Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 507: Đoán xem luyện được cái gì



Lời của Giang Tuyết Lăng đương nhiên không phải giả bộ. Bọn họ vẫn phải đi tới đại hội Tiên Du. Dưới sự thúc giục liên tục của vãn bối trong Nguy Mi Tông, nàng mới uống một hớp nước trà trong chén, đứng dậy rồi cùng rời đi.

 

Không lâu sau, một đám nữ tu Nguy Mi Tông bước lên những đám mây, cùng nhau bay lên không trung, bay về phía Thiên Đạo Phong. Người dẫn đầu chính là Giang Tuyết Lăng.

 

Không chỉ có bọn họ, chung quanh cũng có từng đạo độn quang hoặc chói mắt hoặc điệu thấp, nơi đến đều là Thiên Đạo Phong.

 

Không chút nghi ngờ rằng, Cửu Phong Sơn chính là dãy núi lớn nhất bên trong Cửu Phong Động Thiên. Dãy núi dốc đứng hiểm trở, trong đó có chín ngọn núi đồ sộ nhất đều cao vút xuyên qua tầng mây. Hơn nữa, mây mù trong núi nhiều năm không tan nhưng không mang đến cảm giác quá âm u. Vì tuy những đám mây lúc nào cũng thay đổi, nhưng vẫn chừa khoảng trống cho ánh mặt trời chiếu rọi vào núi.

 

Thiên Đạo phong chính là ngọn núi chủ đạo trong dãy Cửu Phong Sơn, cũng chính là một trong chín ngọn núi đồ sộ nhất. Hôm nay, Thiên Đạo Phong mở cấm chế, trở thành hội trường của đại hội Tiên Du. Nơi này cũng được các tu sĩ Cửu Phong Sơn thi pháp trang trí, mang đến cảm giác cực kỳ thần thánh.

 

Còn chưa đến Thiên Đạo phong, mọi người đã có thể nhìn thấy cả ngọn núi cực lớn đều được bao phủ trong ánh hào quang mang điềm lành, từng đạo cực quang mỹ lệ muôn màu muôn vẻ du đãng quanh ngọn núi. Hơn nữa, từng đợt tiên nhạc truyền ra làm cho tâm tình mọi người dần trở nên khoan khoái dễ chịu.

 

Ngụy Nguyên Sinh đi theo sau lưng Cừu Phong, không che giấu được vẻ mặt kích động, y hệt như những sư huynh sư tỷ Ngọc Hoài Sơn khác. Chung quanh, từ xa đến gần đều là những đạo tiên quang, mỗi một đạo tiên quang đại biểu cho một hoặc một đám tu sĩ tu tiên. Quy mô lần này vượt xa lần Kế Duyên nhìn thấy đám người Tiên Hà Đảo cấp tốc di chuyển hồi còn ở Xuân Huệ phủ nhiều lắm.

 

Cừu Phong và mấy vị chân nhân như Dương Minh thực ra cũng không khá hơn là mấy. Trong lòng bọn họ cũng cực kỳ rung động. Lần này, ngoại trừ Cư Nguyên Tử thì tất cả mọi người đều là lần đầu tiên tham gia đại hội Tiên Du.

 

"Sư phụ, Cư chân nhân và Kế tiên sinh cũng không ở đây, chúng ta không có vấn đề gì chứ?"

 

Lúc càng đến gần Thiên Đạo Phong, rốt cuộc Ngụy Nguyên Sinh cũng đã tỉnh lại từ trong quang cảnh này, nhỏ giọng hỏi Cừu Phong ở bên cạnh.

 

"Đừng sợ, những tu sĩ tu tiên như chúng ta không được sợ hãi. Nếu Cư chân nhân và Kế tiên sinh không có ở đây, chúng ta cứ yên ổn tĩnh tọa là được, đừng tham gia bất kỳ chuyện luận đạo nào."

 

"À.. đúng rồi, sư phụ! Nghe nói khai mạc đại hội Tiên Du phải ở lại trên núi rất lâu, việc ăn cơm phải làm sao bây giờ. Cửu Phong Sơn sẽ đưa cơm sao?"

 

Một người tu vi còn thấp như Ngụy Nguyên Sinh cũng không thể nhịn ăn lâu ngày được. Chỉ cần vài ngày không ăn, cậu sẽ bắt đầu cảm thấy đói khát.

