Kế Duyên cầm cành đào đứng dậy. Tất cả khí tức tà tính trên cành đào đều rút vào trên cành cây và đóa hoa đào. Người thường nhìn vào có lẽ chỉ là một cành hoa tươi tốt, chẳng qua hoa đào này thật sự quá tươi đẹp, so sánh với một thân quần áo màu xám hiện giờ của Kế Duyên lại càng là như thế.
"Người này hình như nhận ra ta?"
Kế Duyên lẩm bẩm, lời này có nghĩa là đây không phải lần thứ hai chủ nhân của cành đào này gặp hắn; mà hắn cảm thấy chủ nhân của cành đào này chân chính nhận ra mình. Khi trước gặp lần đầu cũng không dễ nói, nhưng ít nhất lần này là như vậy.
Dù sao người lưu lại cành đào này hiển nhiên đã làm đủ các biện pháp đề phòng, cắt đứt sạch sẽ khí cơ của mình, một chút cũng không lưu lại. Trong cành đào thậm chí cũng không có cấm pháp đặc biệt nào. Làm sạch sẽ như vậy chỉ ra rất rõ ràng rằng, người này muốn phòng ngừa vấn đề khí cơ, nhưng lại bị Tiên kiếm cực kỳ cao minh dùng tiên đạo kiếm quyết khóa lại, để rồi xuất kiếm ngay sau đó.
Tuy rằng có thể chủ nhân của cành đào này có bản tính cực kỳ cẩn thận, nhưng trực giác của Kế Duyên mách bảo rằng đối phương hẳn là nhận ra mình vừa đến. Với đạo hạnh ở mức độ của Kế Duyên, những chuyện như ảo giác có xác suất xảy ra cực kỳ nhỏ, phải có chín thành chín là bị thi pháp ảnh hưởng.
"Ô...ô...n..g...g"
Thanh Đằng kiếm lại một lần nữa khẽ kêu lên, cô đọng kiếm ý đang dần phai nhạt. Sau khi thấy Kế Duyên gật đầu, Tiên kiếm hóa thành một đạo kiếm quang mờ nhạt đến mức không thể nhìn thấy, bay về phía không trung. Trong toàn bộ bến Đỉnh Phong có rất nhiều tiên tu, nhưng tu sĩ có thể cảm giác được kiếm quang này bay lên lại không có mấy người.
Tiên kiếm bay ra bến Đỉnh Phong, vô cùng có linh tính mà xuyên qua cấm chế bố trí quanh núi Nguyệt Lộc, sau đó bay lượn mấy vòng vào trong núi, cuối cùng tiến về một phương hướng nào đó.
Linh tính của Thanh Đằng kiếm thực sự rất mạnh; dù cành hoa đào kia có cắt đứt mọi khí cơ trên thân - không thì đã không thể đánh lạc hướng được Kế Duyên - nhưng cũng không thể nào tiêu trừ sạch sẽ tà khí của mình. Hiện tại, Thanh Đằng kiếm có thể cảm ứng sự tồn tại của tà khí thông qua việc dùng linh giác để dò la xem, hướng nào nảy sinh cảm giác chán ghét thì sẽ đuổi theo hướng đó.
Ba người bỏ chạy vừa ra khỏi núi Nguyệt Lộc không được bao lâu, bước chân vẫn di chuyển liên tục. Vào lúc kiếm ý của Thanh Đằng Kiếm dâng lên mạnh mẽ bên cạnh cành đào, thiếu niên đầu lĩnh cũng cảm giác được một trận rét thấu xương, lập tức nghĩ không ổn rồi.
'Nguy rồi, vẫn trốn không thoát!'
Sắc mặt của thiếu niên thay đổi mấy lần, nhìn về một nam tử gầy gò và một người phụ nữ trang điểm đậm đang đi theo bên cạnh mình.
"Không được, người kia không thể xem thường được, như vậy thì có khi chạy không thoát. Chúng ta phải chia nhau ra, mỗi người một hướng!"
Nghe thiếu niên nói xong, người nam tử và người phụ nữ cũng thay đổi sắc mặt.
"Nghiêm trọng như vậy sao?"
Thiếu niên lại nhìn về phía núi Nguyệt Lộc. Mặc dù gã không nhìn thấy bến Đỉnh Phong nữa nhưng vẫn có thể cảm nhận được một vị tiên sinh có đôi mắt xám trắng mặc áo dài xám, đầu đội ngọc trâm, tay cầm cành đào đang nhìn về phía này.
