Một thời gian sau, Daroga cuối cùng cũng nắm bắt được quy luật hoạt động của Erik — cứ hai ngày một lần, anh sẽ lên mặt đất mua đồ.
Không hiểu sao, tên ác quỷ này gần đây lại đặc biệt chăm chút vẻ ngoài, quần áo trên người hầu như không có bộ nào giống bộ nào.
Daroga càng nghĩ càng lo lắng, cả người nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng — bất kỳ sự thay đổi nào của Erik đều khiến ông ta cảm thấy bất an.
Ở Ba Tư, Erik vừa là vị thần toàn năng, vừa là một kẻ hèn hạ làm đủ mọi điều ác.
Không ai biết tại sao anh lại hiểu biết nhiều thứ đến vậy, uyên bác đến đáng sợ, ngay cả những kiến thức hóc búa nhất cũng biết đôi chút.
Nếu chỉ có vậy, Erik với tư cách là một thiên tài hiếm có sẽ không khiến Quốc vương e ngại đến vậy, cũng sẽ không khiến người dân Ba Tư sợ hãi và bất an như thế.
Điều thực sự đáng sợ ở Erik chính là những thủ đoạn giết người vô cùng tàn độc.
Daroga thậm chí còn nghi ngờ, lý do Erik tạo ra phòng tra tấn không phải vì mệnh lệnh của Quốc vương, mà là vì anh thích giết người.
Trong cung điện của Quốc vương Mazandaran, Erik không bao giờ vội vàng xử tử những tử tù, mà để cho họ trốn thoát trước, tìm nơi ẩn náu, tự cho rằng mình có thể thoát chết, rồi theo dấu vết họ để lại mà lần lượt tìm ra và siết cổ họ.
Erik sở hữu trí tuệ phi thường, lạnh lùng vô tình, thích thú với quá trình săn đuổi, lại coi mạng người như cỏ rác… Một người như vậy, nếu không phải là ác quỷ, thì là gì?
Daroga là một người tốt bụng, lòng trắc ẩn dạt dào, từ khi thả Erik ra, ông ta thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm vì ác mộng, luôn lo lắng Erik sẽ làm ra những điều khủng khiếp với người khác.
Mỗi khi xảy ra tai nạn, hoặc có chuyện gì liên quan đến tính mạng con người, phản ứng đầu tiên của ông ta đều là — có lẽ là tội ác do Erik gây ra.
Nếu ông ta không thể cứu được người phụ nữ bị bắt cóc đó… Daroga cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân, chính vì ông ta đã thả con quỷ đó ra mới khiến cô rơi vào tình cảnh khủng khiếp như vậy.
Hôm đó, khi Erik xuống mặt đất mua đồ, Daroga nhân cơ hội hét lớn trong phòng tra tấn: “Cứu mạng — cứu mạng —”
Thật không may, phòng tra tấn có hiệu quả cách âm rất tốt, dù ông ta có cầu cứu thế nào, tiếng nói cũng không thể truyền ra ngoài.
Daroga cũng đã nghĩ đến việc ném đồ ra ngoài, nhưng phòng tra tấn được thiết kế kín kẽ, giống như một thùng sắt không một kẽ hở, cho dù ông đã vất vả tích góp được một ít thìa sứ, cũng hoàn toàn không thể ném ra ngoài.
Daroga không ngờ rằng, cuối cùng người phụ nữ đó lại tìm thấy ông ta trước.
…
Gần đây, Bạc Lỵ rảnh rỗi, gần như đã đi hết toàn bộ căn hộ bên hồ.
Điều khiến cô không ngờ là Erik lại luôn nuôi dưỡng Caesar — con ngựa Ả Rập trắng tính tình thất thường ở rạp xiếc.
Ba năm trôi qua, tính tình thất thường của Caesar không hề giảm bớt, gặp cô là lại nhe răng, giống như con chó bị chiều hư vậy, khiến người ta rất muốn tát nó một cái.
Bạc Lỵ không chút do dự mặc áo khoác của Erik, quả nhiên, khi đi qua, Caesar đã ngoan ngoãn, cứ cắm đầu ăn cỏ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Ngoài chuồng ngựa, Bạc Lỵ còn phát hiện ra một phòng kho bí mật, bên trong toàn là đồ đạc của cô.
— Những bộ váy cô đã mặc, những chiếc mũ cô đã đội, yên ngựa cô đã cưỡi, bộ đồ ăn cô đã dùng, thậm chí còn có những cuốn sách cô đã đọc hai lần.
Như vậy, những thứ trong tủ quần áo ở New Orleans chỉ là hàng giả.
Bạc Lỵ chớp mắt, rất khó để không tưởng tượng ra Erik đã làm gì với những thứ này.
Ngay cả khi anh không làm gì cả, cô cũng muốn thấy anh làm một số việc… bẩn thỉu với những thứ này.
