Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 542: Từng chữ như sóng



'Khẩu khí thật lớn!'

 

Đây là suy nghĩ chung trong lòng bà mối và hai nam tử kia, đồng thời bọn họ cũng đánh giá Kế Duyên thêm lần nữa. Dù người này mặc quần áo tương đối mộc mạc, nhưng khí chất thật sự bất phàm.

 

Nam tử để râu ngắn kia lại nói.

 

"Tôn cô nương đúng là tài nữ khó gặp, nhưng lời này của tiên sinh có chút thái quá. Chúng ta tất nhiên sẽ không xem là thật. Nhưng nếu là người có tâm nghe được, lời nói của tiên sinh cũng gây ra điều tiếng không tốt về Tôn gia đấy."

 

Câu nói của nam tử đã biểu đạt sự bất mãn và cũng xem như cực kỳ khách khí. Tuy rằng bà mối bên cạnh đang cười, nhưng lại nói lộ liễu hơn.

 

"Ai ôi!!! Tiên sinh nói cái gì vậy. Giao tình giữa ngài và Tôn gia xem ra không cạn, nhưng ta làm bà mối nên hiểu rất rõ về gia thế của hai bên. Lời vừa rồi quả thật có chút quá khoa trương rồi. Đương nhiên ngài nhất định là trưởng bối Tôn cô nương, lời này cũng có thể tha thứ, ha ha ha."

 

Kế Duyên cười gật đầu. Bà mối này không hổ là người mai mối quanh năm, chắc hẳn cũng thuộc hàng cao thủ trong nghề, trình độ nói chuyện quả thật không thấp, cho dù châm chọc người khác cũng không mang theo chữ thô tục nào. Nói trắng ra chính là đang nói Tôn gia không được xem là gia thế trong sạch, đừng nói lời bịa đặt. Nơi này không trong sạch cũng không phải nói Tôn gia có người vi phạm pháp lệnh, mà để chỉ bọn họ tham gia tiện nghiệp. Mà Tôn thị mấy đời đều bán mì lỗ diện, còn là quầy hàng ven đường, đây chính là một loại tiện nghiệp.

 

Bà mối mới nói xong, lần đầu tiên chân chính nhìn thấy ánh mắt Kế Duyên, cũng thấy rõ một đôi mắt xám trắng không dùng Chướng nhãn pháp kia, rõ ràng là bà ta đã sửng sốt một lúc.

 

"Hừ!"

 

Tôn Nhã Nhã ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì. Vốn dĩ nàng biết đây là sự thật, mà những người khác của Tôn gia thì nghe không ra cái gì. Nhưng nàng cũng có thể cảm giác được lời này của Kế Duyên vừa ra khỏi miệng, bầu không khí tựa hồ có chút khẩn trương.

 

"Ách, Kế tiên sinh, cái này, dù sao cũng đều là khách..."

 

Tôn Phúc cố gắng nói với Kế Duyên một câu. Hắn nghe xong cũng thu hồi tầm mắt từ trên người bà mối, cười nói với Tôn Phúc.

 

"Ha ha, là Kế mỗ nhiều lời rồi, chỉ là vừa rồi Kế mỗ cũng không phải nói ngoa."

 

Thấy ánh mắt của Kế Duyên, Tôn Phúc nhất thời có chút giật mình.

 

"À, chư vị uống trà, chư vị uống trà! Nhã Nhã, châm trà cho mọi người đi."

 

"Dạ!"

 

Khi Tôn Nhã Nhã xách ấm trà rót cho mọi người, bầu không khí còn hơi khẩn trương vừa rồi đã hòa hoãn trở lại. Chẳng qua, do có Kế Duyên đến đây, mặc kệ bà mối có nguyện ý hay không thì đều không thể tránh khỏi việc câu chuyện càng lúc càng xa rời đề tài mai mối. Tôn gia sẽ kể một chút về chuyện ở huyện Ninh An mấy năm nay, hơn nữa cũng rất tò mò về những trải nghiệm của Kế Duyên. Còn Kế Duyên cũng sẽ chọn ra một vài chuyện có thể kể, xem như thỏa mãn sự hiếu kỳ của mọi người.