"Nói là nghiêm trọng hơn nữa cũng không quá, nhanh lên, dù thực sự không muốn dùng tới, nhưng thời điểm vạn bất đắc dĩ cũng không được tiết kiệm, mạng cũng chỉ có một cái!"
Thiếu niên đưa cho nam tử gầy gò và người phụ nữ trang điểm đậm mỗi người một đạo phù lục. Ở trên đó có linh quang mờ mịt nhưng linh văn chỉnh thể vẫn kết nối với nhau, không hề có đoạn ngắt, đồng thời mơ hồ tạo thành một chữ "Mệnh".
"Thế mệnh phù!"
Bất luận Tiên đạo, Phật đạo hay các đạo khác, người tu hành có năng lực luyện chế phù lục vô cùng ít ỏi. Vả lại, Thế mệnh phù lại là loại phù cực kỳ khó làm, thứ đồ vật có thể thay người ta một mạng thì làm gì mà dễ luyện chế cơ chứ?
Nam tử gầy gò và nữ tử trang điểm đậm vô cùng vui mừng. Thấy vẻ mặt đau lòng của thiếu niên, bọn họ nhanh chóng thò tay chụp lấy phù lục kia, sợ thiếu niên lấy lại.
Mà lúc này, trong tay thiếu niên vẫn còn một đạo Thế Mệnh Phù; gã cũng cầm trong tay, nói với hai người bên cạnh.
"Đầu tiên câu thông thân hồn, mỗi người một đạo Thế mệnh phù, nhiều nhất chỉ có khả năng lừa gạt đối phương một lần. Nếu không lừa gạt được thì có nhiều hơn cũng vô dụng!"
Nói xong, trước tiên bọn họ thi pháp câu thông khí tức Thế mệnh phù và bản thân, sau đó thu vào trong ngực. Hai người bên cạnh thấy gã nói nghiêm trọng như thế, lại còn lấy ra dạng bảo bối như phù này, thì còn ai dám hoài nghi. Cả bọn nhao nhao khống chế khí tức cẩn thận thi pháp, câu thông Thế mệnh phù với bản thân, sau đó cất kỹ trong người.
Nhìn thấy hai người làm xong, thiếu niên giữ vẻ mặt nghiêm túc, nói.
"Chúng ta chia ra ba đường chạy trốn. Nhớ phải cẩn thận, tận lực không được hiện ra yêu khí. Nếu cảm thấy không ổn thì nghĩ cách chạy tới nơi có nhân hỏa khí tràn đầy hoặc những địa phương có khí cơ hỗn loạn, có lẽ sẽ né tránh được. Nếu tất cả chỉ là do ta suy nghĩ nhiều, chúng ta sẽ nghĩ cách liên hệ sau! Hai vị bảo trọng!"
"Đúng đúng, cẩn tắc vô áy náy!"
"Đúng vậy, ngươi cũng cẩn thận!"
Tiếng nói vừa dứt, ba người chia thành ba đường. Trong chốc lát, tất cả đã tự rời đi, hơn nữa không còn giới hạn chạy trốn bằng hai chân. Nam tử gầy gò hóa thành một làn gió mát. Nữ tử trang điểm đậm trực tiếp nhảy vào con sông nhỏ bên cạnh, nhưng mặt nước không hề dao động thành sóng. Còn thiếu niên hư hóa thân hình áp sát vào mặt đất, như sóng gợn về phía xa mà đi; hơn nữa, gợn sóng còn ngày càng mờ nhạt, tựa như mặt nước khẽ rung động rồi bình thường trở lại.
"Ô...ô...n...g. . ."
Giờ này khắc này, trên không trung của bến Đỉnh Phong, Tiên Kiếm nhẹ kêu, hóa thành một đạo kiếm quang bay ra.
Sau khi Tiên kiếm rời đi, Kế Duyên cất cành hoa đào vào trong tay áo, cũng không dừng lại ở bến Đỉnh Phong nữa mà sải từng bước chân dài đi xuống núi. Đám người ở chung quanh đều không nhận ra, nhưng một vài người có linh giác nhạy cảm một chút hoặc các tu sĩ đều sẽ phát hiện ra tu sĩ mặc áo xám dù bước đi như bình thường nhưng nhìn kỹ lại thì đã ở phương xa rồi.
Chỉ một lát sau, Kế Duyên đã đi ra khỏi núi Nguyệt Lộc. Vừa mới rời núi, hắn đã nghe thấy tiếm sấm "ầm đùng đùng...". Kế Duyên ngẩng đầu nhìn phương xa, có một đám mây đen lớn đang hội tụ, mà đám mây này hình thành khá "vội vàng". Kế Duyên cũng không cần phải bấm tay tính toán gì, chỉ quét pháp nhãn qua là có thể nhìn thấy một vài dấu vết không tầm thường, dĩ nhiên là có người làm ra đám mây này.
