Lần Này Đổi Lại Anh Bảo Vệ Em

Chương 57



ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…

Khi trút bầu tâm sự với rượu được 2 tiếng, Dạ Huyền đã say đến bất tỉnh nhân sự. Bọn Vân Ngạn chưa bao giờ thấy anh uống say đến vậy, không biết rốt cuộc hôm nay anh và người yêu đã cãi nhau như thế nào mà thành ra thế này.

Vì trong đám chỉ có mỗi Gia Lâm còn tỉnh táo nhất, nên được phân nhiệm vụ đưa Dạ Huyền về đến nhà an toàn.

Gia Lâm không hề biết Dạ Huyền đang sống ở chung cư, theo như thường lệ anh sẽ đem Dạ Huyền về biệt thư riêng nằm ở ngoại thành.

Tới nơi, Gia Lâm dìu Dạ Huyền xuống xe và đi vào biệt thự. Người hầu cùng quản gia nhanh chóng ra đón cả hai cũng như tiếp Gia Lâm đưa anh về phòng. Sau khi xong hết, Gia Lâm căn dặn quản gia nấu canh giải rượu cho Dạ Huyền xong cũng lái xe trở về nhà.

Còn cậu bên này không hay biết gì, sau khi bị tỉnh giấc bởi sự khó chịu trong người. Từ từ đứng dậy rời khỏi giường, ra ngoài rót cho mình cốc nước để dịu đi cổ họng đang đau rát.

Uống xuống một ngụm nước, cảm thấy đã đỡ hơn. Cậu đi lấy hộp y tế, lục tìm nhiệt kế để đó nhiệt độ.

5 phút sau, cậu lấy nhiệt kế ra xem thử, quả đúng như cậu nghĩ ‘’ Sốt lại rồi, thuốc hạ sốt trong nhà lại hết, sáng vì chuyện của Trần Viễn nên vẫn chưa kịp mua ‘’.

Vì vậy cậu lết cơ thể mệt mỏi của mình đi ra khỏi nhà, trên đường đi mua thuốc cậu có gõ cửa nhà của Dạ Huyền nhưng nhận ra anh vẫn chưa về. Thế là trên đường đi cậu có gọi cho Dạ Huyền rất nhiều cuộc gọi nhưng vẫn luôn trong trạng thái không liên lạc được.

Trong lòng dấy lên sự bất an, nhưng ngay lúc này cậu lại nhận thấy bất lực không biết phải tìm anh như thế nào. Từ lúc gặp anh cho đến nay, ngoài tìm nhau qua điện thoại thì anh luôn là người tìm đến cậu trước.



Nghĩ đến đây, cậu chợt nhớ tới mình vì lí do công việc nên có số điện thoại của trợ lý riêng vì vậy cậu lập tức gọi cho trợ lý riêng của anh. Qua vài tiếng tút, đầu giây bên kia cũng bắt máy, một giọng nói uể oải vang lên ‘’ Alo ‘’.

||||| Truyện đề cử: Siêu Cấp Phú Nhị Đại |||||

Cậu không vòng vo, lập tức vào thẳng chủ đề mình muốn hỏi ‘’ Chào anh, tôi là Nam An ‘’.

Đầu giây bên kia im lặng, vị trơn lý này đang cố nhớ lại cái tên Nam An trong ký ức, khi nhớ ra rồi anh không hỏi giật mình ’ Đây chẳng phải là người yêu của sếp à ’ nhớ ra cậu lại ai nên lập tức trở lời ‘’ Vâng, không biết anh tìm tôi có việc gì không ‘’.

Bước chân cậu dừng lại trước hiệu thuốc, bước vào nói với dược sĩ thuốc mình cần rồi quay người tiếp tục nói chuyện với anh ‘’ Chuyện là tôi không thể liên lạc được với sếp của anh, nên muộn như vậy đành phải làm phiền. Mạo muồi hỏi anh có số liện lạc với bạn thân của sếp anh không ‘’. Cậu nghĩ dù sao cũng là trợ lý riêng, chắc chắn cũng có vài lần gặp gỡ hội bạn thân của anh, nên mới gọi đến làm phiền.

Và đúng như cậu nghĩ, trợ lý riêng ( Triệu Quang Phục) có số của Vân Ngạn ‘’ Vâng, tôi có số. Để tôi gọi thử xem sao, kết quả thế nào sẽ gọi lại cho anh hay. Mong anh đừng quá lo lắng ‘’. Quang Phục nghĩ cậu đang lo lắng vì không gọi được cho người yêu, nên đưa ra vào lời động viên.

