Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 534: Ồn Ào Quá!



Động tĩnh tại Tú Tâm lâu không chỉ thu hút sự chú ý của Kế Duyên, mà những người xung quanh cũng không bị điếc hay mù, nên tất nhiên đều chú ý đến. Rất nhanh sau đó, một đám người lớn đã tập trung trước tòa lầu, cùng nhau chỉ trỏ, hỏi han thảo luận xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

 

Không lâu sau, Tấn Tú dẫn đầu đi ra, theo sau là A Trạch và những người khác với vẻ mặt cực kỳ sùng bái. Trong số bốn người, còn có một cô bé với khóe mắt ngấn lệ.

 

Tấn Tú lúc này tràn đầy khí thế, ngẩng đầu bước ra ngoài. Khuôn mặt thanh tú của nàng tràn đầy vẻ tức giận; đáng lẽ là không có sức uy hiếp nào, nhưng nhờ có tình huống bên ngoài Tú Tâm lâu, thế là trông vô cùng thuyết phục.

 

Những người bên trong Tú Tâm lâu, dù là khách nhân hay quản sự, đều né sang một bên vì sợ va chạm với bọn sát tinh này. Do đó, cả nhóm người Tấn Tú đã có thể đi ra ngoài mà không gặp bất cứ cản trở nào.

 

Tấn Tú xoay đầu, nhìn lại mụ tú bà đang lẩn trốn như một con chim cút sợ hãi bên trong tòa lầu, sau đó “hừ” một tiếng rồi mới bước hẳn ra khỏi Tú Tâm lâu. Lúc quay đầu lại, ngoại trừ nhìn thấy một nhóm người đang nằm kêu rên đầy đất, nàng còn thấy vóc dáng khá cao của Kế Duyên đang đứng xen lẫn giữa đám đông.

 

Vừa nhìn thấy hắn, khí phách anh hào của Tấn Tú lập tức xẹp xuống giống như một quả bóng xì hơi. Nàng rụt cổ lại, bước đi nhỏ nhẹ, cẩn thận từng li từng tí đi thẳng ra khỏi Tú Tâm lâu, bước đến thi lễ với Kế Duyên.

 

“Kế tiên sinh... Chuyện này, không phải lỗi của ta. Là do, bọn họ khinh người quá đáng. Ta đã hỏi thăm trước khi đến Tú Tâm lâu. Chỉ cần mười lượng bạc là có thể chuộc thân cho một cô gái nhỏ, dù có đòi cao hơn cũng không quá hai mươi lượng. Ta đã trực tiếp đưa cho một thỏi vàng, nhưng bọn họ không thả người và thậm chí còn giở thói đòi tiền cắt cổ khi ta lý luận với họ nữa... Lúc tức giận nhất thời...”

 

Tấn Tú càng nói càng hạ giọng, còn cúi đầu thấp dần.

 

“Kế tiên sinh, đừng trách Tấn tỷ, là do bọn họ không đúng trước!”

 

“Đúng vậy, không phải lỗi của Tấn tỷ đâu. Bọn họ còn muốn tấn công Tấn tỷ trước mà, nên A Trạch mới trực tiếp ra tay với họ, sau đó chúng ta cũng vào cuộc... Thế là Tấn tỷ tỷ mới ra tay!”

 

“Đúng vậy, Kế tiên sinh, đừng trách Tấn tỷ tỷ... Nếu ngài muốn trách, cứ trách chúng ta đi. Mà cũng không phải, vì vốn dĩ đây là do nhóm người xấu này sai trước!”

 

Nhóm A Trạch liên tục cầu tình hoặc nhận sai, nhưng Kế Duyên tất nhiên sẽ không trách họ. Bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều biết rằng, người của Tú Tâm lâu có vấn đề. Nói một cách khách quan, Kế Duyên còn nghĩ Tấn Tú dùng tiền hơi rộng tay ấy chứ. Thẳng thắn đưa ngay một thỏi vàng như vậy, rõ ràng là không muốn tiết kiệm cho hắn rồi.

 

Kế Duyên chưa kịp lên tiếng thì người đàn ông đầu trọc nằm trên mặt đất bên trong Tú Tâm lâu đã chật vật đứng dậy, trong khi mụ tú bà trong tầng lầu cũng đi ra.