 

Hai nam tử kia cũng cẩn thận nghe hai bên nói chuyện, giống như muốn hiểu rõ vị Kế Duyên này một chút. Chỉ có bà mối không quên sứ mệnh và thù lao của mình; bà ta vẫn cứ lôi kéo mẫu thân Tôn Nhã Nhã ở bên cạnh, không ngừng nói về chuyện hôn sự này như thế nào.

 

Ước chừng một lúc sau, người nhà Tôn gia lần lượt chạy đến. Người thực sự coi trọng Kế Duyên chính là mấy huynh đệ Tôn Phúc, và các tử tôn trực hệ của Tôn thúc, nhưng cũng có những người mang theo tâm lý tham gia náo nhiệt, nên quả thực có không ít người trong Tôn gia đến đây. Dẫn đầu là hai ông lão đã rất già.

 

Giống như có hẹn với nhau, Tôn gia nhiều người như vậy đều cùng lúc tới nhà Tôn Nhã Nhã, sau đó cùng nhau chân trước chân sau bước vào trong nội viện.

 

Đám người này tấp nập đến thăm mình như vậy, Kế Duyên đương nhiên cũng không ngồi tiếp được nữa. Hắn ra khỏi khách đường, đi vào trong viện. Một đám già trẻ Tôn gia dưới sự dẫn dắt của mấy ông lão, cùng nhau hành lễ với Kế Duyên.

 

"Già trẻ Tôn thị, bái kiến Kế tiên sinh!"

 

"Không cần đa lễ."

 

Kế Duyên đỡ lấy hai ông lão. Còn với mấy người tới tham gia náo nhiệt là chính thì hắn cũng chỉ khẽ gật đầu.

 

Cánh tay của nhị ca Tôn Phúc khẽ run rẩy cầm lấy tay Kế Duyên, hơi kích động cảm khái nói.

 

"Tiên sinh, nhiều năm không gặp! Năm đó, ta nên cùng phụ thân đi bái phỏng ngài!"

 

Tam ca của Tôn Phúc có thân thể tốt hơn một chút nhưng cũng đã tuổi già sức yếu. Lão đứng bên cạnh, không quên nói với Kế Duyên.

 

"Kế tiên sinh, ta là Tiểu Mao, người còn nhớ ta không? Năm đó, người bỏ tiền cứu Hồng hồ từ tay mấy tên du côn, ta đang gánh gạo ở ngay bên cạnh đó ạ."

 

Kế Duyên cười, khẽ gật đầu với bọn họ nhưng không nói thêm gì. Trước kia, hắn từng ngẫu nhiên gặp qua huynh đệ Tôn gia ở trên đường. Thực ra ngoại trừ Tôn Phúc, mấy huynh đệ này lúc trước cũng tôn trọng Kế Duyên, nhưng chỉ là tôn trọng học vấn của hắn, không có gì đặc biệt. Nhưng dĩ nhiên hiện giờ bọn họ đã già nên tư tưởng cũng thay đổi.

 

Bà mối và hai nam tử kia, cùng với bốn kiệu phu trong viện đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng có chút kinh ngạc. Từ trên xuống dưới của Tôn gia vậy mà kéo hết gia đình, dẫn theo hơn ba mươi mấy người, cùng nhau hành lễ với Kế Duyên không nói, cách nói chuyện của hai ông lão run rẩy kia đối với Kế Duyên giống như vãn bối đối với trưởng bối. Loại cảm giác này thật sự cực kỳ quỷ dị.

