Tô Dương không vội ra ngoài mà buông ba lô xuống, lấy máy ảnh và dây nối điện tử ra. Mở laptop của mình, trước tiên, cô chuyển tất cả ảnh chụp Tưởng Bách Xuyên vào laptop, rồi chọn một tấm hình có thể khiến chính cô động tâm không dứt sau khi nhìn.
Trong ảnh, Tưởng Bách Xuyên đang hơi cúi đầu nhìn máy tính, sắc mặt lãnh đạm, chăm chú. Cổ áo sơ mi của anh mở vài cúc, tùy ý vừa đúng, tay áo cũng được xắn tới khuỷu tay. Mang vẻ lười biếng tự nhiên, nhưng lại chẳng ảnh hưởng chút nào tới khí tràng mạnh mẽ bén nhọn tản ra từ trên người anh.
Một Tưởng Bách Xuyên ở dưới trạng thái làm việc như vậy là một mặt mà người ngoài chưa từng nhìn thấy.
Tô Dương mở Weibo, bắt đầu gõ chữ, [Nhóm Tiểu Dương, phúc lợi tới rồi ~]
Tiểu Dương là biệt danh dành cho fan của cô. Viết xong, cô tải tấm hình của Tưởng Bách Xuyên lên. Con chuột di chuyển tới ô [Đăng tải], dừng lại chừng ba phút, cuối cùng cô híp mắt đăng, sau đó trực tiếp tắt laptop.
Cô hít sâu vài cái, lúc này mới đứng dậy, cầm ba lô rời khỏi nhà.
Tô Dương không gọi xe để tới công ty của Tưởng Bách Xuyên, cô nhớ được đường, một mạch đi dạo.
Hôm nay, New York trời trong nắng ấm, tia nắng ấm áp của buổi chiều xuống, khiến cả người thoải mái, chỉ là lòng cô có chút không yên.
Cô hỏi lại chính mình một lần nữa: Có phải cô đã nhất thời xúc động hay không?
Đáp án là: Cho dù cô làm việc đó khi đang nóng đầu đi chăng nữa, chuyện cũng đã trở thành sự thật rồi.
Cho nên, hối hận cũng chẳng có tác dụng gì.
Mà giờ khắc này, ở bên kia bờ đại dương, tại Bắc Kinh xa xôi.
Đang là đêm khuya, nhưng cuộc sống về đêm của cư dân mạng chỉ vừa mới bắt đầu.
Khi Kiều Cẩn nhận được điện thoại của Lisa, cô ta vừa tắm qua, đang chuẩn bị đi ngủ, “A lô, có chuyện gì thế?”
Giọng của Lisa nôn nóng: “Em đã xem Weibo chưa?”
Trong lòng Kiều Cẩn lộp bộp, tuy không đoán được là chuyện gì, nhưng cô ta cảm thấy nhất định chẳng phải chuyện gì tốt, “Làm sao vậy?”
Cô ta ngừng thở.
Lisa: “Trên Weibo của Tô Dương vừa đăng một tấm ảnh chụp Tưởng Bách Xuyên đấy.”
“Cái gì?” Kiều Cẩn gần như quát lên, trong giọng tràn đầy vẻ kinh ngạc, sau đó là hoảng hốt.
Lisa: “Có lẽ tin tức đoạt quyền phát ngôn do chúng ta thả ra lúc trước đã chọc giận cô ta nên cô ta dứt khoát công bố quan hệ cùng Tưởng Bách Xuyên luôn.”
Kiều Cẩn đỡ trán, một lúc lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại.
Tô Dương điên rồi sao?
Cô ta biết Tô Dương sẽ đáp trả, chỉ là không nghĩ rằng đối phương lại sử dụng cách thức vừa kịch liệt vừa khiến cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng như thế.
“Kiều Cẩn?” Người đại diện không nghe thấy động tĩnh trong điện thoại, gọi cô một tiếng.
Kiều Cẩn hoàn hồn, “Rốt cuộc Tô Dương muốn làm gì vậy? Cô ta có biết nếu cô ta công khai quan hệ cùng Tưởng Bách Xuyên thì sẽ có hậu quả gì không?”
Chưa nói tới chuyện Tưởng Bách Xuyên đặc biệt chán ghét việc cuộc sống riêng tư của mình bị phơi bày dưới tầm mắt của công chúng, một gia đình quyền quý, luôn luôn khiêm tốn như nhà họ Tưởng sao có thể dễ dàng tha thứ cho hành vi khoe khoang kiêu căng của Tô Dương?
Đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là cô ta sắp trở thành đề tài nói chuyện của cư dân mạng khi rảnh rỗi.
Lisa nói cô ta nên bình tĩnh.
Sao Kiều Cẩn có thể bình tĩnh cho nổi, cô ta lạnh lùng chế giễu: “Hiện tại em đã trở thành trò cười cho cư dân mạng rồi.”
Bất hòa cùng Tô Dương, mượn sự nổi tiếng của Tưởng Bách Xuyên, còn đăng ảnh chụp nhẫn kim cương khiến cho người ta mơ mộng, cuối cùng lại chọc cho Tưởng Bách Xuyên ngừng theo dõi.
Nếu Tô Dương công khai quan hệ hôn nhân cùng Tưởng Bách Xuyên, cô ta sẽ thực sự trở thành trò cười lớn nhất của giới giải trí.
Cho dù một ngày nào đó Tô Dương ly hôn cùng Tưởng Bách Xuyên, cô ta có thể may mắn ở chung một chỗ cùng anh, cư dân mạng cũng sẽ nói cô ta là kẻ thứ ba có tâm cơ.
Đây cũng là lý do vì sao mà mấy năm nay, tuy cô ta khó chịu khi thấy Tô Dương, cũng chưa từng tiết lộ tình trạng hôn nhân của Tưởng Bách Xuyên cùng Tô Dương cho giới truyền thông, cô ta luôn luôn tính toán lâu dài.
Nhưng cô ta ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến việc một người phụ nữ khôn khéo như Tô Dương sẽ chủ động phơi bày chuyện tình cảm của mình khi vẫn còn chưa nhận được sự tán thành của nhà họ Tưởng.
Đúng là điên rồi mà.
Lisa lại không cảm thấy việc này quá mức hỏng bét, bắt đầu phân tích cái lợi cái hại cho Kiểu Cần: “Em cũng đừng quá bi quan, việc này nhiều lợi hơn hại đối với em, Tưởng Bách Xuyên chính là người đàn ông mà những tiểu thư nổi tiếng cùng phần lớn phụ nữ muốn gả nhất, kết quả, một tin tức trên Weibo của Tô Dương liền phá hủy ảo tưởng của bọn họ.”
