Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Mất Kiểm Soát

Chương 67: “… Bạc Lỵ, là em sao?”



Với tâm trạng phức tạp, Bạc Lỵ lại tìm kiếm thông tin về Polly Claremont trên mạng. 

Có lẽ vì là người đầu tiên trong lịch sử được ghi nhận mở nhà ma, rất nhiều người yêu thích nhà ma thường đến viếng mộ cô. 

Một blogger còn quay vlog, tái hiện hiện trường vụ trộm hài cốt của cô một cách chi tiết, như thể tận mắt chứng kiến.

Blogger này còn tìm đến hậu duệ của Rivers, muốn tìm hiểu chi tiết phiên tòa năm đó, nhưng tất nhiên bị từ chối. 

Trong thời đại video ngắn, những vlog này dài nhất cũng chỉ năm sáu phút. 

Bạc Lỵ nhanh chóng xem xong những video này, rồi chìm vào suy tư. 

Nhiều thành phố ở châu Âu và Mỹ giữ gìn được khá nguyên vẹn diện mạo lịch sử, có những ngôi nhà trông sạch sẽ như mới nhưng thực ra có thể đã có lịch sử một hai trăm năm. 

Những người nổi tiếng trên mạng xã hội đều tìm được dấu tích “thời còn sống” của cô, vậy nên nếu cô đến New Orleans chắc chắn sẽ tìm được nhiều hơn.

Bạc Lỵ hành động rất nhanh chóng, lập tức thu dọn đồ đạc và lên đường đến New Orleans. 

Cô là người có trách nhiệm, không bỏ bê công việc ở Los Angeles. Dù sao cô cũng chỉ đóng vai phụ nhỏ, chỉ cần báo với nhà sản xuất, sắp xếp quay cùng lúc là được.

Nửa tháng sau, Bạc Lỵ lên máy bay đến New Orleans, hạ cánh tại thành phố Kenner, rồi bắt taxi đến khách sạn đã đặt trước. 

Chuyến đi này cô chuẩn bị kỹ càng hơn cả chuyến cắm trại trước đó, mang theo tất cả những gì có thể, đặc biệt là băng vệ sinh và áo ngực thể thao. Nếu không bị giới hạn hành lý, cô còn muốn mang cả vài chục đôi giày thể thao nữa.

Kenner rất gần New Orleans. 

Ngay khi ngồi lên taxi, tim Bạc Lỵ đập thình thịch như có thứ gì đó đang kéo tâm hồn cô, khiến cô không yên tâm.

Hơn một trăm năm trôi qua, cảnh sắc New Orleans hầu như không thay đổi nhiều, chỉ có đường sá từ đường đất trơn trượt trở thành đường nhựa phẳng phiu, được sơn vạch kẻ trắng. 

Có lẽ vì vừa mới tổ chức lễ hội gì đó, hai bên đường phố cổ treo đầy cờ cầu vồng rực rỡ. Cọc buộc ngựa đã biến mất, xe ngựa cũng không còn, thay vào đó là cột cứu hỏa và dòng xe cộ đông đúc. 

Những nơi trước đây các quý ông hút thuốc, ngắm nhìn và chuyện trò sôi nổi, giờ đứng đầy những cô gái tràn đầy sức sống, mặc những bộ trang phục mùa hè sặc sỡ, cười lớn đến nỗi lộ cả vòm miệng đỏ tươi.

Taxi dừng trước khách sạn. Bạc Lỵ trả tiền, kéo vali xuống xe, bước vào khách sạn làm thủ tục nhận phòng. Sau khi vứt vali vào phòng, cô lại ra phố.

Trước đây, cô mặc đồ nam cũng đủ gây ra những ánh nhìn khác lạ. Bây giờ, cô mặc quần short đi trên phố, mọi người thậm chí còn lười nhìn cô. 

Sự khác biệt này thật là không thể tin được.

