Trong đám đông, một bác sĩ tiến lên kiểm tra tình trạng của Graves và nói: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị sốc và ngất đi thôi.”
Có người đặt câu hỏi: “Đây không phải là buổi biểu diễn của anh ta sao? Tại sao lại bị sợ đến ngất đi?”
Bác sĩ nhìn về phía Bạc Lỵ.
Bạc Lỵ ngay lập tức tỏ vẻ bối rối: “Chúng tôi cũng không rõ… có lẽ là do cơ chế trong biệt thự gặp trục trặc. Những cơ chế này nếu không được bảo dưỡng tốt, dây thừng rất dễ bị kẹt.”
Các cảnh sát tuần tra cũng được báo động, khi đến nơi và thấy Bạc Lỵ có mặt, họ cảm thấy nghi ngờ.
Thời gian gần đây, người họ gặp nhiều nhất chính là Bạc Lỵ.
Hoặc là có người bị hoảng sợ trong buổi biểu diễn của cô và gia đình họ báo cảnh sát đòi công bằng; hoặc là có người nghĩ buổi biểu diễn của Bạc Lỵ thật sự có ma, muốn cảnh sát đến bắt ma.
Đối với trường hợp đầu, vì họ đã ký cam kết miễn trách nhiệm nên cảnh sát tuần tra cũng đành bất lực, chỉ có thể đến hòa giải qua loa; còn trường hợp sau hoàn toàn không thuộc thẩm quyền của cảnh sát tuần tra.
Vụ cá cược giữa Bạc Lỵ và Graves ồn ào đến mức cảnh sát tuần tra đương nhiên cũng biết. Họ tưởng khi cô đi xem buổi biểu diễn của người khác sẽ yên ổn hơn, ai ngờ cô lại trực tiếp làm cho Graves sợ đến ngất xỉu.
Thật là kỳ lạ.
Buổi biểu diễn của mình có ma thì còn được, làm sao đi xem buổi biểu diễn của người khác mà còn khiến buổi biểu diễn của họ cũng có ma nữa?
Cảnh sát tuần tra không muốn dính líu đến chuyện của Bạc Lỵ.
Một là vì cô kiếm tiền từ biểu diễn, sở cảnh sát cũng được chia phần; hai là vì thể chất hay gặp ma của cô phần nào cũng khá đáng sợ.
Dù sao Graves vẫn còn sống, cũng không bị thương, các diễn viên cũng nói là do anh ta tự thao tác sai nên mới bị treo ngược giữa không trung, nên cảnh sát tuần tra không điều tra thêm và rời đi luôn.
Cuối cùng, Graves được người ta dùng cáng tạm thời khiêng vào biệt thự.
Vụ cá cược ồn ào này đã kết thúc như vậy.
Bạc Lỵ hơi tiếc nuối — cô vẫn chưa lấy được 1000 đô la.
Tuy nhiên, được miễn phí 2000 đô la cũng không tệ.
Để tránh Graves hối hận giữa chừng, tối hôm qua, Bạc Lỵ đã đặc biệt dặn dò mọi người trong gánh xiếc, một khi nhận được séc của Graves thì lập tức đến ngân hàng đổi thành tiền mặt.
Cô tính sơ qua, 2000 đô la có thể mua được một biệt thự nhỏ ở ngoại ô.
Graves thật là một người tốt bụng.
Tâm trạng Bạc Lỵ rất vui, xoay người định gọi mọi người trong gánh xiếc đi ăn hàu ở nhà hàng cao cấp.
Tuy nhiên, khi cô quay đầu lại, cô thấy Erik đang đứng phía sau, cúi mắt nhìn cô, từ từ đeo đôi găng tay da màu đen.
Ngón tay cậu vốn đã rất dài, gần như đến mức khiến người ta cảm thấy áp lực, đột nhiên bị da đen siết chặt, để lộ đường nét xương ngón tay hơi nhô lên.
Trong khoảnh khắc đó, lực va chạm ập đến mặt, giống như bị găng tay đen khẽ tát một cái.
“…”
Bạc Lỵ chỉ cảm thấy mặt nóng bừng.
Cậu thật sự không cố ý sao?
Mãi sau cô mới miễn cưỡng bình tĩnh lại: “… Chúng tôi định đi ăn ở Khu Pháp, cậu đi không?”
Erik rất không thích khi cô nhắc đến gánh xiếc và nói “chúng tôi”, có cảm giác như đang loại cậu ra ngoài.
Rõ ràng, cậu quen biết cô sớm hơn đám người đó.
Nhưng cậu vẫn nói: “Được.”
Bạc Lỵ gật đầu, đang định đi tìm Thorne và những người khác, thì cổ tay bị nắm lấy.
