Đợi A Trạch bình tĩnh lại, cậu nhìn hai bàn tay dính đầy máu tươi, sợ hãi không biết phải làm sao. Tấn Tú ở bên cạnh vẫn đang an ủi cậu. Khi A Trạch trấn định hơn, cậu cũng cẩn thận nhìn về phía Kế Duyên. Dáng vẻ của hắn cũng không thể hiện là chán ghét hay không thích, chỉ là trên mặt khá nghiêm túc.
Kế Duyên thấy A Trạch hô hấp ổn định trở lại, nhìn thoáng qua tên sơn tặc đầu lĩnh bây giờ đã tắt thở, bèn trực tiếp xoay người rời đi.
Tấn Tú vội vàng đỡ A Trạch đứng dậy.
"Đi nào, nhanh đi theo Kế tiên sinh."
Tấn Tú rõ ràng không làm gì sai nhưng không hiểu sao vẫn thấy thấp thỏm không yên. Còn A Trạch thì không cần phải nói. Hai người quan sát hai tên sơn tặc vẫn còn đang đứng yên như tượng ở xung quanh, sau đó bước nhanh theo Kế Duyên.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, nhưng bầu trời vẫn còn sáng sủa. Trên trời vẫn chưa kịp đổ mưa thì mây đen đã tan đi rồi. Cho nên mặc dù trời tối nhưng cũng có ánh sáng của trăng sao chiếu sáng con đường núi.
A Trạch và Tấn Tú đi bên cạnh Kế Duyên, trầm mặc không nói. Thật lâu sau đó, A Trạch mới cẩn thận hỏi thăm một câu.
"Kế tiên sinh, người giận ta sao?"
Kế Duyên không nhìn cậu, chỉ lắc đầu nói.
"Kế mỗ cũng chẳng giận ngươi. Hành vi của ngươi vốn không cần ta phải chịu trách nhiệm, mà ta cũng chưa từng dặn dò ngươi cái gì."
Tuy rằng A Trạch không được xem là người thông minh, nhưng cũng không quá ngốc. Kế Duyên chỉ nói là không giận, nhưng dường như vẫn có chút tức giận. Chuyện này làm cho cậu không biết phải làm sao, ngay cả không nổi giận, nghĩ cũng biết khẳng định có liên quan đến cậu rồi.
"Kế tiên sinh... Ngài cũng nói người kia chết không đáng tiếc mà. Vừa rồi A Trạch quá thương tâm, quá tức giận... Vì những tên sơn tặc đó..."
Tấn Tú xem như cũng chịu áp lực cực lớn mới dám nói mấy câu đó với Kế Duyên. Nàng không giống A Trạch. Tuy có tính cách cởi mở nhưng nàng vẫn không quên thân phận của Kế Duyên, đặc biệt là lúc Kế Duyên đang khá nghiêm túc.
Vẻ mặt của Kế Duyên hòa hoãn hơn một chút, bước chân cũng chậm lại. Đợi hai người đến gần mới mở miệng nói.
"Thật ra Kế mỗ không phản đối những lúc cần phải giết người. Nếu những tên sơn tặc làm nhiều việc ác, nghiệp chướng vô số thì bị giết chỉ có thể nói là báo ứng. Nhưng ngươi vừa mới giết gã ta là vì muốn trừ gian diệt ác ư?"
Kế Duyên nói xong, cúi đầu nhìn A Trạch. Cậu cũng vô thức ngẩng đầu nhìn Kế Duyên, phát hiện ra ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng kia dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình. Một cảm giác bối rối xuất hiện trong lòng A Trạch.
"Nhất niệm sinh ma, nhất niệm thành ma. Lần này ngươi giết chính là sơn tặc, lần sau thì sao?"
Chỉ mấy câu nói nhẹ nhàng nhưng đã chạm tới nội tâm của A Trạch, làm cho cậu thấy được một loại biến hóa khủng khiếp. Sắc mặt cậu càng lúc càng trắng bệch. Nhưng Kế Duyên lại mỉm cười, nụ cười này tựa như ánh sáng mặt trời xóa tan đi sự lạnh giá trong lòng A Trạch.
"Đều nói Ma đạo giết sạch nhân tính. Nhưng trên lý thuyết, ma tính và nhân tính cùng tồn tại. Chỉ có Chân Ma là ngoại lệ, mặc dù bọn họ có lý trí điên dại không lường được nhưng Chân Ma lại chân chính hoàn toàn mất đi nhân tính."
"Nhân tính" trong lời của Kế Duyên chỉ là một cách nói, không chỉ con người, mà cũng có thể là yêu, linh, tinh quái sinh linh các loại.
