Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê

Chương 38: Nguyên Chu



Edit: Nhiên Nhiên

Beta: Wine

Tâm trạng của Lâm Kỳ không đến nỗi bùng nổ, chỉ là rất ngơ ngác, rất kinh ngạc, cảm thấy chuyện này thật là hoang đường!

Nhưng nhớ lại những lần tiếp xúc trước kia, lại thấy chuyện này hình như phát triển rất hợp lý, không biết bao nhiêu lần Ân Vấn Thủy ám chỉ với y, là do y phản ứng chậm chạp không nhận ra.

Nhưng mà... nếu phản ứng nhanh nhạy mới là có vấn đề đó!

Đối với loại tình cảm này mà nhạy cảm thì còn mặt dày tự nhận là trai thẳng sao?!

Tất nhiên, nếu nói thế này trong thời hiện đại, chắc chắn sẽ bị em họ của y mắng chết: phản ứng nhanh hay không chỉ liên quan đến EQ, không liên quan đến giới tính, anh nhận mình ngốc đi anh trai.

Lịch sử tình trường của Lâm Kỳ trống rỗng, thậm chí trong một thời gian dài y còn cảm thấy có lẽ mình sẽ cô đơn cả đời.

Kiếp trước y sợ tiếp xúc với người khác giới, là kiểu có các cô gái đến hỏi đường cũng đỏ mặt, học đại học lại học ngành kỹ thuật, tỉ lệ nam nữ trong khoa thảm không nỡ nhìn, cơ hội tiếp xúc với con gái càng ít.

Tuy tự nhận cũng là thanh niên tài tuấn, nhưng số lần được tỏ tình đếm trên đầu ngón tay, chưa cô gái nào lọt vào mắt xanh, vì thế từ khi sinh ra y độc thân đến tận bây giờ.

Kiếp này kiếp trước, lần đầu tiên được người quen tỏ tình, lại là một nam nhân, tâm trạng của Lâm Kỳ có chút vi diệu.

Loại vi diệu này thực sự rất... vi diệu.

Y không biết người khác khi được người cùng giới thích sẽ có cảm giác thế nào, dù sao cảm giác của y cũng bình thường thôi, không có ghê tởm hay phản kháng, chỉ là đầu óc hơi hoang mang, rồi tâm trạng phức tạp, nghĩ sau này phải làm sao bây giờ.

Y phải từ chối thế nào để còn cho đối phương thể diện?

Nếu giả vờ giả vịt không hiểu có phải rất tệ không?

Loại vấn đề này hoàn toàn không có lời giải, đầu óc y mơ màng nghĩ đến chuyện khác. Ví dụ như tại sao Ân Vấn Thủy lại thích y? Thích từ lúc nào?

Y và Ân Vấn Thủy tiếp xúc chưa đến một năm, trên đời lấy đâu ra nhiều tình yêu sét đánh như vậy.

Vấn đề này cũng không có đáp án.

Lâm Kỳ xoa trán, trong lòng thầm niệm kinh tĩnh tâm, xóa bỏ những thứ lộn xộn trong đầu.

Bây giờ Ân Vấn Thủy cũng không ở đây, bản thân y cũng không quá bình tĩnh, chuyện này để lần sau gặp rồi nói vậy.

Bây giờ chuyện chính quan trọng hơn.

Y lấy la bàn ra, theo bản đồ mà Ân Vấn Thủy đưa, ngự kiếm bay qua bầu trời, gió lạnh lướt qua mặt, ngay lập tức cả người đều phấn chấn.

Y cúi đầu, bên dưới lúc này chính là Bà Sa hoa cốc.

Biển hoa đỏ rực tràn ngập tầm nhìn, trăng tròn ảm đạm, cánh hoa run rẩy, hoa Bà Sa nhìn như bàn tay năm ngón, dưới màn đêm lung lay, như bàn tay của thần linh trồi lên từ đất, tụ tập hàng ngàn hàng vạn, giống như lời cầu nguyện của linh hồn vạn vật.

Cúi mình xuống đất, ngước nhìn trời cao.