 

Sau khi người nhà họ Tôn cùng nhau hành lễ, còn ồn ào nói chuyện không ngừng, Tôn Phúc cũng đi sang một bên, thuận thế nói mấy câu uyển chuyển biểu đạt ý tứ tiễn khách với mấy người bà mối. Dù sao đi nữa, trong nhà hôm nay quả thật không thích hợp bàn chuyện cưới hỏi.

 

Bà mối đương nhiên cũng kín đáo phê bình.

 

"Tôn lão hán, chuyện hôn nhân này đúng là đốt đèn lồng tìm không ra đâu. Tôn gia các ngài đừng làm hại cả đời Tôn Nhã Nhã!"

 

"Vâng, lão hán ta hiểu rõ mà."

 

"Ta thấy ngài không hiểu rõ lắm. Phùng công tử kia chẳng những gia thế tốt, học thức cũng cao, nếu muốn tham gia thi Hương, nhất định là có thể bài danh trong bảng. Hơn nữa, trước kia y từng học ở thư viện Huệ Nguyên. Nếu nói về quan hệ, chính là cùng đi ra từ một thư viện với Doãn phò mã gia đấy, tương lai vào kinh thành, nói không chừng còn có thể nhờ vả chút quan hệ với Doãn tướng gia..."

 

Bà mối vẫn ở lại khoe khoang. Tôn Phúc nghe xong chợt thấy có chút không kiên nhẫn. Lão nhớ tới chuyện Nhã Nhã kể, đó là lúc trước Doãn phò mã gia dẫn công chúa đến Cư An Tiểu Các bái kiến Kế tiên sinh. Bà mối trước mặt cứ lải nhải không ngớt, bỗng nhiên có chút buồn cười.

 

"Được rồi được rồi, lão hán đã biết, mời mấy vị trở về đi!"

 

Bà mối là một người rất biết quan sát sắc mặt, mơ hồ cảm giác được thái độ của Tôn Phúc thay đổi. Bà ta hơi sửng sốt, cũng không nói nhiều nữa.

 

"Vậy các ngài suy nghĩ thật kỹ đi, ngày khác ta lại đến đấy."

 

"Được rồi, mấy vị đi thong thả. Trong nhà có khách, xin phép không tiễn!"

 

Bà mối và hai nam tử kia cùng rời đi, người trước lên kiệu, người sau lên ngựa. Lúc rời đi, hai nam tử vẫn nhìn lại sân nhỏ của Tôn gia mấy lần.

 

Dọc đường, nam tử râu ngắn nói với nam tử bên cạnh.

 

"Huyện Ninh An có nhân vật Kế Duyên này sao?"

 

"Chưa nghe nói qua."

 

Bà mối trong kiệu cũng vén rèm thò đầu ra nói chuyện.

 

"Ta cũng chưa từng nghe qua. Ta đã từng thăm dò mấy người có quan hệ tốt với Tôn gia, làm gì có họ Kế!"

 

Ngược lại, trong đám kiệu phu đang nâng kiệu, có một nam tử do dự một lát rồi mở miệng nói.

 

"Nếu nói là người họ Kế trong huyện Ninh An thì có lẽ tiểu nhân vẫn nhớ một chút..."

 

Cỗ kiệu này được thuê ở trong huyện nên kiệu phu đều là người địa phương ở huyện Ninh An. Nam tử râu ngắn cưỡi ngựa lập tức lộ ra vẻ hứng thú.

 

"À? Nói nghe thử xem!"

 

Kiệu phu vừa vững vàng nâng kiệu, vừa có chút do dự nói.

 

"Tiểu nhân mặc dù có nhớ một chút, nhưng, ách. . ."

 

"Ài, ngươi cứ nói đi!"

 

Bà mối cũng chẳng khách khí gì với mấy gã kiệu phu này.

 

"Dạ vâng! Trước kia, ừ, lúc tiểu nhân còn rất nhỏ từng nghe kể về chuyện của Kế tiên sinh. Hình như đó là một kỳ nhân trong huyện chúng ta. Người ở căn nhà có ma, còn tiêu tiền chữa bệnh cho hồ ly..."