Bạc Lỵ đi theo trí nhớ, hướng về phía địa chỉ cũ. 

Trên đường đi, nhiều biệt thự đã được tân trang, những tòa nhà trắng phau nằm giữa tán lá xanh mướt, trông hùng vĩ và sang trọng.

Đi được nửa đường, Bạc Lỵ tình cờ nhìn thấy nhà cũ của Mitte. 

Biển đồng trên hàng rào vườn cho thấy gia đình Mitte đã chuyển khỏi New Orleans vào năm 1895. Sau nhiều đời chủ nhà, giờ đây nó đã trở thành một nhà hàng tư nhân, kinh doanh khá tốt.

Chẳng mấy chốc, cô đã nhìn thấy biệt thự cũ của mình. 

Điều khiến cô ngạc nhiên là ngoại thất biệt thự hầu như không khác gì hơn một trăm năm trước — tường đỏ, cột trắng, lan can chạm khắc, kiến trúc Phục Hưng Hy Lạp tiêu chuẩn. Cửa sổ đóng chặt, rèm cửa kéo kín, dường như không có người ở.

Bạc Lỵ nhìn vào biển đồng trên lan can, trên đó ghi: Ngôi nhà này ban đầu thuộc về một thương gia buôn bông vải, sau đó được cho Polly Claremont thuê. Sau khi Claremont qua đời, ngôi nhà được một thương gia bí ẩn mua lại và bỏ hoang cho đến nay.

Phần giới thiệu trên biển đồng của những ngôi nhà khác cố gắng kể lại tiểu sử của từng đời chủ nhà một cách chi tiết. Sao đến lượt cô, lại chỉ có hai ba câu?

Bạc Lỵ cau mày, lấy điện thoại ra, tìm kiếm trên mạng “nhà cũ của Polly Claremont”. Những ngôi nhà cũ này được coi là một điểm tham quan trên các trang web du lịch, chỉ cần tìm kiếm là có thể thấy bình luận và điểm đánh giá của người dùng. 

“Ngôi nhà cũ” của cô lại chỉ được một sao. 

Bình luận được thích nhiều nhất là:

[Tôi biết các bạn rất tò mò về cuộc đời của Claremont, nhưng dù tò mò đến mấy cũng đừng đến xem! Dì tôi có khả năng giao tiếp với thế giới tâm linh, bà ấy nói trường năng lượng xung quanh ngôi nhà này rất rất xấu!]

[Các người thử nghĩ xem, một người phụ nữ, trước khi chết từng xuất hiện trên tờ New York Times, suýt nữa đã trở thành giám đốc đoàn xiếc nổi tiếng nhất toàn quốc, vậy mà lại chết đột ngột trong phòng ngủ của mình. Cuối cùng tưởng được chôn cất yên ổn thế mà lại bị đào mộ… oán khí của cô ta sẽ lớn đến mức nào!]

[Tóm lại, đừng đi, đừng đi, đừng đi! Đặc biệt là những người có từ trường không ổn định, nếu đi thì thực sự sẽ bị Claremont quấy rầy, đêm nào cũng mơ ác mộng!!!]

Bạc Lỵ: …

Hơn một tháng qua, cô bận rộn không sao xoay xở nổi, khi nào mới có thời gian đi “quấy rầy” người khác chứ?

Nhưng mà, nếu không chỉ một người gặp ảo giác này thì có phải là chứng tỏ trong biệt thự thực sự có điều gì đó không?

Tim Bạc Lỵ đập thình thịch.

Căn biệt thự này cũng được Erik cải tạo, có một cánh cửa bí mật có thể vào bên trong biệt thự.

Trên tấm biển đồng viết rằng, căn biệt thự này được “một thương gia bí ẩn” mua lại, và bỏ hoang cho đến nay.

Vị “thương gia bí ẩn” kia, có phải là… Erik không?

Bạc Lỵ hít sâu một hơi, ngón tay đã hơi run rẩy.

