Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 369: Các Ngươi Gọi Đây Là Con Cọp





Tất nhiên, Ngưu Phách Thiên không phải là kẻ không nói đạo lý, nhưng những năm này gã đã nghe Yến Phi kể chuyện ở Ngưu Khuê Sơn khá nhiều lần.
Tuy lão Ngưu là người to xác nhưng suy nghĩ lại rất tinh tế.

Gã đã nhiều lần phân tích tình hình tính cách của Cọp yêu ở Ngưu Khuê Sơn.

Tuy rằng đó là chuyện của hai mươi năm trước nhưng hai mươi năm không phải là con số quá lớn đối với một yêu quái đã có thành tựu, có thể xác định là y sẽ không thay đổi bao nhiêu.
Theo lời kể của Yến Phi, lão Ngưu đứng trên lập trường của một yêu quái có xuất phát điểm là dã yêu chưa từng tiếp xúc với Tu hành giới chân chính, gã đưa ra mấy kết luận về Lục Sơn Quân như sau.
Thứ nhất: Đối với chín vị thiếu hiệp, Lục Sơn Quân bất kể là thực lực hay tâm tính đều vượt xa bọn họ.

Chín người không có khả năng phản kháng lại yêu quái ở cấp bậc này, sau khi y hóa hình lại càng không thể.

Hơn nữa, y cũng không coi trọng tính mạng của chín người này.
Thứ hai: Có thể nói tâm tư của Cọp yêu này rất cẩn thận, nhưng ở mức độ nhất định cũng sẽ bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh.

Dù sao lúc trước có Kế tiên sinh ở trong miếu mới có thể làm cho cọp yêu kia thay đổi ý niệm trong đầu.

Nếu Kế tiên sinh không ở đó, chín vị thiếu hiệp đã chết tám trăm lần rồi, mấy thứ như tuệ căn linh tính đều phải dẹp sang một bên.

Nói trắng ra là do Kế tiên sinh có nắm đấm lớn chứ làm gì có chuyện Cọp yêu kia chịu thua?
Thứ ba: Có thể y cực kỳ coi trọng ước định, hoặc là rất sợ hoặc rất tôn trọng Kế tiên sinh, mà nhiều khả năng là cả ba nguyên nhân này.

Hơn nữa, tính cách của rất nhiều yêu quái đều rất đơn giản.

Lục Sơn Quân căn bản vốn thuộc về loại này, nói không ăn thịt người sẽ không ăn thịt người, đồng thời, nếu ngươi không thực hiện lời hứa, y nói giết ngươi thì chắc chắn sẽ giết chết ngươi.
Ba điểm này đều được lão Ngưu cân nhắc nhiều lần, cũng nghĩ tới cách đối phó lúc gặp mặt.

Nếu Kế Duyên biết suy nghĩ trong lòng lão Ngưu thì nhất định phải tán thưởng một câu, rất hợp lý, khiến người ta bị thuyết phục.
Vào giây phút nhìn thấy Lục Sơn Quân, phản ứng đầu tiên của lão Ngưu chính là: Phải lấy khí thế nghiền ép con cọp này trước, cho y biết một tên yêu quái mới hóa hình chưa lâu nên tôn trọng tiền bối như thế nào!
Ở Tổ Việt quốc ngày hôm nay, Thần Đạo suy đồi đến cực điểm.

Lạc Khánh xảy ra chuyện như thế, dù thế lực Thành Hoàng ở Âm Ti không kém nhưng vẫn bảo trì trạng thái trung lập.
Thành Hoàng Lạc Khánh sớm đã biết tên yêu quái Ngưu Phách Thiên này đang ở ngoài thành, nhưng đối phương không lộ mặt, đạo hạnh cũng cực cao.

Vì vậy, chỉ cần không gây họa trên địa bàn Lạc Khánh thì hai bên nước sông không phạm nước giếng.


