Lần Này Đổi Lại Anh Bảo Vệ Em

Chương 59



Và đúng như Dạ Huyền nghĩ, ngay khi cậu bước vào cổng. Người hầu xung quanh hiện rõ thái độ, cùng ánh mắt như nhìn thứ bẩn thỉu là mình.

Đợi khi cậu đến trước cánh cửa lớn của Nam gia, cậu lại bị người gác cửa cản lại không cho vào. Cùng lúc đó cánh cửa lớn của Nam gia đột ngột mở ra, một người phụ nữ dáng vẻ 50 tuổi xuất hiện, giọng điệu khinh người lên tiếng, truyền lệnh như sau:

‘’ Gia chủ bảo cậu vừa từ nơi bẩn thỉu nào đó về, cần phải tẩy rửa một phen cho vơi bớt bẩn thỉu. Vừa hay chuẩn bị có tuyết rơi nên hãy đứng đó nửa tiếng để tuyết rơi tẩy đi sự nghèo hèn, bẩn thỉu trên người cậu xuống rồi hẵng vào nhà ‘’.

Cậu nhíu mày nhìn người đang đứng trên cao truyền lời, ra lệnh bắt buộc cậu phải làm theo.

Nhưng cậu cũng không phải dạng người dễ bắt nạt, phớt lờ lời nói của bà ta, cùng sự ngăn cản của gác cửa, hiên ngang bước từng bước lên bậc thềm, đẩy cửa vào nhà.

Bên trong, mọi người đang nói chuyện vui vẻ, có người đang bàn tán về việc của giới thượng lưu, người thì nói về việc làm ăn, cũng có vài người nhắc đến cậu, nhưng lời lẽ cùng biểu cảm khi nhắc về cậu chỉ toàn là sự khinh thường, ghê tởm.

Khi bọn họ đang nói chuyện vui vẻ, cánh cửa đột ngột mở ra, kèm theo là tiếng của người gác cửa không ngừng lớn giọng chất vấn ‘’ Này, tôi đã bảo là không được vào. Bộ điếc à, mau dừng lại ‘’.

Người phụ nữ lúc nãy là quản gia, thân tính của lão phu nhân Nam gia. Tiến đến dùng tay ngăn cậu lại ‘’ Dừng lại, không có sự cho phép của lão phu nhân, cậu không được phép vào. Vã lại trên người cậu dính sự bẩn hèn, lỡ lây cho lão phu nhân thì thế nào. Mau, mau đi ra ngoài ‘’.

Mọi người bên trong lúc này đều đổ dồn ánh mắt lên người vừa mới xuất hiện đã gây ra động tĩnh lớn thế này.

Còn cậu khó chịu nhìn bà ta ngăn mình lại, những lời nói sỉ nhục, những tiếng xì xầm bàn tán của những người được cho là họ hàng, gia đình.

Khiến lòng dấy lên lửa giận, vung tay ra khiến bà ta mất thăng bằng ngã xuống đất. Cậu không thèm nhìn lấy bà ta, bước từng bước đến giữa trung tâm của phòng khách. Quét mắt nhìn hết một lượt họ hàng, đem gương mặt bọn họ khắc sâu trong đầu.

Nhìn hết một lượt, vẫn không thấy ông và bà cậu đâu. Gia đình 5 người kia cũng chẳng thấy mặt, nên cậu không vội vàng tiến đến lấy ly nước ép uống một ngụm, tiếp đến thong thả tìm một chỗ ngồi xuống đợi nhân vật mời mình xuất hiện.

Họ hàng của nhìn thấy thái độ ung dung kia của cậu, lập tức xì xào bàn tán ‘’ Đúng là láo toét mà, người lớn đứng đây mà nó coi như không thấy, một tiếng chào hỏi cũng không ‘’.

‘’ Đúng là đồ không có giáo dưỡng mà ‘’.

‘’ Trông chờ gì vào một thằng khố rách áo ôm, được nuôi dưỡng ở nông thôn là nó cơ chứ ‘’.



‘’ Với lại tôi nghe nói nó được bọn bắt cóc, trộm cướp nuôi dưỡng. Coi chừng nó không học được mấy cái tốt đẹp gì đâu, nhớ canh kĩ đồ mình đấy. Sơ hở bị trộm là tiêu ‘’.