Đáng tiếc là, Erik vẫn chưa trở về từ mặt đất, cô chỉ có thể nghĩ trong đầu.
Lúc này, Bạc Lỵ đột nhiên tò mò, phòng tra tấn trong nguyên tác ở đâu.
Erik chắc chắn sẽ không cho cô tham quan phòng tra tấn, cô chỉ có thể tự mình tìm vị trí phòng tra tấn.
May mắn thay, Erik có lẽ đã quên mất, rất lâu trước đây, anh từng miêu tả chi tiết cho cô về các cơ cấu trong phòng tra tấn.
Lúc đó, không biết là để dọa cô, hay là anh đã nhìn thấu sở thích của cô, anh kể tỉ mỉ từng chi tiết về quá trình xây dựng phòng tra tấn bên tai cô, bao gồm cả cách tra tấn tử tù, cách mở cơ quan.
Đối với Erik, đó là chuyện của ba năm trước.
Đối với Bạc Lỵ, đó là chuyện của hai tháng trước, cô dễ dàng nhớ lại cách mở phòng tra tấn.
Vì vậy, cô cứ gõ gõ, đập đập dọc đường đi, và cuối cùng đã mở được phòng tra tấn.
Cánh cửa bí mật mở ra, Bạc Lỵ giật mình — không ngờ bên trong còn giam một người.
Cô nhìn chằm chằm vào Daroga một lúc, đoán được thân phận của ông ta, có lẽ là người Ba Tư trong nguyên tác.
Trong nguyên tác, người Ba Tư này có phẩm chất rất cao thượng, không chỉ cứu Erik khỏi tay Quốc vương, mà còn luôn theo dõi hành tung của Erik, muốn cứu những người bị anh tra tấn.
Nếu không có sự giúp đỡ tốt bụng của ông ta, Christine và Raoul cũng sẽ không nên duyên vợ chồng.
Bạc Lỵ suy nghĩ một chút, đã đoán ra lý do Daroga bị giam ở đây.
Chẳng lẽ ông ta cho rằng cô bị Erik bắt cóc, muốn cứu cô… nên bị Erik nhốt trong phòng tra tấn chứ?
Bạc Lỵ do dự lên tiếng: “… Daroga?”
Daroga sửng sốt: “Cô biết tôi?”
Ông ta không kịp nghĩ xem Bạc Lỵ biết được nghề nghiệp cũ của mình như thế nào — Daroga, ở Ba Tư có nghĩa là Tổng đốc cảnh sát — ông ta tiền lên một bước, nắm lấy cổ tay Bạc Lỵ: “Bất kể cô tìm đến đây bằng cách nào, việc cấp bách nhất bây giờ là trốn khỏi đây. Con quỷ kia sắp trở lại rồi!”
Bạc Lỵ nhìn Daroga nắm chặt tay mình, có cảm giác như đang kích hoạt cốt truyện, thật không chân thực.
Cô không vùng vẫy, muốn nói chuyện thêm chút nữa với nhân vật NPC trong cốt truyện: “Ông đến cứu tôi sao?”
“Con quỷ đó đã nói về tôi với cô?” Daroga vừa đi vừa thắc mắc: “Kỳ lạ, tôi còn tưởng anh ta sẽ để chôn vùi những ngày tháng đó trong lòng!”
Bạc Lỵ tò mò hỏi: “Những ngày tháng đó?”
Daroga chạy lung tung một lúc, phát hiện mình bắt đầu đi vòng quanh, đành dừng bước, nhìn về phía Bạc Lỵ: “Anh ta có nói với cô rằng anh ta từng phục vụ cho Quốc vương Ba Tư không?”
Daroga hỏi như vậy là để vạch trần lời nói dối của Erik. Chỉ cần Bạc Lỵ nói “Không”, ông ta sẽ lập tức kể hết quá khứ của Erik.
Ai ngờ, Bạc Lỵ lại gật đầu: “Có.”
Daroga nghẹn lời, suýt chút nữa không thở nổi: “Vậy anh ta có nói với cô… kỹ năng giỏi nhất của anh ta không phải là ảo thuật, cũng không phải âm nhạc hay kiến trúc, mà là giết người không?”
Bạc Lỵ thành thật nói: “Cũng có.”
Daroga không tin: “Anh ta thực sự đã nói hết những điều đó sao? Vậy cô đã thấy bộ mặt dưới lớp mặt nạ của anh ta chưa?”
Bạc Lỵ cố nhịn cười: “… Khi ở cùng tôi, anh ấy ít khi đeo mặt nạ, sao vậy?”
Daroga hoàn toàn không dám tin vào tai mình.
Nếu những lời này là do Erik nói ra, Daroga sẽ cho rằng anh điên rồi, bị chứng hoang tưởng.
