Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 417: Tự Trận





Sau một thời gian, rốt cuộc Doãn Trọng cũng quen với việc ở cùng phòng với một con hồ ly biết nói, và cảm giác mới lạ của một đứa trẻ nhanh chóng lên ngôi.
Chẳng những nó không sợ Hồ Vân mà còn kéo ghế ngồi bên cạnh Doãn Thanh.

Nhìn con hồ ly đỏ gần sát trong gang tấc, nó cứ muốn chạm vào nhưng lại không dám.
Sau một lúc lâu, Doãn Trọng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, thế là quay sang đối mặt với Doãn Thanh, nói:
“Đại ca, đệ nhớ hồi nhỏ huynh có kể cho đệ nghe vào câu chuyện.

Huynh bảo, huynh có một người bạn trên núi, chính là nó ư?”
“Hồi còn nhỏ à? Nghe đệ nói, ta cứ tưởng hiện giờ đệ đã trưởng thành rồi chứ? Tiểu tử thúi này.”
Doãn Thanh vừa cười, vừa bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Trọng.
“Trước đây, huynh từng kể về một con hồ ly nhỏ tên Hồ Vân.

Nó còn chơi đùa cùng huynh, đi học cùng huynh nữa.

Sao trí nhớ của đệ kém thế?”
Doãn Trọng né ngang né dọc nhưng không thể trốn tránh khỏi bàn tay của huynh trưởng mình; khuôn mặt nhỏ nhắn của nó vẫn bị bóp đau nhói.

Rõ ràng là đại ca chưa từng luyện tập võ công, nhưng sao lại khỏe đến vậy?
“À...!Đệ quên á.

Huynh kể từ lúc bốn, năm tuổi cơ mà, làm sao đệ nhớ nổi? Trong trí nhớ của đệ, đệ còn tưởng huynh nuôi một chú chó ấy.”
Gần như ngay lập tức, Hồ Vân quay đầu lại nhìn Doãn Trọng.

Đối với nó, cụm từ “chú chó” quá nhạy cảm.
“Được rồi, Hổ Nhi, ta biết ngươi rất muốn nuôi một con chó, nhưng Doãn gia chúng ta không được phép nuôi chó đâu.”
Hồ Vân duỗi móng vuốt vỗ vào tay Doãn Thanh.
“Thật thú vị!”
Về phần Kế Duyên và Doãn Triệu Tiên, hai người bọn họ đang ngồi phía bên kia, và có một bàn cờ đang bày trên bàn trà.

Đó chính là bàn cờ mà Doãn Triệu Tiên đã đưa cho Kế Duyên trước đây.

Hai người đã không ngồi chơi cờ với nhau từ lâu lắm rồi.
Còn một lúc nữa mới đến bữa ăn, hai người cùng nhau đánh cờ, tán gẫu, uống trà, tận hưởng giây phút thoải mái này.

Tất nhiên, kỳ nghệ* của Kế Duyên không còn hạn hẹp như xưa nữa.

Nhưng Doãn Triệu Tiên cũng có tiến bộ nhiều trong những năm qua.

Dù không thể xem là kỳ phùng địch thủ với Kế Duyên, y vẫn có thể phòng thủ, tấn công tương ứng dưới tình huống Kế Duyên nhường một nước.
(Kỳ nghệ: kỹ năng chơi cờ)
Trong khoảng thời gian này, Doãn Trọng đã liếc trộm Kế Duyên không biết bao nhiêu lần, sau đó còn nhìn sang con hồ ly đỏ đang cúi gằm mặt trong bộ dáng xõa chiếc đuôi xù lông che chắn lấy một vật gì đó.

Nó bèn ghé sát vào tai Doãn Thanh nói nhỏ:
“Đại ca, Kế tiên sinh có phải là thần tiên hay không?”
Doãn Thanh gắp một miếng kẹo trái cây cho vào miệng nhai, còn tiện tay đưa cho Hồ Vân và đệ đệ mình một miếng, sau đó mới đáp:
“Đệ đoán thử xem?”
“Đệ nghĩ đúng là vậy rồi!”
Nhìn hai người chơi cờ đằng kia, Doãn Thanh nói tiếp.
“Kế tiên sinh đương nhiên không phải người phàm rồi, nhưng chúng ta cứ xem ngài ấy là trưởng bối thì thích hợp hơn.