Cô đi đến phía sau biệt thự, đẩy sang một bên một bụi cây, nhìn thấy cánh cửa bí mật đã gỉ sét.

Cách mở cửa chỉ có cô và Erik biết.

Không cần chìa khóa, chỉ cần dùng ngón tay cái ấn vào một bộ phận then chốt, sau đó dùng ngón trỏ và ngón áp út cùng lúc xoay bánh răng và cần gạt—

Két một tiếng.

Cánh cửa bí mật mở ra.

Lòng bàn tay Bạc Lỵ đã toát một lớp mồ hôi dính.

Cô lau mồ hôi tay vào ống quần, bật đèn pin trên điện thoại, men theo cầu thang gỗ đi xuống.

Cô chưa bao giờ căng thẳng như vậy, gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Máu như đang gầm rú bên tai, dường như đã dồn lên thái dương.

Đi qua một hành lang bí mật, đẩy cánh cửa bí mật mở ra, đập vào mắt cô là… phòng ngủ của chính mình.

Bố cục đồ đạc không thay đổi gì cả.

Trên giá lò sưởi, thậm chí còn treo chiếc váy cô định mặc vào ngày hôm sau.

Chỉ là, lửa trong lò đã tắt ngấm hơn một trăm năm rồi.

“Thương gia bí ẩn” quả nhiên là… Erik.

Anh hẳn là đã thành lập một quỹ từ thiện, ủy thác cho bên kia bảo trì và tu sửa lâu dài căn biệt thự này, hoặc là nhờ con cháu của ai đó bí mật bảo vệ ngôi nhà này.

Bất kể là cách nào, tấm lòng này đều khiến cô vô cùng xúc động.

Cô đi một vòng trong phòng ngủ, trong tủ quần áo thậm chí còn nhìn thấy quần áo cũ và đồ dùng hằng ngày của mình. Tiếc là dù có được bảo quản kỹ đến đâu, một số chất liệu vẫn hơi ngả vàng.

Bạc Lỵ định đi xem phòng của những người khác, đột nhiên dừng bước.

Erik giữ gìn căn phòng ngủ này nguyên vẹn như vậy, có phải là đang… truyền đạt thông tin gì đó không?

Anh biết, cô là người đến từ hơn một trăm năm sau, và cũng biết cô muốn quay lại bên cạnh anh.

Vì vậy, đã nhờ người bảo quản cẩn thận ngoại thất và nội thất của căn biệt thự này… chỉ để một trăm năm sau, cô có thể nhận ra đây là biệt thự cô từng sống?

Tim Bạc Lỵ nhói lên một cơn đau âm ỉ.

Nếu như vậy, liệu anh có để lại một số thông tin bằng văn bản trong phòng ngủ không?

Bạc Lỵ đi đến bàn làm việc, định kéo ngăn kéo ra.

Đã khóa.

Cô dừng lại một chút, đưa tay xuống dưới bàn, ấn vào một bộ phận then chốt.

Két một tiếng, ngăn kéo bật ra, bên trong quả nhiên có một cuốn sổ tay.

Bạc Lỵ cầm lấy cuốn sổ tay, mở ra.

Nhìn trang đầu tiên, máu trong người cô đột nhiên lạnh ngắt.

“Ngày 10 tháng 8, giường đã được thay bằng gỗ tử đàn.”

Gỗ tử đàn có khả năng chống mối mọt và ẩm mốc tự nhiên, Erik luôn muốn làm cho cô một chiếc giường bằng gỗ tử đàn, nhưng mãi không tìm được gỗ tử đàn phù hợp.

Sau khi cô “qua đời”, anh mua được gỗ, đã thay cho cô một chiếc giường mới, điều này nằm trong dự đoán của cô… nhưng tại sao thời gian lại là tháng Tám?

