Giải quyết xong Lưu ma ma, Lam Hương Nhi lại chỉ dạy Chi Chi nên làm như thế nào.
Thế nhưng lại có một âm thanh của nam nhân thở hồng hộc từ ngoài cửa truyền đến: "Mỗi ngày Trắc phi ở đây làm cái gì vậy?"
Ninh vương trở về rồi.
Sắc mặt Chi Chi biến sắc, Ninh vương giữa ban ngày không phải ra ngoài tìm vui sao? Sao lại về nhà ngay lúc này.
Lam Hương Nhi cũng sửng sốt, nếu như để cho vương gia nhìn thấy khuôn mặt tuyệt sắc của Chi Chi, Ninh vương mà không cưỡng bức nàng thì không phải là vương gia. Nếu như vậy âm mưu mấy ngày nay của bọn họ sẽ kết thúc hoàn toàn.
Lam Hương Nhi siết chặt tay, lo lắng xoay người.
Ninh vương từng bước đến gần, mắt thấy đã sắp đi đến cửa.
Lam Hương Nhi không để ý tới những chuyện khác, quay đầu nhìn Chi Chi, đẩy người vào tủ, "Đừng nhúc nhích, chờ ta ứng phó hắn."
Bởi vì nàng quá vội vàng nên không có chú ý tới cửa tủ chưa được đóng chặt.
Sau khi đóng cửa tủ lại, Lam Hương Nhi trước gương chỉnh sửa lại lớp trang điểm của mình, chống nạnh, sắc bén nói: "Vương phi là tiểu thư khuê các, đương nhiên không giống với kỹ nữ như chúng ta từ kỹ viện, người phải tỏ ra xem thường ta."
Ninh vương đẩy cửa tiến vào, trên mặt không kiên nhẫn: "Làm gì vậy?"
Lam Hương Nhi che mặt mình, khóc sướt mướt nói: "Vương gia, người phải làm chủ cho thiếp thân a!."
Cố Ninh Bình khuôn mặt lạnh nhạt không chút biểu tình, nàng còn đang không hiểu Lam Hương Nhi muốn làm gì. Thế nhưng thờ ơ như vậy, ngược lại, thực sự cảm thấy độc đoán.
Thật giống như Lam Hương Nhi của hắn bị khi dễ, vương gia vô ý thức liền tin ngay.
Ninh vương kéo Lam Hương Nhi vào trong ngực:"Tâm can của ta, chuyện gì đã xảy ra? Vương phi, nàng đã làm gì trắc phi của ta?"
Lam Hương Nhi như liễu rủ trong gió dựa người vào hắn ta: "Vương gia, thiếp..... Thiếp có lòng đến thỉnh an vương phi, nghĩ đến cùng vương phi tạo mối quan hệ, để chúng ta chung sống hoà bình ở vương phủ. Có thể.... Có thể vì vương phi ghét bỏ xuất thân của ta không tốt, không nguyện ý trả lời ta, vương gia người phải làm chủ cho ta a~"
Cố Ninh Bình cụp mắt xuống, cố nén ánh mắt không nhìn về phía trong tủ, chậm rãi nói: "Vương gia, ta chỉ là không giỏi ăn nói, cũng không giống như lời trắc phi bên người nói".
Nàng cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, có cảm giác điềm đạm lại đáng yêu, tâm trí Ninh vương bị rung động. Mỹ nhân thê thiếp xinh đẹp đều ở trước mặt hắn, đáng thương chờ hắn quyết định. Ninh Vương lần đầu phiêu bạt trong hoa không biết nên làm thế nào cho phải.
Lam Hương Nhi cầm đôi tay trắng nõn ôm cổ vương gia: "Vương gia, người nhất định phải làm chủ cho thiếp".
Ninh vương không cam lòng, trong đôi mắt đục ngầu hiện lên một tia dâm tà: "Vậy ta ở trên giường làm chủ cho nàng thì sao?"
Lan Hương Nhi cười toe toét, sự khó chịu vừa rồi dường như đã bị bỏ lại phía sau tâm trí nàng.
"Được, ra bên ngoài, ái thiếp thích đu dây không?" Ninh vương chọc nhẹ vào mũi của nàng: "Nàng thật đúng là một yêu tinh nghịch ngợm".
"Đáng ghét, còn không mau đi, người ta sắp không chịu được nữa rồi".
Ninh vương ôm Lam Hương Nhi ra ngoài, nhưng có một cơn gió từ cửa sổ thổi tới. Cửa tủ kêu cọt kẹt, trong lòng Lam Hương Nhi nhảy lên một cái.
Cố Ninh Bình không biết phải trả lời ra sao, cả đời này nàng chưa từng có kinh nghiệm đối mặt với trường hợp như vậy. Trong giây lát, tim gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Lam Hương Nhi kiềm chế trái tim đang đập của mình, lấy khăn tay che miệng cười chế giễu: "Nghe nói Cố gia là phú thương, lắm tiền nhiều của, theo ta thấy, chẳng qua cũng chỉ thế thôi, vương gia ngài lỗ lớn rồi".