Dĩ nhiên, tiên sinh cũng có thể kể vài câu chuyện thú vị về thần tiên và ma quái cho chúng ta nghe...”
Doãn Thanh lại hạ giọng thêm chút nữa, nói cho đệ đệ mình nghe bằng chất giọng gần như là rù rì.
“Mà những câu chuyện ấy rất có thể là sự thật đấy!”
Doãn Trọng vô thức gật đầu, còn khóe mắt ánh lên vẻ đầy mong đợi.
Doãn Triệu Tiên suy tư rất lâu mới hạ quân cờ trong tay xuống.

Kế Duyên đảo mắt nhìn vào bàn cờ.

Hắn vừa tính toán các nước đi tiếp theo, vừa nói với Doãn Triệu Tiên:
“Doãn phu tử đề xuất nữ nhân cũng có thể đến trường, chẳng lẽ trong triều không ai phản đối sao?”
Doãn Triệu Tiên mỉm cười.
“Không ai phản đối ư? Ha ha, hiện tại rất khó thực hiện việc này.

Vào lúc Doãn mỗ vừa đề xuất, nhiều quan viên mà Doãn mỗ từng nghĩ là các đại thần có tư tưởng tiến bộ lại trực tiếp phản đối giữa triều đình.”
“Ồ? Vậy lúc đó, Doãn phu tử ứng phó thế nào?”
Doãn Triệu Tiên nhìn về Doãn Thanh và Doãn Trọng ở bên kia:
“Thanh nhi từng nói một câu rất đúng.

Có một số lý luận chính trị, nếu chúng ta cãi cọ về các vấn đề đó với những vị quan viên trên triều đình, việc này sẽ chẳng thể nào chấm dứt được dù có kéo dài tận vài tháng.

Thế nên, hốt thuốc đúng bệnh mới là căn bản.
Vì...!các đại thần trong triều đều có thê tử và con gái mà...”
Nói xong, Doãn Triệu Tiên cười nhẹ, còn Kế Duyên cũng hiểu ra tất cả.
Sau đó, Doãn Triệu Tiên nói rằng y muốn điều chỉnh nhằm phát triển mảng văn chương và phong cách quân sự của Đại Trinh, Kế Duyên cũng hoàn toàn đồng ý.

Trong hoạch định của Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh, cả hai con đường, giáo dục văn hóa và võ nghệ, đều phải duy trì thành tựu vốn có và phát triển, thay vì sa sút dần.
Con đường tuy còn dài đằng đẵng nhưng sẽ khiến toàn bộ hệ thống không bị thụt lùi, từ việc cai trị nhân dân, quan lại đến xây dựng kinh tế.

Trong tương lai, Đại Trinh chắc chắn ngày càng lớn mạnh hơn.

Doãn Triệu vẫn rất tự tin về điều này.
Tuy nhiên, cả Kế Duyên và Doãn Triệu Tiên đều hiểu rõ một chuyện.

Điều kiện tiên quyết cực kỳ quan trọng để đạt đến thành công chính là: Hoàng đế Đại Trinh có thể quán triệt con đường này và các vị quan lại sẽ không biến chất trong quá trình thực hiện chính sách.
...
Ngoài những món ăn do đầu bếp của Doãn phủ chuẩn bị, bữa tối hôm nay bao gồm rất nhiều món đặc sản của huyện Ninh An thuộc Kê châu.

Đặc biệt hơn, đích thân Doãn phu nhân xuống bếp nấu nướng.
Dù ngon thật hay giả vờ, thực khách trên bàn đều hết lời khen ngợi những món ăn này, cũng khiến Doãn phu nhân nở mày nở mặt.
Vào cuối tháng Chạp âm lịch, Kế Duyên cứ ở lại Doãn phủ như thế.
Trong không khí ngày càng nô nức hơn, năm mới của Đại Trinh đã đến.

Khi Kế Duyên và người Doãn gia cùng nhau đón giao thừa, có một đạo kiếm quang bay lên từ Doãn phủ.

Vào thời điểm khi năm cũ vừa sang trang, không khí năm mới cũng vội vàng ùa về.
Ban đầu, Doãn Trọng rất kính sợ và tò mò về Kế Duyên.

Nhưng từ sau khi trở nên thân quen hơn, bất cứ khi nào rảnh rỗi, nhóc ấy đều cố gắng đòi Kế Duyên kể chuyện xưa.
Những câu chuyện thần dị đó luôn rất hấp dẫn đối với trẻ em, hay có thể nói là bất cứ ai.

Bởi vì, Doãn Thnh và Doãn Triệu Tiên cũng thường xuyên ngồi nghe cùng.

Sáng hôm đó, Doãn Thanh đưa Hồ Vân đi dạo phố trong ngày đầu năm mới.