 

Nghe gã kiệu phu nói vậy, trong ba người đồng bạn cũng lập tức có người lên tiếng.

 

"A A A, chính là chuyện 'Hồ ly bái tiên sinh' đúng không? Thì ra người kia họ Kế à?"

 

"Đúng rồi đúng rồi. Chính là chuyện đó. Trong lời đồn, hồ ly kia sắp bị tên du côn đánh chết, sắp bị chó cắn chết, thấy Kế tiên sinh đi qua, nó liều mạng chạy ra ngoài quỳ lạy cầu cứu. Sau đó Kế tiên sinh bỏ tiền ra mua hồ ly từ trong tay gã du côn, mang đi cứu chữa."

 

"Ài, ta lại nhớ ra một chuyện. Nghe nói Doãn Văn Khúc là bạn tốt của Kế tiên sinh, trước khi ra làm quan có quan hệ rất tốt, cũng không biết thật giả..."

 

Nghe những lời này, bà mối và hai nam tử có chút sững sờ.

 

"Nhưng nếu như theo các ngươi kể, Kế tiên sinh này đã bao nhiêu tuổi rồi chứ?"

 

"Đúng vậy, cho nên tiểu nhân cũng không nắm chắc những chuyện này, à đúng rồi, người tới có khi là con trai của Kế tiên sinh."

 

"Đúng đúng! Chắc là như vậy rồi!"

 

"Ta cũng cảm thấy thế. Vị đại tiên sinh kia cũng đâu hơn chúng ta bao nhiêu tuổi đâu, nhưng hồi có chuyện 'Hồ Ly bái tiên sinh', ta còn chưa biết nói chuyện ấy chứ."

 

"Ha ha ha ha. . ."

 

Mấy gã kiệu phu đều cười rộ lên.

 

Người trên lưng ngựa không tin những chuyện khác lắm, nhưng vẫn khá để ý chuyện liên quan đến Doãn Triệu Tiên. Có lẽ người gọi là Kế Duyên lúc nãy thực sự có trưởng bối là bằng hữu của Doãn công.

 

Nghĩ như vậy, nam tử râu ngắn và đồng bạn quyết định sẽ phải hỏi thăm về chuyện này. Nếu là sự thật, khó trách Kế tiên sinh kia dám lớn tiếng nói như vậy. Tuy rằng vẫn có chút khoa trương, nhưng ít ra vẫn có sức nặng nhất định. Phùng gia càng nên xem trọng cọc hôn sự với Tôn gia rồi!

 

Đội ngũ mai mối đã đi xa. Trong sân nhà họ Tôn, rốt cục Kế Duyên cũng ứng phó xong với một đám già trẻ Tôn gia, cuối cùng hắn cũng ở lại nhà Tôn Nhã Nhã chuẩn bị ăn cơm tối. Lúc này cũng chỉ có Tôn Phúc và hai ca ca của lão, những người khác đã trở về, ngay cả hai đứa con trai khác của Tôn Phúc đi luôn, làm cho Tôn Phúc do chưa kịp gọi bọn họ quay lại mà âm thầm hối hận không thôi.

 

Cơm tối do Tôn Phúc tự mình nấu, cha mẹ Tôn Nhã Nhã chỉ có thể ở bên cạnh hỗ trợ. Kế Duyên đứng ở cửa khách đường nhìn về phía phòng bếp. Tuy hắn không thấy rõ bên trong bận rộn thành cái dạng gì, nhưng cha Nhã Nhã luống cuống tay chân, lại liên tục bị Tôn Phúc chỉ trích, làm cho Kế Duyên không khỏi nghĩ rất có thể quán mì Tôn Ký sẽ thất truyền.

 

"Tiên sinh, ngài nhìn cái gì vậy, mời ngài ngồi xuống đây. Đồ ăn rất nhanh sẽ được bưng lên thôi!"