"Chắc hẳn lúc này ngươi còn nghe chưa hiểu, nhưng có thể mơ hồ hiểu rõ được ý của Kế mỗ..."
Kế Duyên nói cái gì mà "Ma", "Ma tính và nhân tính" "Chân Ma" gì gì đó, một đứa trẻ ở nông thôn còn chưa đọc được chữ như A Trạch đương nhiên sẽ không hiểu. Nhưng cậu vẫn mơ hồ hiểu được mấy thứ này có liên quan mật thiết với mình.
Thấy trong mắt A Trạch dâng lên vẻ sợ hãi, Kế Duyên đưa tay vỗ vỗ lên lưng cậu. Đây không chỉ là động tác cổ vũ, mà còn có một cỗ pháp lực mờ mịt nhu hòa chảy vào trong thân thể A Trạch. Pháp lực này không áp chế Ma niệm, chỉ rót vào thân thể và linh hồn, lặng lẽ mang lại sự ấm áp cho A Trạch.
Thật ra lời nói lúc trước của Kế Duyên dường như có chút nghiêm trọng, nhưng cũng hiểu được tâm niệm biến hóa của Trang Trạch. Hắn biết rõ ràng rằng, mặc dù vừa rồi ma tính của Trang Trạch chỉ là một bộ phận nhỏ, nếu trước mặt không phải sơn tặc, bộ phận ma tính kia căn bản không ảnh hưởng được Trang Trạch, bởi vì trong lòng thiếu niên vốn có chuẩn đạo đức của mình.
Hơn nữa, Kế Duyên cũng tin tưởng rằng, ngoại trừ ảnh hưởng của Ma niệm, thiếu niên này vốn có tấm lòng kiên định. Nếu như biểu hiện lúc trước ở bên vách núi nhìn như chỉ là chuyện nhỏ tầm thường, lại rõ ràng không chút giả dối, điều này làm cho Kế Duyên tin tưởng.
"Ngươi không phải Ma, ngươi chỉ là Trang Trạch. Sau này, cảm giác vừa rồi sẽ còn xuất hiện. Nếu thật sự không thể kiềm chế thì đừng ngại đổi phương thức khác, lập cho mình một quy củ, vượt qua quy tắc sai, tuân thủ quy tắc đúng."
Sự ấm áp lan tỏa khắp người, làm cho A Trạch thoát ra khỏi cảm giác sợ hãi. Chẳng biết A Trạch có nghe hiểu không, nhưng cậu vẫn vội vàng gật đầu với Kế Duyên.
"Đi thôi, đừng nghĩ nhiều nữa. Đêm nay chúng ta sẽ đến Âm Ti."
Nói xong, Kế Duyên bước nhanh lên một chút. Tấn Tú và A Trạch nhắm mắt đuổi theo, trong miệng A Trạch không ngừng lẩm bẩm.
"Lập một quy củ, vượt qua quy tắc sai, tuân thủ quy tắc đúng."
Dù Kế Duyên nhìn thẳng về phía trước nhưng ánh mắt vẫn luôn để ý tới A Trạch, thậm chí Pháp nhãn còn được mở ra hoàn toàn.
Chấp niệm của thiếu niên lúc này, ngoại trừ làm cho người nhà bị giết sống lại, cũng có cả cừu hận. Nhưng người nhà đã qua đời, lần này đi Âm Ti chắc hẳn cũng có thể hòa hoãn nỗi nhớ trong lòng thiếu niên, cũng có thể khuyên bảo cậu một chút.
Nhưng Ma niệm của thiếu niên cũng không chỉ đến từ binh tai chốn quê nhà. Ma tính hầu như khó có thể diệt trừ, bởi vì cái gọi là Ma đều có chấp nhất, hỗn loạn không thể lý giải, cho dù ác ma giảo hoạt tà ác cũng đều là như thế. Kế Duyên thử dẫn dắt Trang Trạch, có lẽ không thể tránh khỏi ma tính, nhưng chưa chắc là không thể ảnh hưởng đến chấp niệm.
Lúc đi ngang qua chân núi phía Bắc, ba người cũng nhìn thấy một vài doanh trướng. Thấy người cắm trại cực kỳ cảnh giác với bọn hắn, ba người cũng không dừng lại, mà là trực tiếp đi xuyên qua, hướng về cánh đồng hoang vu; phương hướng chính là Bắc Lĩnh Quận thành.
