Khi cậu bắt đầu nói chuyện, các chiến lược đối phó trước đây của cô hoàn toàn vô dụng.
Giờ đây, cô phải cẩn thận quan sát ánh mắt, giọng điệu và cử chỉ của cậu, cố gắng suy nghĩ về từng câu hỏi cậu đưa ra và ý nghĩa đằng sau nó, để tránh trả lời sai và gặp rắc rối.
Ngày hôm đó, Bạc Lỵ thức dậy và phát hiện trên giường có thêm một chiếc váy.
Một chiếc váy lụa màu xanh nhạt mới, cổ áo, tay áo và gấu váy được viền ren hoa, thắt lưng bằng dải lụa màu kem, bên cạnh là nhiều lớp váy lót xếp tầng và tấm đệm váy.
Trên đó có một tấm bưu thiếp, mặt sau là bản phác họa bằng bút chì của nhà hát, mặt trước chỉ có hai chữ được viết bằng mực đỏ sẫm với nét chữ lạnh lùng nhưng thanh tú:
“Mặc vào.”
Với kinh nghiệm chơi game giải đố nhiều năm, Bạc Lỵ hiểu ý của cậu — cậu muốn cô mặc chiếc váy đó và đến nhà hát.
Chiếc váy vừa vặn như thể may đo cho cô, từ ngực, eo, bụng đến cánh tay, tất cả đều phù hợp.
Bạc Lỵ không muốn biết cậu đã đo kích thước cho cô khi nào.
Trước cửa khách sạn, một cỗ xe ngựa đã đợi sẵn. Hôm nay sương mù dày đặc, người đánh xe phải cầm đèn lồng mới có thể nhìn rõ gương mặt cô.
“Cô là tiểu thư Claremont phải không?” Anh ta nói: “Đã đợi cô lâu rồi. Nào, chúng ta đi nhà hát thôi.”
Bạc Lỵ nhấc váy lên, bồn chồn lo lắng ngồi lên xe ngựa.
Cô không hiểu vì sao Erik phải dày công sắp đặt như thế.
Liệu cậu có định thôi miên cô và đào tạo cô thành nữ ca sĩ soprano nổi tiếng như trong nguyên tác không?
Bạc Lỵ biết rõ khả năng của mình — có thể diễn nhạc kịch nhưng hoàn toàn không biết hát opera, đó là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau.
Bất kỳ ai từng xem bất kỳ phiên bản nào của 《Bóng ma trong nhà hát》đều biết cậu ghét cay ghét đắng những người chỉ có danh không có thực.
Nếu cậu phát hiện ra cô là một khúc gỗ mục không thể chạm khắc được, liệu có trực tiếp giết cô không?
Bạc Lỵ toát mồ hôi hột.
May mắn thay, cô đến nhà hát không phải để biểu diễn opera.
Đó là nhà hát mà cô đã đến cùng Boyd, cùng một rạp hát, cùng một buổi biểu diễn, cùng một phòng khán đài.
Erik không hề xuất hiện từ đầu đến cuối.
Nhưng Bạc Lỵ có thể cảm nhận được mình đang trong tầm mắt của cậu.
Cậu luôn như vậy, không bao giờ xuất hiện trực diện.
Thực ra Bạc Lỵ rất muốn nói với cậu rằng tỷ lệ cơ thể của cậu rất đẹp, gần như hoàn hảo, đặc biệt là độ dài của ngón tay đã đạt đến mức hiếm có.
Có một cây đàn piano trong sảnh khách sạn, khi cậu dang rộng ngón cái và ngón út, có thể dễ dàng vươn tới quãng mười hai, thậm chí quãng mười ba.
Phải biết rằng, phần lớn mọi người chỉ có thể vươn tới quãng tám. Người có thể vươn tới quãng mười đã được coi là thiên phú dị bẩm.
Tuy nhiên, cậu lại cực kỳ xấu hổ về khuôn mặt, bàn tay, cổ và thậm chí cả giọng nói của mình.
Không cho phép cô nhìn vào làn da lộ ra ngoài của cậu, cũng không cho phép cô khen ngợi giọng nói của cậu.
Bạc Lỵ rất hoang mang.
Về khuôn mặt, cô có thể hiểu. Nhưng giọng nói thì sao?
“… Chúng ta đang làm gì ở đây?” Cô nhìn quanh, cố gắng bắt đầu một chủ đề: “Ngột ngạt quá.”
Vào thời điểm đó, hệ thống thông gió của nhà hát còn hạn chế, cô thực sự sợ mình sẽ bị ngạt thở đến chết.
Không có câu trả lời.
Erik dường như không có trong phòng khán đài.
