Khoảng nửa khắc sau, Kế Duyên dẫn Tấn Tú và A Trạch cùng đi ra khỏi Cửu Phong Sơn, bay về chỗ sâu bên trong Cửu Phong Động Thiên. Bởi vì Kế Duyên mang theo lệnh bài nên sương mù trong núi đều tự động tránh khỏi người hắn, cấm chế đại trận của Cửu Phong Sơn cũng không có phản ứng gì.
Ở trên núi hai tháng, cho dù Tấn Tú thỉnh thoảng sẽ dẫn Trang Trạch đi dạo chung quanh, nhưng thường thì cậu bé luôn ở một mình. Hiện tại được xuống núi, tinh thần của A Trạch rõ ràng tốt hơn trước không ít.
"Kế tiên sinh, ta ở trên núi đã hơn hai tháng, Tấn tỷ tỷ nói trên núi một ngày, phía dưới sẽ qua mười ngày. Vậy không phải Đô Dương đã qua gần hai năm rồi sao? Mộ của cha mẹ, còn có bọn A Long..."
Tâm tình lúc này của A Trạch rất phức tạp, vừa chờ mong vừa lo lắng. Thật ra, Kế Duyên cũng chỉ mới biết về sự biến hóa về thời gian trong Cửu Phong Động Thiên không bao lâu. Nghe A Trạch nói vậy, hắn cũng chỉ có thể an ủi.
"Ở đó có phần mộ nên sẽ không có chuyện gì đâu. Về phần bằng hữu của ngươi, ngươi phải tin tưởng rằng người hiền sẽ gặp lành. Các ngươi có thể tránh được binh tai, lại có thể chịu đói xuyên qua được Kình Thiên Sơn, khi tới được Đô Dương nhất định sẽ khá hơn một chút."
"Vâng..."
Tấn Tú đứng bên cạnh nhìn ra xa bốn phía. Cô bé ít khi có cơ hội được xuống núi, nếu nói về mức độ hào hứng thì chỉ có thể hơn A Trạch chứ không kém. Nữ hài liên tục nói chuyện với A Trạch, bàn luận về một số chuyện của nhân gian.
Kế Duyên cũng nhìn về phương xa, suy nghĩ về vấn đề thời gian lưu tốc trong Cửu Phong Động Thiên. Trên thực tế, bất kể là động thiên nào cũng khó có khả năng thoát ra được sự tồn tại của thiên địa ở bên ngoài. Dù sao mặt trời, mặt trăng hay ánh sao hoặc là không chân thật, hoặc là nhận từ thiên địa bên ngoài. Bất luận động thiên này được hình thành bằng cách nào, thay vì nói là một thế giới độc nhất, không bằng nói nó là một bộ phận của thiên địa chân chính. Chẳng qua, những nơi như động thiên đều dùng đại thần thông tận lực bóc tách với ngoại thiên địa, khiến cho khả năng ảnh hưởng giữa hai nơi này không ngừng giảm xuống.
Đương nhiên, Cửu Phong Động Thiên cũng giống vậy. Thời gian lưu tốc vốn nên giống với trên Cửu Phong Sơn, và giống với thiên địa bên ngoài. Nhưng thời gian trong Động thiên "hạ giới" còn nhanh hơn gấp mười lần, dĩ nhiên đây chính là thủ đoạn của các cao nhân trên Cửu Phong Sơn, chắc chắn là hành động cố ý đấy.
Tất nhiên là không khó để giải thích tại sao bọn họ lại làm như vậy. Một ít kỳ hoa dị thảo hay những thiên tài vô giá đều có thể mượn nhờ sự thuận tiện của đại thần thông thay trời đổi đất này, tương đương với việc rút ngắn thời gian bồi dưỡng. Hơn nữa, trong động thiên không có yêu ma, lại có Sơn thần Thổ địa trông coi, trải qua năm rộng tháng dài thì chỗ tốt không nhỏ đâu.
