Niệm Lam nuốt một ngụm nước bọt, nhìn vào hai cánh cửa to lớn trước mặt. Miệng thì nói cứng vậy nhưng thật ra nó vẫn thấy hơi sợ.
- Vừa rồi còn lớn tiếng lắm mà, đi kiếm sư phụ cho ngươi thôi.
Lão Mặc lại nở nụ cười nham hiểm sắp thành thương hiệu, đá đểu Niệm Lam vài câu. Nếu có thể đánh lại lão, Niệm Lam thề với lòng một nghìn tám trăm lần nó sẽ chôn Lão Mặc và rời khỏi đây ngay lập tức. Có điều ngày đó đối với nó còn xa lắm.
- Lão bá, ta nghĩ lại rồi, chúng ta có thể tìm Vũ lão sư hoặc Hàn lão sư không? Cùng lắm thì ta nhờ Lão Cửu kiếm cho một vị sư phụ.
Lão Mặc chép miệng, hiển nhiên đã dự đoán đến tình huống này:
- Đừng nghĩ Hạ Khải và Khiên Quỷ được chấp nhận mà lầm. Thực tế nếu Dị Giáo Đồ xuất hiện ở đây, kể cả chỉ là một tên Dị Giáo Đồ nửa mùa như ngươi, thì cũng bị hạ thổ trong một nốt nhạc thôi. Hạ Khải do là bản thể, có thể khống chế Khiên Quỷ, nói cách khác có thể lợi dụng chính Khiên Quỷ để chống lại Dị Giáo Đồ. Còn ngươi, hà hà, hà hà hà…
Niệm Lam tái mét mặt, dạo gần đây thời gian mặt nó đổi màu hình như hơi nhiều. Lão Mặc cũng chẳng quan tâm, tham lam hít thở không khí xung quanh.
Két…
Hai cánh cửa bỗng nhiên chầm chậm mở ra, một bóng đen lướt ra mà không tạo ra một tiếng động.
- Ngươi, lại muốn vào viếng mộ sao?
Niêm Lam giật lùi một bước. Bất chợt nó ngó thấy khóe miệng Lão Mặc bên cạnh nhếch lên mỉa mai. Không biết lấy dũng khí từ đâu, Tiểu Niệm Lam mạnh mẽ bước lên, quỳ cả hai chân xuống đất, miệng hô thật to:
- Sư phụ, xin hãy nhận của đệ tử một lạy.
Vi.. vu…
Túc Lão ẩn sau lớp áo choàng nghiêng đầu nhìn tiểu tử trước mặt, không nói gì. Lão Mặc trợn mắt há hốc mồm nhìn nó, không ngờ lại trực tiếp như vậy, nhưng mà ta thích. Niệm Lam thì lại trợn mắt nhìn thẳng, cố gắng giữ bình tĩnh.
Nó đã ủ mưu từ lúc bước chân tới đây. Túc Lão nổi tiếng là một lão già cổ quái, tính tình mưa nắng bất chợt, lại còn từng chôn cả lão sư và đệ tử, vân vân và mây mây. Tóm lại không thể dùng tiêu chuẩn thông thường của người bình thường để đánh giá Túc Lão được. Nó cố ý làm như vậy cốt để chọc lão tức giận đuổi nó đi. Đây vẫn là địa phận ngoài Táng Địa, chỉ cần Túc Lão lắc đầu một cái, nó liền bỏ chạy. Lão cũng không làm gì được nó.
Một thời thần trôi qua, cả ba vẫn giữ nguyên tư thế như vậy. Niệm Lam mặt từ trắng chuyển sang xanh, rồi lại chuyển sang đỏ, gào thét trong đầu:
- Túc Lão nhân hậu từ bi, làm ơn từ chối đi mà, tiểu tử thề nhất định không bao giờ bén mảng đến đây làm phiền lão nhân gia nữa. Lão nhân gia đừng im lặng như vầy, ít nhất thì ngài nói gì đi chứ…
Thêm một thời thần bất động, cuối cùng Túc Lão cũng mở miệng:
- Lạy đi.
- Tạ ơn lão nhân gia, tiểu tử nhất định sẽ không quấy rầy ngài… Hả, cái gì?
Niệm Lam nhỏm dậy được một nửa thì trợn mắt nhìn lão nhân đối diện, mặt từ đỏ lại chuyển thành trắng bệch.
- Ta nói ngươi lạy đi, vậy là có thể thành đệ tử của ta.
