Đi dạo tới đỉnh Thiên Đạo Phong một chút, nhìn lại hội trường đại hội Tiên Du năm nay, đám người Kế Duyên cười thật thoải mái, xem như mình đã dự đại hội Tiên Du lần này. Nghe nói đại hội năm nay từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều không có chút sóng gió nào, ít nhất là không gây ra mấy chuyện khó kết thúc. Lúc một vài tiên môn rời đi, mọi người đều bình tĩnh hòa nhã chào tạm biệt các vị đạo hữu, nhìn qua cũng rất hài hòa.
Năm người không vội vàng rời đi, mà ngồi xuống đài Luận đạo. Thời điểm luyện bảo lúc trước, bọn hắn đều đoạt được một chút ý tưởng mở rộng, cũng trợ giúp cho cuốn Thiên thư mà sau này Kế Duyên viết ra có thể càng hoàn thiện và toàn diện hơn.
Có thể nói, thứ đạt được của lần luận đạo này chính là một quyển “Thiên thư” chân chính, không phải thứ mà một văn tự ghi chép bình thường có khả năng so sánh được. Toàn bộ tâm đắc từ việc luyện bảo của mọi người vốn là một chuyện hiếm có từ khi khai thiên lập địa. Nói thực ra, người nào viết ra sách này cũng phải chịu áp lực rất lớn. Kế Duyên có thể nhận lấy trọng trách này, những người khác tất nhiên đều thấy vui vẻ.
Vài ngày sau khi quyết định luyện bảo thiên thư, lúc này năm người mới rời khỏi đài Luận đạo, chào hỏi đám người Cửu Phong Sơn một tiếng rồi cùng nhau bay về phía nam.
Hai ngày sau, từ trên bầu trời phương bắc của Pha Tử sơn, có một đóa mây trắng bay tới. Người đứng trên mây chính là năm người, trong đó có Kế Duyên và lão ăn mày.
Xa xa nhìn về phía Pha Tử sơn, nhất là vị trí ngọn núi lớn vốn dĩ phong ấn Hồ yêu. Ngọn núi cao ngất nguy nga trấn Hồ yêu vẫn đứng sừng sững giữa một chỗ sâu trong dãy núi. Nhưng trong mắt người thi pháp là lão ăn mày, phong ấn kia đã bị phá hủy.
Mặc dù đã qua sáu năm nhưng dấu vết đánh nhau trong núi vẫn rõ ràng như cũ. Dẫu sao cũng có vài ngọn núi sụp đổ nứt toác, rồi cơn hồng thủy vì hành động của yêu pháp cũng đã làm cho bề mặt của ngọn núi này thay đổi mãi mãi, xói mòn thành mấy lũng sông vắt ngang Pha Tử sơn.
Mây trắng đáp xuống một sườn núi đối diện nơi vốn là ngọn núi trấn Hồ yêu. Lão ăn mày nhìn xung quanh, thở dài nói.
“Ài, rốt cuộc vẫn để cho nghiệp chướng kia chạy thoát!”
Rõ ràng là ở phía dưới vị trí trung tâm của ngọn núi trấn Hồ, bây giờ đã có thêm một vùng thung lũng nứt toác rộng chừng một trượng; bên trong còn tạo thành một con sông ngầm. Nếu tính luôn cả dòng nước ngầm mới mẻ của Pha Tử sơn hiện tại - trong tình huống này, dù Đồ Tư Yên có là một hồ ly bình thường thì cũng có thể thoát khốn được.
Kế Duyên vẫn nhìn quanh. Trước khi đến đây, hắn cứ tưởng Kim Giáp lực sĩ lưu lại nơi này có khả năng đã bị phá hủy rồi, còn mơ hồ thấy có chút đau lòng nữa. Dù sao đó cũng là lực sĩ phù duy nhất của hắn từng được thiên đạo kiếp lôi tẩy lễ. Bây giờ, hắn lại cảm thấy lực sĩ vẫn còn ở đây.
Vì vậy, Kế Duyên nhẹ nhàng nói.
“Lực sĩ ở đâu?”
Vừa nói xong, ở bên cạnh ngọn núi trấn Hồ, có tiếng vang “Cót két két...” truyền đến. Một phía thân núi có bùn đất rơi xuống, vài cây hoa dại cũng theo bùn đất trôi tuột xuống mặt đất.