“Sau này, từng lời nói, từng cử chỉ của Tô Dương đều sẽ nằm dưới sự giám thị của cánh phóng viên cùng cư dân mạng. Em còn không rõ sao, internet có thể làm thành một đoạn duyên phận, đương nhiên cũng có thể phá hủy một đoạn duyên phận, cuộc hôn nhân nào có thể chịu đựng được sự tấn công của một vụ tai tiếng tình cảm khác?”
“Về sau, giới truyền thông sẽ chú ý đến Tô Dương, thỉnh thoảng lại toát ra chuyện xấu, chẳng mấy chốc, cuộc hôn nhân vốn đã tràn ngập nguy cơ của cô ta cùng Tưởng Bách Xuyên sẽ đi đến hồi kết.”
Kiều Cẩn yên lặng lắng nghe, trong lòng vẫn phiền não.
Cô ta lấy thuốc lá ra, châm lửa, trực tiếp hút ở trong phòng ngủ.
Lisa vẫn còn đang an ủi cô ta: “Trước đó chúng chưa từng tạo ra vụ tai tiếng nào cho Tô Dương, chính là vì không muốn gây chuyện, dù sao trên đời này, không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, nhưng hiện tại lại không giống như lúc trước, người không thích Tô Dương tuyệt đối không chỉ có một mình em, bây giờ cô ta có thể vui sướng trong chốc lát khi vừa công khai mối quan hệ cùng Tưởng Bách Xuyên, những ngày khó khăn của cô ta lại ở phía sau.”
“Hiện tại, thứ ngành giải trí không thiếu nhất chính là những vụ tai tiếng, ăn chung một bữa cơm còn có thể thành cặp thành đôi, huống hồ, với tính chất công việc của Tô Dương, không thể thiếu việc tiếp xúc với diễn viên nam và người mẫu nam, chẳng phải mấy cọc tai tiếng lại càng dễ tới à?”
Lisa vẫn còn tiếp tục: “Lúc đầu, có lẽ Tưởng Bách Xuyên sẽ tin Tô Dương, nhưng hết một lại tới hai, hết hai lại tới ba, có người đàn ông nào lại rộng lòng như vậy? Cho dù Tưởng Bách Xuyên tin, nhưng người nhà họ Tưởng có thể khoan nhượng sao?”
Kiều Cẩn phun ra một làn khói, lại thở một hơi, tâm tình thoáng thoải mái hơn một chút.
Hỏi Lisa: “Đã có người mắng em ở trên mạng chưa?”
Lisa không trực tiếp trả lời cô ta, chỉ khuyên cô ta đừng nghĩ nhiều: “Nếu sau này em thật sự có đám hỏi cùng Tưởng Bách Xuyên, Tưởng Bách Xuyên nhất định sẽ đứng về phía em, chúng ta có thể nói em cùng Tưởng Bách Xuyên là thanh mai trúc mã, là Tô Dương đã hoành đao đoạt ái. Có rất nhiều cách để thể hiện một câu nói, phải xem thứ em cần là gì.”
Kiều Cẩn không đáp lời, cảm thấy câu này có đạo lý, nhưng lại không thể không cân nhắc.
Một người đàn ông như Tưởng Bách Xuyên, nếu không có nền móng tình cảm, mà chỉ ở chung một chỗ vì có quan hệ thông gia, anh chưa hẳn sẽ cho ai mặt mũi.
Cô ta ấn đầu thuốc lá lên cửa sổ thủy tinh, xoa bóp huyệt thái dương.
Thôi miên chính mình không nghĩ tới những chuyện đáng ghét này, cũng có lẽ, nếu một ngày nào đó cô ta thực sự thành đôi với Tưởng Bách Xuyên, những chuyện này sẽ không tiếp tục là nỗi phiền muộn nữa.
Lại hỏi: “Kế tiếp em phải làm sao bây giờ?”
Lisa trầm mặc vài giây, “Việc này, chỉ có Tưởng Bách Xuyên có thể giúp em, em phải xem cậu ta có bằng lòng che giấu những tin tức đó hay không.”
Kiều Cẩn nghĩ tới việc cô ta gọi điện thoại cho Tưởng Bách Xuyên lúc trước, anh không tiếp, có lẽ là đang bận.
Anh đã trả lời cô ta như thế này: [Về sau, dù là việc công hay việc tư, cô hãy liên hệ với thư ký Giang, cô ấy sẽ thay cô xử lý tốt.]
Cho nên, đối với cô ta, anh cũng không hoàn toàn bất cận nhân tình, ngay cả chuyện weibo lần trước, tuy rằng anh cuối cùng cũng không theo dõi lại, nhưng cũng không nói thêm lời gì với dư luận ở trên mạng.
Trong tiềm thức, cô ta cảm thấy Tưởng Bách Xuyên vẫn dung túng cô ta, nên lần này cô ta lại tùy hứng xằng bậy, khơi mào chuyện Tô Dương đoạt quyền phát ngôn.
Kiều Cẩn hơi hơi thở dài, nói với Lisa: “Sáng mai em sẽ tới New York, tự mình đi tìm anh ấy.”
Lúc này, chỉ có thể dựa vào việc làm nũng chơi xấu, trước đây, khi cô ta làm sai chuyện gì, đều sẽ dùng chiêu này, mười lần chẳng sai.
Nếu thật sự không được, cô ta chỉ có thể nhờ bác trai Tưởng giúp đỡ.
*
Lúc này, tại New York.
Sau khi Tưởng Bách Xuyên nghỉ trưa, bắt đầu xử lý mail công việc, thư ký Giang Phàm gõ cửa tiến vào.
Thấy Giang Phàm muốn nói lại thôi, Tưởng Bách Xuyên chủ động hỏi: “Có chuyện gì?”
Giang Phàm nhìn anh, đắn đo cách dùng từ: “Tô Dương chia sẻ ảnh của ngài lên weibo.”
Kỳ thực, từ góc độ phụ nữ của cô, Tô Dương căn bản không phải đang chia sẻ ảnh chụp, mà luôn có loại cảm giác ‘trêu chó chọc mèo’, mặc dù cụm từ này có chút kì lạ, nhưng có người phụ nữ nào đang khoe mẽ hạnh phúc, lại dùng giọng đùa dai, nói với fan là phát phúc lợi?
Tưởng Bách Xuyên giật mình, vẫn nhìn Giang Phàm.
Giang Phàm tiếp tục nói: “Hiện tại việc này… Đã lên bảng tin nóng, người phụ trách bộ phận quan hệ xã hội đang xin chỉ thị, ngài có muốn họ xử lý tin tức này, không để nó tiếp tục lan tràn không?”
