Lão thần sông kia sao lại chạy tới đây rồi, hình như y muốn tìm mình, là do tia Huyền Hoàng chi khí kia hả. Suy nghĩ này bỗng lóe lên làm cho Kế Duyên cảm thấy hoang đường.
Quả thật có một tia Huyền Hoàng chi khí cổ quái xuất hiện khi đốt hương, nhưng chính Kế Duyên lại có cảm giác chóng mặt khó chịu như say rượu. Nội tâm hắn chợt cảm thấy không ổn nên quả quyết bỏ nén nhang kia đi, rồi hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Kế Duyên có chút chột dạ nên quyết không lưu lại, mà rời Giang Thần miếu. Dù hắn vẫn muốn nán lại một chút xem tranh và thơ ca trên tường.
Quả nhiên chỉ một lát sau, một thân ảnh hình rồng xuất hiện từ phía chân trời bay tới, đáp xuống nơi nào đó bên ngoài Xuân Huệ phủ thành. Phía sau Giang Thần miếu tràn ngập long khí, chắc hẳn là Giang Thần xuất hiện.
Về phần muốn tìm ai, Kế Duyên rất muốn nói không liên quan đến mình nhưng chính hắn cũng không thể tin được nữa là Giang Thần.
‘Chẳng lẽ do ta đốt một nén nhang nhưng thổi tắt nên ảnh hưởng đến hương hỏa?’
Nhưng mà một vị Giang Thần có lẽ không để mắt điều này đâu. Đoán chừng nguyên nhân do tia Huyền Hoàng chi khí kia tạo thành. Ký ức khó chịu ấy vẫn còn mới toanh với Kế Duyên.
‘Phù… Sau này vào miếu gặp tượng thần, chắc không thể tùy tiện đốt hương, chỉ cần chắp tay thi lễ liền được rồi…’
Kế Duyên tiến vào thành nhưng đầu óc vẫn nghĩ tới chuyện này khiến cho hắn cảm thấy bất an. Hắn vội vàng đi về phía thành Tây, dự tính sẽ chạy thẳng ra khỏi Xuân Huệ phủ. Do có vướng mắc với Giang Thần nên Kế Duyên cũng không có ý định ở lại nơi này mà lựa chọn rời đi.
Ở Giang Thần miếu tọa lạc tại Xuân Mộc giang, sau khi ông lão hung hăng bỗng chán nản buông người coi miếu ra. Mọi người xung quanh cảm thấy kỳ quái cũng không dám hít thở, đưa mắt dõi theo lão từng bước rời khỏi miếu thờ.
Bên ngoài miếu, người bán hàng rong ven đường vẫn đang ra sức gào to, khách hành hương chung quanh người vội vàng, người thì cười nói rộn rã, ngắm nhìn xung quanh…
Tất cả mọi người dường như đều cách rất xa lão, lão chậm rãi dạo bước, trong nội tâm có điều khó giải cùng mất mát.
Lúc nãy, tia công đức Huyền Hoàng chi khí của cao nhân nào đó trao cho lão hoàn toàn khác với những tia Huyền Hoàng mà khách hành hương bình thường cầu nguyện dâng lễ. Khí tức thông thường xen lẫn dục niệm, rất nhỏ bé, dễ tiêu tán khác hẳn với tia công đức đặc biệt này. Nó cực kỳ hoàn mỹ, thiếu chút nữa Bạch Giao không thể nếm ra hương vị thực sự.
Chờ đến khi hết choáng váng, Bạch Giao cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, thậm chí có thể cảm nhận được sợi cơ đã đứt từ lâu lại có dấu hiệu khôi phục. Lúc này, lão mới kịp phản ứng, vội vã tìm đến Giang Thần miếu nhưng sau khi tới nơi chỉ còn quang cảnh ban nãy.
Mấu chốt không phải là tia công đức chi khí vô cùng huyền bí kia, mà có người hiểu rõ tác dụng của công đức, vận dụng Huyền Hoàng lực lượng lĩnh hội Tạo Hóa Chi Công. Điều này chỉ có trong truyền thuyết Thượng Cổ mà thôi!
“Nếu như nén nhang kia không tắt… Nếu như đốt xong thì sao… Vì sao dừng lại, vì sao… Chẳng lẽ duyên chưa tới… Chẳng lẽ ta sai chỗ nào rồi ư…”
Giờ phút này, vị Giang Thần ở Xuân Mộc giang được người người kính ngưỡng lại kinh hồn bạt vía thì thào thốt lên.