Cô “qua đời” vào tháng hai, hiện tại mới chỉ hơn một tháng, vậy mà bên đó đã trôi qua lâu như vậy rồi sao?

Bạc Lỵ tiếp tục xem.

“Ngày 1 tháng 9, tường ngoài đã được thay bằng gỗ lim.”

Nội dung phía sau, đều là anh đã thay thế toàn bộ gỗ của căn biệt thự bằng gỗ lim nguyên khối trong vòng một năm.

Không hiểu sao, Bạc Lỵ cảm thấy, anh không giống như đang tu sửa nhà cửa mà giống như đang xây một chiếc quan tài hơn.

Còn lý do tại sao phải xây quan tài thì khỏi cần nói.

Giữa tháng mười hai, biệt thự được cải tạo hoàn toàn.

Anh không để lại thêm bất kỳ lời nào nữa.

Bạc Lỵ nhắm mắt lại, tim như bị kim chỉ khâu lại, một cơn đau tức ngực đến nghẹt thở.

Đúng lúc này, bên tai cô đột nhiên vang lên tiếng thở nóng hổi.

Dường như có người đang nhìn chằm chằm vào cô, thở gấp gáp bên tai cô, hơi thở mỗi lúc một nặng nề, mỗi lúc một dữ dội.

Bạc Lỵ đột ngột mở mắt ra, quay đầu nhìn lại, không có gì cả.

Nhưng mà, cô vô cùng chắc chắn, vừa rồi có người đang thở bên tai cô.

… Có phải là Erik không?

Là linh hồn của anh hay hai không gian – thời gian đã trùng khớp vào một khoảnh khắc nào đó?

Tuy Bạc Lỵ không hiểu sâu về vật lý, nhưng cô cũng biết rằng thời gian chỉ không thể đảo ngược trong không gian ba chiều.

Trong những chiều không gian cao hơn, ví dụ như chiều thứ tư hay thứ năm, thời gian giống như một ngọn núi, có thể được vượt qua bởi vật lý.

Lý thuyết tương đối rộng cũng đã đề cập đến lý thuyết này. Trong một số trường hợp đặc biệt, không gian – thời gian có thể bị uốn cong, tạo ra sự trùng khớp hoặc giao thoa giữa “quá khứ” và “tương lai”.

Điều đó có nghĩa là, cô ở năm 2026 cảm nhận được hơi thở của Erik ở năm 1889 về mặt lý thuyết là… hoàn toàn khả thi.

Nghĩ đến đây, Bạc Lỵ hít một hơi, nổi da gà từ đầu đến chân.

Cô lập tức nhắm mắt lại, muốn tái hiện lại cảm giác đó.

Nhưng giống như tỉnh dậy từ giấc mơ, muốn tiếp tục giấc mơ đẹp trước đó, nhưng dù thế nào cũng không thể làm được.

Cảm giác thất vọng dâng trào trong lòng.

Bạc Lỵ hít thở sâu, đi đến mép giường, ngồi xuống.

Tuy nhiên, ngay lúc đó, một ánh nhìn mạnh mẽ, đáng sợ và đầy phấn khích từ phía trước chiếu đến.

Có người nhìn thấy cô.

Bạc Lỵ đột ngột ngẩng đầu lên.

Phía trước không có gì cả nhưng cảm giác bị nhìn chằm chằm lại càng rõ ràng hơn.

Ngay cả khi không nhìn thấy mắt của đối phương, cô cũng có thể tưởng tượng ra ánh mắt anh nhìn cô — cực kỳ đau đớn đồng thời lại tràn đầy một sự hưng phấn đáng sợ nào đó.

Tốc độ chảy của hai không gian thời gian dường như khác nhau.

Chưa đầy vài giây, cảm giác bị nhìn chằm chằm biến mất.

Nhưng Bạc Lỵ lại cảm thấy một cách mơ hồ rằng, anh đã nhìn cô rất lâu, thậm chí có thể là cả ngày.