- Ha ha ha, ngu ngốc. - Lão Mặc ôm bụng cười lớn. - Ngươi… ngươi làm ta cười chết mất.
- Này, chuyện này.
Niệm Lam thở dài lại quỳ xuống, trân trọng bái lạy. Cuối cùng thì vẫn phải học, chi bằng nhận Túc Lão, ít nhất ở đây cũng không sợ Hiên Phiên Long trả thù. - Nó cay đắng thầm nhủ.
Túc Lão gật đầu hài lòng, đưa cho nó cái đèn lồng lão đang cầm.
- Cầm lấy, quay lại mộ Tiêu Thanh.
Niệm Lam ừ hử một tiếng, ngoan ngoãn cầm đèn đi trước. Đã đến bước này rồi, đâm lao thì phải theo lao. Kể ra cũng lạ, nó cũng không còn sợ hãi Túc Lão như trước nữa. Chầm chậm bước dọc theo con đường đất nhỏ, theo trí nhớ nó đi tới mộ Tiêu Thanh khi trước. Miếng đất này đã được lấp lại, chỉ khác bia mộ đã trắng trơn.
- Ngồi xuống, một canh giờ sau chúng ta sẽ bắt đầu.
Túc Lão ra lệnh, lướt vào trong sương mù, biến mất. Niệm Lam nhún vai, ngồi xuống trước bia mộ nghỉ ngơi. Mấy ngày rồi bị Lão Mặc dày vò tu luyện tinh hồn bằng cách biến thái như vậy, nó cũng rất mệt mỏi.
- Không khí ở đây thực tốt.
- Ta biết. - Niệm Lam hừ giọng. - Ngay từ đầu lão nhân gia ngài đã muốn ta đưa tới đây.
- Ồ, vì sao ngươi nghĩ vậy?
- Đơn giản thôi, trước đây lão nhân gia ngài vốn nằm yên. - Niệm Lam chỉ chỉ đầu mình minh họa. - Thế nhưng từ sau khi đến đây lại sinh long hoạt hổ. Ít nhất thì ta biết được môi trường này thích hợp cho ngài tu luyện. Còn để thức tỉnh ngài hẳn là khí tức của Khiên Quỷ thoát ra khi đấu với Vũ lão sư.
- Thông minh. - Lão Mặc vỗ tay khen ngợi. - Nhưng cho dù ngươi có biết, thì vẫn phải làm theo ý của ta.
Niệm Lam ngao ngán thở dài. Lão Mặc nói đúng, cho dù nó có nhìn ra âm mưu của lão, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn làm theo. Từng bước của lão dường như là con đường độc đạo mà nó phải đi lên. Nó rất ghét cảm giác này, nhưng khả năng của bản thân không cho phép nó phản kháng.
Lão Mặc nhìn vẻ mặt của nó thì hài lòng cười, thì thầm:
- Ta sẽ nói cho ngươi một bí mật nho nhỏ. Thật ra vận mệnh của tất cả chúng ta vốn đã được sắp xếp. Chúng ta tuy có cảm giác mình đang làm chủ bản thân, nhưng không biết rằng luôn có một sức mạnh kéo chúng ta về đúng với vị trí của mình. Ngươi cũng thế, mà ta cũng vậy. Không một ai có thể chạy thoát.
Niệm Lam khó tin hỏi:
- Thật sự có chuyện như vậy!?
- Ta còn không cần lừa một tên tiểu tử như ngươi. - Lão Mặc nheo nheo một con mắt duy nhất, gằn giọng. - Ngươi chết sớm hay sống thọ, có thể trở thành tu luyện giả hay không, có một gia đình yên ấm hay không, vốn đã được định đoạt ngay từ khi ngươi sinh ra. Ngươi không thể phản kháng. Buồn cười những kẻ tự cho mình là đại năng, có thể thao túng tất cả. Nhưng bọn chúng lại không biết rằng, vận mệnh của chúng, sớm đã không thuộc về chúng. Ha ha, ha ha ha…
Niệm Lam hừ một tiếng rồi nhắm mắt lại, ra vẻ không để ý tới lời lão nói. Thế nhưng trong đầu nó lại như phiên giang đảo hải, nhiều luồng suy nghĩ thay nhau ập tới trong chốc lát làm nó có chút khó chịu. Nếu như những lời lão nói là thật, vậy người cai quản vận mệnh, hẳn là người mạnh nhất thế giới này, là Lam!