 

"Ha ha, Nguyên Sinh yên tâm, đại hội Tiên Du cũng không phải đại hội chỉ dùng mồm mép. Có cao nhân khắp nơi hiển pháp, có cao nhân các nơi luận đạo, hơn nữa cũng không thể thiếu việc diễn pháp, thậm chí là đấu pháp. Với tư cách là nơi tổ chức đại hội, Cửu Phong Sơn sẽ cân nhắc mọi phương diện, sẽ không thiếu gì đâu. Có rất nhiều hoa quả tiên nhưỡng và các món điểm tâm ngon miệng đấy."

 

"Đúng vậy, sư huynh nói đúng. Kế tiên sinh từng nói, ở một mức độ nào đó thì tiên nhân thật ra là một đám người cam tâm tình nguyện truy cầu những thứ tốt đẹp. Ở một thời điểm thích hợp, tự nhiên càng thích được thoải mái dễ chịu một chút. Cho nên, tuyệt đối người bị đói bụng không đến lượt con đâu. Nếu không, các đạo hữu Cửu Phong Sơn sẽ bị xem là chiêu đãi không chu toàn!"

 

"Ha ha ha ha ha. . ."

 

Mấy vị chân nhân của Ngọc Hoài Sơn đều cười rộ lên, mà đám đệ tử sau lưng cũng vui cười theo. Chỉ có Ngụy Nguyên Sinh thở phào một hơi khe khẽ.

 

"Chẳng qua đại hội Tiên Du đã bắt đầu rồi mà Kế tiên sinh và Cư chân nhân vẫn chưa quay trở lại. Lẽ nào các ngài ấy không đuổi kịp?"

 

Dương Minh nghe Thượng Y Y hỏi, cũng quay đầu nhìn về phía Tiên Lai phong.

 

"Chuyện này không cần chúng ta quan tâm. Bây giờ, những người mong nhớ tới Tiên Lai Phong cũng không ít đâu!"

 

"Các vị sửa sang lại quần áo, chúng ta đã đến rồi!"

 

Lướt qua từng đợt mây mù ở chung quanh, trước mắt tiên quang càng ngày càng thịnh, nhóm người Ngọc Hoài Sơn dần dần hạ xuống đỉnh Thiên Đạo Phong.

 

Mặc dù chỉ là một ngọn núi nhưng Thiên Đạo Phong cực kỳ rộng lớn. Xen lẫn giữa đỉnh núi tưởng chừng như là các ngọn núi nhỏ, mỗi một nơi trên đỉnh đều là ngọn núi, đều có đình đài lầu các và phong cảnh u tĩnh, có bàn, có trà xanh, hoa quả, bồ đoàn... có rất nhiều thứ.

 

Vị trí mà đám người của Ngọc Hoài Sơn đáp xuống chính là một sơn các không cao không thấp. Lúc này, có một gã tu sĩ Cửu Phong Sơn đang yên tĩnh đứng chờ ở đó.

 

"Cửu Phong Sơn Lâm Tiệm, ra mắt các vị đạo hữu Ngọc Hoài Sơn."

 

Lâm Tiệm chính là vị tu sĩ Cửu Phong Sơn từng có duyên gặp mặt Kế Duyên một lần ở Đông Hải lúc trước. Cũng chính gã và Trì Quy đã mời Kế Duyên đến đại hội Tiên Du. Một tầng quan hệ này đã được báo lên cho một nhân vật cấp bậc Tổ sư ở Cửu Phong Sơn, nên Lâm Tiệm được đặc biệt an bài tiếp đón đám người Ngọc Hoài Sơn.

 

"Chào Lâm đạo hữu!" "Ra mắt Lâm đạo hữu!"

 

Sau khi mọi người hành lễ với nhau, Lâm Tiệm mới chỉ tới cái đình ở sau lưng, giới thiệu việc bố trí nơi này cho bọn họ. Trong đình có đặt từng cái bàn, trên từng cái bàn lại có không ít đồ uống trái cây, lại còn có lư hương tỏa ra khói xanh lượn lờ.

 

Được Lâm Tiệm giới thiệu, các tu sĩ Ngọc Hoài Sơn đều nhao nhao ngồi xuống. Sau khi đưa một khối lệnh bài mới, Lâm Tiệm mới cáo từ rời đi.

 

Không chỉ có nơi đây, khắp nơi gần gần xa xa đều có tiên quang đáp xuống. Mỗi một tiên môn đều được an bài ở một đạo tràng nhỏ, ước chừng cách nhau từ mười đến hơn mười trượng, không quá xa cũng không quá gần. Mà ở vị trí trung tâm nhất của Thiên Đạo phong chính là "Đài Luận đạo" của đại hội Tiên Du.

