Doãn Triệu Tiên ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Doãn Thanh. Bức tượng Thành Hoàng Đại nhân vẫn lặng yên uy nghiêm trên chính điện, một cảm khác quen thuộc khó hiểu nhảy vào trong lòng.
“Phụ thân…”
"Đi, chúng ta về nhà!"
Doãn Thanh không dám hó hé, Doãn Triệu Tiên cũng im lặng. Hai phụ tử dìu dắt nhau, lặng lẽ rời khỏi miếu.
Khách hành hương ra ra vào vào miếu Thành Hoàng tấp nập, bên ngoài cửa miếu tiếng rao bán hàng, tiếng người nói chuyện ầm ĩ. Cha con họ Doãn bước đi vội vã còn nhanh hơn cả lúc đến.
Cho đến khi ra khỏi phường Miếu Ti, Doãn Triệu bước chân mới chậm lại, hỏi Doãn Thanh.
“Vừa rồi, con thấy lão tiên sinh kia và Thành Hoàng lão gia giống nhau như đúc! Cha, con thật không nhìn nhầm hay nói bậy đâu!”
“Ừ!”
Doãn Triệu Tiên khẽ đáp, khiến cho Doãn Thanh đang chuẩn bị nghe cha mắng cũng có chút ngớ người.
“Cha cũng cảm thấy có chút quen mắt, nhưng không nhớ rõ lắm.”
Người bình thường bái lạy Thành Hoàng cũng sẽ không để ý kỹ tướng mạo của Thành Hoàng lão gia. Hơn nữa, vừa rồi Doãn Triệu Tiên chỉ lướt qua vị lão gia kia, dáng cũng không nhớ rõ. Tuy Doãn Triệu Tiên không dám khẳng định, nhưng Doãn Thanh lại nhớ rất rõ ràng rành mạch.
“Thanh nhi, chuyện hôm nay con không được kể cho người khác, ngay cả mẫu thân cũng vậy. Nhớ kỹ!’’
“A…”
“Hả?”
“Con nhớ! Thưa phụ thân…”
Doãn Thanh có chút khó hiểu, vì sao ngay cả mẫu thân cũng phải giấu? Nhưng cậu không dám cãi lời cha.
“Ừ! Thanh nhi! Con phải hiểu, mẫu thân tuy rất tốt nhưng hiểu biết lại có hạn, rất thích cùng hàng xóm nói chuyện phiếm, có chuyện thì trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông!”
Nghe cha nói vậy, Doãn Thanh có chút khó hiểu.
“Đúng rồi. Sau này con có gặp lại vị Đại tiên sinh kia, nhất định phải hành lễ vấn an, nhớ kỹ chưa?”
“Vâng, con nhớ kỹ.”
Doãn Triệu Tiên liền dẫn Doãn Thanh về nhà, trong đầu nghĩ, nếu như sau nửa tháng Cư An Tiểu Các vẫn không có xảy ra chuyện gì? Gã liền cùng Doãn Thanh đến bái phỏng vị tiên sinh đó!
Nói đến quỷ thần thì có người tin tưởng, cũng có người khịt mũi coi thường. Tuy đồn đại nhiều nhưng được mấy người được thấy tận mắt. Nhưng không thể phủ nhận rằng đa số mọi người đều mang tư tưởng thà tin rằng có còn hơn không, có kiêng có lành, duy trì một chút tâm linh.
Đối với Doãn Triệu Tiên lần này quả thực có chút huyền bí rồi.
…
Kế Duyên đã về đến nhà, ngôi nhà vẫn vậy, cho dù lúc rời đi hắn cũng không thèm khóa cửa. Ngôi nhà này không phải không có đồ đạc giá trị mà do không có tên trộm nào dám mò vào Cư An Tiểu Các.
Kế Duyên đẩy cửa ra, tay thò vào túi lấy ra một cành liễu gãy, nó được nhặt trên dọc đường về. Sau đó hắn cuộn tay áo lại, bắt đầu đánh răng muộn.
Cành liễu cũng không phải nhặt về là dùng được ngay, trước tiên phải bẻ cảnh liễu ra từng đoạn, rồi lấy ra các mảnh nào có hai đầu mềm hình sợi tua tua giống một đầu bàn chải đánh răng. Sau đó mới dùng nó để chà kẽ răng, cứ chà đến khi nào cảm thấy sạch.
Kế Duyên lấy một cái gáo nước để súc miệng.
“Ọc ọc ọc …Phù…”
Nhổ ra một ngụm nước màu xanh, hắn lại súc miệng thêm nhiều lần nữa mới cảm thấy sạch sẽ.
Tuy dùng muối hiệu quả hơn nhiều, nhưng giá muối lại quá đắt đỏ, chỉ có quan lại quyền quý mới dùng được. Nên dùng muối đánh răng quá lãng phí, Kế Duyên tự hiểu mình chưa đủ tư cách sống xa xỉ như vậy.
Sau khi đánh răng xong, Kế Duyên cảm thấy không có việc gì để làm, mạng internet không, điện thoại không, cũng không có ai quen để chém gió, đi ra ngoài cũng không biết nên đi đâu, trừ khi bên ngoài có lễ hội gì đó có thể đi dạo ngắm cảnh.
“Ai, mình càng lúc càng giống người già, mẹ góa, con côi... Không biết trước kia ông cha ta giết thời gian như thế nào?
Mới nghĩ đến vấn đề này, một đáp án chợt hiện lên trong đầu.
Đánh cờ!
Mà chuyện này cũng liên quan đến chỗ ỷ vào của mình. Kế Duyên cũng cảm thấy may mắn là vừa rồi hắn cũng hỏi thăm những việc liên quan đến vấn đề đánh cờ ở chỗ lão Thành Hoàng.