Dù sao đây cũng là việc “Chia sẻ hạnh phúc” của bà chủ, thứ được chia sẻ lại là hình ảnh ông chủ đang công tác tại phòng làm việc, người phụ trách bộ phận quan hệ xã hội tỏ vẻ rất rối rắm, nếu xử lý, sẽ đắc tội với bà chủ, không xử lý, lại tương đương với việc vi phạm mệnh lệnh của ông chủ.
Trước đó, Tưởng Bách Xuyên đã nói, về sau, tất cả những tin tức liên quan tới anh đều không được phép xuất hiện ở trên mạng.
Rốt cuộc cái ‘tất cả’ này có bao gồm bà chủ ở bên trong hay không?
Cho nên hiện tại phải làm thế nào?
Tưởng Bách Xuyên thấy câu nói kia của Tô Dương: [Nhóm Tiểu Dương, phúc lợi tới rồi ~], lông mày không khỏi nhíu chặt lại, nghe sao cũng chẳng giống như đang thừa nhận thân phận của anh, cố ý khoe khoang tình cảm.
Giang Phàm đứng trước bàn làm việc, thỉnh thoảng liếc về phía màn hình laptop.
Tưởng Bách Xuyên tắt trang mạng đi, phân phó Giang Phàm: “Sau này, với những tin tức như vậy, để bộ phận quan hệ xã hội trực tiếp liên hệ với Đồng Đồng là được. Cô ấy muốn xử lý thế nào thì cứ phối hợp với cô ấy.”
Giang Phàm đáp lời nhưng vẫn chưa rời đi. Cô suy nghĩ, đoạn nói: “Tưởng tổng, vừa rồi Kiều Cẩn gửi ảnh chụp màn hình về tin tức của ngài cho tôi, ngoài ra vẫn chưa nói gì khác.”
Nhưng cô có dự cảm, kế tiếp Kiều Cẩn sẽ tìm cô để giải quyết chuyện phiền toái.
Tưởng Bách Xuyên “Ừ” một tiếng, dừng nửa giây rồi mới nói: “Chị cứ xem rồi làm thôi, điều kiện tiên quyết phải là Đồng Đồng không tức giận, thỏa mãn mọi yêu cầu của cô ấy.”
Giang Phàm: “…”
Điều kiện tiên quyết để Tô Dương không tức giận cũng chỉ có thể là không đếm xỉa tới Kiều Cẩn.
Trong lòng cô tiếp thu: “Vâng, tôi đã biết phải làm thế nào rồi.”
Vì không còn chuyện gì khác, Giang Phàm bèn rời đi.
Lúc này, di động của Tưởng Bách Xuyên reo chuông, là bố Tưởng gọi tới. Tưởng Bách Xuyên đợi vài giây rồi mới nhận điện thoại.
“Bố, đã trễ thế này rồi mà bố còn chưa ngủ ạ?”
Bố Tưởng “A” một tiếng: “Vất vả lắm con trai tôi mới được vợ nó thừa nhận thân phận, người làm cha như tôi phải chúc mừng một tiếng mới phải!””
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Bố Tưởng: “Nếu chuyện đã lớn thành như vậy, hiện tại không ai không biết quan hệ giữa con cùng Tô Dương, vậy chúng ta nhắc lại chuyện cũ đi, con…”
Anh ngắt lời: “Đồng Đồng chỉ đăng một tấm ảnh mà thôi, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Ông cười xùy: “Tưởng Bách Xuyên, con nghĩ rằng trên đời này chỉ có con là thông minh chắc! Con không biết hiện tại người người ở trên mạng đều là Sherlock Holmes sao?”
Tưởng Bách Xuyên không lên tiếng.
Bố Tưởng: “Con bảo Tô Dương đóng cửa phòng làm việc đi, con muốn để bố tìm việc cho con bé hay là hai đứa ly hôn? Tự con cân nhắc một chút nhé, hiện tại chúng ta không thương lượng gì hết!”
Đợi nửa phút nhưng không nhận được lời châm chọc từ cậu con trai, ông bèn nói với di động: “Tưởng Bách Xuyên, con câm rồi à?”
Tưởng Bách Xuyên: “Nếu con bị câm thì chẳng phải nửa đời sau của bố cùng chú hai sẽ thiếu rất nhiều việc vui sao?”
Từ nhỏ, bố và chú hai đã dạy dỗ anh rất nghiêm khắc, nhưng anh lại phản nghịch hết lần này tới lần khác, bọn họ nói một câu, anh sẽ có mười câu để phản bác bọn họ. Bọn họ hy vọng anh theo chính trị, anh lại nghiêng về kinh doanh, bọn họ muốn anh tìm một nhà môn đăng hộ đối, nhưng anh lại không phải Tô Dương thì không thể.
Sau mỗi lần tranh cãi cùng hai vị trưởng bối, anh sẽ khiến họ tức tới mức phải đập cốc nằm viện.
Tưởng Bách Xuyên tiếp tục: “Con vừa gửi tin nhắn bảo chú hai gọi 120 thay bố rồi tự gọi cho bản thân một chiếc rồi, đỡ phải làm phiền người khác.”
Bố Tưởng tức tới mức không trở lại bình thường hồi lâu, “Tưởng Bách Xuyên, với khả năng của con, chú hai cũng không phải không thể bị tức tới mức ngất xỉu!”
Tưởng Bách Xuyên cười nói: “Chú hai không trả lời tin nhắn của con, chắc đã tức đến phát ngất rồi, bố mau tới nhà chú ấy kiểm tra rồi thuận đường ngồi xe cứu thương với chú ấy tới bệnh viện luôn nhé, như vậy có thể tiết kiệm tiền ngồi chiếc còn lại. Tuy tiền xe chẳng đáng là bao, nhưng có thể tiết kiệm bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, bố thấy có đúng không ạ?”
Bố Tưởng nổi giận, trực tiếp cúp điện thoại. Lần nào ông cũng ăn quả đắng từ Tưởng Bách Xuyên, nhưng sau đó, ông vẫn có thể tiếp tục gọi điện thoại cho Tưởng Bách Xuyên để chất vấn anh.
Tưởng Bách Xuyên đặt di động xuống, đứng dậy rót một cốc nước, nhẹ nhàng lắc lư nước ấm trong suốt ở trong ly thủy tinh, hơi nóng để lại một tầng khí mỏng trên thành ly.
Dù chỉ là một cái ly, nhưng Tô Dương lại có thể chụp ra trăm loại dáng vẻ.
Nước ở trong ly, anh không uống.
Tưởng Bách Xuyên buông ly nước, cầm một bao thuốc lá từ trong ngăn kéo bàn làm việc rồi đi đến bên cửa sổ.
Tô Dương không cho phép anh hút thuốc, anh bèn cai, khi trong lòng buồn phiền, anh sẽ lấy mấy điếu ra để chà xát, tựa như hiện tại. Ngón tay anh vuốt ve điếu thuốc nhăn nhúm, ruột thuốc rơi lả tả trên thảm trải sàn, anh lạnh nhạt quan sát khung cảnh thành phố.