Vẻ mặt Erik không có gì thay đổi, nhưng những ngón tay dài của cậu len lỏi vào kẽ ngón tay cô, đan ngón tay vào nhau.
Cảm giác xâm nhập tinh tế đó khiến da đầu cô căng lên.
Có phải vì cậu thể hiện quá ngây thơ không?
Nếu không tại sao chỉ là nắm tay thôi mà lại khiến cô căng thẳng như mối tình đầu vậy?
Khung cảnh này, trong mắt những người trong gánh xiếc lại là một bộ dạng khác.
Thorne vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Erik, cúi đầu đưa số tiền đã đổi cho Bạc Lỵ.
Váy Bạc Lỵ mặc rất mỏng, không có túi. Vì vậy, cô chuyển tiền cho Erik.
Erik dừng lại một chút.
Cậu cũng rất không thích sự tin tưởng của cô đối với đám người gánh xiếc.
2000 đô la không phải là số tiền nhỏ, cô thậm chí còn không đếm.
Thorne tưởng rằng sau khi giao tiền xong sẽ có thể rời khỏi tầm mắt của Erik.
Nhưng Erik đã giữ cậu ấy lại, đếm số tiền mặt trên tay một lượt, rồi mới cho phép cậu ấy rời đi.
Lực tay cậu mạnh đến đáng sợ, đặt trên vai Thorne, Thorne chỉ cảm thấy nửa thân người như rơi xuống hầm băng, toát mồ hôi lạnh.
… Không biết tại sao cô Claremont lại muốn ở cùng với người như vậy.
Thật sự quá đáng sợ.
Chỉ cần đứng trước mặt cậu thôi đã phải chịu áp lực tâm lý cực lớn.
Có lẽ, cô Claremont không tự nguyện ở bên cậu.
Thorne và những người trong gánh xiếc trao đổi ánh nhìn, có vẻ họ cũng nghĩ như vậy.
Ban đầu, họ tưởng Erik là người yêu bí mật của Bạc Lỵ.
Tuy nhiên, ánh mắt Erik nhìn Bạc Lỵ hoàn toàn không có cảm giác của tình nhân, mà giống như kẻ săn mồi nhìn con mồi hơn.
Vẻ hung hăng trong ánh mắt cậu vượt xa giới hạn của người bình thường.
Như một con dao sắc, có thể đâm vào cổ họng Bạc Lỵ bất cứ lúc nào.
Một người như vậy, người bình thường chỉ cần nhìn thoáng qua đã phải run sợ.
Làm sao Bạc Lỵ có thể tự nguyện ở bên cậu được?
Nhưng Bạc Lỵ không hề cầu cứu họ, nên họ cũng chỉ có thể giả vờ như không thấy gì.
Mọi người trong gánh xiếc đã quen với việc tin tưởng Bạc Lỵ vô điều kiện.
Dù không hiểu tại sao cô lại ở bên Erik, nhưng chắc chắn cô có lý do của riêng mình.
Thế là, cả đoàn người bề ngoài hòa thuận nhưng trong lòng mỗi người một ý bước vào một nhà hàng cao cấp.
Tại đây, Bạc Lỵ gặp một người không ngờ tới — Charles Beaufort.
Người chỉ huy nghiệp dư mà cô đã gặp ở nhà hát thời gian trước.
Charles đang dùng bữa với ba mẹ, khi thấy Bạc Lỵ, anh ta vô cùng vui mừng.
Anh ta đã kể với ba mẹ về Bạc Lỵ, dù họ không hài lòng lắm về xuất thân của cô, nhưng nghĩ đến việc những phụ nữ thượng lưu có địa vị cũng không thông minh và giỏi kinh doanh như Bạc Lỵ, nên họ cũng thông cảm.
Charles đã thuyết phục được ba mẹ chấp nhận thân phận của Bạc Lỵ, nhưng lại gặp khó khăn — Làm sao để hẹn hò với cô, vun đắp tình cảm rồi cầu hôn đây?
Đang lúc anh ta đau đầu, thì bất ngờ gặp Bạc Lỵ ngay tại nhà hàng.
Anh ta lấy hết can đảm, tiến lên hỏi Bạc Lỵ có thể cùng dùng bữa với ba mẹ anh không.
Charles biết yêu cầu này rất thất lễ và đường đột, không hy vọng Bạc Lỵ sẽ đồng ý, nhưng không ngờ cô lại gật đầu.
Trong thoáng chốc, Charles vui sướng đến chóng mặt — Có lẽ anh ta và Bạc Lỵ thật sự có thể trở thành vợ chồng, sống hạnh phúc bên nhau cả đời.
Thế là, đoàn người dùng bữa mở rộng thành 11 người, quy mô ngang với Bữa Tối Cuối Cùng(*).
