Làm Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 22



Tắm gội một lúc tôi quấn khăn lên tóc bước ra, chợt sững người khi thấy Bách. Anh ta đã về rồi, âu phục gọn gàng treo trên móc, thân hình cao lớn trong bộ đồ nỉ ngắn mềm mại ung dung lướt điện thoại trên giường.

Gỡ chiếc khăn bông mềm để món tóc ngang vai rơi ra, tôi nhẹ giọng:

– Anh về rồi à? Có tắm luôn không?

– Có.

Bách trả lời, tầm mắt ngẩng lên đối diện tôi. Bốn mắt nhìn nhau, tự nhiên tôi lại ngượng quay người lấy máy sấy tóc cắm vào ổ điện.

– Vậy anh tắm luôn đi… trong đó… không có mùi mắm tôm đâu!

Tôi cay cay sống mũi nhớ lại câu phỉ báng trưa nay của Thủy Tiên, thầm nghĩ có thể Bách từng nói câu này với cô ta nên cô ta mới nói lại với tôi. Đưa tay vào tóc gỡ từng lọn sấy, tôi không chờ đợi câu trả lời từ Bách, ngồi trước gương bàn trang điểm quay lưng lại anh ta, không ngờ lại nghe Bách nói:

– Sao có mùi được?

– Thì chẳng phải thư ký của anh nói vậy còn gì?

– Kệ cô ta, quan tâm làm gì.

Bách đem quần áo vào phòng tắm, tiếng nước xả vang lên, tôi thở dài nhìn về nơi phát ra ánh sáng vàng bên trong. Nếu tôi nói tôi muốn Bách đuổi việc con nhỏ hỗn láo ấy, anh ta sẽ nghĩ sao? Chỉ sợ lại khùng lên cho tôi một bạt tai không đáng mà thôi. Anh ta vừa nói tôi “mặc kệ”, đồng nghĩa sẽ chẳng xử lý gì cô ta cả, trong lòng tôi… nỗi buồn càng thêm đậm. Tự nhiên lại đa sầu đa cảm thế không biết, nước mắt chẳng kiềm được bỗng lăn dài.

Cạch!

Bách đẩy cửa bước ra, tôi vội quay mặt đi đối lưng anh ta. Khẽ nhíu mày Bách thắc mắc:

– Cô khóc à?



Tôi gạt đi, sụt sịt nói:

– Không… ai khóc làm gì?

– Sao lại mít ướt thế, chẳng ghê gớm chửi bậy như ranh cơ mà. Cứ tưởng trưa nay đập bàn cho nó một trận. Hóa ra lại im thin thít.

Bách nói đểu, tôi điên tiết quay lại gắt lên:

– Phải chồng thật thì mười nó cũng chết dưới tay tôi nhá! Nghe mà lộn hết cả ruột! T.iên sư con ranh con láo toét!

Tôi thở hồng hộc sau cơn xả, mặt mũi đỏ ửng lên, nóng như thiêu liền hạ nhiệt độ điều hòa. Khóe môi khẽ cong, đôi mày rậm giãn nhẹ, Bách hất hàm:

– Xuống ăn tối!

Anh ta không xử lý lại thêm một lần xác nhận anh ta chẳng phải “chồng thật” của tôi. Chút hụt hẫng ngớ ngẩn dâng lên, tôi lắc đầu bước theo anh ta. Bữa tối nay có thêm vợ chồng Phạm Hoàng Lâm anh cả của Bách cùng hai đứa con đang để giúp việc xúc cơm. Thấy Bách cùng tôi bước xuống, Lâm cười hỏi han:

– Hôm nay vợ chồng lại xuống nhà ăn tối, không kín cửa trong phòng bảo nhau nữa à?

– Anh này, bảo nhau chán rồi thì cũng phải ra ngoài chứ? Cơ mà hình như bảo từ xa anh ạ vì em chẳng thấy xe của chú Bách đâu bao giờ!

Lan mỉa mai liếc xéo tôi. Mặc kệ hai người họ tôi ngồi xuống cạnh Bách.

– Chị Lan cứ như nhòm vào được phòng của tôi thế? Tôi đi đâu với vợ cũng không được sao?

Lan nín lặng, mặt mũi ửng đỏ liền cúi xuống đưa cơm lên miệng.

– Ba mẹ chưa về à anh Lâm?



– Chưa, tối nay hai ông bà còn đi nghe hòa nhạc, tình cảm lắm.

– Ai đó biết sợ lại ghen đến mất ngủ đấy nhỉ?

Lan lại chêm vào. “Ai đó” ở đây là ám chỉ mẹ Bách, nghe câu nói lại muốn lôi xềnh xệch mụ ta ra ngoài cho một trận. Sao thế giới quanh Bách toàn những kẻ đáng ghét thế không biết nữa? Từ ngày “làm vợ” anh ta tôi phục sức chịu đựng của mình kinh khủng. Dù mẹ chồng thực sự của tôi tôi chưa một lần thấy mặt, hơn nữa tôi và Bách cũng chẳng có tình cảm gì, thế nhưng nghe chị ta động đến bà ấy máu trong người tôi vẫn cứ sôi lên, bất giác run run, răng cắn môi kiềm nén.

Bách cứng giọng nhìn Lan, tròng mắt đỏ lên.

– Chị Lan, chị nói ai ghen, chị nói rõ ra tôi nghe xem nào!

Đụng đến mẹ Bách chắc chắn anh ta không đơn giản thờ ơ được. Lâm thấy vậy liền can, khẽ quát vợ:

– Lan, sao em cứ làm chú ấy tức lên là thế nào? Chuyện qua lâu rồi, em cũng gặp người ta có một lần mà cứ thỉnh thoảng lại đay nghiến là sao?

– Em nói thế thôi, ai đúng thì đúng! Trà xanh mà lại ra vẻ chính thất!

Rầm!

Bách đập đũa xuống bàn làm chiếc bàn nảy lên, cơn giận của anh ta dâng lên đến không chịu nổi, lập tức đứng dậy. Không chỉ bỏ đi, anh ta còn… kéo tay tôi theo, lực nắm mạnh đủ để tôi phải bước nhanh theo anh ta. Cần phải diễn cho trọn bài, không lẽ bỏ đi lại để vợ ngồi lại với hai con sói trong đó, Bách vẫn còn tỉnh táo lắm cho dù cơn giận khiến anh ta mất bình tĩnh đến bùng nổ.

Ra đến sân, tôi giật tay Bách ra, nhẹ giọng:

– Được rồi, không cần diễn nữa đâu… Ban nãy tôi cũng muốn cho mụ ta một trận cho chừa cái thói chọc ngoáy! Mẹ… chó thật!

Có người lần đầu tiên cùng về một phe thì phải, Bách sững người, cứ đứng nhìn tôi chăm chăm. Tự nhiên má tôi lại nong nóng liền cúi xuống biện hộ:

– Thì tại… mụ ta còn hay chọc tôi, khinh tôi bún đậu mắm tôm vô học! Học cao mà xấu tính xấu nết, ghét cái mặt!