Thân hình Kế Duyên giống như hư nhược giống như huyễn hóa, dưới chân như đang dịch chuyển, lại còn có thanh phong đi theo. Khách quan mà nói, trước đây thủ đoạn đi bộ của Kế Duyên còn lộ ra tính "khuyết thiếu quy tắc". Nhưng hiện tại, bộ pháp mà hắn đang dùng được gọi là "thuật Địa Du," một trong những thu hoạch sau nhiều lần luận đạo và biên soạn xong hai bộ thiên thư kia.
"Ầm đùng đùng...."
Tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu của Kế Duyên. Chung quanh đã đổ mưa từ lâu, khắp nơi đều là tiếng mưa rơi "ầm ầm...."
Trong thế giới vốn ầm ĩ này, thanh âm của những giọt mưa mở ra trong lòng hắn thêm một ánh nhìn nữa. Tất cả mọi thứ đều rõ ràng hơn so với lúc trước.
"Boong~~~"
Ở trên không trung phương xa, có tiên kiếm ra khỏi vỏ. Một đạo kiếm quang lóe lên rồi biến mất. Một tiếng hét thảm thiết mặc dù đã bị tiếng mưa che giấu nhưng vẫn rõ ràng truyền vào tai Kế Duyên.
"A~~~"
Đây là thanh âm của nữ nhân. Chỉ vẻn vẹn mười mấy hơi thở sau, Kế Duyên đã đi tới hiện trường Thanh Đằng kiếm xuất kiếm. Mưa to dội lên mặt đất, một phu nhân có chút mập mạp đang nằm trên đó, không ngừng run rẩy thống khổ. Tuy thân thể vẫn hoàn hảo nhưng khí tượng đã vụn vỡ. Thậm chí dù Kế Duyên mở pháp nhãn cũng không thể phán đoán ra nguyên hình của ả, chỉ biết là yêu quái mà thôi.
Mà ước chừng vài chục trượng bên ngoài, có một khe rãnh dài hai trượng, rộng chừng một cánh tay. Cái khe rãnh này sâu không thấy đáy, càng ẩn chứa một cỗ nhuệ ý. Tất cả nước mưa chung quanh đều chảy vào trong đó, hiển nhiên chính là một kiếm của Thanh Đằng kiếm chém xuống. Mà ở hai bên khe rãnh, phân biệt có một đoạn thân thể có hai chân cùng hai cái đùi trở lên, giống như người phụ nữ đang co giật bên kia.
Sau khi Kế Duyên đến gần không bao lâu, thân thể hai bên khe rãnh mới bắt đầu dần dần phai nhạt rồi biến mất.
Kế Duyên chỉ nhìn lướt qua, cơ bản cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Một kiếm của Tiên Kiếm chém xuống, vốn là muốn chém đứt hai chân của phụ nhân này, không nghĩ tới thứ nó chém trúng cũng không phải là chân thân. Nhưng cho dù có thủ đoạn thần kỳ cỡ nào cũng không cách nào hoàn toàn tránh được một kích của tiên kiếm, chắc chắn khó tránh khỏi việc sẽ bị kiếm khí tiên kiếm ăn mòn. Nhưng nguyên nhân chân chính khiến ả ta chỉ chạy ra ngoài hơn mười trượng liền không chịu nổi, chỉ sợ không phải là uy lực của tiên kiếm.
Kế Duyên từng bước tiến lại gần nữ tử kia. Mặc dù ả đang chống cự lại kiếm khí trong cơ thể nhưng vẫn luôn quan sát thế giới bên ngoài. Nhìn thấy Kế Duyên đến gần, ả ta rõ ràng lộ ra vẻ sợ hãi.
Hắn khẽ vẫy tay, chung quanh phụ nhân có từng mảnh giống như tro tàn tập hợp lại đây. Sau đó, chúng lại một lần nữa hóa thành Ngũ hành thân thể trước mặt Kế Duyên, biến thành một đạo phù tàn khuyết.
Cái này tất nhiên chỉ là tượng trưng. Kế Duyên cũng chẳng có cách nào có thể khôi phục lại một linh phù đã sử dụng thành một cái mới, nhưng không có nghĩa là một màn này không tác dụng mạnh lên thị giác của người nhìn. Trên thực tế, cảnh này thậm chí còn làm cho người ta sợ hãi.
