Tần Tử Chu cảm thấy việc tu hành của mình còn lâu mới tương xứng với một vị Giới Du Thần đúng nghĩa trong trong truyền thuyết. Tuy nhiên, cũng không phải tu vi của lão chỉ ở mức không đáng được nhắc đến như bản thân lão tự suy nghĩ.
Kế Duyên biết rằng, chỉ có một mình Tần Tử Chu là người duy nhất đi theo con đường Giới Du Thần. Vì không có ai tương tự nên dĩ nhiên là không có một đối trọng nào để so sánh đối chiếu xem có đạt đến tiêu chẩn hay chưa. Thậm chí hiện tại, tu vi của Tần Tử Chu cũng không thể xác định đơn giản bằng thang đo đạo hạnh của giới tu hành. Nhưng dù sao đi nữa, tuyệt đối không thể nào yếu được. Ít nhất, đối với bọn yêu ma phổ thông, Tần lão gia tử sẽ không để vào mắt.
Tuy nói rằng Tần Tử Chu sẽ du hành tứ phương, nhưng trên thực tế chỉ giới hạn tại địa giới Tịnh Châu, và thậm chí là phụ cận Vân Sơn. Dù sao thì Vân Sơn Quan cũng là gốc rễ của Đạo môn tu tiên, một nơi được gây dựng từ con số không, thế nên yếu tố cảm xúc cũng chẳng cần phải bàn cãi gì nhiều, mà đây cũng là nền tảng quan trọng trong việc tự thân tu hành của lão.
Do đó, Kế Duyên đã tán gẫu với Tần Tử Chu trong suốt hai ngày qua. Cả hai không chỉ trao đổi thông tin, mà còn giúp Tần Tử Chu hiểu được mọi chuyện trên thiên hạ. Chẳng hạn như, biến cố của Long Thi trùng, chuyện trấn áp yêu hồ, chuyện về Đại hội Tiên Du – nơi quần tiên hội tụ, chuyện năm người chiếm cứ một đỉnh núi để luyện chế Khốn Tiên thằng, chuyện động thiên khép kín Thiên Cơ Các lại không tham gia đại hội Tiên Du, hay những việc xảy ra bên trong Cửu Phong Động Thiên... Mọi chuyện, hắn đều miêu tả tỉ mỉ cho Tần Tử Chu. Ngược lại, ngoại trừ đề cập đến một vài biến hóa tại Vân Sơn Quan, Tần Tử Chu lại có khuynh hướng thảo luận với Kế Duyên về đủ loại kinh nghiệm tu hành tự thân.
Khi đã gần nửa đêm, giữa tiết trời se lạnh, trà trong ấm trên núi vẫn còn bốc khói nóng nghi ngút. Chỉ là hai người lại ngừng nói chuyện, dõi mắt nhìn về hướng Vân Sơn Quan tại Yên Hà phong.
“Hẳn là sắp đến thời điểm rồi.”
Tần Tử Chu nói không đầu không đuôi, Kế Duyên cũng gật đầu đồng ý.
“Không sai! Bắt đầu thôi.”
“Tôn Nhã Nhã cũng muốn đọc sách, Kế tiên sinh không lo lắng sao?”
Kế Duyên đặt tách trà xuống, nhẹ nhàng nói.
“Thuật pháp của nàng ấy đã bao hàm được vài phần tinh túy của ta.”
Tần Tử Chu giật nhẹ chân mày, vận dụng tất cả thị lực nhìn về phía Vân Sơn Quan, sau đó nấn ná tại Tôn Nhã Nhã trong chốc lát. Trước đó nghe nói Kế tiên sinh đã dạy nàng ấy thư pháp, ai ngờ lại có thể đạt đến trình độ kia. Vậy, việc đọc “Thiên Địa Diệu Pháp” thực sự chính là chuyện nước chảy thành sông (lẽ đương nhiên). Đối với người khác, trước tiên phải là khảo nghiệm, tiếp theo là tập pháp. Nhưng đối với Tôn Nhã Nhã, chính là trực tiếp xem pháp.
Hai người đều nói như vậy, nhưng cũng không định đứng lên. Hôm nay có thể tính là ngày trọng đại nhất kể từ khi Vân Sơn Quan lập ra đạo thống tu hành. Ở một mức độ nào đó, nếu họ cứ ngồi đây vào lúc này, quả thật có chút không ổn.