Không tới hai khắc sau, ba người đã thấy được Bắc Lĩnh Quận thành. Của thành đóng chặt, dĩ nhiên là không làm khó được Kế Duyên. Rất nhanh, ba người đã xuất hiện trên đường phố của Quận thành.
Vào ban đêm, Bắc Lĩnh Quận thành vô cùng hiu quạnh. Đường phố không có một bóng người. Trong gió đêm có thanh âm lộc cộc, đó là một giỏ trúc cũ nát bị thổi lăn lộn trên đường phố.
Đi thẳng đến miếu Thành Hoàng, ba người đều không nhìn thấy người tuần đêm gõ mõ cầm canh và quan sai tuần tra. Không biết có phải do vận khí hay là do trong thành hôm nay căn bản không thiết lập việc tuần đêm. Ngược lại, khi không thấy Dạ Tuần Du của Âm Ti thì Kế Duyên cũng không thấy lạ lắm. Cửu Phong Động Thiên không có yêu tà. Mật độ tuần tra chắc chắn sẽ thấp. Ở điểm lười biếng này, người và quỷ đều giống nhau.
A Trạch và Tấn Tú đi theo Kế Duyên, phát hiện ra đằng trước càng ngày càng mơ hồ. Tầm nhìn không có biến hóa gì, một loại cảm giác âm trầm lạnh lẽo cũng dần dần tăng lên, đủ loại quỷ dị đều nói cho mọi người biết là sắp đến Âm Ti rồi.
Càng đi tới, miếu Thành Hoàng đằng trước cũng trở nên mơ mơ hồ hồ. Khi A Trạch và Tấn Tú có thể nhìn rõ trở lại thì đã thấy mình đứng gần cổng của miếu thờ. Phía trước cổng miếu có vài tên quan sai đang đứng gác, thoạt nhìn quỷ khí dày đặc cực kỳ đáng sợ.
Kế Duyên nhướng mày. Lực lượng canh gác này cũng không hề thua kém Âm Ti ở ngoài thiên địa.
"Đứng lại! Âm Ti trọng địa, du hồn phương nào dám cả gan xông vào?"
Dĩ nhiên Âm sai xem đám người Kế Duyên là du hồn, nhưng Kế Duyên không ngừng bước cũng khiến Âm sai cảnh giác hơn. Sau đó, bọn họ phát hiện ra trên thân những người này không có quỷ khí, cũng không giống phàm nhân nằm mộng du hồn.
"Các vị, không phải là Tiên nhân Thiên giới chứ?"
Một Âm sai cẩn thận hỏi thăm một câu. Kế Duyên cũng đúng lúc đi tới gần, gật đầu nói chuyện và lấy lệnh bài ra.
"Chúng ta đến từ Cửu Phong Sơn. Đây là tín vật, mời đương sai Âm Ti tạo điều kiện cho qua."
Kế Duyên đưa ra tín vật Cửu Phong Sơn ghi chữ "Ngũ lôi nghe lệnh". Âm sai vô thức đưa tay đón, đầu ngón tay mới chạm vào lệnh bài, vậy mà phát ra một hồi điện quang.
"Xì xì xì. . ."
"Ai ôi!!!! Hí...iiiiii. . ."
Âm sai sợ hãi rút tay trở về, còn nhe răng trợn mắt, không ngừng chà xát hai bàn tay.
"Xin tiên trưởng đợi một lát, ta đi thông báo, đi thông báo!"
"Được, làm phiền rồi!"
Kế Duyên gật đầu, nhìn Âm sai rời đi. Vẻ mặt của hắn không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt liếc xéo về lệnh bài trong tay. Mấy chữ "Ngũ lôi nghe lệnh" mơ hồ có tiên quang, trong lòng hắn cũng có chút nghi hoặc.
Tất nhiên là mấy quỷ thần trong Âm Ti sẽ phải kính sợ Chưởng môn của Cửu Phong Sơn rồi, nhưng chuyện lúc nãy tên Âm sai không cầm được tấm lệnh bài này khiến Kế Duyên cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Rất nhanh, trước Quỷ môn quan đã có Phán quan của Âm Ti vội vàng chạy ra. Gã vừa mới tới cửa đã khom người chắp tay với ba người Kế Duyên.
"Bổn phương Phán Quan ra mắt ba vị thượng tiên. Mời vào, mời vào! Thượng tiên có gì phân phó, bổn phương Âm Ti nhất định dốc sức để làm!"
Ánh mắt Kế Duyên quét về phía sau. Thành Hoàng vẫn chưa tới. Chẳng qua hắn cũng không thèm để ý đến mấy thứ chi tiết này, công việc diễn ra trôi chảy là được.
