Chi Chi nói muốn đến Đông minh điện bái phỏng Mộc Lương đệ. Nếu như bình thường thì không sao, thế nhưng Chu Tước lại ngăn cản nàng trước: "Thưa Chiêu huấn, mặc dù Mộc Lương đệ địa vị cao quý, thế nhưng nàng cũng không phải chính thất ở Đông cung này. Hơn nữa điện hạ lại còn chưa từng ban cho nàng quyền lực quản lý Đông cung, người cũng không cần phải đi thỉnh an nàng".
"Tất nhiên là không phải đi thỉnh an nàng, chẳng qua chỉ là tình cảm qua lại giữa các tỷ muội mà thôi". Chi Chi cười rạng rỡ nói: "Dù sao ta cũng không có nhiều bạn bè ở Đông cung, nên có khi qua lại nhiều một chút thì dù trái tim làm bằng sắt đá có lẽ cũng sẽ trở nên ấm áp".
Chu Tước ra hiệu cho các cung nữ lui xuống, nghiêm túc nói: "Người có biết Mộc Lương đệ là nữ nhân được Khương hoàng hậu đưa tới không? Từ xưa đến nay điện hạ vẫn luôn đề phòng nàng, nếu người tới cửa bái phỏng nhỡ đâu sẽ bị điện hạ chán ghét mà vứt bỏ thì sao? Ngày sau sẽ sống ra sao đây? Mọi nơi ở Đông cung này người đều có thể đến, chỉ riêng chỗ của Mộc Lương đệ là không được, tuyệt đối không thể dính dáng tới bọn họ".
Chi Chi cũng biết nghe lời phải: "Ta cũng không nghĩ tới điều này, vậy thì không đi nữa, chúng ta đến hoa viên đi". Nếu như kiên trì đến cùng, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác hoài nghi, Chi Chi cũng không nóng lòng dù sao nàng vẫn còn nhiều thời gian.
"Vâng". Chu Tước thở phào: "Chiêu huấn, trong cung không thể so với với ở nhà, quy củ rất nghiêm ngặt. Phải kiêng kỵ rất nhiều việc cho nên người tuyệt đối không thể tuỳ tiện làm bừa".
"Ta hiểu rồi, đa tạ Chu Tước tỷ tỷ đã nhắc nhở".
"Còn nữa, Chiêu huấn là chủ, ta là nô tỳ, hai chữ tỷ tỷ này không thể tiếp tục gọi nữa. Sau này Chiêu huấn có thể gọi ta là Chu Tước, nếu người không thích xưng hô như vậy thì có thể gọi là Trịnh nữ quan".
Chi Chi dừng một chút: "Ta còn muốn học rất nhiều, mong Chu Tước sẽ chỉ bảo cho ta".
Hai chữ "Chu Tước" nói trước đã chứng minh nàng muốn Chi Chi xưng hô như nào, Chi Chi đương nhiên cũng sẽ không ngốc đến nỗi khiến cho người ta khó chịu. Hơn nữa cách xưng hô nữ quan này cũng rất kỳ quái.
Chu Tước mỉm cười nói: "Sau khi Chiêu huấn ăn xong, ta sẽ cùng người đi dạo hoa viên. Nhân tiện ta sẽ giới thiệu cho người cách bố trí trong Đông cung một chút".
Chi Chi vịn tay nàng đứng lên, hai người đi vòng qua vài hành lang thì nhìn thấy một bụi hoa cúc đỏ đang nở rộ. Cùng lúc ấy, các nàng nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp trong trang phục lộng lẫy. Nàng ta đang đứng giữa những bông hoa với dáng người duyên dáng, uyển chuyển, mềm mại.
Đối phương cũng nhìn thấy các nàng, như này là muốn tránh cũng tránh không được.
"Người kia là Mộc Lương đệ". Chu Tước nhẹ giọng nhắc nhở, đỡ Chi Chi đi đến trước mặt nàng ta, hai người khom lưng hành lễ: "Tham kiến Lương đệ".
Mộc Lương đệ cầm lấy nhánh hoa cúc rồi bẻ xuống sau đó thản nhiên nói với nha hoàn đứng bên cạnh: "Ngươi nhìn nhánh lá "Chi Chi" này xem, nhìn thì rất đẹp tuy nhiên lại vô cùng yếu ớt, chỉ cần nhẹ tay một chút ta cũng có thể dễ dàng bóp chết chúng".
Lời này nói ra không hề dễ nghe chút nào, nhánh lá "Chi Chi" nàng ta đây là muốn ám chỉ ai?
P/s: Tên của Chi Chi còn có nghĩa là cành lá.