Nhớ lần đầu tiên nhắc tới Tô Dương cùng bố Tưởng, giãi bày toàn bộ tình huống của cô, anh nói, anh muốn kết hôn. Bố Tưởng đương nhiên nhiên không hài lòng với gia đình của Tô Dương, nhưng ông không nhiều lời, chỉ có đúng một yêu cầu.
Lúc đó ông nói: “Nhà nhiếp ảnh là cái gì? Chính là đi chụp ảnh cho người ta! Cả ngày lăn lộn ở trong ngành giải trí cùng giới thời trang, người trong sạch cũng sẽ bị phá hủy! Con muốn cùng cô bé kết hôn, được, bảo cô bé ngừng làm việc đi, bố sẽ sắp xếp công việc cho cô bé!”
Lúc đó, anh trả lời ông rằng: “Không thể!”
Chụp ảnh là sở thích duy nhất của Tô Dương, Tô Dương không chụp ảnh sẽ giống như ao tù nước đọng.
Bố anh tiếp tục: “Không thể cũng được, vậy thì hai đứa chia tay đi!”
Anh nói: “Không có khả năng đâu!”
Nguyện vọng duy nhất của cô chính là sống hết phần đời còn lại cùng anh, làm sao anh có thể xa cách cô cho được.
Lần đó, hai bố con tan rã trong sự khó chịu.
Cho đến tận bây giờ cũng chưa từng thỏa hiệp, sau này lại càng không có khả năng thỏa hiệp.
Sở thích duy nhất của cô, anh sẽ thay cô bảo vệ.
Nguyện vọng duy nhất của cô, anh sẽ thay cô thực hiện.
***
Tô Dương không tiến vào phố Wall mà bước dọc theo đại lộ số 5. Thời tiết mấy ngày nay không tệ, công viên trung ương tấp nập du khách.
Cô không có tâm tư đi dạo khắp nơi, thế là bèn tìm một chỗ yên tĩnh.
Ngồi ở ngọn đồi nhỏ trên bãi cỏ, cô tựa lên thân cây, ngửa đầu quan sát mặt trời, nó đang miễn cưỡng soi sáng cả công viên.
Cô thở dài, luôn có loại ảo giác trái đất không chứa nổi mình.
Mặc dù cô đang có ý muốn tránh né sự thật này, nhưng ở trong nước, tin tức bát quái ấy đã lan tràn khắp giới giải trí bằng tốc độ ánh sáng.
Hiện tại đã là nửa đêm.
Lục Duật Thành đã nhìn chằm chằm vào màn hình vài chục phút, đôi mắt xót vô cùng. Hắn híp mắt lại, chống hai khuỷu tay lên mặt bàn, xoa mạnh huyệt thái dương đang giật giật.
Ai nói cô khiêm tốn, không biểu lộ tình cảm?
Hắn đứng dậy bước ra ngoài ban công, gió mùa đông lạnh đến thấu xương, nhưng chẳng thể thổi tan sự phiền não ở trong đầu hắn.
Hắn cởi thêm mấy cúc áo sơ mi, cũng chẳng có tác dụng gì.
Trên chiếc bàn ngoài ban công có thuốc lá, có bật lửa, có gạt tàn thuốc, có đủ mọi loại đồ. Hắn nhìn chúng vài giây, cầm bao thuốc lên rồi rút ra một điếu. Tay gõ gõ lên bao thuốc, hắn thoáng chần chừ đấu tranh, sau cùng vẫn châm lửa.
Cô không thích mùi thuốc lá, hắn vẫn luôn biết điều đó.
Hắn đã từng cai một thời gian, nhưng sau lại cảm thấy chính mình quá nực cười. Cô không thích người đàn ông của mình hút thuốc, hắn chẳng phải là người đàn ông của cô, tham gia náo nhiệt cái nỗi gì!
Đèn ban công không mở, phòng khách cũng chỉ mở đèn tường, ánh sáng chiếu qua đây, hơi lộ vẻ u ám, tựa như đáy mắt không thể thấy rõ tâm sự của hắn.
Tàn thuốc ở đầu ngón tay lóe lên ánh đỏ tươi bắt mắt.
Lại một trận gió thổi qua, nửa đoạn tàn thuốc rơi xuống, mãi cho tới khi cios tiếng chuông di động truyền đến từ phòng khách thì hắn mới hoàn hồn.
Lục Duật Thành ấn thuốc lên gạt tàn, nhanh chóng vào phòng.
Ngón tay còn chưa chạm tới di động, nhìn thấy hai chữ “An Ninh” ở trên màn hình, hắn lại duỗi người về, không thèm để ý tới di động mà trực tiếp bước về phía tủ rượu.
Hắn rót nửa ly rượu vang, lại thuận tay mở nhạc.
Hắn không hay nghe nhạc, gặp được bài hát nào mà mình yêu thích thì sẽ liên tục phát tuần hoàn. Có đôi khi, hắn có thể nghe một bài hát trong hơn nửa năm.
Lại đi đến ban công, giai điệu quen thuộc truyền đến từ phòng khách.
[Tôi ở bên trong đường vành đai, nhớ tới em… Em ở trong gió xuân mười dặm, trên núi phương xa…[1]
[1] Ca từ thuộc bài hát “Gió xuân mười dặm” của Lý Vũ Xuân.
Lục Duật Thành nhìn những ngọn đèn lác đác ở tiểu khu, nơi nào đó trong trái tim tựa như một cái hang không đáy, không có cách nào để lấp đầy.
Việc hắn cùng Tô Dương bỏ lỡ nhau, cho tới tận bây giờ, hắn vẫn không thể giải thích, mà cũng chẳng muốn giải thích.
Sau này, Tô Dương và Tưởng Bách Xuyên ở bên nhau, hắn đợi một năm, một năm rồi lại một năm nữa, bọn họ chẳng hề có dấu hiệu chia tay.
Hắn bỏ cuộc, vào thời điểm đó hắn cảm thấy, nếu là đàn ông thì nên hoàn toàn buông bỏ.
Không có gì đáng ngại, một người phụ nữ mà thôi.
Chỉ cần hắn muốn, có dạng phụ nữ gì hắn không thể có?
Mười mấy năm qua đi, chờ hắn quay đầu nhìn lại, toàn bộ phụ nữ mà hắn tìm đều có bóng dáng của cô, tất cả những gì trong thế giới mà hắn chinh phục đều liên quan tới cô.
Bài ca ở trong phòng vẫn còn tiếp tục: [Biến những lời nói không ngừng được thành bí mật, rồi đóng cửa lại. Cảm tình không rõ này, xin hỏi, ai đến mang nó đi đây…]
Ngón tay thon dài của Lục Duật Thành cầm ly thủy tinh chân dài, nhẹ nhàng lắc lư rượu vang ở bên trong.