Cô nhắm mắt lại, từ từ thở ra một hơi.

Cùng lúc đó, bên tai cô cũng vang lên một câu hỏi nhỏ nhẹ: “… Bạc Lỵ, là em sao?”

— Giọng nói của Erik.

Khác với giọng nói lạnh lùng trầm thấp thường ngày của anh, câu hỏi này nghe có vẻ gấp gáp và khẩn thiết, như lời thì thầm của một người điên đang rối loạn tâm trí.

Bạc Lỵ giật mình, nhanh chóng quay đầu lại.

Nhưng đằng sau lại trống không.

Lúc này, cô đột nhiên phát hiện ra, so với đồ đạc nguyên vẹn, được bảo quản tốt thì giấy dán tường dường như được dán mới.

Tại sao phải thay giấy dán tường?

Là do sửa chữa lại nhà cửa, hay là muốn… che giấu điều gì đó?

Bạc Lỵ suy nghĩ một chút, lấy ra một con dao gấp từ túi xách, quỳ trên giường, rạch một đường trên giấy dán tường.

Rồi cô dùng hai tay giữ lấy đường rạch đó, mạnh mẽ xé toạc giấy dán tường ra!

Nhìn rõ phía sau giấy dán tường trong khoảnh khắc đó, cô lập tức nổi da gà.

Bạc Lỵ, Bạc Lỵ, Bạc Lỵ.

Bạc Lỵ Bạc Lỵ Bạc Lỵ Bạc Lỵ Bạc Lỵ Bạc Lỵ…

Trên tường toàn là tên của cô.

Erik không biết mình bị điên rồi, hay là bóng ma của Bạc Lỵ thực sự đang đeo bám anh.

Ngày đó, anh đến nghĩa trang, đào quan tài của cô lên, lấy tay phủi sạch bụi bẩn trên đó, mở nắp quan tài ra.

Nhìn rõ khuôn mặt cô vào khoảnh khắc đó, trong người anh đột nhiên cảm thấy một trận lạnh buốt.

— Người bên trong, không phải là cô.

Đôi mắt vẫn là đôi mắt của cô.

Nhưng cảm giác lại giống như một người hoàn toàn xa lạ khác.

Có thể vì linh hồn của Bạc Lỵ đã rời khỏi đó nên xác chết này hoàn toàn thay đổi.

Nhưng anh vẫn mang xác chết này đi, phòng khi cô trở lại, không có nơi nào để ở.

Tuy nhiên, ngay cả khi anh dùng hết mọi cách để bảo quản xác chết, xác chết vẫn dần dần phồng lên, thối rữa, khuôn mặt dần chuyển sang màu xanh xám, xương sọ trắng nhợt nhạt hiện lên, giữa hàm răng có thể nhìn thấy rõ những con giòi trắng phồng lên.

Erik lạnh lùng quan sát, nghĩ rằng, nếu lúc này, Bạc Lỵ tỉnh dậy từ trong cơ thể này…

Thì thật là tuyệt vời.

Những người trong gánh xiếc thật hèn nhát, nếu họ nhìn thấy bộ dạng này của cô, chắc chắn sẽ cắt đứt quan hệ với cô.

Anh có thể chính đáng nhốt cô lại.

Từ nay về sau, chỉ có anh mới có thể nhìn cô, hôn cô, gần gũi cô.

Tiếc thay, đây chỉ là một ảo tưởng tuyệt vời.

Cho đến khi xác chết này hóa thành xương trắng, Bạc Lỵ vẫn không tỉnh lại từ trong đó.

Erik nhắm mắt lại, cất xác chết đó đi, vứt bỏ chiếc giường bị nước xác chết thấm đẫm, làm lại một chiếc giường bằng gỗ tử đàn.

Ảo giác cũng bắt đầu từ lúc này.

Lúc đầu, chỉ cảm thấy có người đang đi lại trong phòng ngủ.