Về phần những phàm nhân sống trong động thiên, kỳ thật trên lý thuyết cũng ảnh hưởng không lớn lắm. Trong hoàn cảnh giống như một thế giới tự hình thành này, bọn họ vẫn sinh con đẻ cái, vẫn sống hết một đời, cũng không có cảm giác thiếu hụt cái gì. Hơn nữa khi thời gian trôi qua, trong phàm nhân sẽ có một số người thiên tài diễm tuyệt, có thể được thu vào Cửu Phong Sơn truyền thừa đạo thống, ví dụ như Tấn Trường Đông chính là một ví dụ rất điển hình.
Đám mây trắng đã xuyên qua tầng mây ngăn cách Cửu Phong. Nhìn thấy cảnh tượng Kình Thiên Sơn đứng sừng sững giữa hàng ngàn ngọn núi, suy nghĩ của Kế Duyên cũng theo tầm mắt trôi xa dần.
Nếu có năng lực thay đổi thiên thời trong động thiên thì tất nhiên nội tình của Cửu Phong Sơn rất thâm hậu. Nhưng cái này không phải là mượn lực lượng động thiên, bóp méo một bộ phận thời không của thiên địa chân chính sao? Dù ảnh hưởng nhỏ nhưng cũng không có khả năng một chút cũng không có chứ?
"Kế tiên trưởng, ngài nghĩ gì thế?"
Thanh âm của Tấn Tú vang lên bên tai, kéo suy nghĩ của Kế Duyên về lại. Hắn nhìn nữ hài, cười nói.
"Không có gì. Chúng ta sắp rời núi rồi. A Trạch, quê quán của ngươi ở phía Bắc đúng không?"
"Vâng. Kế tiên sinh bay thấp một chút. Ta sẽ chỉ đường cho ngài!"
Thiếu niên này cũng mạnh mẽ lắm. Nếu là người khác phải bay trên trời như vậy, ngoại trừ hưng phấn, nhất định sẽ rất sợ hãi. Dù biết là có tiên nhân ở đây thì không sợ té, nhưng cảm giác sợ độ cao là bản tính của con người, khó mà giữ bình tĩnh được.
"Được, nhưng đừng nhìn lầm đường nhé. Còn nha đầu đừng gọi ta là tiên trưởng nữa, cứ gọi Kế tiên sinh giống A Trạch đi, dễ nghe hơn một chút."
Sắc mặt Tấn Tú rất vui vẻ, nhanh chóng đáp ứng.
"Tú nhi đã biết, Kế tiên sinh!"
Lúc trước đến đây, A Trạch trèo non lội suối mấy tháng, chịu nhiều đau khổ mà vẫn chẳng nhìn thấy Kình Thiên Cửu Phong. Nhưng giờ phút này đứng trên đám mây trắng, cùng Kế Duyên rời đi, A Trạch cảm thấy chưa tới nửa canh giờ mà cậu đã nhìn thấy phong cảnh ở ngoài núi rồi.
Lúc người ở trên trời nhìn đường và lúc ở trên mặt đất nhìn đường thực ra rất khác nhau, không có chuyên môn thích hợp thì rất dễ nhìn lầm, ít nhất là A Trạch nhiều lúc cũng không kịp nhận ra đường về. May mà Kế tiên sinh dường như căn bản đã biết đường, cho đến khi A Trạch nhìn thấy cảnh sắc quê hương quen thuộc, Kế tiên sinh vẫn chưa hỏi lần nào.
Nhìn theo vị trí của mặt trời, bây giờ đã là giữa trưa. Những đám mây trắng của Kế Duyên đáp xuống bên ngoài thôn làng của A Trạch.
Vừa mới chạm đất, một cỗ mùi hôi thối xông vào mũi. Tấn Tú cau mày, vô thức bịt kín mũi miệng, ngay cả A Trạch cũng lộ ra chút khó chịu. Ngược lại người có khứu giác linh mẫn nhất là Kế Duyên thì sắc mặt lạnh nhạt.
"Đi thôi. Đi cúng tế cho người nhà ngươi một chút."