"Quả thật có chút chuyện muốn nhờ Phán quan hỗ trợ, mời ngài kiểm tra ở chỗ Sơn Nam..."
Kế Duyên nói rõ sự tình. Phán quan liên tục gật đầu, trực tiếp dẫn ba người tiến vào quỷ thành Âm Ti. Khi bọn hắn đang thong thả đi vào, Phán quan sớm đã phân phó Âm sai đi trước một bước, vào quỷ thành tìm kiếm người thân của A Trạch.
Sau khi vào Âm Ti, A Trạch và thậm chí là Tấn Tú đều tỏ ra khẩn trương. Người trước sợ hãi và chờ mong. Còn người sau thì sợ quỷ thành vì đây là một nơi khủng khiếp đáng sợ và có ác quỷ khắp nơi. Nhưng sau khi bước vào quỷ thành, phát hiện ra bên trong không khác thành thị ở bên ngoài nhiều lắm, thậm chí còn náo nhiệt hơn một chút, có người đi qua đi lại, cũng có nơi bầu trời âm u đầy mây, mà không phải là một màu đen đặc và tối tăm.
"Mời thượng tiên, đã tìm được mấy hộ quỷ hồn ở Sơn Nam rồi ạ."
Bước ra khỏi quỷ thành tương đối náo nhiệt, ở một nơi hoang vu hẻo lánh, có một vài căn nhà đất đang xây dở có tạo hình quái dị, nhìn giống như những mộ phần khổng lồ. Bên cạnh mấy Âm sai kia, mười mấy bóng người quần áo tả tơi, sợ hãi, đứng rụt rè ở phía sau y.
"Mẹ! Gia gia! Cha!"
Nhìn thấy những "người" kia, A Trạch không kìm nén được kích động trong lòng. Cậu hét lớn xông tới, thoáng cái nhào vào trong ngực của người thân, xúc cảm lạnh lẽo, nhưng trong mắt lại chảy ra dòng nước mắt nóng hổi.
"A Trạch! Thật sự là A Trạch!" "A Trạch à! Để cho mẹ nhìn xem con gầy không nào?"
"Thật sự là A Trạch, là người sống, A Trạch là còn sống đấy!"
"Ai nha, đứa nhỏ nhà ngươi, thật vất vả mới nhặt được mạng, đến âm phủ làm gì hả!"
Gia gia của A Trạch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Người sống đến âm phủ có gì tốt cơ chứ?
"Không có chuyện gì đâu gia gia. Con và thần tiên cùng đi đến đây. Con đã lên Kình Thiên Sơn, lên thiên giới!"
"Ngươi. . ."
Gia gia của Trang Trạch vừa tức vừa vui mừng, tức giận vì ông biết được sự nguy hiểm của Kình Thiên sơn, vui mừng vì kết quả cuối cùng cũng không xấu. Sau đó, ông mới ý thức được thần tiên đang ở bên cạnh. Ông lão ngẩng đầu nhìn về phía Kế Duyên, mơ hồ cảm thấy đối phương ở trong Âm Ti mà vẫn lộ ra vẻ sạch sẽ thanh khiết.
"Đa tạ tiên trưởng phù hộ A Trạch nhà ta, đa tạ tiên trưởng!"
"Đa tạ tiên trưởng!" "Cảm ơn tiên trưởng!"
Mấy quỷ hồn đồng loạt chắp tay tạ ơn.
"Không cần đa lễ, các ngươi tranh thủ thời gian nói chuyện đi. Chúng ta sẽ không ở lại quá lâu đâu."
Kế Duyên gật đầu nói, sau đó không nói thêm gì nữa. Mà những quỷ hồn bên cạnh cũng xúm lại, hỏi thăm A Trạch về tình huống của đứa nhỏ nhà mình. Bọn họ chính là những người còn lại được chôn cất.
A Trạch vừa khóc vừa cười. Tấn Tú thấy vậy vừa vui mừng vừa có chút cảm thương. Người tu tiên cũng có tình cảm, điều này làm cho nàng nhớ tới thân nhân của mình, chẳng qua bọn họ sớm đã là một nắm đất vàng, ngay cả hồn cũng tan biến mất rồi.
Phán quan ở bên cạnh vuốt râu nhìn, thỉnh thoảng quay đầu phát hiện ra Kế Duyên đang nhìn mình, trong đôi mắt bình tĩnh không sóng, tựa như trăng sáng soi đáy giếng.
"Vị Phán quan này, bổn phương Thành Hoàng hình như rất bề bộn công việc nhỉ?"