"Thế Mệnh Phù?"
Ánh mắt Kế Duyên quét tới, cũng làm cho nữ tử đang nằm trên mặt đấy nhìn thấy một đôi mắt màu trắng xám.
"Thật sự là một đạo phù 'thế mạng' rất tốt!"
Phù lục này rõ ràng đã bị động tay động chân. Cái gọi là "sống chết mặc bây, tiền thầy bỏ túi" ở chỗ này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, tình nghĩa của yêu tà thật đúng là tàn khốc.
Thanh âm của Kế Duyên lộ rõ vẻ châm chọc. Đương nhiên, vị phụ nhân nằm trên mặt cũng nghe thấy, lập tức hiểu rõ thủ đoạn của vị thiếu niên đi cùng mình. Trong lòng ả vừa sợ vừa giận, tâm hỏa bốc lên ngùn ngụt nên trạng thái của thân thể lại càng không ổn.
"Ách ôi. . . Ôi. . . Tiên, tiên trưởng, ta. . ."
Kế Duyên nhìn phụ nhân kia. Ả còn chưa nói hết câu, thân thể lập tức chia năm xẻ bảy, hòa vào bên trong bùn nhão, còn không thể lộ ra nguyên hình. Nguyên nhân cái chết không phải do kiếm khí của tiên kiếm, mà chính là đạo "thế mệnh phù" trong tay Kế Duyên.
Thanh Đằng kiếm đã trở lại phía sau Kế Duyên, một lần nữa ẩn đi hình thể. Nhờ vào linh giác cảm ứng trong nháy mắt ở bến Đỉnh Phong, nó cũng kịp chém ra một kiếm này. Hiện tại, nó không còn cảm thụ được chút khí cơ nào nữa; nếu không phải bọn chúng ẩn giấu kỹ thì chính là đã rời đi rất xa.
Mưa lớn vẫn chưa dừng lại sau cái chết của người thi thuật. Hiện tại, cơn mưa này chính là một trận mưa rào mùa thu bình thường. Kế Duyên nhìn bốn phía xa xa, suy nghĩ một chút rồi cất bước đi giữa bùn lầy, một lần nữa quay lại bến Đỉnh Phong. Hắn muốn nhắc nhở người quản sự của núi Nguyệt Lộc về chuyện của vị thiếu niên tà tính kia, để cho bọn họ chú ý nhiều hơn một chút.
Nửa ngày sau, cách núi Nguyệt Lộc chừng năm trăm dặm, ở một chỗ bên ngoài bãi tha ma, thiếu niên và nam tử gầy gò một trước một sau từ trong độn thuật hiện ra thân hình. Hai người nhìn chung quanh, xác nhận chỉ có hai người bọn họ.
"Xá nương đâu? Chẳng lẽ còn trên đường đi tới đây?"
Hán tử gầy gò hỏi một câu. Thiếu niên nhíu mày nhìn về phía xa.
"Chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Chúng ta đợi ở nơi này một lúc. Nếu quá lâu mà không thấy người đâu thì chúng ta rời đi trước sẽ tốt hơn!"
"Ừ, có lý."
Thiếu niên nhìn về phía nam tử, vươn tay ra.
"Đưa Thế mệnh phù cho ta. Chúng ta trốn được rồi, ngươi cũng không thể tham lam bảo bối của ta chứ?"
Nam tử cười khà khà.
"Lần này ngươi đủ trượng nghĩa đấy. Nếu không ngươi lại trượng nghĩa thêm một chút đi, tặng ta nhé?"
"Hừ hừ, trả lại cho ta!"
"Được rồi được rồi, trả lại cho ngươi."
Nam tử thấy đối phương tức giận, đành phải lấy Thế mệnh phù từ trong người ra rồi trả lại cho thiếu niên. Sau đó, gã cũng nhìn về phương xa, nói.
"Đúng rồi, người kia rốt cuộc là ai, sao ngươi sợ hắn như vậy?"
Nhận lấy Thế mệnh phù, thiếu niên mới lấy lại được bình tĩnh, cũng biết giờ này xem như an toàn rồi. Y đáp lời.
"Ta từng gặp hắn hai lần. Đây là lần thứ hai. Lần đầu ta không biết, chỉ biết đó là một cao nhân. Lần này ta đã biết, hắn chính là Kế Duyên."
"Kế Duyên?"
Nam tử nghi hoặc hỏi thì thấy thiếu niên cười với mình.
"Quên mất ngươi không biết, ha ha, không biết cũng tốt."