Cậu nói tiếng cảm ơn xong liền tắt máy, giơ tay nhận lấy túi thuốc và cầm điện thoại quét mã thanh toán xong liền quay trở về nhà.

Ngay khi trở về nhà, cởi giày, treo áo khoác dày cộm lên móc xong. Cậu không còn chút sức lực nào nằm phịch xuống sofa, điện thoại đặt trên bàn cũng sáng lên hiện thị là số của trợ lý, cậu lập tức cầm lấy bắt máy hỏi tình hình ‘’ Sao rồi ạ ‘’.

Bên trợ lý, sau khi hỏi xong tình hình của Dạ Huyền biết rằng sếp mình vì cãi nhau nên nhậu xỉn nên được bạn đưa trở về nhà, ngay lập tức gọi điện thông báo cho cậu đỡ lo ‘’ Sếp tụ họp với bạn của người, vì say nên được bạn đưa về biệt thự riêng. Còn về điện thoại vì làm rơi mất ở đâu nên không liền lạc được, vậy nên anh không cần quá lo lắng, sếp vô cùng ổn ‘’.

Ngay khi nge thấy anh không có việc gì, lòng cậu mới an tâm. Mỉm cười đáp lời ‘’ Vâng, tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền và cảm ơn anh ‘’. Sau đó tắt máy, ném điện thoại sang một bên. Cậu đưa tay lên trán sờ, thấy người ngày càng nóng lên, cơ thể cũng không ngừng run lên vì lạnh.



Nên cậu khó khăn ngồi dậy, đi vào sau bếp lục tìm bịch cháo. Vì biết bản thân hay vệt vặt linh tinh, nên trong nhà ngoài trữ thuốc còn trữ rất nhiều cháo gói, sữa nhầm trường hợp bệnh vào lại không có khẩu vị. Cứ thế pha gói cháo, uống bịch sữa qua loa rồi uống thuốc.

Sau khi bỏ gia vị và cháo vào trong tô, cậu quay qua đun nước để nấu.

Ngồi đợi đâu đó 15 phút sau, khi nước đã sôi cậu cầm lấy đổ vào cháo rồi lấy muỗng khuấy cho đều lên.

Xong khâu chuẩn bị, cậu ngồi xuống ăn cháo. Múc đâu đó được vài muỗng cậu đã không ăn được nữa, nên đành đứng dậy dọn dẹp qua loa chỗ mình ăn. Rồi đi lấy thuốc vừa mua xong uống vào.

Uống thuốc xong, cơ thể mệt mỏi đã không chống cự nỗi liền đi vào phòng nằm xuống giường. Túm lấy chăn kéo lên đắp, ngay khi định chùm kính đầu cậu lại nhớ đến lời dặn của Dạ Huyền * khi sốt không nên đắp chăn, nếu có lạnh quá thì chủ được đắp ngang eo *.

Tuy rằng bây giờ cậu rất lạnh, nhưng nhớ tới lời của anh nên vẫn ngoan ngoãn nghe theo, chỉ kéo chăn đến nganh eo thì dừng lại.

Chỉnh sửa xong hết, mí mắt lúc này cũng nặng trĩu. Rất nhanh sau đó đã rơi vào giấc ngủ, giấc ngủ này đối với cậu cũng không mấy yên ổn khi nằm mơ thấy ác mộng.

Trong mơ:

Cậu nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc bé, đâu đó khoảng 12 tuổi. Lúc đó cậu đang dùng hết sức lực mình có mà rượt theo chiếc xe buýt chở ba mẹ nuôi của mình, cậu cứ chạy cứ chạy mãi theo chiếc xe và rồi vì mất thân bằng mà té ngã, chày xướt hết đầu gối. Còn hai người họ chỉ đứng trên xe buýt đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn cậu, không chút do dự mà vứt bỏ đi thứ không cần thiết, vô dụng là cậu mà rời đi.

Cậu đưa mắt ngấn lệ nhìn chiếc xe ngày càng xa tầm mắt, chật vật muốn đứng dậy đuổi theo họ nhưng cuối cũng vẫn không được. Cứ trơ mắt ra nhìn, còn bản thân thì bất lực không thể làm gì ngoài việc nghẹn ngào hét ‘’ Ba… Mẹ… Đừng bỏ con…! ‘’.