Doãn Triệu Tiên lại ngồi đọc công văn một mình trong thư phòng.

Y phải phân loại và tổng kết các dạng tài liệu, sau đó là trình đến hoàng cung.

Về phần Doãn Trọng, nó lại chạy đến mảnh sân nhỏ nơi Kế Duyên ở để chờ hắn thức dậy.
Đúng vậy, chỉ cần có cơ hội, Kế Duyên luôn có thể ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài phòng, Kế Duyên bèn thức giấc, ngồi dậy rồi nhìn về phía cửa.

Nghe thấy tiếng thở của Doãn Trọng, hắn thấy được một luồng hỏa khí thịnh vượng ngoài kia.
Mặc áo khoác vào, Kế Duyên đi tới mở cửa cho nó.
“Kẹt...”
Cửa vừa mở ra, Doãn Trọng nhìn thấy Kế Duyên trong bộ trang phục mỏng manh, còn chưa cài lại tóc, để mặc mái tóc đen buông thõng khỏi đầu.
“Chào buổi sáng, Kế tiên sinh.

Sao tiên sinh không mặc ấm hơn một chút?”
“Vào đi, trông con rất giống huynh trưởng mình năm xưa!”
“Vâng!”
Doãn Trọng hào hứng bước vào phòng, đóng cửa lại rồi ngồi xuống trước bàn.

Sau khi rót trà cho Kế tiên sinh và cho mình xong, nó bắt đầu chờ hắn kể chuyện.
Mỗi lần nó đến đây, nước trà luôn luôn nóng ấm.

Chắc chắn là không có hạ nhân nào dám châm nước nóng trong lúc Kế tiên sinh chưa thức dậy, điều này chứng tỏ ấm trà không hề bị lạnh dù để qua đêm.

Doãn Trọng cũng biết đây là bất thường, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Nó liếc mắt qua chiếc trâm mặc ngọc đặt trên đầu giường bên kia.

Dưới tia sáng mặt trời bên cửa sổ chiếu vào, chiếc trâm ngọc kia như tỏa ra một tia sáng vừa mờ ảo vừa chói lọi, trông vô cùng xinh đẹp.
Nhưng ngay sau đó, Kế Duyên đã cầm chiếc trâm ấy lên, cài vào búi tóc trên đầu.
“Hổ Nhi, sau này con muốn làm gì?”
“Dạ, đương nhiên là đọc thông vạn quyển sách, rồi lại đi khảo thí công danh…”
Kế Duyên mỉm cười, cắt ngang câu đáp của Doãn Trọng:
“Ta hỏi rằng, con muốn làm gì, chứ không phải phụ mẫu của con muốn con làm gì.

Tuổi còn nhỏ, nhưng luyện võ công cũng khá quá nhỉ?”
Doãn Trọng sửng sốt, vô thức rụt cổ lại.

Nó quay lại quan sát xung quanh rồi hạ giọng nói với Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, sao ngài biết được? À, đúng rồi, ngài là thần tiên mà.

Ngài đương nhiên là biết rồi.

Mong ngài đừng nói với phụ thân và huynh trưởng của con nha...”
Kế Duyên mỉm cười, nhanh chóng ngồi xuống cạnh bàn.

Nhìn Doãn Trọng lo lắng như thế, hắn cảm giác khá thú vị.

Tiếp theo, Kế Duyên nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm nhẹ rồi nói:
“Hổ Nhi, sao con không thử suy nghĩ xem, phụ thân và huynh trưởng của con đều là những người thông minh hàng đầu trong thiên hạ.

Liệu mánh lới nhỏ của con có thể qua mặt được họ không?”
Nghe Kế Duyên nói thế, Doãn Trọng mới phản ứng lại.
“Con không nghĩ là mình có thể qua mặt được mãi, nhưng con đã học võ công với A Viễn rồi.

Con chỉ mới luyện tập trong mấy tháng nay, mà thời gian này, phụ thân và huynh trưởng rất bận rộn, có lẽ họ chưa...”
“Có lẽ họ chưa biết à?”
Doãn Trọng gật nhẹ, nhưng Kế Duyên lại mỉm cười.
“Trần A Viễn cực kỳ trung thành với Doãn phu tử.

Y không dám qua mặt Doãn phu tử để lén dạy võ công cho con đâu.

Phải có phụ thân và huynh trưởng của con gật đầu thì y mới dám dạy đấy.

Đứa nhỏ ngốc nghếch này!”
“Được rồi, ta hỏi con một lần nữa, con muốn làm gì trong tương lai?”