"Ái thiếp đây là ý gì?"
"Của hồi môn Cố gia cho con gái đều là những chiếc tủ ọp ẹp, hỏng hóc như vậy, có thể thấy được cái gọi là phú thương hóa ra chỉ toàn lừa dối". Lam Hương Nhi đi lên phía trước, gõ cửa một ngăn tủ khác, mở ra xem xét: "Loại đồ vật này cũng có thể cho vào vương phủ, thật đáng xấu hổ."
Lam Hương Nhi hiển nhiên làm ra bộ dáng tiểu nhân yêu mị. Thân thể Cố Ninh Bình run rẩy dữ dội trước những lời lẽ cay nghiệt và mỉa mai của nàng.
Trong lòng Ninh vương, vương phi của hắn vẫn luôn như vậy, hắn đương nhiên không chút nghi hoặc, cười lạnh nói: "Người đâu, đem đổi ngay cái tủ của vương phi đi, đừng để cho bản vương phải mất mặt".
Chi Chi trong tủ quần áo che ngực, nhìn bóng lưng Ninh vương rời đi, hít một hơi thật sâu, cảm giác như vừa sống sót sau một vụ tai nạn. May mắn... may mắn Lam tỷ nhanh trí.
Ninh vương vừa đi tới cửa, chợt dừng lại: "Không đúng, sao ta lại nghe thấy tiếng người hít thở?"
Lam Hương Nhi và Cố Ninh Bình sững sờ, các nàng đâu có nghe thấy.
Lam Hương Nhi thẳng thắn hỏi: "Vương gia, có phải hôm nay ngài uống rượu không, có âm thanh sao? Sao thiếp lại không nghe thấy gì?"
Ninh vương chỉ vào ngăn tủ, nghi ngờ nhìn Lam Hương Nhi và Cố Ninh Bình, ánh mắt ngoan độc: "Hai người các ngươi có phải tìm gian phu ngay sau lưng ta phải không?"
Cố Ninh Bình đột nhiên đứng dậy: "Vương gia, ta làm sao có thể là người như vậy?"
Nàng sợ muốn chết, nhưng mà nhớ đến Chi Chi ở bên trong, nàng không thể để Chi Chi lâm vào nguy hiểm được. Cố Ninh Bình ánh mắt bi phẫn: "Ta mặc dù xuất thân không cao, nhưng từ nhỏ cũng đã học tam tòng tứ đức, biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ, vương gia cảm thấy ta là loại người nào?"
Vương gia không để ý nhiều như vậy: "Ngươi mở ngăn tủ ra cho bản vương xem?"
Cố Ninh Bình đứng im.
Lam Hương Nhi che miệng cười hì hì: "Vương gia, thiếp tìm gian phu, còn muốn giấu sau lưng ngài sao?"
Nàng lạnh nhạt nói: " Vương gia, đoán mò gì đâu?"
Ninh vương đẩy Lam Hương Nhi ra, sau đó sải bước đẩy Cố Ninh Bình ra, vươn tay kéo tủ.
Chi Chi bên trong nhìn qua khe hở, mắt thấy Ninh vương sắp đến gần, chỉ cảm thấy trước mắt nhất thời tối sầm lại. Cho nên đến hiện tại, nàng vẫn là không thể thoát khỏi vận mệnh như vậy sao?
Chẳng lẽ tất cả như những gì Cố Ninh Bình nói, tất cả đều là mệnh sao?
Nàng nắm chặt ống tay áo, hơi giật mình, từ bên trong lấy ra một bao hương liệu. Là thanh lệ hương mới phối xong từ hôm trước. Ninh Vương bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo, mắt xanh đen, tay yếu ớt, chắc chắn là uống rượu xong mới trở về.
Cứ coi như không phải, thế nhưng bây giờ không quản nhiều được như vậy. Hai người bên ngoài không ngăn được Ninh Vương, chỉ có thể thử biện pháp này.
Bên ngoài ngăn tủ. Cố Ninh Bình không để ý đến những thứ khác, theo bản năng tiến lên ôm lấy eo Ninh vương, kéo hắn trở về: "Vương gia thật sự không tin ta một chút nào sao?"
"Ngươi để bản vương nhìn thử, bản vương tự nhiên sẽ tin tưởng ngươi". Ninh vương quay đầu muốn đá văng người ra, Cố Ninh Bình dùng toàn lực gắt gao ôm lấy hắn, nhất thời không đẩy được.
Thừa dịp hai người họ nói chuyện.
Chi Chi trong tủ quần áo rút trâm cài tóc trên đầu ra, xõa mái tóc gấm đen dài ngang eo, lại cởi giày ra mắt cá chân trắng noãn như ngọc, nàng đội lên đầu một cái lụa mỏng xanh trong tủ quần áo của Cố Ninh Bình, chậm rãi đứng thẳng lên.
Nếu như trốn tránh không khỏi, vậy thì dứt khoát lừa gạt qua. Ninh vương cũng mất kiên nhẫn, đẩy Cố Ninh Bình ra, Cố Ninh Bình ngửa ra sau ngã trên mặt đất, nhìn Ninh Vương mở cửa tủ, đau lòng nhắm mắt lại.