Những lời ác ý có, nhưng cũng có vài lời nói đỡ giúp cậu ‘’ Anh nói thế thì tội thằng bé, nó lúc đó còn quá nhỏ. Bị bắt cóc phải rời xa gia đình của mình đã khổ cực bao năm mới trở về được, giờ lại nghe mấy lời nói ác ý của anh thì thằng bé sẽ tổn thương lắm đấy ‘’

Cậu ba của cậu cũng lên tiếng nói đỡ ‘’ Đúng vậy, thằng bé từ nhỏ đã khổ cực. Khó khăn lắm mới quay trở về nhà, tuy tính tình có hơi không tốt một chút nhưng dù sao vẫn là chúng ta nợ nó. Đừng đổ lỗi cho thằng bé, tội nghiệp nó ‘’.

Cậu ngồi cách đó không xa, nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ nhưng cũng không để vào lòng. Trực tiếp lấy tai nghe đeo vào, mặc kệ cho bọn họ muốn nói gì thì nói.

Đâu đó một lúc, có một người tiến đến chỗ cậu bắt chuyện ‘’ Chào em, anh là Nam Huy ‘’.

Cậu ngẩng đầu lên quan sát, người trước mắt có một gương mặt khá phổ biến, nhưng lại có nụ cười ấm áp khiến người khác vừa nhìn vào liền tăng độ hảo cảm. Và dĩ nhiên anh ta cũng biết điều đó, nên đã nhìn cậu bằng ánh mắt hết sức giả tạo, kết hợp với nụ cười ấm áp anh ta cố gặng ra khiến độ thiện cảm trong mắt cậu tuột xuống âm độ.

Cậu tỏ rõ thái độ trán ghét nhìn hắn, nhưng dù gì người ta cũng hơi tay lên chào hỏi mình cũng không thể bỏ liền giơ tay bắt tay lại lên tiếng chào hỏi ‘’ Chào, tôi là Nam An ‘’.

Nam Huy nhận rõ thái độ trán ghét của cậu, thiết nghĩ cậu không phải người dễ lừa gạt nên cũng không thèm giả vờ thân thiện gì nữa. Khó chịu ra mặt, rút tay trở về lập tức cầm tấm khăn giấy lau tay, như muốn thể hiện rằng mình vừa chạm tay với một thứ bẩn thụy, dơ dáy nào đó ‘’ Hừ, nếu không phải tao vá cược thua thì cũng không đời nào lại chào hỏi đồ thất học như mày ‘’.

Cậu không thèm chấp nhặt với anh ta, đem tai nghe nhét lại vào tai tiếp tục nghe nhạc.

Còn hắn ta bị cậu ngó lơ, quay đầu nhìn lại đám anh em đang không ngừng cười cợt mình, khiến anh ta thẹn quá hóa giận ''Mày lấy đâu ra tự tin mà dám xem thường tao ‘’. Tiến lên đem tai nghe cậu dựt lấy rồi quăng xuống đất, dùng chân dẫm mạnh xuống khiến tai nghe nát tan hết ‘’ Mày là đứa bị cha mẹ vứt bỏ, là đứa sống với bọn bắt cóc còn xem người đó là ba mẹ. Khiến tao cảm thấy buồn nôn ‘’.

Cậu bị anh ta chọc tức, lập tức đứng dậy dùng chiều cao áp đảo hắn ta, từ bên trên cao cao tại thượng nhìn xuống ‘’ Ừ, tôi bị vứt bỏ đấy, tôi xem bọn bắt cóc là cha mẹ đấy… Nhưng tôi vẫn có giáo dưỡng hơn là người có cha mẹ dạy bảo là anh ‘’.

Bị cậu nói đến á khẩu, khiến hắn ta tức đến run người. Không nói lời nào tung nắm đấm đến chỗ cậu.

Cậu nhìn bề ngoài ốm yếu nhỏ con, sức khỏe không tốt. Nhìn là biết không có chút sức phản bác, nhưng nghĩ là một chuyện còn hiện thực là một chuyện.

Tuy cậu nhìn dễ bắt nạt, nhưng thật ra không hề dễ vì kiếp trước sau khi có điều kiện cậu đã ngay lập tức đi học kickboxing để bảo vệ bản thân.



Nên ngay lập tức khi anh ta tung nấm đấm gần sát mặt mình, cậu đã nhanh nhẹn né đòn. Tiếp đó cầm lấy tay của hắn ta dùng sức quật ngã hắn nằm lê lết trên đất, còn dùng chân đạp lên ngực hắn không ngừng giậm mạnh xuống ‘’ Tôi đang rất không thoải mái, tốt nhất anh đừng làm gì hết nếu không đừng trách ‘’. Tuy kiếp này cơ thể vẫn chưa hồi phục giống lúc trước nhưng vẫn dư sức đánh bại anh ta.