Lúc này, đèn trong rạp hát tối dần, chỉ còn ánh sáng từ đèn sân khấu. Một chùm ánh sáng chiếu vào tấm màn nhung. Sau đó, tấm màn từ từ được kéo lên.
Cô gái giả trai xuất hiện.
Cô ấy đội mũ đen nghiêng, mặc áo đuôi tôm đen, bên trong là áo sơ mi trắng, đang hát một bài nhạc Pop vui nhộn, có vẻ là bài 《Nelly Bly》, chỉ có một cây đàn banjo đệm nhạc.
Trước đây Bạc Lỵ bận đối phó với Boyd nên không nghe cô ấy hát gì, giờ nghe lại mới phát hiện đây là một bài dân ca rất vui nhộn.
Vì giai điệu đơn giản, tiết tấu mạnh mẽ, cô nghe được hai đoạn đã không nhịn được mà hát theo.
Ngay lúc đó, một giọng nói trầm lạnh vang lên sau lưng cô:
“Cô thích à?”
Lông tơ sau lưng Bạc Lỵ dựng đứng lên, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng:
“… Cũng, cũng hay.”
“Lý do.”
Bạc Lỵ nghĩ, đây là đang làm gì vậy, giống như thầy giáo gọi học sinh trả lời câu hỏi?
Cô đâu phải chuyên ngành âm nhạc!
May mắn thay, trước khi diễn nhạc kịch, cô đã được đào tạo có hệ thống và biết một số kiến thức âm nhạc cơ bản.
“… Bởi vì giai điệu lặp đi lặp lại, dễ hát theo?” Cô không đoán được thái độ của cậu đối với bài hát này, nên vội vàng bổ sung thêm một câu: “Tất nhiên, tôi cũng có thể thưởng thức opera cao cấp, như Aria của Nữ hoàng bóng đêm trong 《Cây sáo thần》!”
Cô chỉ nghe được mỗi bài đó.
Lý do là đoạn cao trào trong trẻo như tiếng sáo đó rất sảng khoái, khi đạp xe đạp mà nghe, cảm giác như có thể đạp cho bánh xe bắn ra tia lửa.
Erik không đồng ý hay phản đối.
Có vẻ câu trả lời của cô đã đạt yêu cầu.
Sau buổi biểu diễn, ánh mắt của Erik hoàn toàn biến mất.
Cậu chuẩn bị váy, thắt lưng, váy lót, tấm đệm váy và người đánh xe cho cô, dường như chỉ để cho cô đến xem lại buổi biểu diễn này và nghe cô đánh giá bài dân ca đơn giản này.
Sau đó, cậu dường như nghiện trò chơi này, mỗi ngày đều có một chiếc váy mới xuất hiện trên đầu giường cô.
Bạc Lỵ từ đầu đến cuối không biết mục đích của cậu là gì.
Kiểm tra kiến thức âm nhạc của cô?
Rèn luyện thẩm mỹ của cô về trang phục nữ?
Huấn luyện tốc độ mặc quần áo của cô?
Thái độ mơ hồ của cậu khiến tim cô đập dồn dập mỗi ngày, tràn ngập nỗi sợ hãi về điều chưa biết.
Nếu không phải vì cậu chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cô, và cô toát mồ hôi lạnh mỗi khi nghe thấy giọng nói của cậu, không biết hôm nay có thể trả lời được câu hỏi của cậu hay không, thì gần như đây là một buổi hẹn hò.
Bạc Lỵ không phải chưa từng nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng khi nhìn chiếc ba lô leo núi nặng nề, cô lại im lặng — cô không thể vác nổi ba lô.
Tất nhiên, người ta không thể bị mắc kẹt mãi ở một nơi chỉ vì không vác nổi ba lô.
Chỉ cần quyết tâm, thế nào cũng có thể rời khỏi đây.
Nhưng cô vẫn chưa thể quyết tâm được.
Tại sao?
Quan trọng nhất là, không biết có phải do dinh dưỡng thời gian này quá tốt hay không, kỳ kinh nguyệt bị gián đoạn trước đó của cô lại đến.
Và đặc biệt dữ dội.
May mắn thay trong túi có băng vệ sinh.
Sau khi thay đồ xong, Bạc Lỵ rót cho mình một tách trà nóng. Nhìn chiếc váy trên giường, cô chợt nảy sinh ý định trốn việc, không muốn ra ngoài nữa.
Có lẽ vì thấy cô vẫn chưa lên xe ngựa, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Erik bước vào.
Đầu giường cô có một ngọn đèn khí đốt đang cháy, nhưng chỉ với một cái vẫy tay của cậu, ngọn đèn đã tắt ngấm.
Không trách được Ricky nói phép thuật của cậu là ma thuật thực sự, đến giờ cô vẫn không hiểu làm sao cậu đốt được danh thiếp của Ricky.