Nghĩ như vậy, Kế Duyên ngồi trên ghế đá ở trong sân, cánh tay phải duỗi ra, ngón tay tạo thành kiếm chỉ, trong đầu nghĩ đến quân cờ kia.
Sau đó, cảm giác tê ngứa như có dòng điện quen thuộc chạy qua, hư ảnh quân cờ cũng xuất hiện ở đầu kiếm chỉ.
‘Cờ đen!’
Trong lòng Kế Duyên chấn động. Lúc đầu hắn luôn cảm thấy quân cờ hư ảo này lúc ẩn lúc hiện, không biết là màu trắng hay màu đen. Tuy bây giờ quân cờ vẫn hư ảo như trước, nhưng rõ ràng là một quân cờ đen.
Không chỉ màu sắc biến thành màu đen, hiện tại quân cờ đen trên đầu ngón tay của Kế Duyên còn sinh ra một cảm giác giống như thật, khiến hắn nghĩ rằng có phải một lát nữa, quân cờ này sẽ “rơi” xuống bàn cờ hay không.
Về phần tại sao lại xuất hiện loại biến hóa này thì tám phần có liên quan đến tà vật đêm hôm qua. Lúc hắn vùng vẫy chống cự lại tà vật kia, cánh tay hắn tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, không khó để đoán ra quân cờ hấp thu phải cái gì.
“Âm khí? Địa mạch sát khí? Thậm chí có khả năng là lệ khí? Hay ta thử xem có thể thu nạp linh khí không?”
Kế Duyên trên thực tế là có một cảm giác kỳ quái, bình thường mỗi khi quân cờ này xuất hiện liền có một lực hút nào đó, nhưng nó lại chưa từng thu nạp linh khí hoặc thu nạp cực ít.
Việc này hắn cần chậm rãi tìm hiểu sau, giờ tạm thời bỏ qua một bên. Kế Duyên dần loại trừ tạp niệm, trong lòng bắt đầu quan tưởng ván cờ Lạn Kha.
Trong lòng Kế Duyên tạp niệm ít dần đi, gió cũng bắt đầu nổi lên trong tiểu viện.
Cơn gió tuy không lớn nhưng liên miên không dứt, lại còn vờn quanh Kế Duyên phạm vi tầm một trượng, từng đạo từng đạo thanh linh chi khí từ bốn phương tám hướng hội tụ lại. Tất cả cũng là do quân cờ đen tạo ra, ngày càng trở nên nồng đậm.
“Rất tốt, có thể thử rồi”
Kế Duyên muốn thử xem khi không có người quấy rầy có thể tu luyện đến cực hạn không?.
Ô... Ô...
Tuy gió vẫn thổi như vậy nhưng tựa như để Kế Duyên nghe được tiếng gió. Trong sân, tiếng cành lá cây táo lắc lư xào xạc tinh tế đan xen cùng tiếng gió.
Ở đầu ngón tay Kế Duyên, trừ trung tâm có một chút màu đen, xung quanh phạm vi một nửa người quanh hắn đã tụ tập thành một đoàn thanh linh chi khí. Tất cả tạo thành một vùng gió xoáy chậm rãi chuyển động.
Đến mức độ này Kế Duyên có chút không chịu đựng nổi, tinh thần bắt đầu nhói đau, cánh tay tê rần giống như đeo tạ nặng vậy.
Từ từ cháo mới nhừ. Kế Duyên lo sợ nên không dám liều mạng hấp thu quá nhiều linh khí nữa.
“Đầu tiên tiêu tán một phần, từ từ giảm hấp thu”
Hắn cưỡng chế ý niệm, ngưng quan tưởng ván cờ. Thanh linh chi khí vòng quanh hắn bắt đầu tiêu tán, hóa thành từng đạo linh phong bay lượn trong tiểu viện, đến còn một phần ba thì Kế Duyên mới niệm động thu hồi.
Tê tê...
Đầu tiên là Kế Duyên bị giật điện, sau đó đầu ngón tay truyền đến đau đớn. Thanh linh chi khí kia cũng thuận thế mà vào, cơn đau cũng dọc theo cánh tay mà lên.
“Tê...”
Kế Duyên gần như là phản xạ có điều kiện bật đứng lên.
Phải nhịn xuống!!
Đây là một loại cảm giác cực kỳ khó chịu. Do thân thể hắn không chịu nổi phụ tải như ăn nhiều đổ ăn bổ quá thì sẽ thành thuốc độc vậy. May mắn hồi ở miếu Sơn Thần, hắn luyện ra một thân chịu đựng không tệ lắm, có thể chịu nổi nỗi thống khổ này.
Kế Duyên duy trì ý theo khí chuyển, tận lực không cho linh khí dừng ở một chỗ mà dẫn dắt lưu động trong cơ thế, khiến áp lực chịu đựng từ từ giảm xuống.
Ước chừng trải qua vài chén trà, khi Kế Duyên cảm thấy cơn đau giảm bớt thì cơ thể lại bắt đầu run rẩy, vô thức co giật.
“Còn may! Ta nhanh trí, mới đầu làm tiêu tán đi phần lớn thanh linh chi khí, nếu không giờ này hẳn đã chơi chết chính mình!”
Lại qua mấy chén trà, cơ thể hắn cũng đã ổn định hơn.
“Hô... Hô... Hô...”
Kế Duyên thở hổn hà hổn hển, toàn thân rã rời, lười biếng gục xuống bàn đá không muốn cử động.
Hắn cảm nhận được gió cũng đang chậm chạp tản đi. Trong sân, cành lá cây táo vui sướng lắc lư.