Có lẽ trong tương lai, Vân Sơn Quan có thể sẽ cho phép mọi người đến xem lễ. Nhưng hôm nay, vẫn nên để nhóm người Tề Tuyên tự giải quyết một mình. Dù có xảy ra vấn đề, đây cũng là một thử thách nhỏ mà Vân Sơn Quan cần tự mình đối mặt.
Trong Vân Sơn Quan, cửa chính và cửa phụ của chủ điện đều mở toang; tất cả các tấm bồ đoàn trong điện đều được mang ra ngoài, chỉ để lại một tấm bồ đoàn mới bên dưới lá tinh kỳ. Trong điện, ngoài lá tinh kỳ, còn có hai bức chân dung treo hai bên lá tinh kỳ đó. Quan chủ Thanh Tùng đạo nhân và một nhóm người cùng đứng chung một chỗ, tắm ánh sao chiếu vào.
Thanh Tùng đạo nhân Tề Tuyên dẫn đầu phía trước, Thanh Uyên đạo nhân Tề Văn dẫn đầu nhóm người phía sau, theo thứ tự là hai con chồn màu xám cùng bốn đứa trẻ sắp xếp theo tuổi tác. Đứa lớn nhất mười một tuổi, đứa nhỏ nhất bảy tuổi; nhưng bảy người này cũng không xếp thành một đường thẳng, thoạt nhìn thì có phần tán loạn. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy rằng, hình dáng sắp xếp của bọn họ có một ý nghĩa đặc biệt nào đó, đường nét giống như một chiếc thìa kỳ lạ.
Ngoài Tề Văn và những người khác, Tôn Nhã Nhã lại đứng riêng một mình một cõi. Tuy đứng ngoài đội hình, nhưng xét về vị trí, nàng ấy dường như còn chiếm vị trí cao hơn cả Tề Văn nữa. Vốn dĩ Tôn Nhã Nhã cũng cảm thấy xấu hổ khi được xếp ở vị trí này. Vì nếu xét về tuổi tác thì Tề Văn cũng lớn hơn nàng rất nhiều, nhưng Tề Tuyên vẫn nhất quyết sắp xếp nàng ở ngay vị trí đó.
Bảy người và hai con chồn đã đứng yên ở đây một lúc thật lâu. Đến giờ phút này, Tề Tuyên mới ngẩng đầu nhìn lên các vì sao và mặt trăng trên bầu trời. Và khi nhìn thấy quần tinh sáng chói, minh nguyệt nhô cao trên bầu trời Vân Sơn, y thoáng có linh cảm trong lòng, biết là giờ lành đã đến.
Thanh Tùng đạo nhân trong bộ đạo bào mới toanh chậm rãi duỗi hai tay ra, kết ấn Thái Cực Âm Dương cúi chào lá tinh kỳ trong đại điện, sau đó hợp song chưởng lại, giữ nguyên Thái Cực ấn mà thu lễ đứng dậy.
“Bái thiên địa tinh đấu!”
Mọi người trong Vân Sơn Quan lập tức học theo động tác của Thanh Tùng đạo nhân, hành lễ theo tiêu chuẩn; kể cả hai con chồn xám nhỏ. Mặc dù Thanh Tùng đạo nhân cũng đã sớm nói là Tôn Nhã Nhã không cần để ý đến lễ tiết của Đạo môn, nhưng nàng vẫn thi lễ y hệt trong khoảnh khắc này.
Thanh Tùng đạo nhân đứng đối diện bức chân dung của Kế Duyên, dùng động tác lễ bái theo mức cung kính nhất của Đạo môn mà lễ bái bức tranh rồi đứng dậy, sau đó hô to:
“Bái Đại lão gia!”
Những người ở phía sau và hai con chồn xám lại cẩn thận hành lễ, lễ bái bức chân dung của Kế Duyên.
Thanh Tùng đạo nhân lại đối diện với bức chân dung của Tần Tử Chu, một lần nữa dùng lễ bái theo mức cung kính nhất của Đạo môn để bái lạy rồi đứng dậy, đồng thời hét to:
“Bái Tần thần quân!”
Đám người Tề Tuyên và hai con chồn lại lễ bái, sau đó chậm rãi đứng dậy.
“Thỉnh Thiên Địa Diệu Pháp”
Lần này, Thanh Tùng đạo nhân và nhóm người phía sau cùng hành lễ về phía lá tinh kỳ, trong khi những kẻ đứng sau lần lượt hô to.