Sau đó, khi anh ngồi ở bàn làm việc, ghi chép lại quá trình tu sửa nhà cửa, cũng luôn cảm thấy có người đứng bên cạnh, đang xem xét điều gì đó.

Có một lần, anh thậm chí còn nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn mờ ảo.

Ngay trước mặt anh.

Chỉ cần liếc mắt một cái, anh đã nhận ra đó là Bạc Lỵ.

Erik không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bóng người đó, gần như không dám thở, trái tim đập điên cuồng, trong cơ thể anh cảm thấy một cơn ớn lạnh đáng sợ như bị sốt cao.

Cứ như thể, có một bàn tay móc trái tim anh ra khỏi lồng ngực, phơi bày trong không khí lạnh lẽo.

Nhưng rất nhanh, bóng người đó biến mất.

Trong năm tiếp theo,  thỉnh thoảng anh lại nhìn thấy bóng ma của Bạc Lỵ.

Đôi khi, cô chỉ là một cảm giác, không nhìn thấy cũng không nghe được, chỉ có thể cảm nhận, giống như không khí mà anh cần để sống.

Đôi khi, cô lại là một luồng khí lạnh, lướt nhanh qua da thịt anh, khiến trái tim anh run rẩy, lông tóc dựng đứng.

Một đêm nọ, anh thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm của cô.

Hôm đó, anh vừa nằm xuống giường trong phòng ngủ của cô, chuẩn bị ngủ thì đột nhiên cảm thấy chỗ nằm bị lõm xuống, một hơi ấm lan tỏa, dọc theo những nếp gấp của ga trải giường, tiến về phía anh.

Một trực giác kỳ lạ mách bảo anh, đó chính là Bạc Lỵ.

Tay anh run lên, cố gắng bình tĩnh ngồi dậy, tưởng tượng Bạc Lỵ đang ngồi trước mặt anh, khẽ nghiêng người lại gần tai cô, thì thầm hỏi: “… Bạc Lỵ, là em sao?”

Nhưng vẫn vô tình để lộ giọng điệu vội vã, nôn nóng.

Không có hồi đáp.

Cô lại biến mất.

Có lẽ vì anh không giữ gìn tốt thi thể của cô, cô không có nơi nương tựa nên mới lang thang quanh anh, giày vò thần kinh anh.

Không biết có phải vì quá lâu không gặp cô không, giới hạn của anh đang dần hạ thấp.

Lúc đầu, anh muốn chiếm hữu cô vĩnh viễn, không ngừng nhìn chằm chằm vào cô.

Bây giờ, anh chỉ hy vọng cô sẽ tiếp tục tra tấn anh như vậy.

Tốt nhất là thường xuyên hơn nữa, để anh ngày đêm đều gặp ác mộng, mơ thấy cô.

Từ đó về sau, mỗi lần cô xuất hiện, anh lại khắc tên cô lên tường.

Mà không hề nhận ra, anh đã viết đầy tường chữ “Bạc Lỵ”.

Giống như mắc một loại nghiện bệnh hoạn nào đó, bóng dáng của cô là liều thuốc giải độc, dù mỗi lần xuất hiện đều làm tăng thêm nỗi đau của anh, nhưng lại khiến anh say mê.

Nhưng loại thuốc này vốn dĩ khó tìm khó gặp.

Cuối cùng, một ngày nọ, anh tỉnh dậy, cảm thấy như tim mình bị khoét ra một lỗ, trống rỗng vô cùng.

Từ ngày đó, anh không còn bắt được bóng dáng của cô nữa.

Không cần soi gương, anh cũng biết hiện tại khuôn mặt mình méo mó và đáng sợ đến mức nào.

Lúc được giải độc thì sung sướng đến phát điên, tham lam hít thở hơi thở của cô.

Lúc nghiện lại đau đớn đến sống không bằng chết, kích động điên cuồng.
— QUẢNG CÁO —