Doãn Trọng nhìn chằm chằm vào chén trà trong tay, cứ lắc lư nhẹ mà không hề uống.

Sau đó, nó nói nhỏ:
“Con không muốn làm một vị quan viên địa phương, không muốn liên tục tranh cãi với mọi người giữa triều đình, không muốn vùi đầu đọc sách, cũng không muốn soạn thảo văn chương liên tục...”
Doãn Trọng ngẩng đầu lên nhìn Kế Duyên:
“Con không muốn phiền lòng vì nhiều vấn đề như vậy.

Con muốn làm một vị hiệp khách; còn nếu không được, con muốn làm một vị tướng quân!”
“Mới mấy tháng mà con đã có thân thủ như thế, quả thật là có tư chất bất phàm!”
Được Kế Duyên khích lệ như thế, Doãn Trọng vừa cười, vừa xấu hổ.
“Thưa tiên sinh, từ hồi nhỏ là con đã có sức lực rất lớn rồi.

Quãng thời gian này, chủ yếu là để đặt nền móng mà thôi.

Con vẫn còn kém cỏi lắm!”
“Ừ, xét theo trường hợp của con, có lẽ là rất khó để trở thành một hiệp khách.

Quả thật là rất đáng tiếc đấy! Nhưng nếu con muốn đi tòng quân, ắt hẳn gia đình sẽ không phản đối.

Chỉ là, nếu con thực sự muốn trở thành một vị đại tướng quân, thế cũng không dễ dàng đâu.”
“A, tại sao vậy ạ?”
Kế Duyên nhìn Doãn Trọng, nói một cách nghiêm túc:
“Con tự nghĩ xem, lý do là gì?”
Doãn Trọng nhìn vào mắt Kế Duyên, cứ có cảm giác như thể nó đang nhìn vào một cái giếng cổ, và trong chiếc giếng cổ ấy lại phản chiếu lên ánh trăng sáng vằng vặc.
“Vì phụ thân của con ư? Ý con là, không phải phụ thân của con phản đối, mà là có người khác phản đối bởi vì phụ thân con...”
“Ha ha, khá lắm.

Dù hoàng đế Đại Trinh có tin tưởng Doãn gia của con đến mức nào đi nữa, y cũng sẽ không để cho Doãn gia nắm giữ hai vị trí đứng đầu ở cả hai mảng, văn và võ.

Vì nếu như thế, e rằng bắt đầu có hiện tượng quyền khuynh triều chính rồi.”
“Vậy còn con thì sao?”
Kế Duyên vỗ vai Doãn Trọng.
“Cứ rèn văn cho tốt, luyện võ thật giỏi! Cứ giữ vững đức tin của chính mình, không thẹn với lương tâm là được!”
Doãn Trọng chỉ gật đầu, tựa hồ như hiểu, lại không hiểu.

Sau đó, nó chợt thấy Kế Duyên lấy một quyển sách ra.
“Ta tặng quyển sách này cho con.

Thực ra, nội dung trong này rất lộn xộn, nhưng ta nghĩ con sẽ nghiệm ra được thứ gì đó.

À, phải mang quyển sách này dù có đi bất cứ nơi đâu.”
Quyển sách trên tay Kế Duyên có hai chữ “Tự Trận” hiện rõ trên bìa sách.

Đây là thành quả mà hắn theo dõi Doãn Trọng trong những ngày này rồi tranh thủ ghi liên tục trong suốt một đêm.

Về phần nội dung, hắn đã biên soạn dựa theo cảm giác lúc quan sát bọn chữ nhỏ bày trận cãi nhau khi trước.
(Tự Trận: Trận chữ, trận pháp được hình thành nên từ các con chữ)
Nguyên lý bên trong cũng có những điểm đặc thù, nhưng Kế Duyên không biết quá nhiều về quân sự.

Vậy nên, hắn giao quyển sách cho Doãn Trọng, để nó dần dần tự hoàn thiện thêm.

Tất nhiên, quyển sách này còn có thể xua đuổi tà ma, kể như là một lá bùa hộ mệnh mà Kế Duyên dùng thân phận trưởng bối để tặng cho đứa nhỏ.
Trên thực tế, “Tự Trận” trong tay Doãn Trọng vẫn chưa hoàn chỉnh.

Khi đó, Kế Duyên cũng đang dùng nó để tính toán về các con đường liên quan đến Kỳ môn, nhưng những điều này chẳng liên quan gì đến Doãn Trọng cả.