 

Vừa rồi, Tấn Tú hung dữ như thế khiến tất cả đều sợ hãi. Nhưng bây giờ, khi gặp một người tiên sinh nho nhã lễ độ xuất hiện, tính cách hay bắt nạt kẻ hiền, sợ hãi kẻ cứng rắn của đám người này lại hiện ra. Bọn chúng bèn chỉ tay xuống mặt đất, bước ra đối mặt với Kế Duyên.

 

“Nhìn đi, nhìn đi, tất cả mọi người đến đây xem này! Có kẻ không phân tốt xấu, chưa kể đến việc đập phá lầu các của bọn ta, còn trắng trợn cướp đoạt cô nương trong lâu của chúng ta nữa. Trong thành Đô Dương này có còn vương pháp hay không chứ? Ngươi là trưởng bối của bọn họ sao? Những người này dám làm điều phi pháp giữa thanh thiên bạch nhật, ngang nhiên cướp đoạt dân nữ, đả thương người khác. Nếu ngươi là trưởng bối mà còn mặc kệ, ta sẽ đến quan phủ kiện các người!”

 

Gã đầu trọc vuốt một vệt máu trên khóe miệng, sau đó cũng oán hận nói.

 

“Dù gì đi nữa, vị tiên sinh này phải nói một câu công bằng cho chúng ta, đúng không? Mặc dù chúng ta là phường thanh lâu gánh hát, nhưng đều tuân thủ pháp luật để làm kinh doanh cả. Chúng ta luôn có danh tiếng tốt tại địa phương; lớn lối hành động thế này rất quá đáng đấy!”

 

Có rất nhiều người xung quanh vào lúc này, cộng thêm việc Tấn Tú cúi đầu trước mặt Kế Duyên, không dám lớn tiếng lại tỏ vẻ vâng lời, tính tình kiêu ngạo và hay cãi vã lâu năm của tú bà lập tức nổi lên, trực tiếp bước tới trước mặt Kế Duyên.

 

“Các cô nương trong tòa lầu của ta đều được dạy dỗ cẩn thận, lúc mua về đều phải chịu giá rất cao. Họ ăn đồ ăn chính là trái cây sạch sẽ tươi mới, học chính là học cầm kỳ thi họa. Mỗi ngày, mỗi tháng đều hao tiền tốn cua. Giờ còn chưa đón được một vị khách nào, thế mà muốn đưa tiền ra rồi dẫn người đi à? Không thấy mất mặt ư? Hôm nay, việc này mà không xong, ta sẽ...”

 

Vừa nhìn cô bé A Ny được bốn tên thanh niên bảo vệ ở giữa, mụ tú bà vừa nhìn về phía Tấn Tú đang cúi đầu, chặc lưỡi hai tiếng khoái trá rồi to tiếng bảo.

 

“Nếu muốn ta bỏ qua, trừ phi cô nương này đến đây bồi thường trong hai ngày, sau đó ta sẽ trả lại con bé kia cho ngươi mà không lấy một xu!”

 

Tú bà cũng biết đối phương sẽ không đồng ý chuyện như vậy, nhưng bây giờ là thời điểm miệng mồm lên ngôi, cứ ra giá cho người bên kia tức giận, nói cho bên kia đỏ mặt tía tai - đây cũng là kỹ năng mà mụ am hiểu nhất.

 

“Sao nào, thưa vị tiên sinh này...”

 

Tú bà vừa nói, vừa dời mắt khỏi Tấn Tú mà nhìn về phía Kế Duyên. Nhưng cũng ngay khoảnh khắc này, một bàn tay nào đó dần phóng đại trước tầm nhìn của mụ, cũng khiến mụ không thể nào phản ứng kịp.

 

“Chát...”

 

Cả người tú bà văng ra xa bốn năm trượng, bay thẳng vào bên trong Tú Tâm lâu, nện “đùng đùng đùng” vào đống bàn ghế. Sau đó, bốn năm chiếc răng to vàng khè nhuộm máu vẽ một vòng cung giữa không trung, cuối cùng lượn rơi trên mặt đất.

 

“Ồn ào quá!”

 

Thì thào nhỏ một tiếng sau khi tát mụ xong, Kế Duyên lạnh lùng nhìn tên trọc đầu bên cạnh; người này mới chính là chủ nhân của Tú Tâm lâu. Một đôi mắt xám trắng của hắn như chiếu vào nhân tâm, lại tựa như một tia chớp xẹt qua cõi lòng.

 

“Ầm ầm...”

 

Tiếng sấm này như đánh trúng vào thần hồn của tên trọc, khiến gã sợ hãi đến mức ngồi phịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh.