 

Đài Luận đạo cũng có quy cách riêng. Nơi này của Cửu Phong Sơn là từ một khối đá hình tròn màu xanh cực lớn làm đế. Ở trên khắc vô số linh văn trận pháp, ngụ ý hứng lấy thiên địa chi đạo.

 

Toàn bộ đài Luận đạo cũng không nhỏ, đường kính khoảng trăm trượng. Giờ phút này, ở trung tâm của đài Luận đạo, có một đạo linh phù cực lớn tỏa ánh hào quang đang bay phiêu đãng. Ở trên đó linh văn không ngừng biến hóa. Mỗi một lần chớp động lại có tiên quang phóng ra toàn bộ Thiên Đạo Phong, xuất hiện đủ loại cảnh sắc thiên địa tươi đẹp, từ viễn cảnh núi xanh nước biếc đến hoa cỏ cây cối rất chi tiết, lại có sinh linh đang chơi đùa... và nhiều nhiều nữa.

 

Tiên nhạc của Thiên Đạo Phong thì có hơn ba mươi nữ tiên mặc quần áo bồng bềnh, cầm các loại nhạc khí trong tay, diễn tấy trên một đạo tràng nhỏ trên một ngọn núi khá cao. Mọi người có thể nhìn thấy từng cỗ hào quang nhu hòa đang nương theo tiên nhạc lưu động trong toàn bộ phạm vi của Thiên Đạo Phong.

 

"Sư phụ, đài luận đạo bên kia không ngừng có cảnh sắc biến hóa là có ý gì vậy?"

 

Cừu Phong khẽ vuốt chòm râu ngắn ngủn của mình, suy tư chốc lát rồi nói.

 

"Hẳn là ngụ ý các loại biến hóa kỳ diệu trong thiên địa, cũng ngụ ý thiên địa tuần hoàn. Con nhìn cảnh sắc bốn mùa thay đổi, hoa cỏ cây cối đến chim bay cá nhảy sinh trưởng, lại nhìn thế sự xoay vần, mặt trời mọc rồi mặt trời lặn. Đây không phải là đạo của thiên địa hay sao?"

 

Thật ra bản thân Cừu Phong cũng không biết ý nghĩa chân chính là gì, vì vậy chỉ có thể giải thích theo ý chủ quan của mình. Các vị chân nhân khác của Ngọc Hoài Sơn cũng rối rít gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

 

Cách đó khoảng bảy tám ngọn núi nhỏ, nhóm nữ tu của Nguy Mi Tông cũng nhao nhao đáp xuống. Đúng lúc này, linh phù trên đài luận đạo diễn hóa xuất ra cảnh sắc trăm hoa đua nở, phòng đến các góc nhỏ của toàn bộ Thiên Đạo Phong, giống như bên cạnh mỗi người đều có một bông hoa tươi nở rộ.

 

Giang Tuyết Lăng cúi người, đưa tay chụp về phía mặt đất, thu vào trong tay một đóa hoa mẫu đơn màu đỏ xinh đẹp. Nàng đưa lên mũi ngửi, một mùi hương hoa nhàn nhạt lập tức xông vào mũi.

 

Động tác của Giang Tuyết Lăng như đã phá vỡ một quy tắc thần bí nào đó. Trong chớp mắt, toàn bộ Thiên Đạo phong ngập tràn trong mùi thơm của hoa. Biển hoa hư ảo chung quanh dường như đều trở thành sự thật, các loại hương hoa bay ra làm cho tất cả tiên tu đều say mê.

 

"Chuyện này thật đúng là có chút ý tứ của đại hội tiên đạo!"

 

Giang Tuyết Lăng cười nói một câu, rồi mới ngồi xuống một bồ đoàn trong đình. Các nữ tu Nguy Mi Tông khác cũng ngồi xuống. Còn vị tu sĩ Cửu Phong Sơn chịu trách nhiệm đón tiếp nhìn trộm thoáng qua Giang Tuyết Lăng một lần, sau đó lập tức cáo từ rời đi.

 

Nguy Mi Tông không thích kết giao với người ngoài, luôn tỏ vẻ không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì, luôn cự tuyệt người khác xa ngàn dặm. Đây thật sự là cự tuyệt người xa ngàn dặm. Trong phạm vi ngàn vạn xung quanh Nguy Mi Tông đều không chào đón bất kỳ yêu ma quỷ quái nào, thậm chí là tiên tu, phật tăng có đạo hạnh.