Trang nghiêm túc mục, như một buổi lễ tế hoành tráng.

Lâm Kỳ ngự kiếm chậm lại.

Không lâu trước đây y đã nghe Ân Vấn Thủy nói về Bà Sa hoa cốc, sự miêu tả của hắn rất sinh động, không có sao, ánh trăng ảm đạm, hoa tràn đầy sát khí.

Nếu có thời gian, sư huynh cũng đến Bà Sa hoa cốc xem một chút đi.

... Xem một chút.

Lâm Kỳ ma xui quỷ khiến mà muốn bay xuống.

Y vừa nghĩ đến lại giật mình một cái, vội vàng tự kéo mình lại.

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, trúng tà rồi! Trúng tà rồi!

Chửi ba tiếng chết tiệt liên tục, Lâm Kỳ mặt mày xám xịt tiếp tục lên đường.

Uy hiếp của đại vực thứ nhất, chính là cát vàng trải dài vô tận.

Dù ban ngày không có mặt trời vẫn nóng vô cùng, một tí gió cũng không có, vừa nóng vừa ngộp. Lâm Kỳ đi rất lâu, đến mức khô cả miệng, dừng lại bên một gò đất nhỏ.

Y chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, không ngờ trời cao không bạc đãi y, từ xa xuất hiện một chấm đen nhỏ, toàn thân y phấn chấn, khi càng đến gần nhìn thấy rõ hình dáng, là một chiếc xe bò kéo cỏ khô.

Người đánh xe đội nón đen, nhìn da và tay chắc là một võ phu.

Lâm Kỳ phấn khích vẫy tay. Người đánh xe nhìn y, từ từ điều khiển ngựa tới gần, Ma Vực rất kính trọng tu sĩ, người đánh xe này cũng không ngoại lệ, cười lộ ra hàm răng trắng: "Hôm nay vận may của ta thật tốt, lái một chuyến xe cũng gặp hai tiên nhân."

Lâm Kỳ cũng cười, lấy từ trong áo ra một khối linh thạch, đưa cho người đánh xe: "Cho ta đi nhờ một đoạn, làm phiền rồi."

Chưa từng thấy tiên nhân khách khí như vậy, người đánh xe ngẩn ra rồi hoảng sợ, xua tay: "Không được, không được, đồ của tiên nhân sao ta dám nhận."

Lâm Kỳ nhét linh thạch vào tay hắn, tùy tiện bịa một câu: "Tiên nhân coi trọng duyên phận báo ứng, ngươi không nhận cũng phải nhận."

Nói xong y tung người một cái, nhảy lên phía sau xe, chui vào trong đống cỏ khô.

Trong đống cỏ còn có một người đang nằm, chỗ trên xe rất nhỏ, Lâm Kỳ vừa nhảy lên liền đạp phải áo của người kia.

Người đó lập tức hét lên: "Chết tiệt! Lấy cái chân bẩn của ngươi ra!"

Hắn lăn người bò dậy, nhìn Lâm Kỳ mắt to trừng mắt nhỏ.

Trong đống cỏ là một thiếu niên da dẻ mịn màng, mặt tròn mắt to, mặc y phục màu vàng hoa lệ, trên đó thêu hoa văn tinh xảo không tì vết, chất liệu cũng quý giá.

Lúc này một tay nắm áo bị Lâm Kỳ đạp bẩn, đau lòng đến mặt cũng méo xẹo.

Lâm Kỳ ngẩn ra, còn không kịp nói lời xin lỗi thì thiếu niên mặt tròn đã chỉ y, giận dữ: "Mười khối linh thạch! Ngươi đền cho ta!!!"

Tính toán sơ qua vật giá của giới tu chân, Lâm Kỳ thấy mình gặp phải lừa đảo rồi.

Y nuốt lại câu xin lỗi, dùng một cơn gió nhẹ và thuật tẩy uế lên áo của thiếu niên, dấu chân vốn không đáng kể lập tức biến mất.

Vẻ mặt thiếu niên mặt tròn sụp đổ, cảm thấy mình bị sỉ nhục lớn, mặt không thể tin nổi: "Ngươi nghĩ ta không biết dùng loại pháp thuật cấp thấp này sao?!!"