Một thời gian không gặp, cậu dường như cao hơn trước. Chỉ cần ngồi trước mặt cậu thôi, cô đã cảm thấy như bị cái bóng của cậu đè nén đến khó thở.
Cậu hiếm khi nhìn thẳng vào cô.
Nhưng không biết có phải vì hôm nay cô đã trái lệnh cậu hay không, ánh mắt cậu nhìn cô lộ rõ vẻ lạnh lùng và trực diện, gần như trắng trợn.
Bạc Lỵ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ bụng dâng lên đỉnh đầu: “… Hôm nay tôi không được khỏe, có thể xin nghỉ một ngày, ngày mai đi được không?”
Lý do cô dám xin nghỉ là vì cảm thấy thời gian gần đây mình biểu hiện không tệ, trả lời được hết các câu hỏi, còn bịa ra vài câu chuyện để dỗ cậu.
… Chắc không đến mức không cho cô nghỉ một ngày chứ.
Erik không trả lời.
Không biết cậu nghĩ gì, nhưng lỗ mắt trên chiếc mặt nạ trắng dần bị bóng tối che phủ, trông âm u và lạnh lẽo.
Bạc Lỵ: “… Tôi xin cậu, chỉ một ngày thôi, ngày mai tôi sẽ đi xem kịch với cậu.”
Cô cẩn thận cảm nhận một chút, cảm thấy ngoài việc nóng và khó chịu ra thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc ra ngoài. Thôi thì cắn răng đi làm vậy.
Cô vừa định đứng dậy, Erik đã đưa tay giữ chặt bắp chân cô.
Cậu chưa bao giờ chạm vào bất kỳ bộ phận nào của cô ngoài cổ.
Tim Bạc Lỵ như rơi xuống vực sâu, lạnh toát: “… Thời gian qua chúng ta sống rất vui vẻ mà? Cậu mua quần áo cho tôi, dẫn tôi đi xem diễn… Mọi câu hỏi cậu đưa ra tôi đều trả lời được…” Chẳng lẽ chỉ vì xin nghỉ một ngày mà cậu sẽ đánh gãy chân cô sao?
“Cậu còn nhớ trước đây tôi nói về việc thành lập một gánh xiếc không?” Tim đập thình thịch, cô cố gắng bình tĩnh thuyết phục cậu: “… Sau khi xem nhiều buổi biểu diễn như vậy, trong đầu tôi đã có một ý tưởng… Tôi vẫn chưa kể cho cậu nghe tôi sẽ tổ chức gánh xiếc của chúng ta như thế nào…”
Ánh mắt cậu lạnh đến đáng sợ, khiến cô rùng mình.
Cô chưa bao giờ thấy trong mắt cậu lộ rõ sát ý đến vậy.
Cổ họng cô thắt lại, gần như nếm được vị chua của adrenaline: “Tôi xin cậu, đừng giết tôi…”
Cuối cùng cậu cũng lên tiếng: “Ai nói tôi muốn giết cô?”
“…” Bạc Lỵ nghẹn lời.
Tay cậu vẫn đặt trên bắp chân cô, giọng lạnh lùng: “Cô bị thương. Ai làm?”
Cô đành phải nói thẳng: “Tôi không biết các cậu gọi cái này là gì… đây là hiện tượng phụ nữ chúng tôi vài ngày mỗi tháng sẽ có kinh nguyệt… Tóm lại, cảm ơn cậu đã quan tâm, tôi không bị thương.”
Lời vừa dứt, không khí liền im lặng.
Bạc Lỵ giả vờ bình tĩnh uống một ngụm trà nóng.
Nói ra cũng lạ, trong ấn tượng của cô, rất ít tác phẩm văn nghệ đề cập đến chuyện này, nhưng nếu nhân vật chính là nam giới, họ lại mô tả cặn kẽ về chuyện mộng tinh.
Như thể cái sau là khởi đầu của lãng mạn, còn cái trước lại là bí mật phải giữ kín.
Nghĩ đến đây, cô hoàn toàn bình tĩnh lại: “Tôi biết nhiều nơi coi đây là nguyên nhân khiến phụ nữ dễ nóng giận… nhưng xin cậu hãy tin, đây là hiện tượng bình thường. Tôi không bị bệnh, cũng không bị thương.”
Có lẽ vì chưa bao giờ tiếp xúc với phụ nữ, cậu không như những người đàn ông khác, thể hiện vẻ xấu hổ, kiêng kỵ.
Nhưng ánh mắt cậu quả thực có chút kỳ lạ.
Như thể trước đây, cậu chỉ nhận biết cô là phụ nữ qua thị giác.