“Thỉnh Thiên Địa Chi Thư!” “Chít chít chít!”
Khoảnh khắc tiếp theo, trên lá tinh kỳ giữa đại điện Vân Sơn Quan, các ánh sao lần lượt sáng lên. Kế Duyên và Tần Tử Chu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời khi vẫn ngồi trên đỉnh Yên Hà phong, là những người đầu tiên nhận ra Thiên Tinh chi lực đang từ từ phũ xuống, một đạo, hai đạo, ba đạo... đến vô số đạo.
Tại đường chân trời – nơi mà phàm nhân không thể nhìn thấy, chu thiên tinh lực rơi xuống cứ như một trận mưa sao băng chói mắt; mà điểm rơi chính là Vân Sơn Quan – vị trí trung tâm của Yên Hà phong.
Loại cảnh tượng ngoạn mục này khiến người người đều phải rung động. Không nói đến đám người Tôn Nhã Nhã chỉ mới trông thấy lần đầu, ngay cả Tề Văn từng gặp qua cảnh tượng tương tự một lần rồi, lúc này cũng phải ngừng thở.
Mặc dù Tề Văn đã nghe qua rất nhiều đạo lý trong “Thiên Địa Diệu Pháp” suốt những năm qua, và thậm chí còn bắt đầu tu tập một số yếu lĩnh bên trong pháp này, nhưng còn chưa thực sự đọc qua “Thiên Địa Diệu Pháp.” Thế nên mới miễn cưỡng nói rằng, hôm nay kể như là lần đầu tiên y trông thấy nó.
Giờ phút này, từng đạo tinh lực rơi xuống, tựa như xuyên thấu qua mái ngói của chủ điện Vân Sơn Quan. Ánh sao xuyên thấu vào đại điện; và nhờ vào trận pháp đã được triển khai, ngay cả bốn đứa trẻ cũng có thể trông thấy rõ đủ loại hình ảnh thần kỳ. Theo đó, chúng càng không dám thở mạnh, trợn mắt ngoác mồm vì không muốn bỏ lỡ bất cứ một khoảnh khắc nào.
Giữa kỳ cảnh tinh quang như vậy, trong lá tinh kỳ đã chiếu sáng từ lúc nào, có hai quyển sách phân hóa hiện ra. Đó chính là quyển phần thượng, cũng là phần quan trọng nhất của “Thiên Địa Diệu Pháp”, và quyển phần hạ của “Thiên Địa Diệu Pháp” do Kế Duyên vừa mang đến cách đây không lâu lắm.
Hai quyển Diệu pháp thượng hạ ấy cũng không rơi xuống cả; chỉ có mỗi quyển thượng từ từ rơi xuống giữa ánh sao, cuối cùng đáp xuống tấm bồ đoàn kia. Nhìn thấy cảnh này, Thanh Tùng đạo nhân, người trông có vẻ uy nghiêm nhưng lại đang căng thẳng vào lúc này, chợt thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhích người sang một bên rồi quay sang nói với Tôn Nhã Nhã.
“Tôn cô nương, xin mời lên trước!”
“Ta... Vâng!”
Tôn Nhã Nhã muốn từ chối, nhưng lại cảm thấy mình không nên trái lời với người có địa vị là quan chủ vào dịp này. Nên sau khi đáp xong, nàng quay sang hành lễ với Thanh Tùng đạo nhân trước, sau đó từng bước tiến vào giữa đại điện Vân Sơn Quan.
Đến trước bồ đoàn, Tôn Nhã Nhã nhìn vào mặt trên quyển sách. Giờ phút này, quyển sách vẫn còn mờ mịt lưu quang, nhưng đang có xu hướng trở về với trạng thái bình thường. Đây cũng giống như một quyển sách cổ hơi ố vàng, và vết bút ghi bốn chữ lớn nằm trên bìa sách lại là lối viết mà Tôn Nhã Nhã cảm thấy vô cùng thân thiết, chính là “Thiên Địa Hóa Sinh.”
‘Hóa ra là do Kế tiên sinh viết!’
Trong lòng suy nghĩ lung tung, Tôn Nhã Nhã đưa tay cầm quyển sách lên, sau đó chậm rãi ngồi xuống tấm bồ đoàn, vừa thấp thỏm, vừa nhẹ nhàng lật sách ra.
