Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 389: Đại Lương Tự Xảy Ra Chuyện Lớn





“Tiên sinh xử lý hồ ly kia như thế nào?”
Phật ấn lão tăng thản nhiên hỏi một câu, Kế Duyên cũng không giấu diếm, nói thẳng.
“Hồ ly kia đạo hạnh không cạn, thần thông phi phàm nên nó đã giở mánh khóe rồi bỏ chạy.”
Kế Duyên ăn ngay nói thật, ngược lại Phật ấn lão tăng hô một tiếng Phật hiệu.
“Thiện tai, vẫn do Kế tiên sinh có tâm nhân hậu!”
“Ha ha ha, đại sư không cần khen ta.

Lần đó ta thực sư không phát hiện ra, cũng do quá tin tưởng vào pháp nhãn của bản thân.”
Kế Duyên cười nói, tay chỉ lên đôi mắt của mình.
Phật ấn lão tăng nhìn đôi mắt trắng xám không có chút gợn sóng của hắn, khẽ gật đầu.
“Có lẽ hồ ly kia quả thật có chút môn đạo.”
Xét về tu vi hiện tại của lão tăng, quả vị Minh Vương trong Phật môn chính là một trong những cảnh giới chí cao của Phật giáo hiện thời.

Lão tất nhiên có thể nhìn ra đôi mắt này của Kế Duyên đã bị mù, nhưng vẫn lộ ra thần quang như cũ.

Đây đã không phải là các loại thần thông như Tâm nhãn Thiên nhãn nữa rồi, rất có thể chính là Vạn Pháp pháp nhãn.
Rất khó để tu đến loại cảnh giới này của pháp nhãn, thậm chí chẳng có một pháp môn tu luyện chuẩn xác nào.

Nói không chừng, hai mắt bị mất màu của Kế tiên sinh cũng là một một cái giá lớn cần đánh đổi để có thể sở hữu cảnh giới cực hạn của pháp nhãn.
Có câu nói, tu đạo đến vô cùng, ông trời ghen ghét, nhất định tổn hại đến thân thể.
Nghĩ một lúc, lão tăng nói tiếp.
“Ngọc Hồ động thiên kia cực kỳ bí mật, mặc dù là một trong số ít Thánh địa tu hành ở Tây vực Lam Châu nhưng cũng chưa chắc biết được nó ở đâu.

Chẳng qua bần tăng đúng lúc biết được động thiên ở nơi nào.


Nếu Kế tiên sinh muốn đi tìm lời giải thích, Cửu vĩ hồ kia có lẽ sẽ nể mặt ngài.”
Cửu vĩ hồ?
Tinh thần của Kế Duyên chấn động.

Hồ yêu có thể tu thành Cửu Vĩ khó khăn đến mức nào chứ, quả thật đủ tư cách tự gọi mình là Hồ tiên, khó trách lúc trước Phật ấn lão tăng nói nơi đó có hồ yêu, cũng có cả hồ tiên.
Cũng không khó hiểu tại sao ngày ấy Đồ Tư Yên dám tự giới thiệu về mình, chỉ e là ngoại trừ việc đi tới Ngọc Hồ động thiên rất khó khăn, nguyên nhân quan trọng nhất là ở động thiên có một Cửu vĩ hồ chân chính tồn tại.
Chỉ là Kế Duyên vẫn hết sức nghiêm túc nói một câu.
“Xin lắng tai nghe.”
“Ừ, muốn đến Ngọc Hồ động thiên, đầu tiên phải tìm được Thiển Thương Sơn.

Chẳng ai biết ngọn núi nào có tên như vậy ở Tây vực Lam Châu cả, thậm chí nó còn không phải là một ngọn núi bình thường.”
Kế Duyên nghe vậy lại càng thấy tò mò.

Hắn là một người vô cùng yêu thích những chuyện thần kỳ, xem như là một thú vui trên con đường tiên tu.
“Xin chỉ giáo?”
Lão tăng ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở tán lá trên cây đại thụ.

Lúc này trời đã vào mùa thu, lá cây đã ngả sang màu vàng, chỉ là còn chưa rụng xuống.
“Sắc thu đậm nồng, rừng xanh thắm; lá rụng phiêu diêu, núi chẳng xanh.

Bần tăng nghe Đại đức đồng tu trong Phật môn nói rằng, theo như nội bộ của các mạch hồ ly thì hai từ Thiển Thương ngụ ý đến một thời điểm nào đó vào khoảng thời gian cuối thu, đông đến.

Khi ấy, đó là khoảnh khắc của không gian bao la, mờ mịt, sắc trời có xanh nhưng lại nhạt chứ không hề xanh biếc một màu, chính là Thiển Thương.