Chi Chi khẽ mỉm cười, cũng bẻ một bông hoa nói: "Cho dù là cỏ cây nhưng chỉ cần hái xuống thì đều trở nên yếu ớt, chỉ cần một chút lửa sẽ lập tức hóa tro tàn. Sau cùng cũng là một mảng đen mà thôi, có đẹp đến đâu cũng không thể thấy được nữa".
Chi Chi không định chịu sự ức hiếp của nàng ta, từ trước đến nay nàng cũng chẳng phải là người yếu đuối. Xinh đẹp yếu đuối và hèn nhát yếu đuối cách nhau nửa khúc sông Hoàng Hà cơ. Bây giờ không đáp trả ngược lại sẽ mất đi dũng khí, chỉ có thể làm kẻ lén lút bỏ chạy, vậy sau này trước mặt Thẩm Cảnh Quân nàng sao có thể đối diện được chứ?
Sắc mặt Mộc Lương đệ đột nhiên thay đổi, nàng ta vừa vặn họ Mộc, cô ta nói cỏ cây không phải là đang nói nàng sao? Hơn nữa lời nói của nữ nhân này không chỉ đang nguyền rủa bản thân nàng, mà trong lời nói còn đang ám chỉ gia tộc của nàng, quả thật rất độc ác.
P/s: Họ Mộc còn có nghĩa liên quan đến cây cối
Mộc Lương đệ cười lạnh nhìn chằm chằm Chi Chi: "Ngươi là ai? Ta đang nói chuyện ai cho ngươi có quyền chen vào nói? Người đâu, tới vả miệng cho ta!"
"Lương đệ, Cố Chiêu huấn là thị thiếp của điện hạ, người cũng không có quyền răn dạy ở Đông cung này. Nếu muốn trách phạt Chiêu huấn vẫn mong người cầm dụ lệnh của điện hạ tới đây". Chu Tước ngăn ở phía trước Chi Chi, nhìn thẳng vào Lương đệ với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Ta đường đường là Tam phẩm Lương đệ lại không thể dạy dỗ một thất phẩm Chiêu huấn nho nhỏ sao, thật là nực cười!". Mộc Lương đệ hừ lạnh một tiếng: "Ta cứ muốn đánh nàng ta đấy, ngươi làm gì được ta?"
Chi Chi đẩy Chu Tước ra, nhìn thẳng vào mặt Lương đệ: "Lương đệ thân phận cao quý, ta đương nhiên không thể làm gì được. Nhưng hôm nay đánh vào gương mặt này của ta, ngươi thử đoán xem điện hạ sẽ phản ứng thế nào? Gương mặt của ta không giống ngươi, nếu thật sự bị huỷ hoại? Ngươi định lấy cái gì để đền đây?"
Mộc Lương đệ nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Chi Chi, cô ta nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt dần trở nên méo mó. Cô ta đã ở Đông cung nhiều năm, thế nhưng thái tử còn chưa thèm nhìn lấy một lần. Ở Đông Cung này cũng không có nữ nhân nào khác, vì vậy Khương hoàng hậu mới mắt nhắm mắt mở cho phép cô ta có một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng ai lại có thể nghĩ đến Thái tử nhiều năm cấm dục như vậy lại đột nhiên ăn mặn chứ! Việc này mà truyền đến tai Khương hoàng hậu, cô ta không phải sẽ bị bà ta bức chết sao? Vì vậy cô ta rất hận Chi Chi, vừa nhìn thấy nàng ta giống như nhìn thấy kẻ thù của chính mình vậy.
Đúng như những gì Chi Chi nói, nàng ta là nữ nhân duy nhất được điện hạ đón vào Đông cung. Điện hạ chắc chắn là rất thích nàng, có lẽ thích nhất là khuôn mặt hồng nhan hoạ thuỷ này. Nếu như cô ta dám huỷ hoại khuôn mặt này, không biết chừng Thái tử sẽ không thèm nể mặt Khương hoàng hậu mà sẽ giày vò cô ta đến chết.
Chi Chi cười lạnh một tiếng: "Mộc lương đệ, thần thiếp cáo lui!"
Chu Tước nhìn nàng, trong mắt dường như có suy nghĩ, luôn cảm thấy.....Cố Chiêu huấn hình như có cái gì đó hơi khác. Đương nhiên Chu Tước cũng biết nàng không phải người nhát gan. Vào hôm vừa tới Cố phủ Cố Ninh Bình không dám nói chuyện, cũng chỉ có nàng mồm miệng lanh lợi tranh luận cùng Cố phu nhân. Nhưng mà ở chung lâu như thế, nàng chưa từng thấy Chi Chi còn có dáng vẻ hùng hổ dọa người như vậy.
Khuôn mặt của Mộc Lương Đệ méo mó vì tức giận, có lẽ nàng ta thật sự muốn đánh người.