Lại một lần nữa nhìn về phía bóng đêm, tòa nhà ở phía đối diện, trước còn có sáu nhà sáng đèn, chỉ vài phút ngắn ngủi, lại có hai ngọn đèn đã tắt.
Hắn trở lại phòng khách, cầm di động lên, viết số di động của Tô Dương lên màn hình, xóa bỏ, lại viết, rồi lại xóa bỏ.
Hết lần này tới lần khác.
Sau cùng, hắn tắt màn hình di động.
Tiếng nhạc quẩn quanh bên tai hắn: “Làn gió hôm nay thổi đến em đã đổ mưa. Tôi nói, hết thảy rượu nồng đều không bằng em…”
Lục Duật Thành hơi hơi ngửa đầu, uống một hơi hết veo rượu trong ly, đặt mạnh chiếc ly chân dài lên bàn, chộp lấy chìa khóa xe cùng di động rồi ra khỏi cửa.
Thang máy xuống tầng, vừa đi được vài bước, hắn nhíu chặt mày, thầm mắng chính mình một câu. Trời lạnh như vậy mà chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi đen, cho dù lúc về chưa chết vì đông lạnh thì cũng sẽ chịu khổ.
Hắn do dự nửa giây, cuối cùng dứt khoát bước về phía ô tô.
Hai giờ sáng, nội thành Bắc Kinh vô cùng yên tĩnh. Vào giờ này, có thể lái xe vượt quá tốc độ cho phép, nhưng hắn dường như đã mất đi cảm xúc mãnh liệt của tuổi trẻ.
Cũng có thể là do không có cô ở bên cạnh nên chẳng có hứng thú với bất kỳ chuyện gì.
Hắn mở nhạc trong xe, vẫn là bài hát kia, câu đầu tiên chính là: [Tôi ở bên trong đường vành đai, nhớ tới em…]
Những buồn phiền nôn nóng ở trong lòng tắt ngấm.
Sau khi mở nhạc hơn chục phút, hắn rút di động, bấm số “110”.
Nửa tiếng sau, hắn được ngồi ở phòng trực ban của đội cảnh sát tuần tra như nguyện.
Cảnh sát trực ban vẫn nhìn hắn, lại nhìn bằng lái xe cùng chứng minh nhân dân, mặc dù anh cảnh sát trẻ tuổi không quan tâm tới ngành giải trí, nhưng anh có cô bạn gái thường xuyên nhắc đến ông chủ trẻ tuổi đẹp trai nhất trong giới giải trí Lục Duật Thành.
Lục Duật Thành giục anh ta: “Anh mau xử lý giúp tôi, nên phạt tiền thì cứ phạt tiền, nên tước bằng lái thì cứ tước bằng lái, bao giờ xong thì tôi sẽ gọi điện nhờ người đưa tiền đến.”
Hắn vỗ vỗ túi tiền của mình, nhún vai, ý tứ rất rõ ràng, một xu cũng không có.
Cảnh sát trực ban không biết phải nói gì, tự mình tố cáo bản thân điều khiển ô tô khi đang say, lại còn không mang tiền…
Lục Duật Thành đột nhiên cười hỏi: “Thứ này của các anh có thể thanh toán trực tuyến không?” Rồi hắn lập tức bồi thêm: “Cho dù có thể, tôi cũng không có tiền, tôi không thực hiện ràng buộc với thẻ ngân hàng.”
Cảnh sát trực ban: “…”
Sau đó, anh cảnh sát nói không có tiền thì ban ngày có thể quay lại để nộp, dù sao bằng lái xe cũng đã bị lấy, việc xử phạt đều được ghi lại ở trong hệ thống.
Nhưng Lục Duật Thành khăng khăng muốn nộp tiền ngay bây giờ, hắn gọi vào số di động của Tô Dương, nói với anh cảnh sát: “Lát nữa có người nghe, anh nói tình huống cụ thể một chút, đương nhiên đừng nói là tôi tự báo cảnh sát, chỉ cần nói là say rượu lái xe, bây giờ đang ở chỗ cảnh sát giao thông là được. Cảm ơn anh.”
Cảnh sát trực ban: “…”
Không đợi anh ta kịp phản ứng, Lục Duật Thành đã nhét di động vào trong tay anh ta, cuộc gọi cũng đã được chuyển tiếp.
Một giọng nữ lạnh lùng truyền đến: “Có chuyện gì?”
Nhìn ghi chú “kẻ ngốc nghếch” trên di động, anh cảnh sát lập tức hiểu ra, đại khái là hai người cãi nhau, người phụ nữ không để ý tới Lục Duật Thành.
Nếu là để giúp cho bọn họ xóa tan hiềm khích lúc trước thì cũng là một lần làm chuyện tốt.
Anh cảnh sát nói sơ lược về tình huống, lại đưa di động cho Lục Duật Thành, Lục Duật Thành nhận di động: “Này, Đồng Đồng.”
Tô Dương: “Cậu gọi cú điện thoại này là có ý gì?”
Tôi chỉ muốn nghe giọng của em mà thôi.
Lục Duật Thành dừng vài giây rồi mới nói: “Giờ đang là nửa đêm, tôi không mang ví tiền, nghĩ tới nghĩ lui, bên cậu đang là ban ngày, cũng không sẽ quấy rầy tới việc nghỉ ngơi của cậu, chuyển hai nghìn tệ cho tôi đi.”
Giọng của Tô Dương không phải kinh ngạc, mà là có chút không kiên nhẫn: “Ngay cả hai nghìn tệ mà thẻ của cậu cũng không có à?”
Lục Duật Thành: “Tôi không ràng buộc thẻ ngân hàng. Trong túi cũng không có nhiều tiền lẻ như vậy.”
Tô Dương hừ lạnh một tiếng, lại hỏi: “Từ lúc nào thì chúng ta có thể nộp phạt trực tuyến rồi?”
Lục Duật Thành thiếu chút nữa bị hỏi khó, dừng hai giây mới nói: “Cũng không phải, cảnh sát trực ban có tiền mặt, tôi chuyển tiền cho anh ta, anh ta sẽ giúp tôi nộp phạt.”
Tô Dương có chút trầm mặc, dường như không có gì khác để nói với hắn, cuối cùng nói: “Tôi sẽ lập tức chuyển tiền cho cậu.”
Lục Duật Thành: “Cậu không hỏi tình huống của tôi sao?”
Bạn nhìn đi, cô ấy nhẫn tâm cỡ nào, hắn bị kiểm tra vì say rượu lái xe vào giữa đêm, cô lại chẳng đoái hoài gì.