Bóng hình của lão chậm rãi mất dần cảm giác tồn tại giữa đám đông xung quanh, cho đến khi biến mất không thấy đâu. Một lúc sau, long ảnh mờ ảo bay lên trời.
Bạch Giao đã tu luyện đến bậc này, biết rõ cơ duyên đã mất thì ở lại đây cũng không làm được gì.
…
Bên trong thủy phủ, lão Quy đang chờ đợi tựa hồ không hề nóng vội do loài rùa vốn đã có thói quen này. Chỉ có điều, lão Quy đang suy đoán điều gì đang xảy ra khiến cho Giang Thần thay đổi đến vậy.
Sau vài canh giờ kể từ lúc Giang Thần rời khỏi, một ông lão đạp sóng nước đi vào Thủy phủ.
“Lão gia!”
“Bái kiến Giang Thần!”
Trước mặt bọn họ, Bạch Giao khôi phục vẻ hờ hững, ừ đại một tiếng rồi đi thẳng về phía mấy vò rượu bị đẩy sang phía vách tường. Sau đó, lão thuận tay nhấc một vò rượu lên, mở giấy dán, đổ thẳng vào trong miệng.
“Ực ực ực ực…” Giang Thần uống cạn một vò Thiên Nhật Xuân nhưng vẫn chưa vơi bớt sự không cam lòng, thậm chí nó càng ngày càng dâng trào mãnh liệt.
Đột nhiên, lão quay đầu nhìn về phía lão Quy, ánh mắt khó hiểu ấy khiến cho lão Quy có chút hoảng sợ.
“Lão Quy, ngươi mau liều mạng dùng đạo hạnh thay ta đoán một quẻ!”
Bạch Giao nói xong thì xách một vò rượu khác tiến đến gần.
“Ta nói cho ngươi biết, quẻ này có thể khiến ngươi vô cùng nguy hiểm. Nếu ngươi thổ lộ quẻ tượng mà không chết, sau này ta ắt sẽ ra sức giúp ngươi!”
Câu nói này như chém đinh chặt sắt, cơ bản không cho lão Quy có cơ hội từ chối khiến cho lão dù là động vật máu lạnh cũng lạnh buốt toàn thân.
“Tuân, tuân mệnh…”
…
Việc này có quan hệ mấu chốt với tu hành bản thân nên Bạch Giao phải thập phần thận trọng. Ngoại trừ phải giữ tâm thanh tịnh, lão còn lặng lẽ trở lại miếu Giang Thần để mang lư hương cùng với tất cả tàn hương trở về.
Dù nén nhang kia đã hóa thành hư vô nhưng trước đó đã đốt cháy một đoạn, hẳn phải có tàn hương sót lại.
Sau khi trở lại phủ đệ, lão Giang Thần phân phó Dạ Xoa làm việc rồi phun một hơi tàn hương có cả Long Khí lẫn máu Giao Long, lão Quy ở bên cạnh thấy được thì càng hoảng sợ tim đập chân run.
Chuẩn bị hết nửa canh giờ, lão Quy thật sự khẩn trương và sợ hãi. Lão lấy mọi thông tin của Giang Thần, ngay cả ngày sinh của Bạch Giao và thời gian cụ thể hai lần hóa rồng thất bại cũng biết rõ.
Tất cả điều này làm lão Quy cảm thấy áp lực nặng nề, hiểu rõ việc tính toán này không thể xem thường, thậm chí có chút hối hận khi đã đi cầu Giang Thần.
Lúc bói toán, mai rùa đen nhánh ban đầu chốc chốc lại sáng bừng lên từng trận đồ án Cửu Cung Bát Quái.
Nhưng theo quẻ bói của lão Quy, càng suy tính thì hai mắt đang nhắm nghiền của lão cũng mở to dần. Kết quả quẻ tượng đạt được hoàn toàn không giống như tưởng tượng.
Hung hiểm khi bói toán đã không còn, nhưng nguy hiểm thực sự vẫn chưa được giải trừ.
Giang Thần nhìn thấy phản ứng của lão Quy dần biến hóa thì lo lắng hỏi.
“Thế nào? Bốc ra cái gì?”
Lão Quy vô thức rụt cổ một cái, cẩn thận nhìn về Giang Thần đang trong hình dạng ông lão, hai mắt hiện vẻ vô tội, bàng hoàng, hơi đáng thương.