Bên cạnh đó, chẳng có ngọn núi nào tên là Thiển Thương Sơn cả, dù có cũng chỉ là cùng tên nhưng không cùng ý.

Ngọc Hồ động thiên ở Thiển Thương Sơn, ý chỉ chính là ba ngọn núi Trường Lại, Thanh Xương, Mặc Nguyệt tương ứng với ba thời điểm đầu thu, giữa thu và cuối thu.”
“Nếu Thiển Thương Sơn đã hiển hiện ra ý nghĩa như vậy thì làm sao để tiến vào Ngọc Hồ động thiên đây?”
Động thiên dù lớn hay nhỏ thì cũng gần như là một thế giới tự hình thành, chắc chắn sẽ có các loại cấm pháp thần dị bảo vệ, không có khả năng biết nó ở đâu là có thể đi vào ở đấy được.
“Cái này bần tăng cũng không rõ, chỉ là vào thời điểm thích hợp tiên sinh đến đó, có thể dựa vào pháp nhãn để tìm ra manh mối.”
Khi nói chuyện với lão tăng, Kế Duyên không hề cảm thấy áp lực.

Đây có lẽ là do thói quen ở chung với lão Long trước kia nhưng hắn cũng tin rằng đây là do Phật tính của Phật ấn đại sư.
Ít nhất hiện tại Kế Duyên có thể hiểu rõ một chuyện, cái gọi là Phật môn Minh Vương thực sự không phải là một Kim thân Đại Phật cực lớn mà chính là một tăng nhân tu hành.
Còn khi nói chuyện phiếm với Kế Duyên, Phật ấn lão tăng cũng cảm thấy rất vui mừng, rất hiếm khi lão có được cảm giác nói chuyện như những người bình thường như vậy.
Càng nói chuyện, hai người càng bàn luận nhiều vấn đề sâu xa hơn, thay vì bó buộc vào những sự việc nông cạn bề ngoài.

Ngoài việc nói tới thiên văn địa lý, thiên địa dị tượng, hai người còn nói về việc tu hành của các nơi cho đến thiên địa uẩn hóa trong thân thể.
Rất khó có dịp gặp gỡ một Phật môn Minh Vương, Kế Duyên tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Phật ấn lão tăng thật ra cũng có cảm giác tương tự, hiếm khi lão được ngồi luận đạo với một vị tiên tu có tu vi sâu không lường được như thế.

Hơn nữa, hôm nay gặp nhau ở Đại Lương tự chính là duyên pháp ngẫu nhiên giữa hai người.
Nếu bàn về thiên văn địa lý thiên địa, Kế Duyên đã từng được hun đúc kiến thức từ kiếp trước nên hắn có thể nói rất nhiều thứ.
Nếu bàn về lý luận tu hành, Kế Duyên và lão Long đã từng nghiên cứu thảo luận qua rất nhiều lần, hơn nữa kiếp trước hắn cũng rất rõ về Đại đạo, cũng nhớ kỹ được vài câu, nên giờ đây hắn có thể thoải mái truyền bá những tinh hoa trong đó.
Nếu bàn về thiên địa uẩn hóa trong thân thể, bản thân Kế Duyên triển khai ý cảnh chính là một phiến thiên địa, lại còn mơ hồ giao thoa với thiên địa ở thế giới bên ngoài.
Khi nói đến một vài chỗ thần diệu, để tăng sức thuyết phục, thậm chí Kế Duyên còn nhẹ nhàng thi triển Thiên Địa Hóa Sinh, bày ý cảnh của mình ra ngoài một chút.

Ở xung quanh sẽ hiện ra xuân hoa thu nguyệt cùng với những biến hóa vật đổi sao dời, đủ nói rõ quá trình vận hành của thiên địa có liên quan đến không - thời gian.
Càng trò chuyện với Kế Duyên, Phật ấn lão tăng càng cảm thấy giật mình và vô cùng mừng rỡ.


Thậm chí, có những vấn đề phức tạp từng quấy nhiễu chuyện tu hành của bản thân từ năm này qua tháng nọ cũng có dấu hiệu hanh thông ở giờ phút này, chẳng qua là ông ta cần phải quay về nhập định suy nghĩ cho mạch lạc hơn sau đó.
Mà Kế Duyên cũng nhận được lợi ích không nhỏ.

Góc nhìn của Phật môn Minh Vương khác với tất cả tiên yêu thần ma, rằng trí tuệ chính là thứ mà Phật môn cực kỳ nhấn mạnh và nó cũng được thể hiện đầy đủ trong giáo lý nhà Phật.

