Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời vừa mới lên, ánh bình minh soi gọi cả căn phòng, tạo bầu không khí ấm áp. Người nằm trên giường từ từ thức giấc, vươn tay duỗi người một cái, rồi bước xuống giường đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Khi đứng trước gương, nhìn vào gương mặt 20 tuổi này khiến cậu nhận thức được rằng mình không nằm mơ, vươn tay chạm vào khuôn mặt phản chiếu trong gương, tự lẩm nhẩm với mình '' Ông trời cho mày cơ hội làm lại, nên phải sống cho thật tốt, đừng lãng phí cơ hội này ''.
Chuyển qua cảnh cậu ăn xong bánh mì, liền đứng dậy ra khỏi nhà. Vì hôm nay là ngày hẹn lão sư dạy diễn xuất cho cậu, mặc dù biết rằng mình không cần dạy nữa, nhưng cũng không thể đến trễ được. Phải tìm cho mình một lí do hoàn hảo để ứng biến việc mình diễn ổn mới được.
Khi cậu đang đợi xe buýt thì bỗng có một chiếc xe sang trọng đỗ trước mặt, kính xe từ từ hạ xuống để lộ gương mặt vừa đẹp xuất chúng ra còn rất quen tuộc '' Anh! ''.
Giọng nói dịu dàng của Dạ Huyền vang lên '' Lên xe, anh đưa em đi ''.
Nam An cũng không ngần ngại liền mở cửa lên ngồi, đợi khi thấy cậu thắt dây an toàn xong, Dạ Huyền khởi động xe chạy đi. Chạy được một lúc anh mới lên tiếng '' Em đến công ty LyLy đúng không ''.
Cậu ngạc nhiên quay qua nhìn anh '' Đúng vậy, sao anh biết hay vậy ''.
'' Lần đầu tiên gặp em, anh thấy em đang nói chuyện với người tên là Trần Ly thì phải, là tiểu thư nhà giàu có ra ngoài chơi, cũng chỉ có cô ta tính cách bất cần đời mới đặt tên công ty như vậy ''.
Cậu mỉm cười nói '' Đúng là tính cách của chị ấy hơi bất cần, nhưng lại là người tốt ''.
Khi xe dừng lại chờ đèn đỏ, Dạ Huyền quay đầu nhìn cậu, ngập ngừng một lúc mới nói ra '' Hay là anh giới thiệu một công việc khác tốt hơn cho em có được không, giới giải trí thật sự rất loạn và hỗn tạp mọi loại người. Anh sợ..... ''. Sợ em sẽ một lần nữa từ bỏ thế giới này, cũng từ bỏ luôn cả anh.
Nam An nhắc anh lái xe, rồi mới nghiêm túc trả lời anh '' Em biết giới giải trí thật sự rất loạn, nhưng cũng là nơi dễ kiếm nhiều tiền nhất. Em hiểu anh nói vậy là lo lắng cho em, sợ em bị ức hiếp, nhưng anh yên tâm em vào đấy để kiếm tiền, nếu thật sự bị bức đến mức không trụ nổi em sẽ rời khỏi.... ''.
Dạ Huyền tay nắm chặt vô lăng, đắn đó nhiều lần mới dám nói '' Em không cần phải vất vả như vậy, anh bây giờ không còn là một thằng nhóc lo lắng mai ăn gì sống nữa, anh của bây giờ đủ sức để thực hiện lời hứa lúc nhỏ, sủng em trên tay, sẽ không để em làm bất cứ điều gì.... ''.
Nam An không đồng ý cách anh nghĩ liền ngắt ngang lời anh '' Em mới 20 tuổi, cũng không phải người bị khuyết tật gì, em có thể tự bản thân bỏ sức ra để kiếm tiền nuôi mình. Nếu anh thật sự lo cho em thì đừng sủng em thành kẻ phế vật, vô dụng mà em ghét nhất. Với lại ước mơ của em cũng muốn trở thành một diễn viên ''.
Dạ Huyền nghe ra sự tức giận trong lời nói của cậu, cũng tôn trọng ước mơ của cậu, nên cuối cùng đành phải thỏa hiệp '' Được, vậy em phải hứa với anh. Nếu gặp khó khăn gì phải nói với anh đầu tiên, không được giấu giếm ôm một mình. Anh vĩnh viễn sẽ là chỗ dựa của em, nghe rõ chưa ''.
