Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 226: Người Tu Tiên



- Tiểu Vũ, tại sao ngươi lại có thể đứng lên trên thanh kiếm này mà bay được vậy? Ta thấy nó không giống binh khí bình thường chút nào, chẳng lẽ nó là Huyền Binh cao cấp sao? 

Vu Lão nhịn không được tò mò lên tiếng hỏi, quả thật sống nhiều năm như vậy mà lão cũng chưa từng thấy thanh kiếm nào có thể chở người phi hành được. 

- Quên giới thiệu với hai lão, đây gọi là Phi Kiếm, nó không phải là Huyền Binh mà là Linh Khí, nó có thể giúp chủ nhân của mình phi hành hoặc công kích đối phương, rất thuận tiện trong mọi mặt! 

Tiểu Vũ đứng trên Phi Kiếm, bối tay sau lưng mỉm cười nhìn nhị lão đang tự mình phi hành, hắn cảm nhận được cũng sắp đến giới hạn của nhị lão rồi, dù gì cũng đã bay hơn một trăm dặm rồi. 

(*1 dặm = 0.5 km) 

Võ giả từ Khí Tông Cảnh đã có miễn cưỡng phi hành, nhưng lại rất tốn chân khí, nếu như đi quá xa thì chân khí sẽ tiêu hao chịu không nổi, mà hai vị này đã tới Vương Cấp nhưng chân khí cũng có giới hạn, phi hành như vậy cũng xem như là tốt lắm rồi. 

- Phi Kiếm, Phi Kiếm, ta nghe tên quen quen, hình như đã gặp nó ở đâu rồi! 

Huyền Lão đột nhiên ứng một tiếng, lão bắt đầu trầm tư suy nghĩ một lát, sau đó hai mắt sáng lên, liền vỗ tay cái “bép” nói: 

- Đúng rồi, Phi Kiếm là của người tu Tiên sử dụng đúng không? Ta đã từng đọc trong cổ điển ghi về hàng vạn năm trước từng có Tiên Nhân xuất hiện, nhưng hiện tại không biết trên đại lục này còn hay không, mà bọn họ cũng đã tuyệt tích từ lâu rồi! 

Vu Lão nghe vậy cũng nhìn đầy ẩn ý vào Tiểu Vũ, hắn đã cưỡi kiếm phi hành lâu như vậy mà vẫn không có than mệt mỏi, nhưng hai người bọn họ sắp chịu không nổi rồi! 

- Đúng vậy, đây chính là Phi Kiếm của người tu Tiên sử dụng! 

Tiểu Vũ mỉm cười gật đầu tỏ vẻ xác nhận. 

Hắn cũng không có gì phải che giấu, đây là điều quá bình thường, về sau mọi người cũng biết mà thôi, mà nhị lão là người của hắn nên cũng nói thật một chút. 

- Nó thật sự là Phi Kiếm? Không ngờ nó còn tồn tại tới bây giờ, thật quá sức tưởng tượng, càng ngày ta càng nhìn không thấu ngươi Tiểu Vũ à! 

Vu Lão lắc đầu cười tự diễu chính mình khi biết cái nhìn của mình về tên tiểu tử này quá hạn hẹp, lão cũng không ngờ rằng đồ của người tu Tiên từ vạn năm trước tới nay vẫn còn tồn tại. 

- Ngươi nói cho bọn ta nghe một chút, ngươi đã đạt đến cảnh giới gì rồi, bọn ta tra xét rất nhiều mà không ra cảnh giới của ngươi, nhưng cảm nhận được ngươi cũng không thua kém gì bọn ta là mấy! 

Vu Lão nhìn đăm chiêu vào người Tiểu Vũ, hỏi. 

- Đúng vậy, Tiểu Vũ, ngươi nói cho bọn ta nghe một chút xem, ngươi đã tới cảnh giới gì rồi? 

Huyền Lão cũng hiếu kỳ muốn biết thực lực hiện tại của hắn nên hỏi. 

Tiểu Vũ sờ mũi tự cười một chút, sau đó quay lưng về sau nhìn nhị lão cười cười nói: 

- Tu vi của ta chỉ mới tới Trúc Cơ Kỳ thôi, cũng không được xem là cao lắm, thậm chí nói thấp thì đúng hơn! 