Chi Chi, là tỷ tỷ, ta không có năng lực bảo vệ được ngươi. Nếu như muội bị Ninh vương ô uế, tỷ tỷ sẽ chết chung với muội. Trong phòng hoàn toàn yên lặng. Cố Ninh Bình đợi hồi lâu vẫn thấy không có động tĩnh, chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn.
Nàng mở mắt ra thấy Ninh Vương đang nằm trên mặt đất, Chi Chi bước ra khỏi tủ quần áo như một nàng tiên trong truyện. Ninh vương thì mê man, còn chưa hoàn toàn ngủ say, trong sương mù chỉ ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, xông vào trong miệng mũi, làm cho người ta ngây ngẩn cả người.
Hắn dường như đã nhìn thấy Cửu Thiên Tiên Tử.
Vẻ đẹp tuyệt mỹ, sa y mộc mạc, trên mặt không trang điểm, đi chân trần đứng trước mặt hắn, thần sắc lạnh nhạt cao cao tại thượng.
Hắn nghe thấy thanh âm của tiên tử, êm tai như vương thanh tuyền: "Ta chính là thần nữ cửu thiên, hôm nay ta ở đây là để nói cho ngươi biết, sau này ngươi sẽ có cơ hội thăng thiên, ngươi nhất định không được quên. Đây là bí mật không thể tiết lộ, hôm nay nhìn thấy ta, đừng nói cho người khác biết, một khi bí mật bại lộ, cơ hội sẽ tự biến mất. Nhớ kĩ lấy!"
Sau đó, hắn cảm thấy thần trí không rõ, đã ngủ mê man rồi.
Lam Hương Nhi ngơ ngác nhìn Chi Chi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ngươi... Ngươi làm cái gì vậy?"
Cố Ninh Bình chống eo đứng lên, đá Ninh Vương một cước, trong mắt mang theo vài phần hận ý.
Cầm bao hương liệu trên tay, Chi Chi thở phào nhẹ nhõm: "Ta cũng không còn cách nào khác, tình thế cấp bách". Nàng mím chặt môi: "Ta muốn mọi người che giấu sự thật giúp ta."
Lam Hương Nhi và Cố Ninh Bình nhìn nàng: "Làm như thế nào?"
Chuyện giả thần giả quỷ như vậy, vượt xa thủ đoạn của các nàng.
Chi Chi nói: "Đợi Ninh vương tỉnh lại, các ngươi sẽ nói là chưa từng nhìn thấy ta, cũng chưa từng nghe thấy ta nói, chỉ có hắn nghe và nhìn thấy được, hãy để hắn nghĩ về phần còn lại và cố gắng làm cho hắn nghĩ rằng bản thân nhìn thấy thần tiên".
Lam Hương Nhi và Cố Ninh Bình sủng sốt: "Ta đã hiểu".
Chỉ cần Ninh vương cảm thấy hắn đã gặp được thần tiên, lại làm theo lời thần tiên nói và không đề cập đến cái gọi là thiên cơ với người ngoài. Thì ngoại trừ vài người trong phòng, không ai biết chuyện gì đã xảy ra hôm nay.
Các nàng cứ như vậy mà thành công đem Chi Chi giấu đi, chỉ cần Chi Chi không xuất hiện trước mặt Ninh vương, các nàng có thể giấu nàng đi và tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình.
Lam Hương Nhi nói: "May mắn vừa nãy Chi Chi thông minh, nếu không cửa ải hôm nay chỉ sợ không qua nổi."
Vừa nãy thật sự nguy hiểm a. Chi Chi xinh đẹp như vậy, nếu như để cho Ninh vương thấy nàng trốn trong tủ, chỉ sợ rằng có thể ngay chỗ đó cưỡng bức nàng.
Các nàng đều thở phào nhẹ nhõm. Cố Ninh Bình thấp giọng nói: "Chuyện này xem ra không nên chậm trễ." Ở bên trong vương phủ này, mỗi ngày đều có nguy cơ bị ô uế.
Lam Hương Nhi ngược lại hỏi nhiều thêm một câu: "Ngươi làm thế nào có thể cho người bất tỉnh nhân sự như vậy?"
Mới vừa rồi người vẫn còn khoẻ, lúc sau liền lập tức ngất đi.
Chi Chi đem bao hương liệu trong tay lộ ra: "Bên trong túi thơm là hương liệu ta mới điều chế, người uống rượu ngửi thấy sẽ lập tức tâm trí trở nên mơ màng, mơ hồ ngất đi."
Lam Hương Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Vậy thì tốt rồi."
Hương liệu thì dễ đối phó rồi, Ninh vương cho dù có nhờ thái y đi xem, phỏng chừng cũng nhìn không ra nguyên nhân. Nếu là thuốc, còn phải hao tâm tổn trí để che giấu.
Lam Hương Nhi nói: "Chi Chi, mau trở về phòng đi, đóng cửa đừng đi ra ngoài, Ninh Vương ở đây giao cho chúng ta."