Nhờ đó, lúc này Ngưu Phách Thiên mới có thể thoải mái phóng thích yêu khí không cần cố kỵ như vậy.
Nói thì nói như thế nhưng Ngưu Phách Thiên vẫn thu liễm chút ít yêu khí vào thời điểm này, trông thì hoành tráng nhưng không hề súc thế tấn công.
Yêu khí tràn ngập trong phạm vi hai trượng, cao ba trượng quanh người Ngưu Phách Thiên.

Uy thế ngưng tụ, sát khí hừng hực, loáng thoáng nhìn thấy con trâu to lớn, hai mắt đỏ ngầu đang gầm lên.
Ánh mắt Lục Sơn Quân chuyển từ Yến Phi sang Ngưu Phách Thiên.

Lúc này, lão Ngưu hất cằm, nhìn Lục Sơn Quân bằng nửa con mắt, dưới đáy mắt dâng lên một tia yêu hỏa âm u.
Người bên cạnh Yến Phi lại là một yêu quái có đạo hạnh cực kỳ thâm hậu, điều này quả thực hơi ngoài dự đoán của Lục Sơn Quân.

Y thích thú chắp tay với Ngưu Phách Thiên, hòa nhã hỏi thăm.
"Xin hỏi các hạ là ai? Có quan hệ gì với Yến Phi?"
Trong lòng lão Ngưu cười thầm, xem ra thái độ của tên này cũng không tệ, vẫn biết nhún nhường.

Biểu cảm trên mặt lão Ngưu thoáng hòa hoãn lại, hừ một tiếng đáp.
"Ta là Ngưu Phách Thiên, xưa là trâu cày, giờ đây là bá chủ xưng bá thiên hạ.

Yến Phi là huynh đệ của lão Ngưu ta, tuy là một võ giả phàm nhân nhưng rất hợp khẩu vị, ừ, rất hợp ý ta, cũng không phải chỉ là ăn ý, mà chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Nếu y có chuyện gì, lão Ngưu ta sẽ không mặc kệ!"
Ngưu Phách Thiên đã giải thích rất tận tâm cho bài phát biểu của mình, chỉ sợ tên yêu quái sơn dã mới hóa hình như Lục Sơn Quân nghe không hiểu, đồng thời nói rõ chuyện của Yến Phi cũng chính là chuyện của gã.
"A, thất kính thất kính, Yến Phi quả thực đã có một huynh đệ tốt!"
Lục Sơn Quân cười đáp lại một câu, sau đó nhìn hàng rào chắn, rồi lại nhìn bên trong.
"Chẳng hay có thể để Lục mỗ vào nhà nói chuyện không?"
"Sơn Quân xin cứ tự nhiên."
Yến Phi nhẹ nhàng đáp lời.

Không thể không thừa nhận, có Ngưu Phách Thiên ở đây, lực lượng của Yến Phi cũng tương đối mạnh, ít nhất cũng không cần quá sợ hãi.
Lục Sơn Quân vừa muốn nhấc chân cất bước, lão Ngưu liền nói.
"Chậm đã, ta cho ngươi vào sao?"
Thấy Ngưu Phách Thiên cười lạnh, Lục Sơn Quân nhăn mày, lại thu chân về.

Y vừa chuẩn bị nói thì lão Ngưu đã cười.
"Ngươi có thể vào rồi."
Khóe miệng Lục Sơn Quân nhịn không được có chút co rút, cổ hạ xuống, phát ra một tiếng xương "rắc" rất nhỏ.
"Ngưu huynh, có phải quá đáng..."
Ở khoảng cách gần, Yến Phi có thể dùng nội lực chân khí áp súc truyền âm vào trong tai Ngưu Phách Thiên.

Lão Ngưu thấp giọng cười nói.
"Yến huynh đệ, không có gì đáng ngại.

Mấy tên dã yêu chưa trải sự đời này cần được áp chế lại.

Đây là địa bàn của chúng ta.