Cơn tức giận của cậu chưa lên được bao nhiêu đã bị anh làm cho cảm động đè xuống rồi '' Được, em hứa với anh. Gặp chuyện sẽ nói với anh đầu tiên ''.
Nghe được câu nói này của cậu, Dạ Huyền lúc này mới yên tâm đôi chút, cũng vừa đúng lúc tới chỗ. Cậu xuống xe chào tạm biệt anh xong rồi nhanh chóng lên công ty, nhìn xung quanh cậu không khỏi cảm thán '' Đúng là vẫn giống y như lúc trước, chị Trần Ly vẫn giàu như vậy. Mua luôn cả tòa nhà 12 tầng chỉ để thỏa mãn sở thích lập công ty đào tạo diễn viên ''.
Cậu đi đến quầy lễ tân, nhân viên thấy cậu liền lịch sự chào hỏi '' Xin hỏi anh muốn tìm ai, hay là đến xin vào công ty ''.
Cậu mỉm cười lịch sự đáp '' Em tên là Nam An ''.
Tiếp tân ngay lập tức nhận ra, vội nói với cậu '' Để tôi dẫn anh đến phòng huấn luyện, tiện đời giới thiệu những phòng khác cho anh làm quen một chút ''.
Cậu gật đầu coi như đáp lại lời cô, một đường im lặng theo phía sau nghe cô giới thiệu từng phòng từng phòng, vẫn giống y như kiếp trước, nơi này cũng có thể nói là ngôi nhà của cậu.
Đợi khi dừng lại trước phòng luyện tập '' Đây là phòng luyện tập, Uyên lão sư sớm đã đợi ở bên trong rồi ''.
Nói rồi cô nhanh chóng rời đi, quay lại chỗ để làm việc. Cậu bên này, gõ cửa khi được sự đồng ý của người bên trong, cậu mới nhẹ đẩy cửa đi vào.
Người bên trong phòng tập, có dáng người thẳng tắp, khi quay mặt lại cậu mới thấy được người này đã ngoài năm mươi, có mái tóc ngắn xoăn nhẹ, gương mặt nghiêm khác nhìn từ trên xuống đánh giá cậu một lượt '' Có nhan sắc nghiêng thành, lại nghiêng về vẻ đẹp lạnh lùng. Trong giới cũng không có mấy người bằng về nhan sắc không son phấn này của cậu, còn về diễn xuất chắc cũng không tốt mấy ''.
Sau đó bà ném cho cậu một kịch bản mình đang cầm '' Thấy lời thoại của nhân vật Trần Nhiên không, cho cậu 30p, đọc và học thuộc lời ba trang đó và diễn cho ta xem ''.
Cậu chụp lấy kịch bản, hơi mờ mịt nhìn kịch bản, liền bị Uyên lão sư mắng '' Còn ngốc ở đó làm gì, 30p đã tính rồi đó ''.
Nghe nói 30p đã được tính, cậu nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống, đọc kịch bản qua vài lượt, cậu đã nắm được cách diễn ra sau, còn lời thoại thì đã nhớ. Dù sau thì cái danh ảnh đế 3 lần này của cậu uổng phí rồi.
Sau 30p cậu bắt đầu đứng trước mặt Uyên lão sư chuẩn bị diễn, Uyên lão sư cũng không làm khó dễ gì cậu, nên đã cho cậu thêm 10p để nhập vai.
Cậu biết mình bây giờ đã có thể diễn được, nhưng lại suy nghĩ không nên quá phô trương vì vậy đợi thêm 10p cậu mới nói '' Uyên lão sư, e đã chuẩn bị xong rồi ''
Uyên lão sư nhìn cậu, nhướng mày tỏ vẻ thích thú nói '' Được, vậy bắt đầu đi ''.
* Bộ cậu diễn lần này là tranh đấu hoàng quyền, người cậu cần diễn lần này là Tam hoàng tử của nước Bán Hạ, là một người mưu mô và nhiều thủ đoạn âm hiểm. Vù hoàng vị mà không tiết giết hết tất cả anh em ruột, bức cung hoàng đế bắt nhường ngôi.
