Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 478: Rốt cuộc, chỉ có chủ nhà là khổ nhất



Tuy nhiên, cho dù lão ăn mày luôn âm thầm phân cao thấp với Kế Duyên, còn bị sét đánh theo như lời Kế Duyên nói, nhưng lão vẫn rất tin tưởng Kế Duyên đấy. Ở mức đạo hạnh như lão, dĩ nhiên có thể nhìn ra được Kế Duyên là người chân chính thành tâm cầu đạo, thế nên sẽ không bao giờ tùy tiện đùa nghịch lão như vậy đâu. Hơn nữa, đạo hạnh của lão như thế, dễ gì mà bị vài tia sét gây ảnh hưởng.

 

Vì vậy, lão ăn mày cảm thấy Kế Duyên đúng là vô ý gài mình, nhưng kiểu vô ý này vẫn khiến người ta cảm thấy khá khó chịu. Không phải là lão bị “đánh lén,” vì trong lúc Kế Duyên chỉ tay lên trời vừa rồi, cơ bản là hắn không hề thi pháp.

 

Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là, hắn chỉ vừa nghĩ đến mà đã gây ra thiên tượng như ban nãy, đây không chỉ đơn giản là ngôn xuất pháp tùy nữa rồi. Dù sao đi nữa, sấm sét này cũng không do Kế Duyên thi pháp gây ra, ít nhất lão ăn mày tự biết mình không đủ khả năng để làm chuyện tương tự. Mà như thế, tự lão cảm thấy rất khó chịu đấy.

 

Rốt cuộc, lão ăn mày đành đổi chủ đề.

 

“Kế tiên sinh từng bị thương do sét đánh à? Tại sao lại bị thương? Ngài gặp phải kẻ thù ư?”

 

Thân thế của Kế Duyên thật bí ẩn. Trong những năm cải tạo thân thể Dương Tông, lão ăn mày cũng đồng thời giấu đi tên tuổi của mình, sau đó âm thầm hỏi thăm về Kế Duyên. Tuy nhiên, chẳng có ngoại lệ nào cả, không một ai từng nghe nói về Kế Duyên. Ngược lại, người ta còn hỏi lão ăn mày xem vị cao nhân trong lời nói của lão ấy là ai nữa. Lâu dần thành quen, lão ăn mày bèn nói rằng, đó là một người mà lão từng gặp tại Đại Trinh, chứ không tiết lộ thêm gì cả.

 

Giờ nghe Kế Duyên nói vậy, lão lại bắt đầu tò mò.

 

“Không phải gặp gỡ kẻ thù, mà do luận đạo cùng đồng đạo rồi có điều ngộ ra, thế là dẫn đến lôi kiếp. Ta không muốn tâm huyết của mình bị hủy hoại trong chốc lát, thế là hứng chí ra tay can thiệp thiên kiếp kia nên bị thương nhẹ, bẵng đến gần đây mới có thể bình phục.”

 

Kế Duyên không nói mình từng sáng tạo ra “Thiên Địa Diệu Pháp”. Quan hệ của hắn với lão ăn mày vẫn tốt đẹp, nhưng còn chưa thân thiết đến mức như với lão Long. Nói một cách chính xác hơn, là cả hai từng gặp gỡ nhau vài lần, chẳng cần phải bộc bạch hết mọi chuyện với nhau.

 

Chỉ là, lão ăn mày không thể không nghĩ ngợi sâu xa hơn khi nghe Kế Duyên nói vậy.

 

Luận Đạo rồi đạt được lợi ích, mà cái lợi ích đó lại dẫn đến thiên kiếp ư? Mà lần thiên kiếp này còn có thể khiến pháp thể của Kế Duyên bị thương à?

 

Lão ăn mày cảm giác mình không muốn nói tiếp về chủ đề này nữa, ít nhất là ngay lúc này.

 

“Thế, Kế tiên sinh bây giờ đã khỏe rồi chứ?”

