Cả hai nói chuyện hăng say đến mức đạo diễn phải đi đến nhắc nhở, họ mới lật đật chạy đi makeup rồi vào chỗ diễn lại cảnh hỏng ban nãy.
‘’ Cảnh thứ 37 lần 2 chuẩn bị, diễn ‘’. Sau tiếng hô của đạo diễn, mọi người nhanh chóng nhập vai.
Cảnh diễn:
Thái tử tức giận hất đổ bàn ăn, dùng đôi mắt lạnh lẽo, ánh lên sát ý nhìn cô ‘’ Vũ Yến, đừng quá phận. Chỉ là một tiện dân thấp kém lại dám chống đối ta, ngươi có mấy mạng để ta đùa giỡn ‘’.
Vũ Yến lập tức sợ hãi quỳ rạp xuống đất, miệng không ngừng nói ‘’ Thái tử thứ lỗi, ta sai rồi, ta sai rồi ‘’.
‘’ Đóng cửa suy ngẫm 3 ngày ‘’. Sau đó hừ lạnh một tiếng rồi rời đi ‘’.
Vũ Yến lúc nãy còn đang khóc lóc cầu xin thì khi anh đi, cô ta đã nít khóc và đứng dậy ’ Chậc, giờ trong lòng hắn mình vẫn không quan trọng lắm. Phải tìm cơ hội nâng cao tình cảm rồi ‘’.
Hiện thực:
Đạo diễn hô lên ‘’ Cắt, đạt. Mọi người nghĩ ngơi ăn uống nữa tiếng rồi tiếp tục ‘’.
Cậu thoát vai, đưa mắt nhìn quanh thù thấy Lâm Tú đang vẫy tay với mình. Cậu nhanh chóng bước lại, ngồi xuống ghế nghỉ mệt. Còn Lâm Tú thấy cậu ngồi xuống, liền đưa cho cậu khăn giấy để lau mặt cho tỉnh táo, rồi đưa cho cậu chai nước để uống.
Rồi đợi khi cậu uống xong, cô lại đem hai tay cậu kiểm tra một lượt. Sau đó lấy trong túi ra hộp y tế nhỏ, lấy nước khử trùng cùng thuốc sức, băng gạt để quấn lại hai tay cho cậu.
Khi băng bó xong xuôi, cả hai cùng nhau ăn hộp cơm của mình. Khi ăn được nữa hộp, cô cùng cậu cảnh giác khi thấy có người đang đến, cả hai cùng lúc đem hộp cơm ôm chọn vào lòng, rồi ngước mắt lên nhìn người đối diện. Khi nhìn thấy người đến là Uyển Như thì cả hai mới thở phào một cái, rồi cười nói ‘’ Tiền bối, chị có chuyện gì sao ‘’.
Còn Uyển Như thì thấy cậu cùng trợ lý của mình ngồi ăn một mình thấy lẻ loi quá, định đến ngồi ăn cùng cậu. Nhưng khi đến gần cô lại phát hiện cả hai đầy cảnh giác ôm hộp cơm vào lòng mà nhìn cô, khiến cô không nhịn được mà bật cười ‘’ Haha… Chị không cướp đồ ăn của hai em đâu, chị chỉ định đến đây để ngồi ăn cùng với em thôi ‘’.
Gương mặt cậu thoáng hiện lên sự gượng gạo, cười cười nói ‘’ Vậy tiền bối mau ngồi xuống đi ạ ‘’. Sau đó, cậu nhích qua một bên. Còn không quên phủi phủi chỗ mình vừa mới ngồi cho cô.
Cô nhìn hành độngt uy nhỏ nhưng tinh tế này của cậu khiến tim cô có chút rung động rồi đó ‘’ Cảm ơn em ‘’. Cô mỉm cười cảm ơn rồi ngồi xuống, còn không quên quay qua sửa lại cách xưng hô với cậu ‘’ Cứ gọi là chị Như đi, gọi tiền bối nghe xa lạ quá ‘’.
Cậu mỉm cười gật đầu với cô ‘’ Vâng ‘’.
Sau đó cậu cuối đầu xuống yên tĩnh mà ăn cơm, Lâm Tú bên cạnh để ý thấy sự khó xử hiện lên khuôn mặt của Uyển Như khi không biết mở lời như thế nào thì cô đứng lên đi vòng qua chỗ Uyển Như rồi thì thầm vào tai cô ‘’ Anh ấy lúc ăn sẽ không nói chuyện, nên chị đừng thấy khó xử, chị cứ ăn xong rồi hai người nói chuyện sau ‘’.