(*)Bữa Tối Cuối Cùng (ám chỉ bức tranh nổi tiếng “The Last Supper” của Leonardo da Vinci). Câu này là một cách nói cường điệu để chỉ quy mô rất lớn của một sự kiện nào đó.
Mọi người trong gánh xiếc hoàn toàn không hiểu tình huống trước mắt.
Nếu Bạc Lỵ bị ép buộc ở bên Erik, tại sao cô vẫn có thể cùng dùng bữa tối với ba mẹ Charles?
Nếu không phải bị ép buộc, tại sao Erik lại cho phép cô ăn tối với ba mẹ của một người đàn ông khác?
Charles cũng đủ kỳ lạ. Anh ta không thấy khi Bạc Lỵ bước vào nhà hàng, Erik đang nắm chặt tay cô sao?
Những thắc mắc của mọi người tan biến khi món ăn được dọn lên — Bạc Lỵ gọi một bàn hải sản hàu phong phú: hai tá hàu tươi sống, ăn kèm bơ, sốt cay và chanh.
Ngoài ra còn có hàu nướng, bánh nhân hàu, súp kem hàu đặc. Món nào cũng tươi ngon mọng nước, vị thanh mượt.
Đã đến nước này, cứ ăn trước đã.
Nhưng chuyện kỳ lạ vẫn chưa kết thúc, mẹ của Charles bất ngờ bắt đầu hỏi về tên họ, quê quán và sở thích của Bạc Lỵ.
Bạc Lỵ đều mỉm cười trả lời.
Charles có vẻ lo lắng: “Mẹ, mẹ đã hứa sẽ không làm khó cô ấy mà—”
“Đồ vô dụng!” Bà Beaufort khẽ quở, rồi quay sang khen Bạc Lỵ: “Cô Claremont bình tĩnh hơn con nhiều, trả lời cũng rất đúng mực. Nếu con có được một nửa sự thông minh của cô ấy, chúng ta đã không phải lo lắng về chuyện hôn nhân của con như vậy!”
Nói xong, bà Beaufort lại mỉm cười với Bạc Lỵ: “Cô Claremont, cô là một phụ nữ từng trải, thật đáng quý. Phụ nữ muốn làm nên sự nghiệp trong thế giới này, chắc chắn sẽ gặp nhiều cản trở từ những người thiển cận.”
Ông Beaufort không quan tâm chuyện xung quanh, chỉ tập trung bóc vỏ hàu, mải mê ăn uống.
Bạc Lỵ chớp mi mắt.
Cô thật sự đã nghĩ đến việc dùng Charles Beaufort để kích thích Erik, nhưng chỉ định hẹn hò xem kịch gì đó, không ngờ lại trực tiếp gặp ba mẹ anh ta luôn.
Như vậy có phải kích thích quá mức không?
Bạc Lỵ nghiêng đầu nhìn Erik.
Cậu ngồi bên cạnh cô, cũng đang dùng dao bóc vỏ hàu.
Khác với ông Beaufort, động tác của cậu lạnh lùng và dứt khoát, con dao chính xác cắm vào vỏ hàu, khẽ xoay một cái đã lấy được thịt hàu bên trong.
Hàu vẫn còn sống, thịt tươi mọng, ngập trong nước. Nhưng Bạc Lỵ không chú ý đến thịt hàu, mà là đôi găng tay đen của cậu.
Khi bóc vỏ hàu, cậu vẫn đeo găng tay đen. Sau khi da găng bị ướt, thoang thoảng mùi tanh của nước biển.
Bạc Lỵ: “…”
Cô hơi ghét trí tưởng tượng bẩn thỉu của mình.
Lúc này, Erik dùng dao tách thịt hàu, định đặt vào đĩa của cô.
Bạc Lỵ vội vàng từ chối: “Không cần đâu, tôi không ăn đồ sống.”
Không phải vì cô muốn thất thường với cậu, mà thực sự cô không ăn đồ sống. Nếu Erik muốn ăn, cô cũng sẽ khẽ khuyên cậu không nên.
Nhưng khi nghe cô không ăn, cậu liền đặt thịt hàu và con dao sang một bên, dùng khăn ăn lau nước hàu trên găng tay đen.
Bạc Lỵ không đoán được cậu đang nghĩ gì.
Tối nay, cậu có vẻ quá bình tĩnh.
Ngay cả khi cô đồng ý ăn tối với ba mẹ của Charles, ánh mắt cậu cũng không hề gợn sóng.
Không biết là đã quen với việc bị cô chọc giận, hay sắp bùng nổ trong im lặng.
Bạc Lỵ hy vọng là trường hợp sau.
Tốt nhất là bùng nổ ngay tối nay.