Đoạn cậu cần diễn vừa hay là đoạn bức cung hoàng đế bị nam chính cũng như ngũ hoàng tử dẫn binh đến vây bắt hắn *
Cậu hít một hơi thật sâu, từ từ tiến vào trạng thái của tam hoàng tử. Uyên lão sư bên cạnh giật mình ' chỉ qua một cái chớp mắt, cậu ta liền tiến vào trạng thái diễn tốt nhất. Thiên tài '. Cậu bắt đầu diễn:
Sau khi cậu giết chết hoàng đế liền bị ngũ hoàng tử bao vây
Cậu nhìn hắn cười điên dại nói '' Haha..... Ta nói ngươi nghe, ông ta luôn thiên vị hắn. Đúng là thật nực cười, dựa vào đâu ông ta luôn thiên vị hắn, dựa vào đâu từ khi sinh ra hắn đã nhận được muôn vàn sự dụng ái của ông ta, dựa vào đâu ông ta lại muốn đưa hoàng vị này cho hắn, hắn là một kẻ vô dụng, tối ngày chỉ biết hám sắc. Còn ta thì sao, ta vì muốn được ông ta công nhận, tự nguyện lãnh binh đi đuổi giặt xâm phận, dành được chiến thắng vinh quang trở về, ông ta lại không thèm để ý, lại sợ ta làm lung lây ngôi vị thái tử của hắn nên bắt ta phải nộp quân phù. Ta làm nhiều việc cho đất nước, ông ta nhiều như vậy. Dựa vào đâu ông ta lại bác bỏ hết mọi sự cố gắng của ta, ta có gì không bằng hắn mà lại nhất quyết không đưa hoàng vị cho ta. Dựa vào đâu chứ.....! ''
Xong phần diễn.
Từng câu thoại cùng hành động được cậu diễn ra, đều khiến người khác vô thức mà chìm đắm, là phản diện nhưng lại cho người ta cảm giác thương cảm.
Khiến cho bà không ngớt lời khen ngợi '' Cậu diễn và nhập vai vào nhân vật cực kì tốt, từng câu thoại cùng hành động đều biểu đạt vô cùng tự nhiên khiến cho người xem đều nghĩ rằng cậu là Tam hoàng tử trong tiểu thuyết bước ra. Nhìn cách cậu diễn, cũng như từng bước chân đều cho thấy cậu là một người lão luyện, cần gì phải mời giáo viên chứ ''.
Nhận được lời khen cậu không hề ngạo mạn mà khiêm tốn nói '' Cảm ơn Uyên lão sư đã khen ngợi, em tự nhận mình còn nhiều chỗ thiếu sót ''.
Uyên lão sư hài lòng với câu trả lời này của cậu '' Được rồi, đừng khiêm tốn quá. Ai mà không có bí mật chứ, bên phía Trần Ly cứ để tôi nói giúp cho ''.
Cậu kinh ngạc nhìn bà, không thể tin mà hỏi lại '' Sao Uyên lão sư lại biết em có bí mật không muốn nói ''
'' Vì khi Trần Ly mời tôi về có nói là cậu không biết diễn, nhưng giờ lại thấy cậu diễn điêu luyện như vậy thì biết rồi. Yên tâm, tôi sẽ nói cậu đã từng là diễn viên nhí là được. Giờ tôi có việc rồi, hẹn gặp lại sao nhé ''.
Khi Uyên lõa sư ra khỏi cửa đã bị Trần Ly bắt lại '' Sao rồi, kĩ thuật có ổn không ''.
Bà mỉm cười nói với cô '' Từng là diễn viên nhí, kĩ thuật vô cùng tốt. Yên tâm ''. Bỏ lại câu này, bà liền nhanh chóng rời đi vì còn có cuộc hẹn.
Trần Ly nghe câu nói kĩ thuật cực kì tốt liền tức giận, đi vào phòng thấy cậu đang ngồi một góc thẫn thờ, liền bị cô kí đầu một cái '' Được lắm nhóc con, vậy mà nói không biết diễn, ngay cả Uyên lão sư nghiêm khắc cũng khen em diễn tốt thì là không biết diễn dữ chưa vậy, còn là diễn viên nhí nữa chứ ''.
Cậu nhanh chóng tìm một lí do giải thích '' À thì lúc nhỏ em có từng diễn vài bộ nhưng cũng không nổi, vì vậy em mới nói không biết diễn luôn cho dễ mà thôi. Em thật sự không phải cố ý giấu chị đâu ''.
Trần Ly dễ giận cũng dễ quên, nghe được lời xin lỗi mọi chuyện đều tiêu tán theo làn gió '' À mà quên nữa, chẳng phải em định tìm thêm việc làm thêm sao, vừa hay quán cafe của bạn chị đang tuyển quản lý, em đến ứng tuyển thử xem ''.