Một vật thể có hình người từng bước một đi ra, sau đó toàn thân run lên. Tất cả bùn cát trên người đều bị chấn động rơi lả tả, lộ ra một người có khuôn mặt đỏ thẫm mặc áo giáp màu vàng óng ánh.
Vừa rồi, dường như Kim Giáp lực sĩ không có chút khí tức nào, dung hợp với ngọn núi, không hề nhúc nhích mảy may. Hiện tại cả người y mới hiện lên linh quang một lần nữa.
Kim Giáp lực sĩ chậm rãi đi đến sườn núi mà đám người Kế Duyên đang đứng, ngẩng đầu nhìn Kế Duyên và hành lễ.
“Tôn thượng! Ta. . .”
Còn chưa nói xong câu đó, Kim Giáp lực sĩ cúi đầu, vẫn duy trì tư thế đứng yên hành lễ của mình.
Kế Duyên nghe vậy thì trong lòng khẽ động. Vốn dĩ hắn nghĩ rằng mình sẽ chỉ nghe được hai chữ “tôn thượng” mà thôi, nhưng giờ lại nhiều hơn một chữ “ta”. Hơn nữa, hắn lại rất nhạy bén với âm thanh, rõ ràng có thể nghe ra được trong đó còn bao hàm một tia cảm giác tâm tình.
Thấy Kim Giáp lực sĩ này không bị hủy, Kế Duyên quả thực rất cao hứng. Thậm chí lực sĩ tựa như còn sinh ra một vài biến hóa đặc thù. Chẳng qua, bây giờ cần làm rõ chi tiết chuyện Đồ Tư Yên thoát khốn lúc trước, có phải Cửu Vĩ thiên hồ tự mình đến cứu nàng ta không. Đương nhiên, từ dấu vết đánh nhau có thể nhìn ra khả năng Cửu Vĩ thiên hồ đến đây không lớn, hoặc nói là có thể dẫn theo đàn em, còn bản thân nàng đứng nhìn mà không ra tay.
“Ta đã biết chuyện yêu nghiệt đào thoát rồi. Ta hỏi ngươi, sáu năm trước, là người nào đến đây cứu yêu nghiệt kia ra?”
Lúc này Kim Giáp lực sĩ mới thu lễ, rủ cánh tay rồi đứng dậy. Y trầm mặc mấy hơi, sau đó mới đáp.
“Kẻ đến đây là mười yêu bốn ma, Xà, Xuyên Sơn Giáp, hồ ly, Viên Hầu, Nhân ma... Đến đánh nhau một ngày một đêm trong núi, giết được hai tên, làm bị thương ba tên. Thế núi sụp đổ, yêu nghiệt đào thoát, sau đó toàn bộ yêu ma rút lui....”
Kim Giáp lực sĩ nói chuyện cực kỳ ngắn gọn. Giờ phút này, y cũng không mang tâm tình phập phồng gì, nhưng dù sao cũng phải kể hết mọi chuyện thật rõ ràng. Nghe xong, đôi mắt xám trắng của Kế Duyên sáng lên.
Lợi hại thật, vị lực sĩ này còn lợi hại hơn tưởng tưởng của hắn. Vậy mà y có thể chống lại nhiều yêu ma như thế, còn tru sát hai tên, đả thương ba tên, bản thân không bị bất kỳ thương tổn nào. Kế Duyên thấy đây là thành tích chiến đấu cực kỳ tốt rồi.
Đừng nói là Kế Duyên, ngay cả Cư Nguyên Tử và Chúc Thính Đào cũng phải nhìn kỹ Kim Giáp lực sĩ hơn một chút. Không nghĩ tới vị này hung hãn như vậy, chắc hẳn đạo hạnh rất cao rồi.
Phải biết rằng khi nghe miêu tả lại tình cảnh lúc đó, những yêu ma kia thực sự không đơn giản. Không nói tới việc cả đám đều đã hóa hình, kẻ nào cũng có thể hô mưa gọi gió, lại có trí tuệ cực cao, thậm chí còn có thể ngự thủy dẫn đến bề mặt dãy núi vĩnh viễn thay đổi.
Một người đánh nhau với mười tên yêu ma, còn có thể toàn thân trở ra, tuy rằng không hoàn thành nhiệm vụ nhưng đây không phải lỗi lầm trong chiến đấu.
Mà ánh mắt của lão Long và lão ăn mày nhìn về phía Kim Giáp lực sĩ rõ ràng rất khác nhau. Một người ánh mắt kinh ngạc, còn một người nhìn đăm đăm.
