Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 4: Luyện Võ Đường



- Mẫu thân tin tưởng con, trong lòng của ta, con là ưu tú nhất trên đời này!

Sau khi ăn xong thì trời cũng đã tối Trần Vũ liền đi tắm làm cho tinh thần của hắn cảm thấy thoải mái vô cùng, lấy một chiếc áo màu xám mặt lên người sau đó lại giường của mình ngồi xuống.

Hiện tại trong căn phòng vô cùng yên tĩnh, ánh đèn mờ mờ chiếu qua mọi ngóc ngách trong căn phòng, in bóng của hắn kéo dài trên tường, ngồi im lặng hồi lâu Trần Vũ thở dài ra một cái.

...

Trong một căn phòng nhỏ có hai người đang ngồi nói chuyện, một người là trung niên đã hơn năm mươi, khí tức trên người vô cùng trầm ổn cao thâm khó lường, còn người kia là một thiếu niên tầm hai mươi đang nhấp nháy chén trà.

Người thiếu niên kia còn ai khác ngoài Trần Lâm, người mở được Huyền Cấp trung phẩm võ mạch, được xưng là thiên tài trong gia tộc, còn người trung niên kia là Trần Hạo, là nhị trưởng lão trong gia tộc.

- Con nói sao, con lại đánh tên phế vật kia một trận xém lấy mạng hắn ah!

Người trung niên khuôn mặt trầm tư khi nghe đứa con Trần Lâm của mình kể lại sự việc đánh Trần Vũ tơi bời hoa lá thì chân mày hơi chau lại.

- Đúng vậy, con đánh hắn một trận ở ngoài thành, không người nào thấy được, cha không cần lo lắng.

Trần Lâm gật đầu chắc nịch, Trần Vũ trong gia tộc làm hắn rất chướng mắt nên hắn muốn đánh một trận hả giận, nên trước khi hắn đánh Trần Vũ, cũng đã ngó nhìn khắp nơi, xác nhận rằng không có người thấy mới hành hung.

- Cũng không sao, bọn họ cũng chẳng làm gì được chúng ta, nhiều lắm là ngươi đi ra xin lỗi là được! Hắn chỉ là đồ bỏ đi, không có khả năng cản trở kế hoạch của chúng ta.

Trần Hạo phất tay, lão ta không xem trọng một tên phế vật như Trần Vũ có thể phá hỏng đại sự của mình.

- Ngày mai con cứ diễn ra bình thường là được, không cần phải e dè những người khác!

Trần Hạo ung dung nhất một chén trà lên thưởng thức, không một chút lo sợ tộc trưởng sẽ biết chuyện này.

...

Tiểu Viện Trần Vũ!

Ngay lúc này Trần Vũ đung ngồi nhắm mắt trên giường bỗng mở to hai mắt ra.

- Đêm dài dằng dặc, không bằng cố gắn tu luyện đi!

Trần Vũ định thần lại, bắt đầu dùng công pháp “Dẫn Khí Quyết” của gia tộc bắt đầu câu dẫn thiên địa linh khí.

Một khắc trôi qua.

Bốn khắc trôi qua.

Một canh giờ trôi qua.

Qua hồi lâu, người Trần Vũ ước đẫm mồ hôi, không biết từ bao giờ mà trên trán hắn đã tích tụ giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Bắt đầu có nhiều cảm giác đau đớn không ngừng từ kinh mạch truyền ra, làm hắn không cách nào tập trung câu dẫn thiên địa linh khí được nữa, tình cảnh này không phải mới diễn ra ngày một ngày hai, mà đã diễn ra rất nhiều năm.

- Ta không tin cả đời này ta không thể tu luyện, ta không muốn làm một phế nhân.

- Tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao lại đối xử với ta như vậy!

Trần Vũ hai mắt đỏ ngầu, gầm lên giận dữ như muốn tỏa ra bao uất ức bấy lâu nay hắn đã chịu đựng.

Hắn không ngừng đấm từng đấm mạnh lên giường đến khi nắm đấm tràn đầy máu tươi, chấp niệm không muốn buông bỏ Trần Vũ lại tiếp tục.

Qua nửa canh giờ, chăn nệm dưới chân hắn đã ướt nhẹp mồ hôi. Quần áo dính chặt vào trên người, mà tu luyện vẫn không chút khởi sắc.

- Tuyệt đối không thể buông tha!

- Buông tha, tức cả đời ta chỉ có thể là một người thường!

- Ta còn muốn trùng tu kinh mạch, trở thành võ giả, lấy lại vinh quang của ta!

Suốt hai canh giờ, Trần Vũ ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, bờ môi của hắn có chút khô nứt, đã có dấu hiệu của mất nước.

Do mất sức quá nhiều, Trần Vũ liền ngã người sang một bên trên giường ngủ lúc nào không hay.

Đến sáng sớm hắn liền bật dậy, nhìn lại thân thể mình, tuy vết thương ngoài da đã khỏi nhiều, nhưng tu vi cùng kinh mạch vẫn không có chút chuyển biến nào, dù một chút cũng không!

- Sáng rồi, ta cũng nên tiến đến Luyện Võ Đường tập luyện một chút!

...

Nam Lĩnh Thành – Luyện Võ Đường!

Luyện Võ Đường là một nơi được các gia tộc hợp tác tạo ra, có thể để cho tất cả mọi người của các gia tộc đến luyện tập, trao đổi cùng nhau, cũng có thể công khai tỷ thí, nhưng bắt buộc không được giết người, bằng không đó là phiền toái lớn.

Đến đây cũng có thể có nhiều cảm nhận về vũ kỹ của người khác, rất tốt cho mọi người, nên sáng thường có rất nhiều người lại đây tập luyện cùng quan sát! Tuy nhiên có một số người đến đây với mục đích khác.

Một bên Trần Vũ không ngừng tu luyện, tuy biết thân mình tu luyện không có tiến triển, nhưng hắn không buông bỏ, vẫn kiên trì suốt bốn năm, ngày nào cũng vậy, mặt trời còn chưa rõ dạng là hắn đã đến Luyện Võ Đường tập luyện.

- Phá Toái Quyền!

Phịch!

Quyền vừa đánh ra làm một tràn không khí ba động nhè nhẹ khuếch tán ra xung quanh, lúc này Trương Thiếu La là con trai của Trương Nộ Lãng một trong tứ đại gia tộc thấy Trần Vũ đang tập quyền, liền lên tiếng khinh miệt, nói:

- Ha ha, tên phế vật như ngươi thì tập cái gì? không biết nhục sao, suốt bốn năm mà cũng không tăng lên được một tiểu cảnh giới, đúng là phế vật trong phế vật mà!

- Có lẽ về sau ta phải gọi ngươi bằng tên khác, tỷ như siêu phế vật, ha ha ha!

Lúc này mọi người đang tập luyện trong Luyện Võ Đường chú ý tới Trần Vũ, bàn tán xôn xao về hắn, có nhiều ánh mắt khinh thường, cũng có nhiều ánh mắt thương hại.
— QUẢNG CÁO —