Lúc sao vì cơ thể vẫn còn sốt nhẹ, cậu lại dùng thể lực quá lớn khiến cơ thể không chống đỡ được nên nhấc chân ra khỏi người hắn, quay trở lại ghế ngồi xuống.

Việc này xảy ra khiến mọi người bàng hoàng kinh ngạc, bọn họ ngay lập tức biết điều mà im lặng không nói tiếp. Điều này giúp cho cậu vô cùng hài lòng, yên ổn ngồi đợi hai người kia đến.

Còn về phần của Nam Huy, anh ta sau khi bị cậu quật ngã xuống đất. Mất mặt vô cùng, vội rời khỏi nhà chính, anh ta không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa.

Nửa tiếng sau, cánh cửa một lần nữa được mở ra. Gia chủ của Nam gia cùng phu nhân cuối cùng cũng đến, phía sau còn có gia đình của cậu.

Lão gia chủ năm nay cũng hơn 80, nhưng vẫn còn rất minh mẫn, ông ta chống gậy đưa mắt đánh giá xung quang vài lần rồi khi ánh mắt dừng lại phía cậu. Ông nở nụ cười dịu dàng, vẫy tay với cậu ‘’ Mau lại đây, ông nhìn xem nào ‘’.

Nhìn nụ cười dịu dàng của ông khiến cậu sởn gáy, không hiểu tại sao nhưng cơ thể cậu lại vô cùng kháng cự không muốn đến gần ông.

Nhưng vì mục đích đến đây cũng chỉ có gặp mặt, nên cậu dằn lại cơn sợ hãi không tên. Từng bước nhỏ tiến đến chỗ ông ‘’ Ông ‘’.

Lão phu nhân bên cạnh hừ một tiếng ‘’ Ông gì mà ông, chúng tôi còn chưa nói chấp nhận cậu là người nhà mà ‘’. Lời nói của bà ta thốt ra không hề suy nghĩ, từng lời từng lời đều mang theo ý sỉ nhục với đứa cháu ruột của bà.

Cậu cũng quá quen nên không nói gì, im lặng xem tình hình. Ngờ đâu người lên tiếng tiếp theo là lão gia chủ ‘’ Xằng bậy, nó là cháu của chúng ta. Chung một huyết thống, lấy đâu ra chấp nhận hay không chấp nhận ‘’.

Nói đến đây ông ta quay đầu nhìn cậu, gương mặt khó chịu lúc nãy ngay lập tức thay đổi thành dịu dàng của người ông dành cho cháu của mình. Nhưng những lời ông nói tiếp theo lại khiến cậu tức cười ‘’ Con học đại học nào, đã có người yêu chưa, nghe nói con còn làm diễn viên, nổi tiếng không, kí kết với công ty nào, lớn mạnh không, đủ sau này nâng con lên làm ảnh đế không ‘’.

Cậu không chút giấu giếm mà trả lời thành thật từng câu một cho ông ta ‘’ Không học đại học, có người yêu là nam. Đúng là con đang làm diễn viên nhưng không nổi tiếng, công ty cũng không lớn mạnh, không chắc nâng nỡ con làm ảnh đế ‘’.

Khi nói xong, cậu đưa mắt nhìn ông nội kia của cậu. Đúng như dự đoán, mặt ông ta lập tức trùng xuống, nụ cười dịu dàng cũng tắt ngủm. Lạnh giọng tuyên bố ‘’ Tôi không có một đứa cháu nào vô dụng như là cậu, đi đi. Sau này nếu ai hỏi tới đừng nói cậu là con cháu Nam gia, làm mất mặt cả gia tộc ‘’.

Cậu cười lạnh, nhìn người ông đang quay lưng lại mình. Tuyệt tình nói ra những lời đó với đứa cháu vừa mới tìm về.

Cậu đưa mắt nhìn về phía ba mẹ của mình, ý muốn hy vọng họ một lần đứng ra bảo vệ cậu để xứng danh bậc cha mẹ. Nhưng họ vẫn như vậy, vẫn tuyệt tình đến thế. Không chút do dự mà quay đầu sang chỗ khác, muốn làm như không nhìn thấy việc trước mắt xảy ra. Cũng ngầm thừa nhận bọn họ không định nhận lại đứa con phế vật này làm mất mặt bọn họ.