- Trúc Cơ Kỳ là cảnh giới gì? Sao bọn ta chưa từng nghe qua? 

Vu Lão cùng Huyền Lão đồng thời lên tiếng. 

- Trúc Cơ Kỳ là cảnh giới của người tu Tiên, cấp bậc bao gồm Luyện Khí, Ngưng Thần, Trúc Cơ..., mà Trúc Cơ sơ kỳ đã có thể sáng ngang với võ giả Tiên Thiên Cảnh rồi! 

Trần Vũ ngồi ở phía trước nghe có người hỏi nên mỉm cười giải thích cho bọn họ nghe, nghe đứa nhóc nói như vậy hai lão đồng thời nhìn sang Tiểu Vũ thì hắn liền gật đầu, tỏ vè Trần Vũ nói không có sai.

Biết được đứa nhóc nói không sai thì bọn họ liền xửng sờ, cảnh giới của tiên nhân quả thật là bá đạo. 

- Không lẽ ngươi là người tu Tiê... 

- Đúng vậy, ta là người tu Tiên! Người tu Tiên sử dụng chính là linh lực chứ không phải là chân khí, nên cũng không có chân khí ba động vì vậy mà nhị lão không thể dò xét cảnh giới của ta! 

Tiểu Vũ cắt ngang lời của Vu Lão gật đầu xác định sự thật. 

Ba người bọn họ liền rơi vào trầm tư một chút, chỉ có Trần Vũ là không quan tâm lắm, còn về phía nhị lão thì không ngờ mình đang đi theo người tu Tiên đấy, là Tiên đấy, đây chính là phúc rồi! 

- Ha ha ha, thật không ngờ chúng ta lại đi theo một người tu Tiên, hèn gì từ đầu đến giờ ta không phát hiện ra chân khí ba động của ngươi, ai...ta quả thật đã già rồi! 

Vu Lão cười giễu cợt chính mình. 

- Về sau hi vọng ngươi chiếu cố bọn ta rồi! 

Huyền Lão nhìn xa xa mỉm cười. 

- Nhị lão yên tâm, vãn bối sẽ chiếu cố tốt hai vị! 

Tiểu Vũ gật đầu nói. 

Bốn người phi hành được một lúc thì trời cũng sắp tối, nên bọn họ tìm nơi dừng chân, dưỡng sức ngày mai lên đường tiếp. 

- Tiểu Vũ, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở Ô Vang Cốc này đi, nơi này rất ít yêu thú nên rất an toàn! 

Huyền Lão nói, tay chỉ hướng sơn cốc nhỏ phía trước, nơi đây lão cũng đi qua nhiều lần rồi nên biết khá rõ địa hình bên trong. 

Tiểu Vũ nhìn vào sơn cốc phía trước đánh giá một lượt, hắn thấy bên trong có nhiều cây cối, xem ra nơi này dùng để trán bão cát là hết chỗ chê. 

Gã cùng với Trần Vũ tiến vào trong đó trước, nhị lão cũng phi hành theo sau, mọi người đáp xuống một sơn cốc không người, Tiểu Vũ đánh giá chung quanh, khắp nơi đều là đại thụ che trời, ngẫu nhiên sẽ có vài tiếng thú rống không rõ truyền tới. 

- Mọi người chú ý một chút, trong sơn cốc này hẳn là không có yêu thú gì, nhưng dã thú vẫn có không ít, còn có một ít độc xà cần phải chú ý! 

Huyền Lão căn dặn mọi người đề phòng một chút, để tránh trường hợp không may xảy ra. 

Với lại mọi người phi hành trên không suốt thời gian dài, lúc này xuống đất, tự nhiên cần giãn gân cốt.

- Oai!! 

Trần Vũ sau khi xuống Phi Kiếm liền ngáp dài một cái, sau đó đứng vặn vẹo người, ra dáng như ông cụ non làm mọi người đều phì cười, hành động này quả thật không có phù hợp với đứa trẻ chút nào. 

Tiểu Vũ thì đi xung quanh quan quan sát một chút tìm thức ăn vì hắn ăn lương khô cũng đã chán rồi. 

- Ồ, là thỏ rừng sao? 

Vào lúc này trên đống cỏ dại trước mặt đong đưa, lập tức có một con dã thú cao nửa mét đi ra.