Kế Duyên nhìn quanh, tuy rằng căn bản chỉ là một mảng mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra được một thôn trang bình thường có những kiến trúc thấp bé. Có rất nhiều căn nhà đã sụp đổ, một số nơi đã bị thiêu hủy rồi.
Thoạt nhìn, tựa hồ khắp nơi đều là cảnh tượng sinh cơ bừng bừng, cỏ dại mọc um tùm lá xanh trải rộng, nhưng thực ra khắp nơi đều là thi thể. Có người sớm đã là xương trắng, có thi thể thì khô hóa. Những nơi thảm thực vật tươi tốt kia, phần lớn đều có thi thể ở đây, mùi hôi thối không thể xua đi kia cũng xuất phát từ nơi này.
Ba người cất bước vào thôn, kinh động đến một đám quạ đen.
"Quạ...quạ... quạ..." "Quạ...quạ...."
"Lạch cạch..." "Lạch cạch lạch cạch..." "Lạch cạch lạch cạch..."
"Quạ...quạ... quạ..." "Quạ...quạ...."
...
Mới đầu chỉ là mấy con, sau đó là một đám nhỏ, rất nhiều quạ đen vỗ cánh bay lên. Tấn Tú là một đệ tử tu tiên, lại bị những con quạ này làm cho hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau, hơn nữa còn có động tác giơ tay ngăn cản. Thấy Kế Duyên và A Trạch đều không sao thì trên mặt cô bé nóng lên, làm bộ vô sự.
Ba người đi vào trong thôn. Vẻ mặt A Trạch bắt đầu hoảng hốt, phảng phất như nhìn thấy cảnh tượng thê thảm lúc trước. Tấn Tú cũng không nói lời nào, còn Kế Duyên đang quan sát chung quanh.
Thôn này có ít nhất mấy trăm người chết, ngoại trừ A Trạch và bằng hữu chôn cất người nhà mình, những người khác đều chất đống tại chỗ. Thôn trang xa xôi như vậy, lại trải qua binh tai ngoài ý muốn, lúc người dân chết đi thì Âm sai sợ là không kịp tới.
Ngoại trừ những người có chỗ chôn cất, những người đã chết khác chỉ e là đều sẽ trở thành cô hồn dã quỷ ngu ngốc vô tri. Lúc đầu có lẽ chưa biết phải tránh ánh mặt trời, nếu có thi thể biết trốn đi thì còn tốt, nếu thi thể thối rữa thì nói không chừng không biết trốn như thế nào.
Kế Duyên ngẩng đầu nhìn bầu trời. Mặt trời này không phải là mặt trời lớn của thiên địa bên ngoài; mặc dù như vậy, Thái dương chi lực vẫn giống như thật. Lúc trước, những tử hồn này vốn phải chịu binh tai mà chết, sau đó còn có thể bị ánh mặt trời chiếu đến chết, nếu thoát được rời đi thì cũng trở thành cô hồn dã quỷ. Bên cạnh thi thể tất nhiên phát ra oán khí rất mạnh, nói không chừng sẽ sinh ra một ít tà vật, cũng chính là câu 'thiên hạ đại loạn tất có yêu nghiệt.'
Nhưng bây giờ tựa hồ cũng không có oán khí mãnh liệt sinh ra, thật sự là như vậy sao? Hay là có người độ hóa đi rồi?
Kế Duyên nheo mắt lại, sau đó hai mắt càng mở lớn hơn. Thiên địa trong mắt dường như có chút cải biến, cảnh sắc xanh biếc cũng biến hóa ra vài tầng ánh sáng u ám.
Cuối cùng Kế Duyên nhìn lên bầu trời, Thái Dương chi lực quét về phía đại địa, như từng luồng hỏa quang đang chấn động nhẹ.
"Kế tiên sinh, đây chính là phần mộ của cha mẹ và gia gia ta."
Thanh âm của A Trạch truyền đến. Kế Duyên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước. Chẳng biết từ lúc nào, bọn họ đã đi tới phía sau thôn. Nơi này có mười khối đất nhỏ, là phần mộ do năm thiếu niên đào cho người nhà mình. Thậm chí trước mộ còn có tấm mộc bài xiêu vẹo, nhưng vì không ai biết chữ nên trên đó không ghi rõ đây là phần mộ của người nào.