Nhưng mắt Bạc Lỵ lại trong sáng, trên môi nở nụ cười nhẹ, không hề có dấu hiệu điên loạn.
Là khả năng thôi miên của Erik lại nâng cao, hay người phụ nữ trước mắt… thực sự yêu con quỷ đó?
Nếu là trường hợp đầu tiên, Erik hoàn toàn có thể thôi miên cả ông ta, không cần phải giam ông ta trong phòng tra tấn mãi.
Đến lúc này, Daroga đành phải tin lời Erik.
Có lẽ, anh thực sự không bắt cóc người phụ nữ trước mắt.
Nghĩ đến đây, Daroga buông cổ tay Bạc Lỵ ra, lùi lại một bước, quan sát cô kỹ lại.
Cô mặc một chiếc váy dài bằng lụa gợn sóng màu trắng, thắt lưng là một dải ruy băng màu xanh nhạt, giống như một chút màu xanh non hiện lên mờ ảo trên đỉnh núi trắng bạc.
Cô có vẻ ngoài thanh tú, ngón tay cũng vô cùng xinh đẹp, khớp xương tròn trịa và mềm mại, móng tay sạch sẽ và hồng hào, làn da trắng mịn như bình hoa sứ trắng.
Chỉ có người chưa từng bị ngược đãi mới có thể có đôi tay đẹp như vậy.
Cũng chính lúc này, Daroga phát hiện, ánh mắt Bạc Lỵ nhìn ông ta mơ hồ toát ra vài phần trêu chọc.
Daroga lẩm bẩm: “… Cô thực sự không bị Erik thôi miên sao?”
Thật sự, quá kỳ lạ.
Bạc Lỵ xinh đẹp như vậy, lại có thể yêu một con quỷ xấu xí và đáng sợ như Erik.
Điều khiến ông ta không thể tin nhất là Bạc Lỵ đã thấy dung mạo thật sự dưới lớp mặt nạ của Erik.
Phải biết rằng, đó là vẻ ngoài kinh khủng đến nỗi ngay cả cha mẹ ruột cũng không thể đối mặt… mà Bạc Lỵ lại có thể đối mặt mỗi ngày mà không sợ hãi.
Daroga hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng đó.
Điều này đã vượt quá phạm vi “người đẹp và quái vật”, hoàn toàn là “người đẹp và bộ xương”.
Daroga vẫn không bỏ cuộc, lại hỏi thêm một câu: “Cô thực sự tự nguyện ở bên anh ta sao?”
Bạc Lỵ suy nghĩ một chút, nói: “Chỉ vài câu không thể giải thích rõ, hay là ông ở lại ăn trưa đi.”
Daroga nghe thấy câu này, suýt chút nữa thì sợ đến mức ngã quỵ xuống đất.
Bạc Lỵ không được sự cho phép của Erik đãmở phòng tra tấn ra, thả ông ta ra… lại còn bảo ông ta ở lại, cùng Erik ăn trưa?
Cho dù Erik có si mê Bạc Lỵ đến mức nào, khi thấy cô thả tù nhân trong phòng tra tấn ra, chắc chắn cũng sẽ tra tấn cô một trận.
Cảnh tượng đe dọa sẽ phá hủy nhà hát opera có lẽ sẽ xuất hiện trở lại.
Daroga không biết Bạc Lỵ nói câu này với tâm trạng như thế nào… Có lẽ, cô bị Erik tra tấn quá lâu, đã không muốn sống nữa, nên mới đưa ra đề nghị đáng sợ như vậy.
Ông ta định khuyên thêm vài câu, đúng lúc đó, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, cửa căn hộ bên hồ được mở ra.
Erik trở về từ mặt đất.
Có một lúc, Daroga giống như nuốt phải một chiếc khăn lạnh và ẩm ướt, dạ dày cứ thắt lại.
Sự sợ hãi như một gáo nước lạnh dội từ đầu xuống, răng ông ta run lên, toàn thân lông tóc dựng đứng, một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu xuống đến tận gót chân.
Bầu không khí căng thẳng và ngột ngạt.
Tiếng bước chân vang lên.
Chẳng mấy chốc, Erik xuất hiện trước mặt họ.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, vạt áo dài xuống đến đầu gối, bên trong là áo sơ mi trắng, trên tay đeo găng tay da màu đen.
Thấy Daroga, anh dừng lại vài giây rồi mới cởi bỏ chiếc găng tay da đen trên tay, lộ ra những ngón tay khớp xương rõ ràng.
Chiếc găng tay da vừa mỏng vừa dai, khi cởi ra, những nếp nhăn trên khớp xương như những lưỡi dao lạnh lẽo, phản chiếu sát khí nồng đậm.
“Daroga.” Giọng điệu của Erik lại rất bình tĩnh: “Sao ông lại ở đây?”