Tô Dương nói: “Nhất định không có việc gì rồi, ăn nói rõ ràng lưu loát có trật tự, còn biết gọi cho tôi để đòi tiền, chỉ bị phạt một khoản tiền chứ có bị bắt đâu, cậu còn có thể có chuyện gì?”
Lục Duật Thành không tiếp tục lên tiếng, vị cảnh sát đứng dậy đi vệ sinh, lưu lại không gian riêng tư cho hắn.
Thấy hắn không nói chuyện, Tô Dương bảo: “Tôi treo máy đây.”
“Cậu đang làm gì thế?” Lục Duật Thành rốt cuộc nhịn không được mà hỏi.
“Đang phơi nắng.”
“Khi nào thì trở về?”
“Không biết.”
Lục Duật Thành cũng không biết nên tán gẫu với cô thế nào, ngay cả những câu dặn dò cũng trở nên dư thừa.
Cô chẳng cần những thứ đó.
Về sau, Tô Dương chuyển 2300 tệ cho hắn, hắn đại khái hiểu, 300 tệ kia là để cho hắn gọi xe taxi.
Hắn tìm lời để nói, hỏi một câu: [Tiền này dùng thế nào?]
Đợi bốn năm phút đồng hồ, cô cũng không trả lời hắn.
Có lẽ cô cảm thấy câu hỏi của hắn thật vô nghĩa.
Cảnh sát trực ban trở về, Lục Duật Thành nhìn chằm chằm vào số hiệu làm việc của anh ta, cảnh sát lập tức lĩnh hội: “Yên tâm, toàn bộ chuyện này đến đây liền kết thúc.”
Lục Duật Thành nói lời cảm ơn một lần nữa, ra khỏi phòng trực ban.
Hắn không thể dùng ô tô, gọi điện thoại cho bạn tốt Diệp Đông.
Nửa tiếng sau, Diệp Đông mới đến.
Ngồi ở trên xe Diệp Đông, Lục Duật Thành liên tục hắt xì vài cái.
Diệp Đông liếc hắn: “Cậu đang diễn tuồng mới gì thế?”
Diệp Đông cười: “Tôi cũng cảm thấy thế.” Nhịn không được oán giận: “Tôi vừa mới về đến nhà sau khi tăng ca ở công ty, quần áo còn chưa kịp thay, cậu có biết hiện tại tôi mệt thế nào không?”
Lục Duật Thành mệt mỏi tựa lưng lên ghế, “Tập đoàn Mỹ Ngu của các cậu suốt ngày gấp gáp mò mẫm cái gì thế? Bận thành cái bộ dáng ma quỷ này, cũng chẳng thấy cậu kiếm được bao nhiêu tiền.”
Diệp Đông: “…”
Bất mãn hừ lạnh một tiếng: “Cậu cho rằng tất cả mọi người liều mạng làm việc đều là vì kiếm tiền chắc?”
Lục Duật Thành khẽ cười một tiếng: “Đừng nói cho tôi biết, cậu làm thế là vì ôm ấp tình cảm, vì thực hiện giá trị của bản thân đấy nhé?”
Diệp Đông thở dài: “Cứ về nhà là phiền, bị con gái nhắc tới việc tái hôn cùng mẹ con bé.”
Lục Duật Thành: “Người cuồng công việc như Giang Phàm, không đáng để nhắc đến.”
Diệp Đông phản bác hắn: “Có phải là chỉ cần có liên quan tới Tưởng Bách Xuyên, cậu đều ngứa mắt không?”
Lục Duật Thành không phủ nhận, chỉ nói: “Ở trong giới kinh doanh, Tưởng Bách Xuyên biến thái, bất cận nhân tình, cậu nói đi, người làm thư ký của cậu ta có thể tốt hơn ở chỗ nào?”
Diệp Đông lắc đầu, không muốn nghĩ tới vợ cũ Giang Phàm, không tiếp tục đáp lời Lục Duật Thành, mà nói sang chuyện khác, “Tôi đã ký hợp đồng chụp ảnh cho trang bìa của tạp chí Mỹ Ngu ở sáu tháng cuối năm cùng Tô Dương rồi.”
Lục Duật Thành “Ừ” một tiếng, lời cảm ơn còn chưa nói ra miệng, Diệp Đông tiếp tục: “Không phải là vì nể mặt cậu, là do tôi thưởng thức phong cách chụp ảnh của cô ấy.”
Diệp Đông cố ý dừng lại, còn nói: “Nghe nói tính tình của cô ấy không nhỏ, khi tùy hứng thì sẽ không nể mặt người nào.”
Ngày đó, tại nơi quay chụp, cô chẳng chụp ảnh, đi bệnh viện, trở về liền ồn ào không vui với Kiều Cẩn.
Mà sáu tháng cuối năm, trang bìa của tạp chí có một kỳ là An Ninh, hai người đều là kẻ có tính tình, gặp được người kia, sợ là sẽ có náo nhiệt.
Ánh mắt Diệp Đông lướt qua hắn một cái, “Tính tình hư hỏng như vậy, cũng không biết là do ai nuông chiều.”
Lục Duật Thành tiếp nhận lời của Diệp Đông: “Trước đây bị tôi cùng Cố Hằng chiều đến hỏng rồi, lên trời xuống đất, tất cả đều dựa vào tính tình của mình.” Chẳng cố kỵ tới cảm thụ của người bên cạnh chút nào.
Diệp Đông cố ý gây khó dễ cho hắn: “Nói không chừng là do Tưởng Bách Xuyên quá nuông chiều.”
Lục Duật Thành trầm mặt, Diệp Đông biết điều không nói thêm gì nữa.
Trong xe rơi vào sự yên lặng ngắn ngủi.
Sau lại bị Lục Duật Thành phá vỡ, hắn hỏi Diệp Đông: “Có bao giờ cậu đột nhiên rất, rất muốn gọi cho Giang Phàm, rồi lại không tìm thấy bất cứ lý do gì để làm thế, bởi vì cô ấy đã không còn bất cứ quan hệ gì với cậu hay không.”
Đáy mắt Diệp Đông dần dần tối xuống, nắm tay lái chặt hơn, nửa phút trôi qua, anh vẫn chưa trả lời vấn đề của Lục Duật Thành.
Lục Duật Thành cũng không trông chờ Diệp Đông sẽ nói cái gì, hắn bắt đầu lẩm bẩm: “Lúc nửa đêm, tôi đột nhiên muốn gọi cho Đồng Đồng, kỳ thực cũng không biết muốn nói với cô ấy cái gì, chính là…”
Hắn không nói gì thêm nữa, tựa lưng lên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chính là, nhớ cô.
Nhưng cô cũng đã là vợ của người khác.
Mà tại công viên trung ương New York, Tô Dương hắt hơi một cái, đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, không đến mức bị cảm đâu nhỉ.