Lâm Kỳ: Trùng hợp ghê, ta thật sự nghĩ ngươi không biết.

Y nói: "Linh thạch cuối cùng trên người ta cho người đánh xe rồi, không thể đưa tiền cho ngươi, nhưng vẫn làm sạch áo cho ngươi được."

Thiếu niên mặt tròn tức giận nghiến răng: "Ngươi biết bộ đồ này của ta tốn bao nhiêu linh thạch không?"

Xem ra là muốn khoe giàu rồi, về phương diện này Lâm Kỳ chưa từng gặp đối thủ, với gia thế của nhà họ Lâm và địa vị của Côn Ngô, y dù sao cũng tính là con cháu giàu n đời, tiên n đời.

Mặc dù nhà họ Lâm yêu cầu hậu bối phải giản dị, nhưng đối với ngoại vật như linh thạch lại rất hào phóng, bây giờ Lâm Kỳ có thể về nhà họ Lâm tiện tay lấy một nghìn linh thạch. Tất nhiên, từ khi gia nhập Côn Ngô y đã rất lâu không về nhà rồi.

Thiếu niên mặt tròn đắc ý: "Bộ đồ này của ta, dùng đều được dệt từ tơ tằm nuôi dưỡng bằng linh lộ linh thảo! Chế tác cũng do trưởng lão trong gia tộc làm! Tính ra, không phải một vạn thì cũng đến vài nghìn linh thạch."

Lâm Kỳ: "Ồ."

Thiếu niên giận dữ: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi có ý gì!"

Đây chắc là tiểu thiếu gia của thế gia nào đó ra ngoài rèn luyện, tuy tính tình có hơi kẹt xỉ ngốc nghếch, nhưng nhìn vẻ mặt non nớt của hắn thì có lẽ lòng dạ cũng đơn giản dễ đoán.

Lâm Kỳ dẫn dắt nói: "Ngươi cũng đến tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử của Bà Sa Cung phải không?"

Thiếu niên nghe vậy, mắt sáng lên: "Ngươi cũng vậy sao?"

Cơn giận đột ngột biến mất.

Lâm Kỳ mỉm cười, những tu sĩ ngày ngày phải hít cát vàng để đến đây, nếu không phải vì chuyện này thì không lẽ họ lại muốn tự hành hạ chính mình?

Tuy nhiên, quan trọng hơn cả là việc đại vực thứ nhất nằm gần Quy Khư chi cảnh, từ đó tạo nên một số nguyên nhân không hợp lý đã hạn chế bớt dòng người.

Lâm Kỳ đáp: "Ừ."

Thiếu niên mặt tròn buông tay khỏi áo, vui mừng nói: "A, vậy thì tốt quá! Người nhà của ta còn lo ta không có bạn đồng hành! Ta là Nguyên Chu!"

Chu vi hình tròn......3.1415926?

*Nguyên Chu (元周): Nguyên 元 (yuán) đồng âm với viên (tròn) 圆 (yuán), Chu 周 (zhōu) cũng là chu trong chu vi, còn số pi 3,14 là 圆周率 (yuán zhōu lǜ) nên LK mới có cách hiểu như vậy.

Lâm Kỳ cười: "Nguyên đạo hữu, ta là Lâm Kỳ."

Dù sao ở Ma Vực cũng không ai biết y, dùng tên thật cũng không có gì phải sợ.

Tính cách của Nguyên Chu quả thật như Lâm Kỳ nghĩ, có chuyện gì cũng chỉ một chút là cho qua.

Hắn vừa mới còn giận dỗi vì cái áo, giờ đã hứng khởi vì tìm được bạn đồng hành: "Tốt, tốt, tốt!"

Hắn bí mật rướn người đến gần Lâm Kỳ, nói nhỏ: "Nói nhỏ cho ngươi biết, thật ra ta không muốn vào Bà Sa Cung, lần này ta đến để gặp đệ nhất mỹ nhân Ma Vực, Nhiếp Tịch Nhan."