Uyển Như như được khai sáng, gật gù rồi im lặng mà ăn hết hộp cơm. Trong lòng thì lại nghĩ ’ mình qua đây là để nói chuyện với em ấy mà ta '.
Lâm Tú vì còn phải lấy lịch quay cho cậu, nên ăn rất nhanh, rồi rời đi.
Sau khi cậu giải quyết xong hộp cơm, lấy khăn ướt lau miệng cùng tay. Khi xong bất giác quay đầu sang nhìn cô. Nhìn một lúc trong lòng cậu đưa ra kết luận ’ Trong giới này vậy mà vẫn có người thuần khiết như hoa '.
Uyển Như đang ăn mà bị cậu nhìn có chút khó chịu, liền nhanh chóng ăn hết hộp cơm rồi nói ‘’ Em có gì muốn nói sao ‘’.
Bị cô hỏi đến, cậu mới để ý mình đang nhìn chằm chằm người ta nên ngượng ngùng quay đầu chỗ khác nói ‘’ Không, không có ‘’.
Cô nhìn hình ảnh ngại ngùng của cậu như một chú mèo nhỏ đang cào vào lòng cô vậy, dễ thương quá aaa.
Khi cô định lên tiếng thì Lâm Tú lấy lịch quay phim mới của cậu đi đến nói ‘’ Anh, xong chưa ạ. Chúng ta còn phải đi qua khu 3 để thay đổi trang phục cùng makeup lại để quay lúc 1h30p đấy ạ ‘’.
Lâm Tú đi đến thì thấy cô vẫn còn ở đó thì có chút kinh ngạc, bởi vì cô ấy vẫn còn ở đây. Cô cứ nghĩ cô ấy nhàm chán mà đi rồi chứ ‘’ Chị Uyển Như ‘’. Cô lịch sự gật đầu chào một tiếng.
Uyển Như cũng gật đầu đáp lại ‘’ Chào em ‘’.
Cậu cũng không muốn chậm trễ nên liền đứng dậy, hướng ánh nhìn về phía Uyển Như nói ‘’ Em phải đi quay rồi, tạm biệt chị ‘’.
Uyển Như cũng vui vẻ nói ‘’ Tạm biệt, có gì chúng ta về nói chuyện qua điện thoại sau ‘’. Vừa nói cô vừa quơ quơ chiếc điện thoại.
Cậu gật đầu với cô, rồi quay người cùng Lâm Tú đến khu 3.
Trên đường đi đến khu 3, cậu bỗng dừng bước khi thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bên kia Dạ Huyền từ sáng sớm đã đến đoàn phim, nhìn cậu diễn từ cảnh này đến cảnh khác. Nhìn cậu làm quen được với nữ chính của phim, nhìn cậu cùng cô nói chuyện ăn ý.
Khi thấy cậu ăn sắp xong, tính toán thời gian thì anh nhanh nhẹn đi đến khu 3 trước để tạo kinh ngạc cho cậu.
Và việc đúng như anh đoán, khi cậu nhìn thấy anh ở đây hai mắt cậu đã hiện lên sự kinh ngạc cùng vui vẻ ‘’ Anh ‘’.
Dạ Huyền mỉm cười đi đến trước mặt, theo thói quen mà giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu ‘’ An An ‘’.
Hành động thân mật này đã thu hút nhiều sự chú ý của mọi người đi qua, Dạ Huyền vội vàng rụt tay lại ‘’ Anh xin lỗi, anh không cố ý ‘’.
Cậu xua tay, mỉm cười nói ‘’ Không sao, dù sao em cũng không để ý lắm ‘’.
Dạ Huyền có nhiều việc muốn nói với cậu, nhưng bây giờ anh vẫn phải kiềm chế lại vì cậu còn phải quay phim ‘’ Em mau đi thay trạng phục đi, không đạo diễn mắng đó ‘’.
Cậu biết ý liền nhanh vào phòng để thay đổi trang phục mới, lần này là một bộ y phục mà đỏ đen, kết hợp với hoa sen như ẩn như hiện làm tôn lên làn da của cậu.
Cậu khi bước ra khỏi phòng thay đồ, lại một lần nữa thu hút vô số ánh mắt đồ dồn về phía mình.
Bên này, Dạ Huyền cũng không tránh khỏi. Ánh mắt anh va phải liền nhanh tay móc điện thoại ra chụp cậu ’ Hihi… Lại có hình nền mới rồi '.
Cậu bước nhanh đến chỗ thợ trang điểm, ngồi xuống yên lặng cho cô phủ lại lớp trang điểm cho mình. Khi phó đạo diễn hô lên kêu mọi người vào vị trí thì cậu chạy đến chỗ anh, cởi găng quấn trên tay mình để vào tay anh rồi nói ‘’ Giữ giúp em, cảm ơn ‘’. Sau đó nhanh chóng đi đến chỗ đứng của mình.