 

“Khỏe rồi! Cũng là nhân họa đắc phúc, giúp Kế mỗ lý giải đầy đủ phần mình còn nông cạn về Lôi pháp.”

 

“À, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Mây đen này che kín cả mặt trời, bên dưới lại có sấm gió mãnh liệt, đích thị là do song phương có xung đột nhau về lý niệm trong lúc luận đạo nên ra tay đấu pháp rồi. Chúng ta đi nhanh lên, coi chừng đến trễ quá là xem không kịp đấy.”

 

Lão ăn mày thoát khỏi chủ đề cũ, vận khởi pháp lực để thúc giục đám mây trắng bay nhanh hơn, vốn dĩ là vừa giảm tốc độ giữa cơn cuồng phong sấm chớp, giờ lại bay nhanh hơn nữa.

 

Dĩ nhiên, Kế Duyên cũng không hề nhắc gì thêm nữa. Hắn chỉ vận khởi Pháp nhãn theo dõi hình ảnh gió sét lúc này. Giống như trạng thái của khúc gỗ khô trong gió lúc trước, thời khắc này, rõ ràng là đang có hai nguồn lực lượng đang khống chế cơn cuồng phong sấm chớp trước mặt.

 

Có câu nói, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn; thế nên dù có lửa và nước đánh nhau thì cũng là trạng thái bình thường trong lúc đấu pháp. Mà lúc này, đây là lần đầu tiên Kế Duyên trông thấy cảnh ngự phong đấu pháp thế này, bảo sao cơn gió trước mặt lại cổ quái đến vậy.

 

“Vù... Vù...”

 

Từ xa nhìn đến, đã có thể thấy dãy núi ven biển kia. Lão ăn mày chỉ về phía đó, nói:

 

“Đó là nơi mà những người kia hẹn trước, nhưng có lẽ hiện tại đã rời khỏi nơi đó. Chúng ta phải tìm ra nơi bắt nguồn của ngọn gió này. Đằng kia kìa, vị trí đó có cuồng phong hỗn loạn nhất, ắt hẳn không sai.”

 

Lúc mây trắng bay qua vách núi cheo leo kia, cả hai nhìn nhìn thấy một cơn sóng thần dâng lên.

 

“Ầm ầm... Ầm Ầm”

 

Cơn sóng lớn kia vỗ vào vách đá, tiếp theo còn bị cơn cuồng phong đẩy lên cao vài chục thước; dưới vách đá dâng đầy bọt nước biển.

 

“Đùng đùng...” “Ầm...”

 

Kế Duyên nhìn về phía mặt biển xa xa, quả thật trông giống như một đợt thảm họa tận thế. Sấm sét cuồn cuộn, mặt biển xoay tròn, thanh thế chỉ hơn chứ không hề kém khu vực hải dương hoang vắng bị cuồng phong tập kích quấy rối vừa rồi.

 

“Ở đằng kia.”

 

Kế Duyên chỉ tay về hải vực phía Đông Nam; tốc độ của đám mây trắng cũng không giảm đi, trực tiếp bay thẳng về hướng mà ngón tay của Kế Duyên chỉ.

 

Chừng hơn nửa canh giờ sau, hai người bôn ba suốt cả một quãng đường dài xem náo nhiệt rốt cuộc cũng đã nhìn thấy chính chủ của đợt luận đạo lần này.

 

Các tu sĩ của Càn Nguyên tông và Đại Phong cốc đang lơ lửng trên bầu trời theo từng thế trận của riêng tông môn mình. Các tu sĩ hậu bối đứng trên pháp khí, còn mấy vị cao nhân của đôi bên thì liên tục bấm niệm pháp quyết ngự phong, chỉ huy gió cuốn tấn công về phía đối diện. Đại hải bên dưới liên tục nổ tung theo từng cơn sóng dữ, chẳng khác gì một bồn nước khép kín bị chấn động lắc lư liên tục.

 

Mà giữa lúc đấu pháp, hai bên còn mở miệng liến thoắng không ngừng.