Ngươi nhìn y đi, rất nghe lời rồi đấy!"
Lúc hai người kia nhỏ to tâm sự, Lục Sơn Quân khắc chế sự tức giận trong nháy mắt, bước chân vào sân nhỏ.
Yến Phi rốt cuộc vẫn không phải là Ngưu Phách Thiên, không dám quá phận, thuận tay rót một chén trà đặt trên bàn.
Hôm nay là cuối mùa hè, nước trà không những chưa nguội mà còn lộ ra hơi nóng.
"Sơn Quân mời ngồi, mời dùng trà."
Có Ngưu Phách Thiên ở bên cạnh, hơn nữa những năm này Yến Phi không ngừng rèn luyện nên cách nói chuyện cũng không kiêu ngạo, không nịnh nọt.
Lục Sơn Quân "Ừ" một tiếng.

Lúc y và Yến Phi ngồi xuống, lão Ngưu khí thế hừng hực đứng bên cạnh nhìn Lục Sơn Quân.
"Các hạ không mệt à?"
Thấy Ngưu yêu kia vẫn duy trì như vậy khiến Lục Sơn Quân cũng cảm thấy có chút áp bách.

Y nhịn không được trào phúng một câu, chỉ là lão Ngưu căn bản không để ý đến y, cứ đứng nhìn mà thôi.
"Yến Phi, ngươi cũng biết vì sao ta đến đây.

Ở Tổ Việt này, lời khen lời chê với Phi Kiếm Khách không đồng nhất.

Hơn nữa, trong mắt ta, lệ khí trên người ngươi rất sâu, lại có oán khí quấn quanh.

Vậy ngươi đã hành hiệp chưa?"
Không chờ Yến Phi trả lời, Lục Sơn Quân tiếp tục nói.
"Nghe nói chín năm trước, ngươi luận võ làm nên tên tuổi, giao chiến với một vị đại hiệp Trung Nguyên, cuối cùng ngươi thắng còn vị đại hiệp kia mất mạng dưới kiếm của ngươi? Có việc này sao?"
Yến Phi nhắm mắt nhớ lại, sau đó thở dài.

"Đúng là có việc này.

Đao kiếm không có mắt, lúc luận võ cũng không thu tay lại được.

Không chỉ có gã, mà lúc trước vì muốn luyện kiếm, ta còn giao chiến với mấy vị danh hiệp giang hồ ở Tổ Việt, có người bị thương, cũng có người chết."
"Hừ, hai bên luận võ đều hiểu điều này.

Họ Lục nhà ngươi muốn dùng việc này để phán xét sao?"
Ngưu Phách Thiên lại lẩm bẩm một câu, sau đó nói.
"Ngươi có hiểu cái gì là giấy sinh tử không? Nếu không muốn đấu võ thì cũng đừng luyến tiếc danh tiếng, có chết cũng trách ai được, tài nghệ không bằng người khác! Yêu quái chúng ta ăn thịt người cũng đều không để bụng, phàm nhân luận võ lỡ tay giết người có gì mà ngươi ngạc nhiên..."
Lão Ngưu đột nhiên cảm nhận được một tràng ý lạnh mạnh mẽ kéo tới, còn chưa nói xong mà đã phải ngừng lại.
Trên mặt Lục Sơn Quân hiện ra một nụ cười đáng sợ, ánh mắt lạnh như băng.

Tất cả biến hóa này không xảy ra khi Yến Phi thừa nhận mình luận võ giết người, mà bắt đầu từ câu" Yêu quái chúng ta ăn thịt người cũng đều không để bụng" của Ngưu Phách Thiên.
Ngưu Phách Thiên giật mình, chẳng hiểu sao lại cảm thấy không đúng.
"Yến Phi, ta đã gặp gần hết chín người các ngươi, không nghĩ tới ngươi lại xưng huynh gọi đệ với yêu vật như thế này, ha ha ha ha...!Rất tốt, rất tốt! Xem Ngưu yêu này làm việc cũng không phải thứ tốt đẹp gì."
Lục Sơn Quân chẳng còn lòng dạ uống trà, chậm rãi đứng lên, trong mắt hiện ra màu hổ phách, hung quang tràn ngập xung quanh Yến Phi và Ngưu Phách Thiên.
Vừa rồi, y đã có chút khó chịu với tên Ngưu yêu này, nhưng có người thô bỉ thì cũng có yêu thô bỉ.

