Một người đàn ông trong bộ đồ tây đen lịch lãm, mái tóc vuốt cao, ngũ quan cân đối sắc xảo, đôi tay thon dài đang đùa nghịch với con dao sáng bóng, ung dung chiễm chệ ngồi trên ghế. Khí thế này, vương quốc này chỉ có thể là của riêng anh ta.
Đối diện với anh ta là một cô gái, thanh cao, diễm lệ, cao sang quyền quý.
"Đúng là vinh hạnh, được Cao tiểu thư đây ghé thăm."
Không sai chính là Cao Kì Hân.
Còn người đàn ông này là Hoàng Long, một ông trùm khép tiếng của băng đảng mafia có tên Long Vương Hội. Anh ta còn có một thân phận khác nữa đó là Tô Hựu.
"Anh quá khen rồi. Hôm nay đến đây, cũng có chút lòng thành gửi đến anh."
Kì Hân lấy từ trong túi xách ra một viên đá quý giá trị của nó chắc chắn là không nhỏ.
"Cô lại khách sáo. Nhưng mà tôi thích những người biết điều như cô."
Hoàng Long cầm viên đá quý lên bình thản nhìn qua. Đúng là đồ tốt.
Bỏ viên đá xuống, Hoàng Long nhìn cô ta.
"Không biết lần này Cao tiểu thư có việc gì quan trọng sao?"
Kì Hân cười nhạt nhìn anh ta. Nhưng nụ cười lại mang vẻ quỷ dị đến đáng sợ. Từ trong túi xách, cô lại lấy ra một tấm ảnh. Là ảnh của Uyển Nhi.
"Trừ khử cô ta."
Hoàng Long nhìn thấy ảnh Uyển Nhi thì có chút bất ngờ mà nhướng mày, nhưng rồi liền thu lại biểu cảm trên khuôn mặt mình.
"Việc nhỏ thế này, không ngờ Cao tiểu thư lại tìm đến tận đây."
Trừ khử một người thật ra đâu khó, cần gì phải tìm đến anh ta làm gì?
"Đúng không hổ danh là Hoàng Long người đứng đầu Long Vương Hội. Giết chết cô ta quả thật rất dễ, tôi muốn anh khiến cho Lâm Quản Nhạc hận cô ta, hận đến nổi có thể bóp chết cô ta ngay lập tức."
"Xem ra, Cao tiểu thư rất hận cô ta?"
"Đó không phải việc mà anh nên biết. Chỉ cần làm tốt việc tôi cần. Nhất định sẽ không bạc đãi anh."
Hoàng Long cười nhạt nhìn cô ta.
"Thành giao"
Một cuộc giao dịch đã được diễn ra. Cuộc đời Uyển Nhi mặc định sẽ có sóng gió. Mong rằng, cô gái nhỏ này có thể an toàn mà vượt qua.
Tại Lâm gia.
Quản Nhạc ngồi ở bàn ăn ra lệnh cho người làm.
"Gọi Uyển Nhi xuống dùng bữa."
Một lúc sau Uyển Nhi từ trên lầu đi xuống. Ánh mắt Quản Nhạc khó chịu nhìn cô.
Không phải hôm qua anh mua cho cô rất nhiều đồ sao? Tại sao còn mặc những bộ đồ rách nát cũ kĩ này nữa chứ?
"Em chê đồ tôi mua cho em sao?"
Uyển Nhi nhìn lại một lượt trên người mình. Không phải rất bình thường sao? Trước giờ cô đều mặc như vậy. Đồ anh mua chỉ phù hợp để mặc ra ngoài thôi, còn ở trong nhà mặc những bộ đồ đó làm gì chứ, mặc cho ai xem đây?
"Chỉ là tôi thấy nó không phù hợp mặc ở nhà. Hơn nữa những bộ đồ này mặc rất thoải mái."
Quản Nhạc nhíu mày nhìn cô.
"Ngày mai Trương Duệ mang đồ ngủ sang cho em."
Cái gì? Đồ ngủ sao? Nhưng tại sao lại là Trương Duệ mang? Bộ anh không thấy có chút ngại hay sao?
Uyển Nhi đỏ mặt nhìn anh.
"Thật sự không cần đâu. Tôi mặc như thế này là được rồi."
Quản Nhạc khó chịu bỏ ngoài tai lời của cô. Lời anh nói chính là mệnh lệnh, cô không có quyền từ chối.
"Quyết định vậy đi. Còn bây giờ thì ăn đi."
Anh ta chỉ làm theo ý mình. Thật là tức chết cô rồi. Anh ta sao cứ cố tình không hiểu vậy? Đồ ngủ mà có thể tùy tiện để một người đàn ông khác mua đem đến cho cô sao?
Uyển Nhi suy nghĩ một hồi.
"Quản Nhạc, tôi có thể tự do ra ngoài không? Tôi hứa sẽ không bỏ trốn. Trước khi đi đều sẽ hỏi ý kiến của anh."
Quản Nhạc nhìn cô. Đúng là con người cô. Chỉ cần cho cô một cơ hội cô sẽ liền đòi cơ hội thứ hai. Nhưng nhốt cô mãi như thế này cũng không phải là cách. Hay cứ cho cô ra ngoài, rồi để vệ sĩ âm thầm theo sau cô là được rồi. Tránh để cô gặp nguy hiểm hay lại có ý định bỏ trốn.
"Được"
Nhớ lại gì đó Quản Nhạc tiếp lời.
"Ngày mai, Trương Duệ sẽ đem điện thoại mới cho em."
Thật sự cho cô xài điện thoại sao. Như vậy thì tốt quá rồi. Cô có thể gọi về cô nhi viện để hỏi thăm tình hình của các em nhỏ cùng các mẹ ở đó. Còn có thể thuận lợi hơn trong việc xin anh ra ngoài.
"Cảm ơn anh"
Nghe lời cảm ơn từ cô, Quản Nhạc chỉ nhếch nhẹ môi một cái rồi tiếp tục dùng bữa.