Cảnh diễn lần này là lúc Thái tử đi chùa Vạn An cầu bùa bình an cho Mẫu Hậu thì bị ám sát, vào tình thế khẩn cấp Vũ Yến đỡ một mũi tên cho anh rồi ngất xỉu. Được Vũ Yến cứu mạng anh đem lòng biết ơn cũng như khiến tình cảm của anh nảy mầm từ giây phút này.
Cảnh diễn:
Trên đường về kinh, khi thái tử cùng Vũ Yến đang ngồi trong xe ngựa thì bắt ngờ gặp phải thích khách.
‘’ Mau, mau bảo vệ thái tử ‘’.
Sau vài phút đao kiếm chém nhau thì cuối cùng cũng dừng lại, anh vén màn xuống xem xét tình hình thì thấy người của mình đã nằm xuống hết. Trong đầu của anh lúc này nhảy số, cảm nhận được sự nguy hiểm nên đưa tay vào trong xe ngựa, hối thúc cô ‘’ A Yến, mau xuống ‘’.
Vũ Yến cũng nhanh chín xuống xe, cùng anh chạy vào trong rừng để tránh truy đuổi của thích khách. Nhưng không ngờ, khi đi sâu vào trong rừng anh cứ tưởng đã an toàn, thì Vũ Yến vẫn cảm nhận được nguy hiểm cận kề.
Tiếp đó là cô theo trực giác sát thủ của mình mà đẩy ngã anh nằm xuống ‘’ Có người bắn tên ‘’.
Sau đó cô cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện có hơn 4 người núp vào trong bóng tối. Thấy tình hình không ổn, cô nắm lấy tay Thái tử vừa chạy vừa nói ‘’ Nơi này không an toàn, phải đi sâu vào nữa ‘’.
Thái tử lúc này cũng buông xuống phòng ngự, để mặc cô kéo tay mình đi sâu vào trong rừng.
Trong khi bị truy đuổi, Vũ Yến đã chắn thay anh một mũi tên chí mạng mà ngã gục xuống.
Trong đầu lúc này của anh có hai suy nghĩ trái ngược nhau, một thì muốn cứu cô vì cô đã cứu mạng mình. Còn hai thì mạng mình còn chưa giữ được, đem theo cô ta chỉ thêm gánh nặng, cứ bỏ mặc là được.
Anh không nghĩ ngợi lâu nà đưa ra quyết định sẽ cứu cô, cõng cô chạy thật nhanh vào trong rừng sâu.
Đợi khi chân anh mềm nhũn mà ngã xuống đất mới chịu dừng lại, nhưng anh vẫn cảnh giác mà nhìn xung quanh. Thấy không gian yên tĩnh liền thở ra một hơi, tùy ý nằm phịch xuống dưới cỏ ‘’ Haizz… Thoát rồi ‘’.
Lầm bầm một mình thì lúc này anh mới nhớ ra rằng cô đang bị thương, liền đến kiểm tra xem cô ra sao rồi.
Nhìn thấy cô đang khí nhọc mà thở, cũng như vết thương ở vai đang không ngừng chảy máu khiến anh hoảng hốt ‘’ Chảy máu nhiều quá, làm sao bây giờ ‘’.
Hiện thực:
Phó đạo diễn hô lên ‘’ Cắt, tốt lắm ‘’.
Sau lời hô, mọi người nhanh chóng thu dọn đạo củ để chuyển sang khu khác để quay.
Còn cậu khi thoát vai xong liền bị phó đạo diễn gọi qua ‘’ Phó đạo diễn ‘’.
‘’ Ừm, cảnh hôm nay của cậu đã hết nên vất vả rồi, mau về khách nghỉ ngơi đi dù sao cũng là bệnh nhân ‘’.
Cậu mỉm cười nói ‘’ Vâng ‘’.
Phó đạo diễn sợ cậu quên nên nói thêm ‘’ À, xong cảnh này cậu được nghĩ 3 ngày. Sau 3 ngày thì cùng đoàn phim đến Hồ sơn để quay cảnh hang động ‘’.
‘’ Vâng ‘’. Cậu lễ phép trả lời ông.
Phó đạo diễn dặn xong cũng xua tay bảo cậu về khách sạn nghỉ ngơi đi, còn mình thì bận rộn di chuyển đến khu khác để quay.
Dạ Huyền đứng một bên quan sát cậu diễn, khi cậu đi tới chỗ anh thì anh không ngần ngại mà khen cậu ‘’ An An diễn giỏi thật ‘’.