‘Ầm ầm...’
Đầu tiên, là sấm trời lóe lên từ đáy lòng. Bắt đầu từ lúc đọc sách, dù là đại điện này hay những người đang đứng tại đó đều bất giác đi xa; sắc thái vẫn đang chuyển đổi, đất trời dần biến thiên...
Bên ngoài, Thanh Tùng đạo nhân gật nhẹ đầu. Quả nhiên, không hổ là đứa nhỏ do Kế tiên sinh dẫn đến. Lại nhìn ra phía sau, tất cả mọi người, kể cả Tề Tuyên, đều là tỏ vẻ vừa mong đợi vừa lo lắng ra mặt, thậm chí ngay cả hai con chồn nhỏ cũng cau mày.
Đối với Tôn Nhã Nhã, đó dường như là cả một tháng dài. Nhưng trên thực tế, chỉ mới nửa canh giờ trôi qua. Đây đã là mức giới hạn mà tâm thần của nàng đủ sức tiếp nhận; nàng dần cảm thấy nhức đầu.
Thanh Tùng đạo nhân dường như có thể cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trí của Tôn Nhã Nhã. Vào lúc này, lão lập tức ra tay; sau khi vẫy nhẹ ống tay áo, những ánh tinh quang vờn quanh đại điện quét qua người Tôn Nhã Nhã, giúp nàng tỉnh táo lại.
“Ây da...”
Tôn Nhã Nhã đưa tay xoa trán, đứng dậy, đặt quyển sách lại tấm bồ đoàn. Sau đó, nàng bước ra khỏi đại điện, hành lễ với Thanh Tùng đạo nhân rồi đứng sang một bên.
“Thanh Uyên, tới lượt ngươi.”
“Vâng, sư phụ!”
Sau khi hành lễ, Tề Văn tiến tới. Y cũng bước vào đọc sách, khoảng nửa canh giờ thì đi ra. Thanh Tùng đạo nhân lại nhìn về con chồn xám thứ nhất, và vì chưa chính thức ban tên nên chỉ gọi nó bằng biệt danh bình thường mà thôi.
“Đại Hôi, đi thôi.”
“Chít chít!”
Chồn xám cũng đáp lễ lại, sau đó chậm rãi bước đến tấm bồ đoàn, nằm sấp xuống đọc sách. Nhưng mà, nó chỉ kéo dài được hơn một phần tư canh giờ. Sau đó, nhóm đệ tử còn lại của Vân Sơn Quan lần lượt tiến vào; thời gian dao động từ một khắc đến nửa khắc. Nhưng ít nhất, tất cả đệ tử đều đã trông thấy nội dung quyển sách. Điều này cũng khiến cho Thanh Tùng đạo nhân vui mừng khôn xiết, vì biết rõ yêu cầu cao thấp của pháp môn này.
Trên đỉnh Yên Hà phong, Kế Duyên và Tần Tử Chu cũng dùng pháp nhãn để theo dõi toàn bộ quá trình này. Mãi cho đến khi đứa đệ tử nhỏ tuổi nhất đọc xong quyển sách và đứng dậy, trở lại vị trí ngôi sao trước đó, Kế Duyên mới trầm ngâm nói với Tần Tử Chu.
“Không ngờ, cả bảy đứa ấy đều có thể thành công.”
Tần Tử Chu vuốt bộ râu dài màu trắng của mình, trầm tư một hồi rồi mới đáp lời Kế Duyên.
“Quả thực có chút ngoài dự liệu. Như thế, Tần mỗ lại nhớ về ba năm trước đây, lúc bọn trẻ này vừa mới đến Đạo quan. Thanh Tùng đạo trưởng từng trình bày một giả thuyết về số bảy rằng, từ lúc bắt đầu học quẻ, lão đã xác định là cả đời mình chỉ có duyên phận sư đồ với bảy người, xưng là Vân Sơn Thất Tử.”
“Ồ? Còn có chuyện như vậy à?”
Kế Duyên hơi kinh ngạc, còn Tần Tử Chu trịnh trọng gật đầu.
“Đúng, xác thực là vậy!”
Kế Duyên mỉm cười, nhìn về phía Vân Sơn Quan nhưng lại không nói gì. Vân Sơn Thất Tử ư? Tên Thanh Tùng đạo nhân này, quả thật rất biết cách thể hiện nha, nhưng cũng cực kỳ có khí phách!