dù tôi có chết ở đây cũng không ai quan tâm sao?”
“Chúa chứng giám!” Ricky ngậm thuốc giơ tay lên, vẻ mặt chân thành: “Tôi đang nói về đám người trong rừng – chủ cũ của cậu, Dawes tiên sinh.”
“Dawes” là họ của ông chủ gánh xiếc, gánh xiếc có tên là “Gánh xiếc của Dawes tiên sinh”.
Bạc Lỵ: “Dawes tiên sinh sống chết thế nào thì liên quan gì đến tôi?”
“Thật lạnh lùng.” Ricky hít một hơi thuốc, lắc đầu cảm thán: “Nhưng cũng có thể hiểu được, Dawes đúng là không phải người tốt, lừa gạt, bắt cóc, không việc xấu nào không làm. Nói thật với cậu, tôi không phải anh trai của Emily.”
Bạc Lỵ giả vờ ngạc nhiên nhướn mày.
“Dawes bảo cô ấy đi theo tôi, hy vọng cô ấy có thể cống hiến cho khoa học — cậu biết đấy, cô ấy có bốn chân. Nhiều nhà khoa học rất tò mò liệu cô ấy có hai bộ cơ quan hay không, nếu có thì khi mang thai sẽ hoạt động như thế nào.”
Ricky nói: “Tôi là người thuyết khách được Dawes thuê, ông ta hy vọng tôi có thể thuyết phục Emily an tử, “hiến” thi thể cho những nhà khoa học tò mò đó.”
Bạc Lỵ cuối cùng cũng hiểu thế nào là “nghệ thuật ngôn từ”.
Buôn bán người, mưu cầu lợi ích bất chính, vậy mà trong miệng người đàn ông trước mặt lại có thể nói thành “cống hiến cho khoa học”.
Bạc Lỵ mỉa mai: “Vậy anh đến đây để thuyết phục tôi ‘cống hiến cho khoa học’ sao?”
Ricky cười nói: “Thân mến ơi, ngoài Emily ra, không ai cần phải cống hiến cho khoa học cả.”
Anh ta thở ra một hơi khói, híp mắt lại: “Tôi đến đây là để tuyển mộ người đồng hành của cậu, Erik.”
Cuối cùng anh ta cũng vào thẳng vấn đề.
Tim Bạc Lỵ đập loạn nhịp, ý nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, cố gắng dùng giọng ghen tị để dò hỏi: “Erik? Có gì hay ho mà tuyển mộ chứ, cậu ta chẳng qua chỉ là một tên trộm nhanh tay thôi!”
“Nếu cậu đã tận mắt thấy tình trạng chết của ông chủ, cậu sẽ không nói vậy đâu.”
Bạc Lỵ đáp một cách chính đáng: “Tôi không thấy, ngựa của tôi bị hoảng sợ.” Đây là sự thật.
Ricky thấy hỏi gì cậu cũng không biết, vẻ mặt tỏ ra không kiên nhẫn, thái độ tốt đẹp ban đầu cũng biến mất.
“Nói ngắn gọn thôi, nhóc.” Cách gọi của anh ta với cô cũng thay đổi: “Nói cho tôi biết Erik đang ở đâu, tôi sẽ cho cậu một khoản tiền lớn, đảm bảo nửa đời sau của cậu sẽ không phải lo ăn lo mặc. Cậu cũng đâu muốn cả đời ngâm mình trong bùn đất chứ?”
Ánh mắt của Ricky nhìn cô, như đang nhìn một kẻ ngu ngốc đang giữ kho báu mà không hề hay biết.
Nhưng anh ta hoàn toàn không biết rằng, nếu cô giao nộp kho báu thì cô sẽ phải chết.
Hơn nữa, Erik giỏi đến vậy, gần như không gì là không thể, ai cũng muốn cậu làm việc cho mình.
Đã như vậy, tại sao cô phải giao nộp cậu?
Tuy nhiên…
Bạc Lỵ nhìn về phía cỗ xe ngựa của Ricky.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là một cỗ xe ngựa cá nhân đắt tiền.
Thùng xe được sơn bóng, treo rèm lụa, thân xe thậm chí còn có những bức họa tinh xảo, bánh xe cũng được bảo dưỡng cẩn thận, trông vừa chắc chắn vừa dễ xoay.
Ricky là người giàu có, và đã đắc tội với Erik — chắc chắn Erik không đi xa, có khi đang đứng gần đây nghe họ nói chuyện.