 

Tôn Nhã Nhã ở trong đại sảnh nói một tiếng. Bên trong đã đặt một cái bàn tròn nhỏ, bày xong ghế, chỉ còn chờ mọi người vào vị trí.

 

Một lát sau, người nhà Tôn thị ngồi vây quanh trước bàn. Trên bàn có cá, có thịt, có canh gà, không thể thiếu một tô mì lỗ diện lớn của Tôn thị, cùng với lòng dê. Người nhà họ Tôn nhiệt tình mời rượu Kế Duyên, mà Kế Duyên cũng thuộc dạng ai mời cũng không từ chối, mời mấy chén thì uống mấy chén, hơn nữa mặt không đổi sắc.

 

Khi đã nói kha khá chuyện, cuối cùng đề tài vẫn rẽ vào hôn sự của Tôn Nhã Nhã. Tôn Phúc lại mời Kế Duyên một chén, đắn đo nói.

 

"Kế tiên sinh, Nhã Nhã có thể có ngày hôm nay là nhờ ngài dạy nó viết chữ. Hiện giờ, nó đã tới tuổi kết hôn, cũng nên tìm mối hôn sự tốt. Ngài cảm thấy Phùng gia lúc nãy không được sao?"

 

Tôn Nhã Nhã vừa nghe đến chuyện này lại cảm thấy khó chịu.

 

"Gia gia, lúc đầu ở Xuân Huệ phủ con dã gặp tên Phùng gia kia rồi, con không thích gã!"

 

"Chuyện cưới gả phải nghe lệnh cha mẹ, nghe lời mai mối. Đừng càn quấy!"

 

Cha Tôn Nhã Nhã dạy dỗ nàng một câu. Nàng kìm nén tức giận, trực tiếp rời bàn tiệc quay về phòng mình.

 

Kế Duyên nuốt thức ăn và rượu trong miệng xuống. Hắn buông đũa, rất nghiêm túc nhìn về phía Tôn Phúc, nói.

 

"Năm đó, ở bên ngoài phường Thiên Ngưu, ta đã từng nói: Tôn gia có bất cứ chuyện gì đều có thể tới tìm ta. Vậy bây giờ chỉ là vì hôn sự này sao?"

 

Hắn vui vẻ ra mặt, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người trong Tôn gia. Tôn Phúc hơi sững sờ, há to miệng, chữ "Vâng" vẫn không nói ra được.

 

"Tiên sinh, ngài xem!"

 

Tôn Nhã Nhã trở lại khách đường, trên tay mở ra một bộ tự thiếp. Kế Duyên quay đầu nhìn, hai mắt tỏa sáng. Trên tự thiếp chính là bút tích của Tôn Nhã Nhã, chữ viết linh động uyển chuyển, phảng phất như một dòng tú thủy*. Tầm mắt của hắn quét qua, quả thực từng chữ như sóng, nếu nhìn kỹ hơn thì trong đó cũng hàm chứa băng lăng*!

 

(Tú thủy: trích từ cụm [thanh sơn tú thủy] ý bảo nét chữ uyển chuyển, đẹp đẽ như cảnh non xanh nước biếc.

 

*băng lăng: Hình ảnh ẩn dụ của sự sắc bén, mạnh mẽ.

 

Cả đoạn ám chỉ, chữ viết của Tôn Nhã Nhã vừa có nét xinh đẹp, uyển chuyển như một dòng nước trong, lại bao hàm sự sắc bén mạnh mẽ của từng mũi băng nhọn.)

 

"Chữ đẹp lắm!"

 

"Tiên sinh, Tôn gia có việc gì cũng có thể tìm người; nhưng những người của Tôn Gia không thể đại diện cho Nhã Nhã!"

 

Lời này của Tôn Nhã Nhã rất có lực, Kế Duyên nhoẻn miệng cười, gật đầu nói.

 

"Có lý!"