 

Thậm chí tu tiên giới còn đồn đại rằng, Nguy Mi Tông chuyên tu đạo thanh tĩnh, gần như đoạn tình. Mặc dù có nghi vấn cho rằng điều này quá khoa trương, nhưng chẳng phải đều do chính thái độ của Nguy Mi Tông dẫn tới đấy.

 

Từng đạo tiên quang đáp xuống, Thiên Đạo Phong rất nhanh đã hội tụ số lượng tiên tu vượt xa bản thân Cửu Phong Sơn.

 

Chưởng giáo Cửu Phong Sơn dẫn theo mấy vị tu sĩ có đạo hạnh cao tuyệt đứng trên đài Luận đạo, lấy đạo âm truyền khắp nơi trong Cửu Phong Sơn.

 

"Các tiên tu chi sĩ chúng ta đến từ khắp nơi, đã từng gặp thương hải tang diền, đã thấy thiên địa ảo diệu... một là vì ngộ đạo, hai là vì tiêu dao! Thiên địa lớn biết bao, thiên địa sao mà rộng quá. Hôm nay lại là sáu mươi năm, đời ta du tiên, bốn phương tiên du, vừa vặn gặp nhau ở Thiên Đạo phong, cùng nhau luận thiên địa diệu đạo. Khi đại hội Tiên Du được tổ chức, Triệu mỗ chúc chư vị đạo hữu sớm ngày đắc đạo!"

 

Nói xong, chưởng giáo Cửu Phong Sơn chỉ lên trời. Rõ ràng chẳng có pháp thuật biến hóa nào, thế mà lại có một bàn tay trắng ngần vượt qua không gian và các cấm chế lớn nhỏ, điểm vào linh phù ở giữa không trung.

 

"Đang....đang....đang....."

 

Đây là một hồi chuông vang rất dễ nghe, khác hẳn tiếng chuông nặng nề trong các chùa miếu. Tiếng chuông thanh thúy, to rõ, tiếng vọng như từng hồi tiên nhạc.

 

Xoát. . . Xoát. . . Xoát. . .

 

Cực quang bảy màu lấp lánh xẹt qua toàn bộ Thiên Đạo phong. Sau chín tiếng chuông ngân trong trẻo, vị chưởng giáo dẫn đám người Cửu Phong Sơn rời khỏi đài Luận đạo, cũng chẳng dùng bất kỳ phi cử pháp thuật nào, mà từng bước đi về một ngọn núi ở bên cạnh, ngồi xuống bồ đoàn trong đình nghỉ mát.

 

Tiên âm lượn lờ, vân vụ mây mù vờn quanh. Trong ánh hào quang mê ly, toàn bộ Thiên Đạo Phong tựa hồ yên tĩnh trở lại. Tất cả tiên tu như chìm đắm trong cảm giác tĩnh tọa huyền diệu khó giải thích nào đó.

 

Chẳng biết qua bao lâu, có một nam tử tuấn tú mặc áo bào màu vàng thật dài đi tới đài Luận đạo. Y phục của gã quả thực quá rộng quá dài, thế nên có không ít đoạn áo sẽ kéo lê trên mặt đất. Nhưng nhìn y phục sạch sẽ sáng ngời thì dường như nó không hề chạm đất đấy.

 

Nam tử nhìn xung quanh, cười cười chỉ tay lên linh phù trên bầu trời. Một đạo pháp quang nhàn nhạt bay đi.

 

"Đang...."

 

Lại một tiếng chuông thanh thúy vang lên. Lời của nam tử cũng theo tiếng chuống truyền khắp Thiên Đạo Phong.

 

"Nói chơi không bằng làm thiệt, mọi chuyện đều có duyên pháp. Bằng không chúng ta đoán thử xem, mấy vị đạo hữu ở Tiên Lai phong đang luyện chế bảo vật thần diệu gì nhé?"

 

Trên một ngọn núi cách đó không xa, chưởng giáo Cửu Phong Sơn lộ ra dáng vẻ tươi cười, nhỏ giọng nói với người bên cạnh.

 

"Được đấy, như vậy rất tốt, ít tranh chấp một chút."

 

Người bên cạnh là một nam tử trung niên sắc mặt hồng nhuận phơi phới, nhưng trên mái tóc dài lại có tóc đen và tóc bạc, gần giống tóc hoa râm. Nghe chưởng giáo Cửu Phong Sơn nói xong, gã cười nói.

 

"Triệu chưởng giáo, ngươi quá lạc quan rồi!"