Bạc Lỵ nghĩ một cách độc địa, không biết cô có thể thuyết phục Erik cướp tên Ricky này không?
Như vậy, cô sẽ không phải “cả đời ngâm mình trong bùn đất” nữa.
Ricky thấy cô không nói gì, dường như cũng nhận ra giọng điệu của mình khá cứng nhắc, nên lại cố gắng chuyển sang giọng ôn hòa khiêm tốn:
“Tôi tìm cậu ta không có ý xấu đâu, thật đấy, chỉ muốn đàm phán một thương vụ thôi – cậu không biết đâu, ảo thuật của cậu ta giỏi thế nào, có thể tạo ra lửa từ hư không! Giống như phép thuật vậy! Người ảo thuật gia cuối cùng làm tôi kinh ngạc như vậy là Robert – Houdin.”
Trong nguyên tác, cũng từng dùng “Robert – Houdin” để miêu tả khả năng ảo thuật xuất thần nhập hóa của Erik.
Phải biết rằng, Robert – Houdin được coi là “cha đẻ của ảo thuật hiện đại”.
Nếu không có ông ấy, ảo thuật có lẽ vẫn chỉ là trò hề đường phố, chứ không phải một môn nghệ thuật sân khấu được cả người trí thức lẫn bình dân yêu thích.
Bạc Lỵ chưa từng thấy Erik biểu diễn ảo thuật, không khỏi có chút tò mò — có giỏi đến thế thật không?
Cô suy nghĩ một lúc, quyết định duy trì tới cùng hình tượng đố kỵ người tài của mình: “Có gì ghê gớm đâu, trong gánh xiếc có một người Ấn Độ thậm chí còn phun được lửa.”
“Làm sao có thể so sánh được? Chỉ cần ngậm một ngụm rượu trong miệng, tay cầm một bó đuốc, trẻ con ba tuổi cũng phun được lửa —” Ricky tức giận đứng dậy, phải cố gắng kìm nén lắm mới không nổi cáu.
Anh ta hít một hơi thật sâu, đưa cho Bạc Lỵ một tấm danh thiếp:
“Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có địa chỉ nhà tôi. Tuần sau, tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc ở đó, tất cả quý ông tiểu thư trong giới thượng lưu đều sẽ đến.”
“Nếu cậu có tin tức gì về Erik, tốt nhất là nói cho tôi biết trước ngày đó — đến ngày đó cũng được. Tôi hứa sẽ cảm ơn cậu xứng đáng.”
Danh thiếp của Ricky thoang thoảng một mùi thơm, là mùi nước hoa trên người anh ta, hơi dễ chịu.
Bạc Lỵ không kìm được đưa lên mũi ngửi một cái.
Phải nói rằng, mặc dù người này có ý đồ riêng, nhưng anh ta đã giải quyết được khó khăn lớn nhất trước mắt của cô — không có tiền và không có mối quan hệ.
Thật đúng là buồn ngủ lại gặp được chiếu manh.
Nếu cô muốn đứng vững trong thời đại này, chỉ dựa vào cái ví tiền của người quản lý kia là không thể.
Giờ quay lại trại của gánh xiếc để lục lọi tài sản cũng không khả thi — không phải tất cả mọi người đều tham gia vào việc bắt giữ họ, chắc chắn vẫn còn người ở lại canh giữ trại.
Thấy người quản lý mãi không về, người ở lại canh trại hoặc sẽ đi tìm ông ta, hoặc đã chia chác tài sản rồi giải tán.
Nếu cô có thể thuyết phục Erik cho cô đến dự tiệc của Ricky, cô sẽ có thể kết giao được một số bạn mới.
Nếu may mắn, còn có thể lôi kéo được một số khoản đầu tư cho gánh xiếc của mình.
Chủ yếu là kết giao bạn mới.
Bạc Lỵ rất muốn nói chuyện với người khác.
Cô không phải là người thích giao tiếp, thậm chí còn hơi hướng nội, ngoài những hoạt động xã giao cần thiết, cô thường ở nhà chơi game.
Leo núi là do bạn kéo cô đi. Cô nhét hai hộp lẩu nặng ba cân vào ba lô leo núi, và bị bạn chê cười mãi.
Sau khi xuyên không, cô không dám nhìn thẳng vào mắt người khác, không dám nói chuyện với người khác, không dám chia sẻ cảm xúc của mình.
Cảm giác này thật đáng sợ.
Giống như bị cả thế giới cô lập vậy.