Chi Chi bước đi xa, đột nhiên quay đầu lại, bàn tay vỗ vỗ vào ngực nói: "Ôi, làm ta sợ muốn chết! May mà sáng sớm ta không có đến gặp nàng ta, nếu không sợ rằng ta đã sớm mất hết mặt mũi".
Chu Tước mỉm cười, lúc này mới yên tâm đặt suy nghĩ trong lòng sang một bên. Một cô nương thông minh nhạy bén lại có một chút hoạt bát đơn thuần, đây mới chính là Cố tam tiểu thư mà nàng quen biết.
Trong mắt Chi Chi loé lên tinh quang. Nàng không tin Thái tử điện hạ thật sự có thể bất động như núi khi nhìn thấy dáng vẻ nàng như vậy, không có chút tò mò gì về nàng.
Trở về Ngọc Xuân điện, Chi Chi nhàn rỗi buồn chán quay người đi vào thư phòng nhỏ. Bên này, Thẩm Cảnh Quân nhận được tin tức, người bên trong miêu tả tình cảnh lúc ấy sinh động như thật: "Khi ấy, sắc mặt của Mộc Lương đệ đều đen kịt lại, hận không thể nhào tới cắn cho Chiêu huấn một ngụm. Mộc Lương đệ vừa nghe nàng nói xong, cả khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo như cành cây già mùa đông, như thể muốn bóp nát mặt Cố Chiêu huấn, kết quả lại bị người ta mắng lại".
Thẩm Cảnh Quân trầm mặc một hồi. Hắn chợt nhớ tới buổi chiều mưa to hôm đó ở trong căn miếu đổ nát, tiểu cô nương có vẻ ngoài ngoan ngoãn nhu nhược lại ghé vào tai tỷ tỷ lặng lẽ nói xấu hắn, rồi phản ứng của nàng khi bị người khác vạch trần cũng rất đáng yêu. Nàng thật sự không phải là nữ tử đoan trang ưu nhã. Có điều cũng đúng thôi, một tiểu cô nương mới mười lăm tuổi làm sao lại có thể học được cách đánh mất bản tính của mình, đây chẳng phải là trò vui chơi hoạt bát mà các tiểu cô nương yêu thích nhất sao?
Thẩm Cảnh Quân xua tay: "Không cần để ý, cứ theo ý nàng đi".
Ngược lại hắn muốn xem thử, nàng còn có thể tự mình làm được những gì, hôm qua bị đánh, hôm nay bỏ mặc. Dù sao cũng nên để nàng phần nào nhận thức rõ được thân phận của mình. Trong mắt Thẩm Cảnh Quân dần dần hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, ngay cả chính bản thân hắn cũng không nhận ra. Nhưng người bên cạnh lại lén lút nhìn thấy, thân thể run lên, tự dặn sẽ đối xử cung kính một chút với Cố Chiêu huấn.
Người bên trong nói xong sự việc xảy ra liền lui xuống, Thẩm Cảnh Quân quay đầu nhìn Chu Thì Duy tội nghiệp đứng một bên, thản nhiên nói: "Ngươi đây là vẻ mặt gì?"
"Điện hạ, ngài không nhân từ chút nào cả! Rõ ràng là ngài biết ta thích nàng vậy mà lại đưa người vào Đông cung, Cố Chiêu huấn.... hừ! Ta đã nhịn lâu lắm đó, suýt chút nữa đã xin tổ mẫu đồng ý cưới nàng, vậy mà...ngài thật sự quá đáng!" Chu Thì Duy tức phát khóc, hôm qua nghe nói Đông cung mới có thêm một vị mỹ thiếp. Sáng sớm hôm nay lúc hạ tảo triều, hắn hứng thú bừng bừng đi tới đây để xem vị mỹ thiếp trong lời đồn trông ra sao? Ai ngờ, kết quả đây? Kết quả thế nào?
Thái tử điện hạ lại có vẻ mặt gió thoảng mây trôi mà nói: "Người này ngươi cũng đã từng gặp, chính là vị Cố gia tam tiểu thư mấy ngày trước ở trong miếu hoang cùng nhau tránh mưa đấy".
Hắn còn không bằng lòng tin tưởng, ngoáy ngoáy lỗ tai tội nghiệp hỏi: "Tiểu thư thứ mấy?"
"Người xinh đẹp nhất". Thẩm Cảnh Quân lườm hắn một cái: "Bây giờ đã tin chưa?"
Sau đó hắn ngơ ngác đến tận bây giờ, cuối cùng cũng kịp phản ứng cả kinh nói: "Không phải chứ điện hạ, thế nhưng nàng là thiếp của Ninh vương cũng coi như là nửa thẩm thẩm của ngài. Kết quả người lại nạp nàng làm thiếp, đây cũng quá.....quá đáng sợ nha!"