 

“Đến đây đến đây! Chẳng phải các đạo hữu Cuồng Phong cốc luôn kiêu ngạo vì tài ngự phong ư? Thế nào mà ngay cả một chút thủ đoạn ngự phong nho nhỏ của Càn Nguyên tông chúng ta đều không thể giải quyết được vậy?”

 

“Đạo hữu Càn Nguyên tông này, chúng ta là Đại Phong cốc, không phải Cuồng Phong cốc, không giống với các ngươi. Càn Nguyên tông các ngươi dưỡng khí dưỡng tâm, sao tính khí lại hung hăng đến vậy? Các ngươi không thấy là gió lốc của bản thân đã bị chúng ta quét sạch à, còn muốn áp chế thế nào nữa? Hay còn muốn chúng ta dùng cương phong để trấn áp các ngươi?”

 

“Nói năng nhảm nhí? Cái gì mà quét sạch hết gió lốc của ta? Có gan thì ngươi thử quét sạch chúng ta xem, quét xuống biển đây này?”

 

“Ngươi đợi đấy! Để ta quét ngươi lên tận trời cao, xem ngươi làm thế nào ứng phó?”

 

Song phương liên tục thi triển pháp quyết; còn trong mắt Kế Duyên, xung quanh nào đâu phải chỉ là cuồng phong, mà là vô số các con rồng gió đang bay lượn gầm thét, còn thân rồng thì giương nanh múa vuốt, đang cố xé xác lẫn nhau.

 

“Ô... Ô...” “Ầm...” “Đùng...” “Đùng...”

 

Sự va chạm của gió và các luồng khí lưu cực kỳ rõ nét, gây ra những tiếng vang thực thụ vô cùng inh ỏi.

 

“Thế nào? Còn chưa trấn áp được chúng ta sao? Chẳng phải các ngươi muốn quét chúng ta xuống biển sao? Đạo hữu không cần lo lắng cho an nguy của chúng ta đâu, Càn Nguyên tông của chúng ta cũng thiện về ngữ thủy, chắc chắn không chết chìm!”

 

Vị tu sĩ của Đại Phong cốc bên kia cũng giận quá hóa cười:

 

“Ha ha ha ha ha... Ta nói này, Càn Nguyên tông của các ngươi tu thân dưỡng tính gì chứ, còn mở mồm bảo dùng tâm ngự phong, thực tế chính là khua môi múa mép để ảnh hưởng tâm tính của đối phương thì đúng hơn. Lời của lão phu trước đó quả thật đã sai rồi, không phải là khó thành đại sự, mà chính là hèn hạ vô sĩ!”

 

“Đạo hữu, ngươi quá đáng rồi! Coi chừng bị sét đánh đấy!”

 

“Ầm ầm...” “Ầm ầm...” “Ầm ầm...”

 

Vài đạo sấm sét thoáng chốc giáng mạnh về phía Đại Phong cốc, nhưng đại đa số đều là sượt qua khỏi cơ thể trong khẳng cách gần đó chứ không hề sát bên người. Dù tuy vậy, các tu sĩ bên phía Đại Phong cốc vẫn ra tay chống cự, khiến cơn cuồng phong kia xảy ra chút bất ổn trong nhất thời.

 

“Lão bất tử kia, ngươi thật nham hiểm!”

 

“Đấu pháp, đấu pháp, đương nhiên là phải đấu một cách toàn diện. Mặc dù thi thố nhau ở mảng ngự phong, nhưng chẳng lẽ chỉ vừa dùng vài ngọn sét mà các ngươi lại sợ đến mức mất kiểm soát cả cơn cuồng phong hiện tại à? Vậy đâu có được xem là đạo ngự phong nhỉ? Hay tâm tính của các ngươi vẫn chưa đủ? Đến Càn Nguyên tông của ta để tiềm tu thêm vài năm nhé, ta nhất định sẽ chiêu đã các ngươi thật nồng nhiệt!”