Nếu ở kiếp trước - thời đại mà mọi thứ đều được up lên Internet - việc này chắc chắn sẽ bị một đám anh hùng bàn phím mỉa mai sao chỉ chôn cất người nhà của mình mà không chôn tất cả mọi người trong thôn. Nhưng Kế Duyên có thể hiểu được. Trạng thái tinh thần, trạng thái thân thể và những nguy hiểm ở chung quanh đều là các nhân tố quan trọng. Ngay cả khi muốn chôn cất hết, năm người còn chưa đào xong hố thì ước chừng thi thể cũng nát hết rồi.
Nói xong câu đó, A Trạch đã chạy vọt tới, đi tới hai khối đất nằm đầu tiên, trực tiếp quỳ xuống.
"Cha, mẹ, gia gia! A Trạch tới thăm mọi người, A Trạch tới thăm mọi người đây!"
Vừa nói, A Trạch không ngừng dập đầu lên mặt đất. Cho dù phía dưới vốn là bùn đất, nhưng vẫn có chút đá sỏi, hơn nữa cậu dập đầu rất mạnh nên trên trán nhanh chóng rách ra. Nhưng A Trạch vẫn không ngừng lại, mãi cho đến khi có chút choáng váng, thân thể lắc lư, cậu mới không thể không dừng lại.
Kế Duyên thở dài, tầm mắt nhìn về phía miếu Thổ địa cách đó không xa. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra đây vốn là một tòa miếu trống rỗng, căn bản không có Thổ Địa tọa trấn.
Tấn Tú ngồi xổm xuống đỡ A Trạch, lời nói còn mang theo chút vui mừng.
"May mà ngươi đã chôn bọn họ, bằng không có khi không đến được Âm Ti."
Kế Duyên ở phía sau khẽ nhíu mày. Với tình huống hiện tại, lúc trước cũng chưa chắc có Âm sai tới đón đâu. Hắn lặng lẽ nhìn ngôi mộ rồi bấm tay tính toán, cuối cùng nhìn ra phần mộ ẩn có chỗ liên quan với nhau, hẳn là có mộ chủ ở âm phủ.
"Được rồi, cúng cống phẩm, đốt nhang xong, chúng ta trực tiếp xuống Âm phủ tìm bọn họ."
Kế Duyên vừa nói vừa quơ quơ tay áo. Có trái cây bánh ngọt từ trong tay áo bay ra, đáp xuống trước mười phần mộ một cách chỉnh tề, lại còn có vài nén nhang xuất hiện ở bên cạnh nữa.
"Cảm ơn Kế tiên sinh!"
A Trạch lau nước mắt và máu trên trán, cầm lấy nén nhang trên mặt đất. Tấn Tú ở bên cạnh bấm ra một ngọn lửa giúp cậu châm lửa, sau đó cùng nhau cắm ở trước mộ. Lúc A Trạch tế bái, Kế Duyên đứng ra xa một chút để nhìn, đồng thời suy nghĩ trong lòng cũng chưa đứt.
Lúc vừa tới thôn xóm này, trong lòng hắn mơ hồ có chút ý nghĩ và suy đoán, đáng tiếc không có bằng chứng, mà chỉ là suy đoán mà thôi.
Cửu Phong Sơn dùng lực lượng đại thần thông khai phá động thiên, lại còn có năng lực "tự thanh lọc" cường đại, ngăn chặn tà khí sinh ra. Tà khí không có thì tự nhiên tà vật sẽ không có, nhiều lắm cũng chỉ có một vài quỷ quái mà thôi.
Có lẽ trải qua thời gian dài như vậy cũng không có vấn đề gì. Nếu không có A Trạch xuất hiện, có lẽ Kế Duyên còn có thể cảm thán một câu rằng năng lực "tự thanh lọc" của động thiên quá thần kỳ. Nhưng A Trạch xuất hiện đã nói rõ đây không phải là không có vấn đề.