Với sự tu dưỡng của Lục Sơn Quân, y vẫn có điểm độ lượng này.
Nhưng giờ thì khác, một tên Ngưu yêu sát khí dày đặc, lại còn tùy tiện ăn thịt người.

Hơn nữa người gọi là Phi Kiếm Khách Yến Phi này cũng lệ sát quấn thân.

Những tin đồn tiêu cực liền chiếm thế chủ đạo.
"Như thế nào, muốn đánh nhau hả? Họ Lục ngươi chỉ là "tiểu yêu quái" mới hóa hình, xem ngươi có chịu nổi một quyền của ta không?"
Ngưu Phách Thiên đã phát hiện ra bầu không khí thay đổi, nhưng giờ phút này càng không thể yếu thế, giống như lúc gã ở thanh lâu vậy, lúc cần cứng vẫn phải cứng.
Một yêu quái mới hóa hình, dù là Cọp yêu, cho y thêm một trăm năm tu luyện thì sao chứ, còn có thể trở mình được ư?
"Đánh nhau? Ha ha.

.

.

Không không không.

.

."
Lục Sơn Quân tựa tiếu phi tiếu lắc dầu, thế nhưng giọng điệu không chút nể mặt lại khiến lão Ngưu có chút căng thẳng.

Đây không phải là dáng vẻ của một kẻ chịu thua nên có.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo đã làm cho cả Yến Phi và Ngưu Phách Thiên trong lòng "lộp bộp".
"Lục mỗ không muốn đánh nhau, chỉ là, muốn giết các ngươi mà thôi!"
Lời vừa nói xong, sát khí toàn thân Lục Sơn Quân nổi lên, ngọn lửa hung ác màu đen như một sợi khói thô ráp dâng lên, quần áo trên người y thay đổi màu sắc.

Hung sát khí đáng sợ khuếch tán, đôi mắt màu hổ phách gắt gao nhìn Yến Phi và Ngưu Phách Thiên.

Trong lòng lão Ngưu cảm nhận được một loại áp lực mãnh liệt.
"Yến huynh đệ, đứng sau lưng ta, tên Cọp yêu này không đúng lắm!"
Lão Ngưu chỉ kịp nói những lời này, thân hình Lục Sơn Quân đã trở nên mơ hồ trước mắt.
"Ngao rống..."
Tiếng gầm gừ hung mãnh dội vào bên tai Yến Phi và Ngưu Phách Thiên, tiếng "ong ong..." vang lên.

Lão Ngưu vô thức bịt chặt hai tai.
Trong trang viên nhỏ, bàn đá nổ tung, ghế gỗ bay tứ tán, ấm trà chén trà cũng vỡ vụn.

Một trận cuồng phong cuốn lấy bụi mù thổi tán loạn.
"Ùm...ụm bò....ò....!.

."
Dưới cơn đau vì gặp trọng kích, trong chớp mắt thân thể Ngưu Phách Thiên bị đánh bay, nhưng gã vẫn không quên bắt lấy quần áo của Yến Phi, kéo y bay cùng mình.

Nếu không, Yến Phi đứng tại chỗ sẽ chết.
Lão Ngưu trực tiếp đụng nát một gian phòng ở sau lưng, cả người trượt trên mặt đất mấy chục trượng mới dừng lại.

Gã nhìn cánh tay trái rắn chắc, lúc này đã có những vết rách toàn máu và thịt dữ tợn.

Trong lòng vẫn còn sợ hãi, khẽ thở ra một hơi.
Vừa rồi nếu gã phản ứng chậm một nhịp, chỉ sợ một trảo lúc ấy xé nát ngực rồi.