Đến nỗi sau này, được ôm một người có thể giết chết mình bất cứ lúc nào, cũng khiến cô cảm thấy được an ủi phần nào.
Erik rất nguy hiểm.
Mối quan hệ giữa họ không phải là bạn bè, mà là kẻ săn mồi và con mồi.
Dù vậy, cô vẫn cảm thấy như thế còn tốt hơn thực tại lạnh lẽo cô đơn.
Cô quá khao khát được giao tiếp.
Không có giao tiếp, cho cô ngửi chút hơi người cũng được.
Giống như Erik, cô cũng muốn được ôm.
Ôm kiểu gì cũng được.
Chỉ cần để cô xác nhận mình vẫn còn sống.
Khi cô hoàn hồn, Ricky đã lên xe ngựa rời đi.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng cô, Erik đã quay lại.
Cái bóng cao lớn phủ lên người cô. Cậu đứng sau lưng cô, rút tấm danh thiếp từ tay cô.
Không hiểu sao, đầu cậu hơi cúi xuống, vị trí mũi sau mặt nạ đối diện với tấm danh thiếp… giống như đang ngửi mùi của tấm danh thiếp vậy.
Tại sao?
Vì cô cũng đã ngửi?
Bạc Lỵ cảm thấy hơi khó hiểu.
Cô không suy nghĩ nhiều, lấy lại tinh thần nói với cậu: “… Tôi muốn đến buổi tiệc này.”
Erik liếc nhìn cô một cái, không đồng ý cũng không phản đối.
“Tôi muốn thành lập một gánh xiếc, không phải chỉ nói suông đâu.” Bạc Lỵ nói: “Ricky có quan hệ với người quản lý, những người có tiếng tăm trong buổi tiệc có thể sẽ quan tâm đến gánh xiếc. Nếu tôi đủ may mắn, có thể sẽ lôi kéo được không ít khoản đầu tư ở đó.”
Erik cầm tấm danh thiếp, nhìn cô, vẻ mặt khó đoán.
Bạc Lỵ bây giờ đã trở nên rất tự giác, đối mặt với ánh mắt của cậu, là biết phải ôm cậu:
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không dùng cậu để đổi bất cứ thứ gì đâu.”
Cô vừa vòng tay ôm eo cậu, vừa thầm nghĩ trong lòng: nhưng nếu cậu có thể giúp tôi cướp của Ricky thì càng tốt.
Tất nhiên, cô chỉ bốc phét trong lòng thôi, không nghĩ mình có khả năng sai khiến Erik làm việc gì.
Erik từ đầu đến cuối vẫn không tỏ thái độ gì, nhưng sau khi được cô ôm một cái, liền trả lại tấm danh thiếp của Ricky cho cô.
Bạc Lỵ thở phào nhẹ nhõm, cậu đã tin lời giải thích của cô.
Nguy cơ đã được giải trừ.
Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu cô, tấm danh thiếp trong tay bỗng nhiên bốc cháy không báo trước.
Ngọn lửa đó như xuất hiện từ hư không, cô chắc chắn tấm danh thiếp không có dầu, cũng không có cồn, hay bất kỳ chất dễ cháy nào, vậy mà nó vẫn bốc cháy!
Cô giật mình.
Tấm danh thiếp rơi xuống bùn, vẫn tiếp tục cháy, ngọn lửa lớn một cách kỳ lạ, chẳng mấy chốc đã hóa thành tro tàn.
Tim Bạc Lỵ đập thình thịch, mãi không hoàn hồn.
Cô biết bản chất của ảo thuật là đánh lừa thị giác — hay nói cách khác, là một loại nghệ thuật biểu diễn.
Ảo thuật gia thông qua việc điều khiển tâm lý của khán giả, dẫn dắt thị giác của họ, để lừa gạt các giác quan của họ.
Nhưng, tận mắt nhìn thấy cảnh này, vẫn quá chấn động.
Nếu điện thoại của cô có thể kết nối mạng, chắc cô đã tìm video giải mã trên mạng rồi.
Bạc Lỵ nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp, hơi ngơ ngác hỏi: “… Vậy tôi vẫn có thể đi dự tiệc chứ?”
Bất ngờ là, Erik gật đầu một cái.
Bạc Lỵ vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc, đã vậy thì cậu đốt danh thiếp của Ricky làm gì?
Đột nhiên, trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc:
Không phải cậu đang phản bác câu nói của cô với Ricky “Có gì ghê gớm đâu, trong gánh xiếc có một người Ấn Độ thậm chí còn phun được lửa”… đấy chứ?