Thái tử còn lấy chuyện người ta là thiếp của Ninh vương để khuyên hắn hết hi vọng, kết quả đột nhiên trở mặt ngược lại chính mình không để ý. Thậm chí chuyện Ninh vương là hoàng thúc của Thái tử, mà người còn không thèm để vào mắt. Cái này không lẽ giống như trong truyền thuyết....
Chu Thì Duy nghiến răng nghiến lợi, khóc lóc om xòm ôm lấy cái bàn của Thẩm Cảnh Quân: "Điện hạ, ngài phải giải thích cho ta! Không thì hôm nay ta cứ nằm ở đây không chịu đi đấy".
Thẩm Cảnh Quân di chuyển nghiên mực của mình để tránh bị hắn liên lụy, thản nhiên nói: "Cô và nàng đã quen biết từ lâu rồi, còn sớm hơn ngươi rất nhiều nữa. Cũng chính là cô phái Chu Tước đến dạy nàng, để nàng chuẩn bị tốt vào Đông cung. Chỉ là mọi chuyện cũng không tiện nói ra miệng được, vậy mà ngươi lại muốn cạy góc tường nhà cô".
"Hả?" Chu Thì Duy kinh ngạc: "Vậy sao ta không biết gì hết?"
"Chuyện của cô đều phải nói hết cho ngươi sao?" Thẩm Cảnh Quân hỏi lại, cau mày nhìn chằm chằm dáng vẻ của hắn, khiển trách: "Đứng hẳn hoi cho ta, khóc lóc sướt mướt thế kia còn ra thể thống gì nữa! Nếu để cho Hộ Quốc hầu nhìn thấy, ngươi sẽ được no đòn!"
Chu Thì Duy đứng thẳng, vẻ mặt cầu xin: "Vậy ngài phải sớm nói cho ta biết chứ! Chẳng phải ta sẽ sớm tránh khỏi trận đòn roi của mẹ ta sao?"
Đòn cũng đã chịu, chỉ là thời gian chờ đợi giày vò dài hơn một chút là giai nhân sẽ tới tay, vậy mà.....quá oan ức cho hắn rồi!
"Đây là bài học cho ngươi".
"Cô tự mình dạy bảo ngươi, về sau gặp sắc không thể nổi lên lòng tham, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Tóm lại phải hiểu rõ tình hình của người ta, làm sao có thể gánh cạo đầu một đầu gánh nóng(*) đã muốn cưới người ta rồi? Hôm đó nàng từ chối ngươi chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?"
(*)Gánh cạo đầu một đầu gánh nóng được dùng để diễn tả việc gì đó mà chỉ có một bên sẵn lòng làm, mơ tưởng mà bên kia không đồng ý.
Chu Thì Duy không dám cãi lại. Người ta từ chối hắn đương nhiên hiểu rõ, Cố gia đại tiểu thư đã nói rõ rằng muội muội của mình không thể. Thế nhưng chẳng phải là do hắn không chịu từ bỏ ý định sao? Nhỡ đâu hắn thuyết phục được phụ mẫu trưởng bối đồng ý thì sao? Còn có thể đả động được Cố tiểu thư, vậy thì thật quá tốt đi! Kết quả lại bị thái tử đoạt mất...
Chu Thì Duy nhớ đến chuyện này, buồn từ đó đến giờ: "Điện hạ, ta đều hiểu".
Tình nghĩa từ nhỏ cùng nhau lớn lên vẫn còn đó, Thẩm Cảnh Quân bất đắc dĩ bỏ cây bút trên tay xuống: "Thiên hạ rộng lớn, mỹ nhân nhiều vô kể. Ngươi tội gì phải trói buộc bản thân đến như vậy? Bây giờ chẳng qua là thấy sắc nổi lên lòng tham, nếu như ngày sau gặp được cô nương thực sự thích, ngươi định thế nào?"
"Ta sẽ thích nàng".
"Ngươi thích cái gì?" Thẩm Cảnh Quân cười lạnh: "Vừa nghe thấy thân phận của người ta lập tức sắc mặt thay đổi, chần chừ không quyết, này mà được gọi là thích sao?"
"Từ nhỏ lão phu nhân đã nuông chiều ngươi, hiện tại ngươi quá bồng bột, không bằng rèn luyện thêm mấy năm nữa rồi mới tính đến chuyện hôn sự".
"Vâng". Chu Thì Duy cúi đầu nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Điện hạ, người cho rằng sau này ta còn có thể gặp được người tốt hơn nàng sao?"
"Cái này thì cô không biết". Thẩm Cảnh Quân suy nghĩ một lát: "Có điều sau này ngươi sẽ gặp được một cô nương ngươi vô cùng thích giống như phụ hoàng vậy? Cho nên chờ thêm một chút nữa cũng không sao."