“Kế tiên sinh, ngài lưu lại một vị hộ pháp như vậy từ lúc nào thế? Trước kia ta chưa từng nhìn thấy nha. Một người mặt đỏ, nhìn không giống yêu tộc mà cũng chẳng có nhân khí, chẳng lẽ là thần linh?”
Cư Nguyên Tử vẫn dùng kính ngữ với Kế Duyên như trước, tò mò hỏi thăm Kim Giáp lực sĩ là ai. Dù sao trước đây lão cũng chưa từng gặp, hơn nữa nhìn vị này cũng không đơn giản.
Lão ăn mày nhìn thoáng qua Cư Nguyên Tử, thấy Cư Nguyên Tử và Chúc Thính Đào tuy có vẻ hiếu kỳ nhưng thuộc về phạm trù bình thường. Chỉ có lão Long rất kinh hãi giống mình. Lão ăn mày nghĩ lại, dĩ nhiên với tình bạn giữa lão Long và Kế Duyên, lão ấy hẳn biết rõ về “Lực sĩ phù” rồi.
Lão Long quả thực biết rõ Lực sĩ phù, nhưng không phải biết từ miệng Kế Duyên mà là nghe được từ miệng của con mình đấy. Theo lời của Long Tử Ứng Phong, một người trong “đám bạn trời đánh” của gã có quen biết với Giao long Cao Thiên Minh ở Thiên Thủy hồ. Bởi vì năm đó cùng nhau xông vào Quỷ thành, Cao Thiên Minh nghe lão Ngưu và Yến Phi nhắc đến Hoàng Kim lực sĩ.
Quan hệ này nói đi nói lại thì có chút xa xôi, tóm lại chính là lời đồn trong lời đồn. So với Lực sĩ phù, trước kia lão Long để ý tới Tam Muội Chân Hỏa của Kế Duyên nhiều hơn. Mà lần này lão cũng đã thỏa mong ước được nhìn thấy Tam Muội Chân Hỏa rồi, quả nhiên uy năng khó lường, còn khoa trương hơn tưởng tượng của lão một chút.
Chỉ là không nghĩ tới “Lực sĩ phù” bị lão xem nhẹ, còn tưởng nó là một đồ vật phù chú khôi lỗi bình thường, lại là cái dạng này!
Khi suy nghĩ của lão Long thay đổi rất nhanh từ những hồi tưởng lại ký ức ngày trước, lão ăn mày đã cười “khà khà”. Không đợi Kế Duyên mở miệng, lão đã đáp lại lời của Cư Nguyên Tử.
“Cư đạo hữu, hộ pháp này không phải như ngươi nghĩ đâu! Ít nhất là không hoàn toàn như vậy. Vị Kim Giáp thần này chính là một đạo phù!”
“Linh phù?”
Chúc Thính Đào bên cạnh kinh ngạc lên tiếng, vận khởi pháp nhãn cẩn thận dò xét Kim Giáp lực sĩ.
“Không đúng, đây không phải khôi lỗi, cũng không đơn giản là pháp lực biến thành. Tuy có linh quang ngăn cách nhưng y chắc hẳn có thân xác đấy. Kế tiên sinh, đây thật sự là linh phù sao?”
Nói xong nửa câu hỏi sau cùng, ánh mắt Chúc Thính Đào nhìn về phía Kế Duyên.
Kế Duyên khẽ gật đầu lại lắc đầu.
“Nói là phù pháp cũng không hẳn, xem như là một loại... ừ, dị thuật đi!”
Trong thần thông pháp thuật, những thứ có thể được xưng tụng là “dị thuật” đều không phải chuyện đùa. Thường thì độ hi hữu và độ khó phải là rất nghịch thiên, có khi có cả hai thứ này. Mà Kế Duyên cảm thấy lực sĩ chi pháp có tư cách đó.
“Chuyện này sau này sẽ nói tới, ta trước tiên xác nhận một chuyện.”
Kế Duyên vừa trả lời câu hỏi của Chúc Thính Đào, sau đó quay sang nhìn Kim Giáp lực sĩ. Hắn chậm rãi đáp xuống từ sườn núi, nhẹ nhàng như một phiến lá liễu dừng trước mặt Kim Giáp lực sĩ.
Dù lúc này lực sĩ không dùng thần thông biến hóa nào nhưng y vẫn quá cao lớn so với Kế Duyên. Thế nên Kế Duyên phải ngẩng đầu nhìn y.