“Giang Thần lão gia… Lão Quy ta lấy cơ hội tu hành cả đời ra lập lời thề, kết quả tính toán không hề giả, cái quẻ này … trống rỗng!”
Trống rỗng?
Giang Thần nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào lão Quy khiến lão không dám động đậy. Thần sắc Bạch Giao biến hóa mấy lần, muốn mở miệng nhưng lại nói không ra lời.
Thật lâu sau, Bạch Giao mới thở dài một tiếng.
“Ài… Thôi được rồi, lui ra đi…”
Lão Quy đang sợ hãi trong lòng như chạy thoát từ tuyệt cảnh, cảm thấy may mắn không thôi. Lão tranh thủ thời gian bò ra bên ngoài, hầu như không dám nhắc đến thù lao bói toán.
“Lão Quy này…”
Một câu nói truyền từ phía sau khiến lão Quy cứng đờ cả thân.
“Ta truyền cho ngươi một bộ phận từ Ngộ Luyện Quyết, dù có nhiều hạn chế với loài rùa nhưng ngươi có thể chọn cái có ích để tu luyện. Nếu như trong vòng mười năm không có dấu hiệu tinh tiến thì suy nghĩ thêm về Hóa Hình Thần Đạo!”
Lão Quy nghe được lời này cảm thấy hết sức vui mừng, quay thân mình nằm rạp người khấu bái Giang Thần.
“Hừ, loài rùa vốn không dễ tu hành, ngươi tự giải quyết cho tốt!”
Giang Thần nói xong, hất tay áo đi vào phía sau đại điện, mấy bình rượu ngon ở xa cũng bị dòng nước cuốn theo sát sau lưng.
…
Kế Duyên đã chạy đi từ sớm nên không hề biết trạng thái của Bạch Giao, nhưng hắn vẫn nhìn thấy long ảnh ở trong thành bay lên trời.
Hắn nghĩ, tới nhanh đi cũng lẹ, chắc không phải tức giận gì chứ?
Kế Duyên kết hợp với trạng thái vừa rồi của chính mình, lờ mờ suy đoán, nếu mục tiêu của lão Giang Thần đến đây vì hắn thì chắc được lợi chỗ nào rồi.
Nhưng dù cho Kế Duyên không biết rõ nguyên nhân cụ thể cũng sẽ không trực tiếp hỏi Bạch Giao.
Dù lão Giang Thần đã rời đi, hắn cũng không muốn dừng lại. Kế Duyên mua ít bánh khô ven đường rồi đi thẳng đến phía thành Tây, bước chân càng đi càng nhanh.
Ước chừng sau một canh giờ, Kế Duyên đã ở trên quan đạo phía tây Xuân Huệ phủ thành.
Dù vẫn có xe ngựa tới lui nhưng nơi đây đã không còn náo nhiệt như ở Xuân Huệ phủ rồi.
Kế Duyên cũng thở phào nhẹ nhõm, bước chân dần tăng tốc về phía trước, đến khi không còn gặp ai thì thả toàn lực chạy như điên.
Bước kế tiếp chính là ra khỏi Kê Châu, đi đến phần mộ của Tả Cuồng Đồ ở phía đông Nghi Châu. Đoạn đường này cũng không ngắn, cũng không có việc gì quan trọng phải dừng lại, Kế Duyên tự giác nắm chắc phương hướng, dù phi nước đại cũng sẽ cách nơi cần đến càng lúc càng gần.
Kế Duyên chạy như bay, hai chân chuyển động chỉ thấy tàn ảnh. Vì di chuyển với tốc độ cao nên bên tai vang tiếng cuồng phong gào thét. Đợi đến lúc tốc độ tăng lên cực hạn, Kế Duyên dồn sức về hai chân.
Soạt! Cả người vọt lên không trung.
“Ngao du trời xanh không một bóng, ly biệt Huệ phủ hướng dị châu. Ha ha ha...”
Dù cho không cưỡi mây đạp gió mà đi nhưng thời điểm lấy đà chạy trốn khiến Kế Duyên cảm giác bay bổng, tâm tình thoải mái.
Không kể kiếp trước hay kiếp này, con người vẫn khao khát thỏa sức tung hoành trời cao. Kế Duyên cũng xác định phi hành là một mục tiêu trọng yếu trong quá trình tu luyện.