 

Kế Duyên không nói lời thừa, chỉ nhìn về phía Tấn Tú và A Trạch đang trong trạng thái mắt chữ O mồm chữ A, thản nhiên nói.

 

“Được rồi, chuyện này đã xong. Chúng ta đi thôi.”

 

Nói xong, Kế Duyên hất lên tay áo rộng, xoay người rời đi. Đám người xung quanh tự động tách ra thành một con đường rộng rãi, ngay cả bàn tán cũng không dám. Khí thế trong nháy mắt vừa rồi của Kế Duyên tựa như thiên lôi giáng xuống, làm gì có ai can đảm đứng ra chặn đường.

 

Tim của Tấn Tú cũng đập loạn xạ; thấy đám người A Trạch vẫn còn đang ngơ ngác, nàng vội vàng nói một câu.

 

“Đừng choáng váng nữa! Tiên sinh đi rồi kìa, đuổi theo nhanh lên!”

 

“À vâng!” “Đi đi đi!” “Đi thôi!”

 

Sáu người lúc này mới vội vàng theo chân Kế Duyên rời đi, đám người xung quanh cũng không dám mảy may ngăn trở. Mãi cho đến khi mọi người đi xa, dân chúng mới bắt đầu vây quanh bên ngoài Tú Tâm lâu lần nữa, dần bàn tán xôn xao. Mà tên trọc kia vẫn sợ sệt ngồi phịch ở đó, cả buổi không dám đứng dậy.

 

...

 

Kế Duyên và Tấn Tú chắc chắn sẽ rời khỏi hạ giới của Cửu Phong Động Thiên, mà A Trạch cũng không thể ở lại. Nhưng A Long và những người còn lại thì khác; họ thích hợp ở lại đây hơn, nên phải giải quyết ổn thỏa tất cả.

 

Sau khi ở lại khách sạn Gia Tân Duyệt một ngày, cả nhóm trực tiếp rời khỏi Đô Dương, đến một thành thị nhỏ yên ổn xa hơn một trăm dặm về phía đông.

 

Kế Duyên nhìn lướt qua phong thủy của tòa thành nay, lại chọn một nơi thích hợp rồi bỏ ra mười lượng hoàng kim để mua lại một nhà trọ có tình trạng kinh doanh không mấy khá giả, cốt yếu để làm cơ sở cho A Long và những thanh niên còn lại làm nơi sinh hoạt và mưu sinh.

 

Nhóm người A Long đã lao động trong khách sạn suốt hai năm ròng tại Đô Dương, cũng học được hết các kỹ năng cần thiết để vận hành một khách sạn nhỏ. Điều duy nhất mà họ thiếu là khả năng tính toán sổ sách tiền bạc, mà giờ có A Ny giữ vị trí này là đã ổn thỏa mọi bề.

 

Khi có được khách sạn của riêng mình, A Long và những thanh niên khác rất phấn khích. Năm người bạn cùng nhau lên núi ngày nào, hiện tại đang cùng nhau dọn dẹp cả căn khách sạn, bận rộn từ sáng đến chiều.

 

Lúc này, A Trạch cùng bốn người khác đang dọn phân ngựa trong chuồng; nơi đây nhiều phân và nước tiểu đến nỗi tích tụ thành một đống thật cao. Một con ngựa già gầy gò cũng được chủ cũ của khách sạn để lại cho bọn họ. Tuy mùi hôi đầy trời, nhưng mấy thanh niên nơi đây cũng không hề phiền lòng gì.

 

“Khách sạn này cũng thật là bẩn nha!” “Hahaha, quả nhiên, ông chủ kia cũng không biết cho ngựa ăn nha!”

 

A Ny đang cầm một ấm nước trong tay, nghe thế cũng bật cười mà nói.

 

“Nhưng khách sạn này xây dựng khá chắc chắn, diện tích cũng không nhỏ, chỉ là bừa bộn và khá bẩn thôi. Sau khi chúng ta dọn dẹp sạch sẽ xong, chắc chắn sẽ rực rỡ như mới!”

 

“Ơ, A Ny nói chuyện nghe văn chương thế?” “Ừ, A Ny lợi hại quá!”

 

“He he, các ngươi phải gọi ta là chưởng quầy nha!”

 

“Ừ ừ, chưởng quầy thật lợi hại!”

 

“Ha ha ha ha ha...” “Hì hì hì...”