Sau khi vừa chuyển tiền cho Lục Duật Thành, cô nhận được điện thoại của Tô Nịnh Nịnh, hỏi chuyện ảnh chụp trên Weibo.
Cô cũng không giấu diếm, nói đăng ảnh chụp là để khiến Kiều Cẩn khó chịu.
Tô Nịnh Nịnh nói: “Chị đã ấn khen ngợi cho em rồi, còn hỏi em là khi nào sẽ cùng vung thức ăn cho chó và đăng ảnh chụp nữa đấy.”
Cô: “…”
Tô Nịnh Nịnh: “Chị biết bây giờ em đã cảm kích tới mức không lời nào có thể diễn tả được rồi, không cần cảm ơn chị, hai ta là quan hệ gì chứ. Chị cúp máy đây, sắp phải quay phim rồi.”
Mãi cho tới khi điện thoại của Tô Nịnh Nịnh đã treo hơn nửa phút, Tô Dương mới từ từ hoàn hồn, cô nhanh chóng đăng nhập Weibo, nhìn mấy vạn bình luận, cuối cùng không dám xem lướt qua bình luận mà yên lặng rời khỏi Weibo.
Tưởng Bách Xuyên gọi đến: “Em đang ở đâu thế?”
Tô Dương đón ánh mặt trời, híp híp mắt, được hỏi mà không đáp: “Hiện tại em đặc biệt muốn vai kề vai với ánh nắng.”
Tưởng Bách Xuyên lại hỏi: “Đang ở công viên à?”
Tô Dương: “Ừ.”
Trong giọng của anh xen lẫn ý cười: “Đang úp mặt vào tường sám hối sao?”
Cô cuộn tròn hai chân, đặt cằm lên đầu gối: “Làm gì đến mức ấy.”
Cô tạm ngừng một chút rồi khẽ nói tiếp: “Chẳng qua là cảm thấy bản thân có thiếu sót thôi, mới được vài ngày mà em đã bỏ theo dõi Kiều Cẩn, chia sẻ ảnh của anh, bình thường em lý trí là thế mà nay lại liên tiếp xử trí theo cảm tính, bất chấp hậu quả.”
Tưởng Bách Xuyên lăng lặng nghe, đã lâu rồi cô không giãi bày những lời ở trong lòng với anh, đặc biệt là hai năm qua, khơi thông đã ít lại càng thêm ít.
“Tưởng Bách Xuyên.”
“Hửm?”
Tô Dương nghiêng đầu nhìn những đôi tình nhân với đủ loại màu da đang đi lại trong công viên, tùy ý, tươi đẹp, đàng hoàng, không hề kiêng dè, trước đây cô cũng đã từng như vậy.
“Sao không nói gì thế?” Tưởng Bách Xuyên đánh gãy sự trầm mặc ngắn ngủi.
Tô Dương hoàn hồn: “Em đã suy nghĩ rất nhiều trong suốt một tiếng. Trước đây Kiều Cẩn cũng… khiêu khích em ngoài sáng trong tối, em chưa bao giờ để tâm. Đương nhiên, một phần là vì bận tâm quan hệ nhiều đời của hai nhà, nhưng chủ yếu là vì, em tin rằng anh là của em, không ai có thể đoạt được.”
Cô thở dài: “Nhưng một năm trở lại đây, chúng ta không gặp mấy tháng liền, có đôi khi ngay cả một cuộc điện thoại anh cũng quên gọi cho em… Mỗi một ngày trôi qua, em lại già đi một chút, còn sức hấp dẫn của anh lại nhiều hơn một chút.”
Đối với đàn ông và phụ nữ, thời gian chính là bất công như vậy.
“Tưởng Bách Xuyên, em phát hiện… bây giờ em lại bắt đầu lo được lo mất, cũng trở nên hơi già mồm.” Cô bất đắc dĩ cười cười: “Nói không chừng qua hai năm nữa, em sẽ bắt đầu trở nên ngang ngạnh.”
Cô vẫn luôn cho rằng mình có thể lý trí tới già, không nghĩ bản thân lại kiểu cách một phen, vậy nên mới nói, phụ nữ… có vô vàn điều xót xa.
Tưởng Bách Xuyên hỏi cô: “Sau khi nói ra trong lòng có thoải mái hơn chút nào không?”
Tô Dương cười: “Thoải mái hơn không ít.”
Vẫn là anh hiểu cô nhất.
Tưởng Bách Xuyên: “Ngày mai thì sao?”
Tô Dương đáp: “Ngày mai lại tiếp tục làm một người cuồng công việc.”
Chụp ảnh chính là một nửa linh hồn của cô, sao cô có thể chịu buông tha cho được, tuy rằng hai người còn phải tiếp tục đối mặt với thử thách xa cách trong một khoảng thời gian dài, nhưng cô chưa từng nghĩ tới việc buông bỏ sự nghiệp của mình.
Tình yêu, gia đình cùng sự nghiệp, cô tham lam muốn hết thảy, nhưng lại không thể chiếm được, mâu thuẫn tới mức cô không muốn nghĩ sâu thêm.
Tô Dương không khỏi lo lắng: “Tưởng Bách Xuyên, chuyện ảnh chụp, trong nhà… nhất định sẽ không hài lòng với em, em có nên…”
Tưởng Bách Xuyên ngắt lời cô: “Em không cần phải làm gì cả, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện.”
Tô Dương cắn môi, khúc mắc giữa cô và trưởng bối nhà họ Tưởng càng lúc càng lớn, nhưng né tránh chung quy không phải cách hay, có lẽ chuyện lần này chính là một cơ hội giải quyết.
Đương nhiên, đây cũng có thể là một mối nguy cho tình cảm của cô và Tưởng Bách Xuyên.
Biết cô lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, Tưởng Bách Xuyên bèn nói sang chuyện khác, bảo cô chụp phong cảnh xung quanh rồi gửi cho anh.
Tô Dương hỏi: “Anh muốn tới tìm em à? Không phải hai ngày này anh bận lắm sao?”
Hiếm khi nào anh lại nói chuyện với giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Chắc gì anh đã đi tìm em, đừng quá tự tin như thế.”
Tô Dương cười vài tiếng, trong lòng lập tức sáng sủa không ít, hùa theo lời anh mà hỏi: “Thực sự không đến tìm em sao? Hửm?” Trong lời nói có ý câu dẫn, lại càng giống như đang làm nũng.
Tưởng Bách Xuyên: “Còn phải xem em biểu hiện thế nào đã.”
Khóe miệng Tô Dương mang ý cười, giọng nói cũng bắt đầu ôn hòa: “Xin hỏi Tưởng tổng, tôi phải làm gì thì ngài mới bằng lòng tới tìm tôi?”