 

“Ngươi... ngươi... ngươi... Lý nào là vậy! Phong Khởi Vân Dũng!”

 

Thông thường, tiên tu thi pháp thì cũng chẳng cần hô to cái tên thần thông ấy ra miệng, ngoại trừ những lúc... à thì, những lúc kẻ đó đang bị khó thở, nên phải hô to để phô trương thanh thế cho bản thân.

 

“Vù vù... Rầm rầm...”

 

Mây đen trên bầu trời bị cuồng phong khuấy động, hình thành nên một vòng xoáy cực lớn, trông không khác gì thiên lôi mà trước đó Kế Duyên từng gặp, hết sức đáng sợ.

 

Một mảng lớn nước biển xung quanh bị nhấn chìm bởi cơn cuồng phong, tạo thành những cột nước khổng lồ gần vị trí hai bên kẻ đấu pháp. Những cột nước này nối liền từ mặt biển đến trời cao, bên trong đó còn bao hàm cả sấm sét chằng chịt, lôi quang cuồn cuộn.

 

“Càn Nguyên tông các ngươi nhìn cho rõ, xem coi pháp ngự phong chân chính là như thế nào. Gió hòa vào thế của trời cao, một kích của mây trời. Các tu sĩ của Đại Phong cốc, thi pháp theo ta! Các đạo hữu Càn Nguyên tông bên kia, xin cẩn thận nhé! Không khéo, các ngươi sẽ thật sự bị quét sạch xuống biển đấy!”

 

Với tiếng gào to vang vọng đất trời của lão nhân Đại Phong cốc này, Càn Nguyên tông bên kia cũng không còn khua môi múa mép nữa. Cơn gió cuốn đã dần chuyển sang trạng thái mất kiểm soát, bọn họ chỉ có thể liên tục bấm niệm pháp quyết và thi pháp mà thôi.

 

Ở phía xa, tuy Kế Duyên với ánh mắt xám trắng của hắn vẫn tỏ vẻ bình thản phẳng lặng như một mặt giếng cổ, nhưng thực tế là âm thầm ngây ngẩn cả người trong lúc quan sát cảnh tượng trước mặt này. Phép ngự phong này, quả thực chính là thần hồ kỳ kỹ (cực kỳ khéo léo, ảo diệu), cũng vô cùng phô trương dọa người. Một chút dấu vết tự mãn dựa vào thành tích trước kia của bản thân hắn cũng tan thành mây khói ngay lập tức. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, hắn biết là mình nên khiêm tốn một chút.

 

“Ái chà chà, đúng là khó lường, Kế tiên sinh nghĩ sao?”

 

“Pháp ngự phong của cả đôi bên có thể nói chính là thần hồ kỳ kỹ. Đây không còn đơn giản là đạo ngự phong nữa rồi, mà chính là gió vừa động - chư pháp tùy thời mà xuất, cũng bao hàm cả sự tinh tế và cuồng dã bên trong. Thật lợi hại!”

 

“Ừm, quả thật lợi hại. Chúng ta nên xa hơn nữa, động tĩnh quá lớn rồi.”

 

Nói xong, lão ăn mày cưỡi mây bay lên cao. Càng lùi ra hơn, cả hai đã không thể dùng mắt thường để theo dõi trận đấu pháp từ phương xa nữa. Tuy vậy, nhờ vào Pháp nhãn, hai người này vẫn có thể nhìn rõ quá trình so tài kia.

 

“Sẽ không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra đâu, đúng không?”

 

Kế Duyên hỏi vì lo lắng, lão ăn mày trả lời:

 

“Không sao đâu. Dù có phát sinh sự cố thì cũng không có chuyện đáng tiếc xảy ra đâu. Từ luận đạo mà biến thành đấu pháp thế này, đây cũng là chuyện thường xuyên xảy ra tại đại hội Tiên Du. Ai ai cũng có chừng mực cả...”