Charles phát hiện mối quan hệ giữa Bạc Lỵ và Erik có vẻ hơi khác thường.
Suốt buổi tối, người đàn ông đeo mặt nạ không ăn một miếng nào, chỉ uống một ngụm rượu vang trắng.
Từ đầu đến cuối cậu không nhìn Charles lấy một cái, cũng không gật đầu chào hỏi ba mẹ Charles, như thể họ không tồn tại vậy.
Cậu dường như không quan tâm đến sự hiện diện của bất kỳ ai.
Bầu không khí vi diệu giữa họ dường như không ai có thể chen vào được.
Charles tưởng Bạc Lỵ đã có người trong lòng, hơi chán nản, nhưng rồi anh ta nhanh chóng nhận ra, có vẻ như Bạc Lỵ không thích người đàn ông đeo mặt nạ kia.
Khi người đàn ông đưa cho cô chai gia vị, cô chỉ “ừm” một tiếng, không nói cảm ơn.
Nhưng khi anh ta đưa cho cô miếng chanh, cô lại nở nụ cười ngọt ngào với anh ta và nói: “Cảm ơn nhé, Charlie.”
Cô vẫn nhớ biệt danh của anh ta là “Charlie”. Charles hạnh phúc đến mức gần như ngất đi.
Charles ngồi đối diện Erik nên không biết rằng, bên phía gánh xiếc, bầu không khí đã căng thẳng đến mức gần như đông cứng, chỉ cần chạm nhẹ là nổ tung.
Thorne ngồi bên cạnh Erik, mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo sơ mi, sợ hãi đến mức dạ dày co thắt.
Erik không biết đang nghĩ gì, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Bên cạnh ngón tay cậu là con dao tách hàu dài bốn inch.
Có lẽ vì từng bị Erik thôi miên, Thorne rất nhạy cảm với ý đồ giết người đang dâng trào trong Erik lúc này.
Cậu muốn giết Charles Beaufort.
Thorne rất sợ Erik đột nhiên cầm con dao tách hàu ném về phía Charles.
Tên ngốc Charles vẫn còn cười toe toét, hoàn toàn không biết bóng tử thần đã phủ lên người mình.
Lúc này, người phục vụ bước đến, định múc súp cho Bạc Lỵ.
Nhưng Erik chỉ chặn động tác của người phục vụ, cầm lấy bát súp của Bạc Lỵ, hơi cúi người, tự tay múc súp cho cô.
Đây là việc của người phục vụ, nhưng cậu làm một cách bình tĩnh và tự nhiên.
Charles vốn cũng muốn gắp thức ăn và rót rượu cho Bạc Lỵ, nhưng khi thấy ánh mắt cảnh báo của mẹ, anh ta lại ngồi xuống — Đàn ông làm những việc này cho phụ nữ quả thật là mất giá.
Có lẽ Bạc Lỵ cũng không thích, chỉ khẽ nói một tiếng “cảm ơn”.
Sau bữa tối, theo ý của mẹ, Charles vội vàng chạy tới, đón lấy áo khoác từ người phục vụ, nhẹ nhàng khoác lên vai Bạc Lỵ.
Bạc Lỵ sững người một chút, mỉm cười với anh ta: “Cảm ơn nhé, Charlie.”
Mặt Charles đỏ lên, ấp úng nói: “Cô Claremont, cô cũng thấy đấy, ba mẹ tôi rất thích cô…”
Bạc Lỵ đội chiếc mũ rộng vành, liếc nhìn anh ta: “Anh muốn nói gì vậy?”
Mặt Charles càng đỏ hơn: “Ý tôi là… ngày mai… tôi có thể… chúng ta có thể đi dạo không?”
“Dĩ nhiên là được, Charlie.”
Charles vui mừng đến đỏ bừng cả mặt, định đi báo tin vui này cho mẹ, nhưng phát hiện bên ngoài nhà hàng đang mưa.
Anh ta vừa định bảo người phục vụ mang ô cho Bạc Lỵ, thì ngay lập tức, người đàn ông đeo mặt nạ đã cởi chiếc áo khoác dài đến đầu gối của mình, choàng lên đầu Bạc Lỵ.
Nước mưa thấm ướt áo sơ mi trắng của cậu, để lộ đường nét cơ bắp rắn chắc mà đẹp đẽ. Đặc biệt là cánh tay cậu, vòng bắp tay thật đáng kinh ngạc, không quý ông nào có thể có cơ bắp phát triển như vậy.
Họ đi đến trước xe ngựa.
Bạc Lỵ nắm lấy tay vịn, vừa định leo lên, người đàn ông đã dùng áo khoác quấn lấy cô, bế ngang hông cô lên xe ngựa.