Tưởng Bách Xuyên không trả lời mà hỏi ngược: “Hai ngày nữa em sẽ làm rõ sự thật về bức hình kia phải không?”
Tô Dương cười: “Đúng là em có ý này, định qua mấy ngày nữa sẽ nói đây là ảnh chụp cho áp phích tuyên truyền của ‘Những đêm không ngủ ở phố Wall’.”
Vậy nên, khi đăng tấm hình này, cô mới nói là cho nhóm Tiểu Dương phúc lợi.
Tưởng Bách Xuyên không nói gì thêm.
Trong điện thoại rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương.
Âm thanh đùa giỡn huyên náo của cặp đôi cách đó không xa thỉnh thoảng truyền vào tai Tô Dương, có tiếng Anh mà cô nghe hiểu, cũng có tiếng Đức mà cô chỉ nghe hiểu vài từ, còn có loại ngôn ngữ mà cô nghe không ra.
Dù là hiểu hay không hiểu, cô vẫn có thể nghe được cùng một loại cảm xúc, đó chính là vui vẻ.
Tô Dương lại trêu ghẹo hỏi: “Anh thực sự muốn em thừa nhận anh là người đàn ông của em đến thế sao?”
Một lát sau, âm thanh trầm thấp mà từ tính của Tưởng Bách Xuyên truyền đến từ trong điện thoại, “Ừ.”
Sau đó, cả thế giới đều yên tĩnh, chỉ một chữ “ừ” đơn giản, lại giống như vạn lời đường mật.
Tô Dương nắm chặt di động, khe khẽ nuốt nước bọt.
Hiện tại cô còn chưa định gióng trống khua chiêng hạnh phúc của bọn họ, chỉ đơn giản muốn dạy cho Kiều Cẩn một bài học.
Cho dù cô ngứa mắt với Kiều Cẩn, thì cũng nên bận tâm giao tình giữa hai nhà Tưởng Kiều. Nếu như ồn ào tới mức xa lạ, cuối cùng người khó xử vẫn cứ là Tưởng Bách Xuyên.
Cô nghĩ, chắc chắn anh có thể hiểu ý mình.
Cuối cùng, Tô Dương nói một câu: “Hình như bên anh hơi ồn nhỉ.”
Tưởng Bách Xuyên đáp: “Anh sắp họp rồi.”
Thì ra anh đang ở trong phòng họp.
Tô Dương hơi hơi thất vọng nửa giây, nhưng cảm xúc sa sút chỉ chợt lóe lên rồi lướt qua, giọng cô vẫn dịu dàng như trước: “Nếu anh đang bận vậy thì em sẽ chờ.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, cô lơ đãng ngẩng đầu, ngây người, sau đó, khóe miệng cô khẽ cong lên, nở nụ cười nhẹ với người tới.
Tưởng Bách Xuyên đang chầm chậm bước về phía này, sắc mặt anh vẫn lành lạnh xa cách như trước. Hôm nay anh mặc áo sơ mi sọc xanh biển đậm cùng áo khoác đen, dáng người thon dài thẳng tắp, khiến người qua đường nhao nhao ngoái lại nhìn.
Đợi anh đến gần, Tô Dương chỉ chỉ túi laptop của anh: “Anh mở cuộc họp qua video hả?” Như thế không tốt lắm đâu. Nếu quản lý cấp cao của công ty thấy anh đang ở công viên, trong lòng họ sẽ nghĩ gì?
Đối với người luôn luôn nghiêm túc như anh, bày trận ở chỗ này rất không hợp thời.
“Không cần phải mở video, chỉ cần nói chuyện là được.” Tưởng Bách Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô, vừa rồi đi quá nhanh, hô hấp của anh có phần dồn dập.
Anh nhanh chóng mở laptop rồi đeo tai nghe, làm xong công tác chuẩn bị, anh nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là đến thời gian họp.
Lúc này Tưởng Bách Xuyên mới rảnh rang nhìn về phía Tô Dương, ánh mắt áy náy: “Vốn đã nói là sẽ đi dạo công viên với em, nhưng có tình huống khó giải quyết xảy ra trong một dự án thu mua, tối nay anh sẽ phải bay sang Đức.”
Cho nên chỉ có thể lợi dụng thời gian họp để ngồi trong công viên cùng cô một thời gian.
Anh không nghĩ Bàng Việt Hy sẽ liên kết với công ty quản lý tài sản Doãn Lâm, hơn nữa tình thế rất bắt buộc. Xế chiều hôm nay, Bàng Việt Hy sẽ bay tới trụ sở chính của Laca ở Đức, muốn thắng được một chút hy vọng sống, anh nhất định cũng phải đi.
Tô Dương vuốt ve tay anh, vẫn nhìn anh, muốn hỏi một chút xem liệu cô có thể đi cùng với anh không, dù sao một tuần này cô cũng chẳng có chuyện gì, nhưng lời đến bên khóe miệng, cuối cùng lại nuốt xuống.
Vẫn là đừng cho anh thêm phiền toái thì hơn.
Tưởng Bách Xuyên nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, anh có thể hiểu ánh mắt của cô tám chín phần.
Anh hỏi: “Mấy hôm nay em có công việc gì không?”
Tô Dương lắc đầu, trong mắt có sự mong đợi, nhưng cũng không ôm nhiều hy vọng.
Cô rất hiểu Tưởng Bách Xuyên, anh chưa bao giờ mang chuyện công việc ra làm trò đùa, dự án thu mua xuyên quốc gia còn chưa nắm chắc, nhất định anh sẽ không dẫn cô theo.
Vừa bận lòng, lại vừa hao tâm tổn sức.
Nào biết, kế tiếp Tưởng Bách Xuyên lại nói: “Để anh bảo thư ký Giang mua một vé cho em, sau khi dự án thu mua kết thúc, anh sẽ cùng em đi dạo ở thị trấn nhỏ bên kia.”
Tô Dương nhìn anh, mấy giây sau mới hoàn hồn, cô chớp chớp mắt, vẫn cảm thấy khó tin. Cô hỏi anh: “Sẽ không ảnh hưởng tới công việc của anh chứ.”
“Sẽ không.”
“Thật sao?”
Tưởng Bách Xuyên gật gật đầu.
Tô Dương ghìm chặt lòng bàn tay anh, bộc lộ tâm tình kích động. Sau đó cô ngồi xổm xuống, ôm cổ Tưởng Bách Xuyên, nhấn anh về phía mình: “Qua hai ngày nữa em sẽ đăng thêm mấy ảnh chụp anh.”
Nói xong, cô mở miệng cắn môi dưới của anh, còn cố ý kéo một cái.
Tưởng Bách Xuyên đau tới mức xuýt xoa một tiếng, không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn để cô vừa cắn vừa hôn mình.