Phật ấn lão tăng rõ ràng không phải là Minh Vương giống như những vị Nộ Mục Kim Cương sát phạt quyết đoán trong Phật môn; thay vào đó, Phật pháp của ông ta lại càng ảo diệu, càng thâm sâu.
Trong quá khứ, hắn và lão Long từng nghiên cứu bàn luận một vài vấn đề nhưng vẫn chưa được giải thích kỹ càng.

Giờ đây, hắn cảm thấy mình đã hiểu ra, ngay cả một vài chuyện khó khăn trong quá trình thôi diễn tu hành đã vây khốn hắn bấy lâu nay cũng đã được xử lý dễ dàng.
Một Phật tu và một Tiên tu đều cảm thấy rất hứng thú.

Cả hai cảm giác như chưa tận hứng, bản thân nhận ra Đạo ý trong thâm tâm vẫn còn rất nhiều để bàn luận cùng nhau.

Dưới gốc cây trong nội viện Đại Lương tự, thỉnh thoảng còn bày ra đủ loại dị tượng, hơn nữa còn có xu thế mở rộng ra xung quanh.
Cách đó xa xa, Tuệ Đồng, Phương trượng và đám người Đại Lương tự cho dù đều là cao tăng tu Phật nhưng giây phút này cũng khó có thể tự kiềm chế được nữa rồi.
Dưới tàng cây, hai vị cao nhân ngồi luận đạo.

Lúc ban đầu, hai người giảng giải đạo lý bọn họ còn có thể nghe hiểu được.

Nhưng càng nói càng xa, những vị hòa thượng có tu vi yếu một chút đều cảm giác như muốn hôn mê.

Dù vậy, bọn họ vẫn cắn nát đầu lưỡi để ép bản thân mình bảo trì sự thanh tỉnh.
Lần luận đạo đẳng cấp này, cả đời chưa hẳn có thể gặp lại lần thứ hai.

Cho dù tu vi đề cao, sống đến vài trăm năm cũng vẫn như vậy.
Hai tay của Tuệ Đồng hòa thượng gắt gao nắm chặt vào nhau.

Trong tai gã đều là đủ loại thanh âm lúc hai vị cao nhân luận đạo, vô số câu nói quanh quẩn bên tai, thanh âm phía trước lọt vào trong tai, thanh âm theo sau lại lưỡng lự không tiến.

Tuệ Đồng dùng Phật pháp bản thân để cưỡng ép thu nạp đạo âm kia, để cho chúng không tiêu tan đi.

Nếu như thanh âm ấy tản đi thì chắc chắn tổn thất cực lớn.
Dù bây giờ gã nghe không hiểu, ngộ không thấu, nhưng trăm năm hay mấy trăm năm sau, trên con đường tu hành tương lai hiểu được một chút thì chính là thu lợi cả đời.
Chỉ là vào lúc này, gã bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn bốn phía.

Gã chỉ thấy vầng sáng như khói như sương, hư không sinh hương, có cánh hoa bay lả tả, bắt đầu lan tràn bay ra khỏi ngoại viện.
“Không tốt!”
Tuệ Đồng nhìn về phía Phương trượng, phát hiện lão Phương trượng đã đứng không vững, khóe miệng chảy máu nhưng không phải bị thương mà là tự mình cắn đầu lưỡi, tuy vậy vẫn có chút hôn mê như cũ.
Tuệ Đồng vội vàng tiến lên một bước, khẽ lay Phương trượng.
“Phương Trượng đại sư, Phương Trượng đại sư!”
“A?”
Phương Trượng tỉnh táo lại, sau đó kích động nhìn người khác.
“Tuệ Đồng! Đây là đại cơ duyên ngàn năm năm khó gặp của Đại Lương tự chúng ta.

Ngươi có Phật pháp uyên thâm, nhất định phải nhớ kỹ toàn bộ, nhất định phải nhớ kỹ toàn bộ.

Không, vậy thì làm khó ngươi quá, nhớ được bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu.

Lão nạp sắp chịu không nổi rồi!”
“Ta biết rõ, Phương trượng đại sư xin yên tâm.


Tuệ Đồng sẽ cố gắng hết sức.

Nhưng kính xin Phương trượng đại sư nhanh nghĩ một vài biện pháp.

Hai vị cao tăng đang ở sâu bên trong ý cảnh, không thể tự kiềm chế, dị tượng dĩ nhiên đã lan tràn...”
Lão Phương trượng nhìn trái nhìn phải, phát hiện quả là như thế.
“Phương trượng đại sư, kính xin ngài dặn dò tăng chúng nhanh chóng mời tất cả khách hành hương, tốt nhất là có thể mời hết mọi người đang mua bán ở chợ phiên ngoài chùa tạm thời thối lui.