Tim Daroga đập thình thịch, đang định nhận hết trách nhiệm về mình, thì Bạc Lỵ đột nhiên bước tới, nắm lấy bàn tay Erik, hôn lên ngón tay anh: “Em thả ông ta ra.”
Erik rũ mắt nhìn Bạc Lỵ.
Daroga nhìn mà lạnh cả ruột gan.
Ánh mắt của Erik tuyệt đối không thể gọi là dịu dàng, dường như ngay lập tức, sẽ rút dao ra cắt đứt cổ họng Bạc Lỵ.
Nhưng Bạc Lỵ lại không hề sợ hãi, nhẹ nhàng véo má anh: “Có ý kiến gì sao?”
Vài giây sau, Erik lại cúi đầu, dùng đầu mũi chạm vào bên cổ cô, như thể nhượng bộ hít một hơi thật sâu, thì thầm nói:
“… Không.”
Đối với Daroga, cảnh tượng này quả là kỳ lạ và quái dị.
Erik cao lớn vượt xa người thường, cao đến mức khiến người ta khó chịu. Tuy nhiên, anh lại cúi đầu bên cổ của Bạc Lỵ, từng cử chỉ đều tràn đầy sự ỷ lại, dường như hoàn toàn nghe lời cô.
Bạc Lỵ nhẹ nhàng vỗ lưng anh, cười nói: “Vậy thì đi nấu cơm đi.”
Erik ngẩng đầu, liếc nhìn Daroga.
Lông tơ ở gáy Daroga lập tức dựng đứng — cho dù có thêm trăm cái gan nữa, ông ta cũng không dám ăn cơm do Erik nấu.
Trước đây ở phòng tra tấn, mỗi ngày Erik cũng chuẩn bị cho ông ta bánh mì và khoai tây, khó nuốt hơn cả đồ ăn trong tù.
Daroga vội nói: “Hai người cứ ăn đi, cứ ăn đi, tôi không đói.”
Quả nhiên Erik không chuẩn bị bữa trưa cho ông ta.
Bữa trưa là tôm hùm và tôm sú.
Để phù hợp với khẩu vị của Bạc Lỵ, Erik không làm món sashimi kiểu Pháp mà lột vỏ, tách lấy thịt tôm, dùng dao bổ đôi, phết bơ lên bề mặt thịt tôm, thêm tiêu và thì là, nướng trên than, cuối cùng vắt vài giọt nước chanh, đặt lên trước mặt Bạc Lỵ.
Daroga cả đời chưa từng nghĩ tới lại có một ngày Erik vì một người phụ nữ mà tỉ mỉ chế biến thức ăn như vậy.
Không phải nói Bạc Lỵ không đáng được đối xử như thế, mà bởi vì trước đó, bất kể đàn ông hay đàn bà thì trong mắt Erik đều chỉ là súc vật có thể tùy ý tàn sát.
Tay anh là tay giết người, dao là dao giết người, vậy mà vì tình yêu… lại bắt đầu xuống bếp nấu nướng?
Daroga cảm thấy, mọi thứ trước mắt thật là phi lý, hoàn toàn là cảnh tượng chỉ có trong mơ.
Không ngờ, Erik xuống bếp nấu ăn lại không phải là cảnh tượng phi lý nhất.
Bạc Lỵ ăn sáng quá nhiều, lại uống một ly cà phê Ý, không có khẩu vị lắm, ăn hai con tôm hùm là đã no. Vì vậy, cô đẩy phần tôm còn lại về phía Erik.
Erik dường như đã quen với việc ăn đồ thừa của cô, không có ý kiến gì, ăn hết sạch.
Bạc Lỵ chống cằm, nhìn anh ăn, nhìn một lúc, hình như lại đói, trực tiếp đưa miệng tới, ăn con tôm trên dĩa của anh.
Erik nhìn cô.
Bạc Lỵ nói: “Nhìn ngon miệng quá, lại đói rồi.”
Daroga: “…”
Cho dù có thêm mười cái đầu nữa, ông ta cũng không nghĩ ra “nhìn ngon miệng” có liên quan gì đến Erik.
Erik cúi đầu, không nói gì, nhưng hơi thở trở nên gấp gáp hơn, vành tai cũng hơi đỏ lên.
Bạc Lỵ nhìn thấy mà thấy ngứa ngáy, chỉ vì Daroga ở đây nên mới không hôn anh.
Ăn xong bữa trưa, Erik dọn dẹp bát đĩa, quay lại bếp rửa bát.
Daroga cuối cùng cũng hiểu tại sao tay Bạc Lỵ lại được chăm sóc đẹp đẽ như vậy.
Bạc Lỵ quay đầu nhìn Daroga, cười hỏi: “Giờ thì ông tin chúng tôi là vợ chồng rồi chứ?”