 

“Ầm ầm...” “Đùng...” “Ầm ầm...”

 

Gió và nước đen cuốn theo sấm sét, từng cột nước chất chứa phong lôi tương hội với những sợi roi cuồng phong của thiên địa, biến cả khu hải vực này thành một vũng xoáy dựng ngược lên trời, tựa như ngày xưa Tôn Ngộ Không dùng Kim Cô Bổng mà khuấy đảo Đông Hải vậy.

 

Lão ăn mày còn chưa nói xong, cuối cùng chỉ có thể bổ sung thêm một tiếng: “À thì...”

 

Sự thật trước mắt chứng minh rằng, mặc dù Kế Duyên và lão ăn mày đến muộn một chút nhưng cũng không phải là quá muộn. Kể từ lúc bọn họ đến đây, trận đấu pháp này lại kéo dài thêm hai ngày nữa. Trong đó, đạo ngự phong đã biến hóa tầng tầng lớp lớp, khiến Kế Duyên liên tục được mở rộng tầm mắt, cũng giúp hắn hiểu rõ ý nghĩa của bốn chữ 'Phong vô thường thế.” (Gió, là không có thế/hình thức cố định.)

 

Đến ngày thứ ba, mọi chuyện cuối cùng cũng đã xoay chuyển. Không phải do hai bên mệt mỏi hay tự hòa giải lẫn nhau, mà là có người đến giảng hòa. Đương nhiên, người giảng hòa này không phải là Kế Duyên hay lão ăn mày, mà chính là chủ nhà của nơi đây - Cửu Phong Sơn.

 

Ba đạo độn quang chợt xuất hiện từ phía chân trời; đồng thời, một âm thanh vang vọng truyền ra khắp cả hải vực.

 

“Các vị đạo hữu, xin dừng tay lại! Các vị đạo hữu, xin dừng tay lại!”

 

“Đừng tái đấu nữa. Các vị đạo hữu, chớ làm tổn thương hòa khí của nhau. Đại hội Tiên Du còn chưa bắt đầu nữa mà!”

 

“Nếu có phàm nhân đi ngang, ngộ nhỡ họ bị lật thuyền thì phải xử lý thế nào? Hơn nữa, thủy tộc trên biển cũng không chịu nổi nữa rồi. Ngộ nhỡ Long tộc của Bắc Hải đến đây để trách cứ, vậy chúng ta phải bàn giao sau đây?”

 

Ném ra hàng đống lời giảng đạo lý xong, ba đạo độn quang kia cũng tiến hành đủ loại thần thông tự bảo hộ trước khi dần tiến đến khu vực của hai tông môn kia. Sau một lúc khuyên can thật lâu, những cơn cuồng phong ngoài khơi mới từ từ yếu dần.

 

Lão ăn mày cười khặc khặc rồi quay sang Kế Duyên, nói:

 

“Xem ra, chúng ta không cần phải ra tay nữa. Cơ mà, hiện tại thì Cửu Phong Sơn trông có vẻ còn hào tình vạn trượng đấy. Nhưng không lâu đâu, bọn họ sẽ hiểu rõ lý do vì sao thế lực nào đã từng tổ chức đại hội Tiên Du một lần, sẽ không bao giờ dám tổ chức lần thứ hai.”

 

Vẫn đắm chìm trong cảm giác huyền diệu của vô số phương thức ngự phong vừa rồi, nghe được lời nói này của lão ăn mày, Kế Duyên không khỏi bật cười.

 

“Kế mỗ cũng hiểu.”

 

Tu sĩ Cửu Phong Sơn cuối cùng cũng đã thuyết phục được cả hai bên; bên cạnh đó, hai phe phái này cũng đã trút được đôi chút lửa giận trong mấy ngày qua. Một bên đã hiểu được sự mạnh mẽ và thần diệu trong thuật ngự phong của đối phương, và bên còn lại cũng hơi chột dạ vì không thể trấn áp được đối phương như lời đã nói.