Lục Sơn Quân kia rõ ràng nhắm vào trái tim của gã.
Lão Ngưu không biết Lục Sơn Quân có thể phá vỡ bộ ngực, lớp da và tầng yêu khí phòng ngự của mình không, gã chỉ biết mình chắc chắn không muốn thử.
"Yến huynh đệ, lát nữa chúng ta đánh nhau, ngươi có thể chạy được bao xa thì cứ chạy.

Lần này, lão Ngưu không đùa giỡn với ngươi đâu!"
Trong nội viện của trang viên, Lục Sơn Quân liếm cái móng vuốt bên phải sắc bén, loại bỏ vết máu trên đó.

Sau khi nếm xong, cảm giác nóng rực trên đầu lưỡi nói cho y biết đạo hạnh của Ngưu yêu này còn cao hơn tưởng tượng.
"Ngao rống.

.

." "Ùm...ụm bò....ò...!Rống.

.

."
Hai tiếng gào rú vang lên, thân hình biến mất tại chỗ trong chớp mắt.

Sau đó thanh âm đánh nhau "Đùng.." "Ầm..." "Ầm..." cực lớn cuốn theo gió lốc xé toạc mặt đất.
Yến Phi vung kiếm hất những cục đá và gỗ vụn ra, thân thể lập tức bị cuồng phong thổi tới đứng không vững.

Y không dám dùng thân pháp, chỉ có thể cắn răng nghe theo lời căn dặn của Ngưu Phách Thiên, bắt đầu chạy thật xa.
Mặc đất như bị chấn động.

Những cây ăn quả bên ngoài trang viên sớm đã phá hoại, không phải nghiêng đổ mà là bị xé ngang.
Yến Phi quay đầu lại nhìn.

Lúc này Ngưu Phách Thiên đang cầm một cây hồng to lớn vừa được nhổ tận gốc, dùng như một cây côn đánh tới Lục Sơn Quân.
"Ầm ầm.

.

."
Mặt đất chấn động mãnh liệt.
"Xem móng của ta đây"
"Xem móng của ta đây, xem móng của ta đây, xem móng của ta đây, xem móng của ta đây...!Để xem ngươi có chết không!"
Bụi mù tràn ngập, pháp quang lập lòe, thần thông đạp móng và cây côn bằng thân cây luân phiên công kích.
Một kích cuối cùng đánh xuống, khóe miệng Lục Sơn Quân đầy máu, bay thẳng ra ngoài, đụng gãy mấy cái cây, phá nát guồng nước ở kênh mương bên cạnh, sau đó đập xuống đất.
"Ha ha ha ha, con cọp nhỏ, ngươi không phải là đối thủ của ta.

Yêu thể pháp thể của ta còn chưa được sử dụng, ngươi cũng phải hiện nguyên hình mới có thể chống lại.

Trở về tu luyện mấy trăm năm nữa đi, ha ha ha ha ha ha..."
Yêu khí sát khí trên người Ngưu Phách Thiên tràn ngập, vầng sáng màu vàng vọt lên mấy chục trượng.

Gã cầm cái thân cây đã gãy, không ngừng cuồng tiếu.
Chỉ là sau một khắc, tiếng cười của lão Ngưu dần yếu đi.
Ở phía xa, yêu khí và sát khí của Lục Sơn Quân đã biến thành hỏa diễm hư vô, phủ lên một nửa bầu trời, phát ra thanh âm "xẹt xẹt~~".

Một đầu Cự thú kinh khủng chưa bao giờ xuất hiện giờ đây hiển lộ ra chân thân...
Đôi mắt lão Ngưu trừng càng lúc càng lớn, cuối cùng to như hai quả chuông đồng.

Gã cứng ngắc quay đầu nhìn Yến Phi cũng đang ngây ngốc ở xa xa.
"Huynh, huynh đệ, ở Đại Trinh các ngươi gọi đây là cọp???"