 

A Ny mỉm cười, đưa chiếc ấm cho A Trạch. Cậu ta uống một hớp ọc ọc xong rồi đưa cho A Long và những người khác bên cạnh.

 

“A Trạch ca, tỷ tỷ Tấn Tú là thần tiên à?”

 

A Trạch cũng khó mà trả lời chính xác với hỏi của A Ny. Vài tháng trước, cậu ta chắn chắn sẽ khẳng định là đúng như vậy. Nhưng sau khi quen thuộc Kế Duyên và Tấn Tú, A Trạch lại cảm thấy hơi mơ hồ về vấn đề này. Về cơ bản, cậu ta có cảm giác rất tôn kính vị cô nương trông như tỷ tỷ thân thiết này, thay cho nhận định đó là một vị nữ thần tiên.

 

“A Trạch ca, còn Kế tiên sinh có phải là thần tiên hay không?”

 

Về câu hỏi thứ hai, A Trạch không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào cả.

 

“Đúng vậy! Kế tiên sinh là thần tiên, mà còn là một vị thần tiên cực kỳ lợi hại giữa thế giới nữa!”

 

Vốn dĩ, A Trạch còn muốn nói thêm một câu, rằng “ngài ấy cũng là vị thần tiên lợi hại nhất tại thế giới bên ngoài nữa.” Nhưng xét đến việc A Ny và nhóm bạn mình đang sống ở đây, chưa hề biết đến câu thiên ngoại hữu thiên, thế nên rốt cuộc cũng chẳng cần để mọi người nhọc lòng suy nghĩ thêm làm gì.

 

Nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, A Long bất ngờ đỏ mặt, có chút ngượng ngùng tiến lại gần A Trạch.

 

“A Trạch, vậy, vậy Tấn tỷ tỷ đó, thật xinh đẹp nha, giống như tiên nữ vậy… Ngươi nói xem, nếu ta...”

 

A Long vừa mở miệng, A Trạch đã biết ngay nó định nói gì, thế nên trả lời lập tức với cảm giác bất đắc dĩ.

 

“Quên đi, A Long! Chưa kể đến việc tiên phàm khác biệt hay Tấn tỷ tỷ từ chối ngươi, nhưng ta nói cho ngươi biết một chuyện. Tấn tỷ tỷ còn lớn tuổi hơn phụ thân của ngươi nữa. Ngươi đừng có mơ mộng nhiều! Lúc ta biết chuyện này, ta còn định gọi tỷ ấy là dì Tấn, suýt nữa bị tỷ ấy đánh chết đấy...”

 

Vừa nhớ tới chuyện trước kia trên núi, trong lòng A Trạch vẫn toát mồ hôi lạnh đấy. Lúc tiết lộ chuyện này, cậu ta cũng rất chột dạ, còn cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi xác định Tấn Tú không hiện thân mới dám thở phào nhẹ nhõm.

 

“Hả???” “Không phải vậy chứ???”

 

“Này này, vì cái mạng nhỏ của ta, các ngươi đừng có nói là ta nói chuyện này cho các ngươi biết nha!”

 

“Ừ ừ, biết rồi!” “Được rồi, được rồi... nhưng ngươi nói thật hả? Hay ta nên tìm Tấn tỷ để xác nhận lại thử...”

 

“Ngươi chê ta sống dai quá à...?”

 

“Ha ha ha ha...” “Hì hì hì...”

 

...

 

Tiếng cười nói ở sân sau truyền đến tai Kế Duyên trong lúc đang ngồi trước một chiếc bàn bên trong đại sảnh. Hắn đang lật xem “Diệu Hóa Thiên Thư” với một nụ cười hiểu ý trên môi. Sau đó, Kế Duyên đóng sách lại, vừa trở tay là một chiếc bút lông sói hiện ra.

 

Còn chưa thấm mực, ngòi của bút lông sói đã tự động chảy ra mực đen thơm ngào ngạt. Kế Duyên chấp bút, viết xuống một hàng chữ trên cây cột chính giữa đại sảnh này, ghi rằng “Chính hòa an thái, chư tà tránh lui.”

 

Dòng chữ chỉ xuất hiện trên cây cột trong vài nhịp thở, sau đó mờ dần và biến mất cùng với ánh huỳnh quang.

 

Tấn Tú, người đang xách thao một bao tải thực phẩm to đùng ở khu chợ xa, chợt hắt hơi vài cái. Nàng cau mày tự hỏi, liệu rằng có người nào đó đang nói xấu sau lưng mình hay không?