Nếu không, chỉ cần người phàm nhìn thấy cảnh luận đạo này, trong lòng nhất thời sẽ sinh ra các loại tưởng tượng, hoặc thích thú hoặc đau buồn, tâm tình kích động, thanh âm huyên náo...!Khách hành hương của Đại Lương tự quá nhiều, nếu phát sinh tình cảnh như vậy tất nhiên sẽ quấy nhiễu hai vị cao nhân!”
Làm người ai cũng có tâm tư, mặc dù là cao tăng như Tuệ Đồng hòa thượng cũng như thế.
Phàm nhân nghe luận đạo có gì tốt không? Đương nhiên sẽ có chỗ tốt, nhưng mỗi người mỗi khác.

Dù những người đến chùa chiền cầu nguyện phần lớn đều có tâm tư nặng nề, khó có ngộ tính, nhưng đến cùng vẫn có chỗ tốt đấy.
Thế nhưng, khi cả đám cùng kinh hô, tiếng ồn ào ầm ĩ, huyên náo vang trời rất có khả năng sẽ đánh thức Kế Duyên và Phật ấn Minh Vương.

Cái gọi là duyên pháp có đôi khi rất khó giải thích, đại khái hai vị cao nhân có thể sẽ cho rằng “Thiên ý như thế”, sau đó sẽ kết thúc việc luận đạo.
Vốn dĩ một cuộc bàn luận có thể tiếp tục kéo dài lại bị kết thúc như thế, khách hành hương được lợi không nhiều mà Đại Lương tự lại tổn thất quá lớn!
Lão Phương trượng cũng là người hiểu chuyện, lập tức nghĩ đến điểm mấu chốt.
“Nam mô ngã Phật Minh Vương, ta sẽ lệnh cho tăng chúng trong chùa xuất động, đúng, mang theo Quốc tự Phật lệnh mà tiên đế ban tặng nữa!”
Lão Phương trượng khẽ lau khóe miệng dính máu, nhìn thân hình hai vị cao nhân đang ngồi dưới gốc cây được bao phủ trong ánh trăng mờ ảo.

Lão cẩn thận từng li từng tí nhấc chân ra ngoài, mãi đến lúc cách xa vài chục trượng mới dám chạy thật chậm, sau đó bay vọt ra bên ngoài.
Vừa rồi mới nghe thanh âm luận đạo, cứ nghĩ mới trải qua một lúc mà khi tỉnh lại đã thấy thời gian từ buổi sáng kéo tới buổi chiều rồi.

Nhưng lúc này dòng người trong chùa vẫn còn không ít.
“Tất cả các vị thí chủ, hôm nay Đại Lương tự muốn đóng cửa chùa sớm một canh giờ, mời chư vị trở về đi!”
“Thí chủ, Đại Lương tự sắp đóng cửa sớm, chuyện đề từ kính xin lần sau lại đến!”
“Thí chủ, Đại Lương tự sắp đóng cửa, thật sự không tiện mời ngài lưu lại tăng đường tham thiền, mời ngài lần sau lại đến!”
Phật ấn Minh Vương điện, Tọa địa Minh Vương Điện, Nộ mục Minh Vương điện, quảng trường lớn trong chùa, quảng trường nhỏ, tất cả tăng đường...
Khách hành hương ở khắp nơi đều được các hòa thượng truyền âm.

Mặc kệ khách hành hương kinh ngạc hay phẫn nộ, những hòa thượng này nghe mắng không nói, bị đánh cũng không hoàn thủ, nhưng vẫn cố ý mời khách rời đi, thậm chí còn đuổi người.
Đại Lương tự rốt cuộc vẫn là quốc tự của nước Đình Lương.

Cho dù trong đám khách hành hương có không ít gia đình quyền quý nhưng cũng không dám quá phận lỗ mãng.

Mọi người đều biết Đại Lương tự chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng không có hòa thượng nào chịu nói thì cũng chẳng thể ép người ta nó mở miệng được.
Chỉ là đợi đến khi rất nhiều khách hành hương rời khỏi chùa chiền từ các cửa lớn, bọn họ mới phát hiện ra chợ phiên trước chùa vốn dĩ rất nhộn nhịp du khách và tiểu thương, xe đẩy các thể loại, giờ đây dường như đã sớm thu dọn quán xá, quay lại thành thị rồi.
Có hòa thượng tận tình khuyên bảo, lại còn đưa ra Phật lệnh thánh chỉ của tiên đế, cùng với việc đáp ứng những tổn thất của các hộ kinh doanh bằng cách Đại Lương tự bồi thường gấp hai, nhưng với điều kiện phải đợi qua ngày mới được đến đòi tiền, vả lại phải chứng minh các khoản mục thật tốt mới nhận được tiền.
Có người mang chức vụ cao nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc lẩm bẩm.
“Đại Lương tự xảy ra chuyện lớn rồi!”