Sau khi quan sát Kim Giáp lực sĩ thật cẩn thận, bề ngoài vẫn là lực sĩ như cũ. Tuy rằng lúc đánh nhau với yêu ma, y tiêu hao không ít lực lượng, nhưng đã sớm bổ sung lại thông qua thu nạp thổ linh. Thậm chí, biểu cảm và ánh mắt cũng không có biến hóa nào. Nhưng Kế Duyên rất quan tâm đến một chữ “Ta” kia của lực sĩ.
Kim Giáp Lực Sĩ lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như một bức tượng. Nhưng Kế Duyên biết rõ lực sĩ cũng đang chú ý tới mình.
“Ta ra lệnh cho ngươi trấn thủ núi này trông coi yêu nghiệt. Giờ yêu nghiệt đã chạy thoát, ngươi có cảm giác gì?”
Mấy lời hỏi về cảm giác này nọ, nếu là trước kia thì Kế Duyên sẽ không hỏi Kim Giáp lực sĩ đâu, bởi vì hắn biết hỏi cũng như không hỏi. Ngoài logic hành vi và cách thức phán đoán được khắc sâu trong pháp thuật, y không hề có cảm giác chủ quan nào cả.
Nhưng lần này Kế Duyên hỏi như vậy, Kim Giáp lực sĩ lại trầm mặc một hồi, sau đó nói.
“Tôn thượng...”
Như đang suy nghĩ cả buổi mới tìm được một từ phù hợp, Kim Giáp lực sĩ mới mở miệng lần nữa.
“Ta thất trách... Ta, cảm thấy, áy náy!”
Kim Giáp lực sĩ vốn có thể nói mấy chuyện như thất trách, nhưng lại không có khả năng nói ra từ “áy náy”. Đây là một loại nhân tố tình cảm.
“Ha ha ha... Không tệ, mặc dù ngươi thất trách để yêu nghiệt chạy thoát nhưng lại phát hiện được một thứ khác.”
Kim Giáp lực sĩ không có biểu cảm, nhưng Kế Duyên cảm giác được ánh mắt của y có biến hóa. Hắn thích thú nhìn về phía lực sĩ.
“Muốn biết là cái gì không?”
Kim Giáp Lực Sĩ vẫn không thay đổi nhưng Kế Duyên lại tự mình giải thích.
“Đó là tâm của ngươi!”
“Tâm?”
Kim Giáp lực sĩ lặp lại, rồi cúi đầu nhìn về ngực trái của mình. Y biết rõ là đối với người và yêu vật hóa hình, trái tim sẽ ở đây. Đó chính là nơi chứa bộ phận nguyên thần, Ngũ hành thuộc hỏa, chủ chưởng nguyên khí thân thể. Muốn diệt thân thể, trảm nguyên thần thì cần công phá tâm thất, đánh phá nơi này, sau đó...
“Tâm này không cùng loại với thứ mà ngươi hiểu.”
Dường như biết rõ Kim Giáp lực sĩ đang nghĩ gì, Kế Duyên lại giải thích thêm trước khi y suy nghĩ nhầm hướng.
“Tâm này, ừ, nói như vậy đi, đó chính là linh căn của ngươi. Ngươi chỉ mới phát hiện ra nó, còn cần tự mình tìm đến nó nữa.”
Đám người Cư Nguyên Tử cũng đã sớm đi tới từ sườn núi, đứng yên nhìn màn này khi còn cách đó không xa. Nghe được “luận về tâm” của Kế Duyên, ánh mắt bọn họ cũng sáng lên. Rất nhiều tiên tu điển tịch đều nói tĩnh tâm ngưng thần thanh tâm quả dục. Thuyết pháp của Kế Duyên dĩ nhiên không phải dòng chính.
“Tìm được. . . Tâm?”
“Ừ, ngươi nghỉ ngơi trước đi!”
Kế Duyên vừa gật đầu, vừa khẽ vung tay. Kim Giáp lực sĩ cao lớn trước mắt hóa thành một tờ giấy màu vàng hình người trong vầng ánh sáng màu vàng, bay đến trong tay Kế Duyên.
Thấy cảnh này, Cư Nguyên Tử và Chúc Thính Đào mở lớn hai mắt, con mẹ nó chứ, thật đúng là phù sao? Nhưng vừa rồi, Kế Duyên vẫn còn luận về tâm với đạo phù này!