Lần Này Đổi Lại Anh Bảo Vệ Em

Chương 9



...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Cậu còn đang trong trạng thái ngượng ngùng vì được gọi là bé con, thì mọi người đã ăn trưa quay về. Vì vậy cậu nhanh chóng vào lại trạng thái bình thường, gật đầu chào hỏi họ, rồi dọn hộp cơm trưa của mình cất đi.

Sau đó, mọi người chuẩn bị lại một số nguyên liệu. Chờ đến 13h thì mở cửa bán tiếp, chỉ trong chốc lát quán đã bắt đông khách. Mọi người đều làm không ngơi tay, cả hai quản lý của quán cũng xoắn tay áo đến giúp.

Bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng đã đóng cửa lúc 17h30p vừa lúc bánh ngọt trong tiệm cũng hết.

Khi treo bản thông báo đóng cửa, mọi người lúc này mới dám ngồi xuống, thở phào một hơi.

Đợi khi lấy lại được tinh thần liền than thở '' Trời ơi, ngày gì mà đông quá vậy. Còn đông hơn cả ngày lễ nữa ''.

Một trong những người đó tên là Ly lên tiếng '' Này tôi biết nguyên do nè ''.

Cả bọn cùng lúc quay đầu nhìn cô, ánh mắt đầy mong chờ '' Mọi người có để ý là mấy vị khách nữ vào đây đều nhìn chằm chằm 1 người không ''.

Quản lý Quân lúc này cũng lên tiếng '' Đúng là là có để ý, mấy vị khách nữ vào quán đều nhìn về phía của Nam An ấy ''.

Ly gật đầu, nói thêm '' Lâu lâu cũng thấy vài vị khách nam nhìn chằm chằm vào Nam An nữa, chắc hôm nay khách đông có lẽ là vì đến ngắm Nam An thì sao ''.

Nam An bị nhắc đến, liền ngượng ngùng nói '' Chắc không phải đâu nhỉ ''.

Người tên Hoa lên tiếng '' Ây sao lại không phải được, chủ tiệm nói là có đăng ảnh em lên mạng để quản cáo mà. Bộ chị ấy không nói với em sao ''.

'' Chị chủ có nói, nhưng em không nghĩ ảnh của mình có thể kéo thêm nhiều khách đến vậy đâu ạ ''. Nam An vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Mọi người cũng đưa ánh nhìn nghi hoặc qua cậu '' Nam An à, em đang xem nhẹ nhan sắc của mình đấy à ''.

Cậu hơi ngại đáp lại '' Em cảm thấy mình cũng ổn, nhưng chắc không đến nỗi vậy đâu nhỉ ''.

Ly nhìn cậu lắc đầu '' Nam An à, em đang tự xem nhẹ về sắc đẹp mà mình sở hữu rồi đó. Đối với chị khi lần đầu thấy em thì bị hút hồn luôn chứ đùa ''.

Quản lý thấy không khí có hơi ngượng ngùng, tinh ý chuyển sang chủ đề khác '' Vậy thì hiểu ra vấn đề rồi nhỉ, nên bây giờ phải mau điện chị chủ kêu tuyển thêm nhân viên mới được ''. Mọi người cũng nhiệt liệt ủng hộ.

Quản lý Quân điện cho chủ quán, rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy '' Alo ''.

'' Alo, chị Đình em là Quân nè ''.

'' Ừm có gì nói đi ''.

'' Việc là hôm nay vì tờ quản cáo nên quán rất đông, nên muốn chị đăng tuyển thêm nhân viên, nếu không làm không ổn ''.

Đầu giây bên kia im lặng suy nghĩ một lúc rồi mới nói '' Ừm... Để qua 3 ngày nữa xem đã, nếu vẫn đông như vậy thì sẽ tuyển thêm. Nên cứ vậy đã đi nhé, cố lên chị tin ở bọn em. Love you😘''. Sau cùng bỏ lại câu thả thính liền tắt máy nhanh chóng.

Mọi người ở bên nghe nãy giờ tức đến giậm chân '' Quá đáng thật chứ ''.

Quản lý Quân nhanh chóng đều chỉnh lại trạng thái của mọi người, rồi bảo '' Thôi hôm nay mọi người vất vả rồi, nên về sớm nghĩ ngơi đi. Mai coi chừng còn đông hơn đó ''.

Ly nhanh tay đánh anh một cái '' Quản lý, đừng miệng quạ như vậy chứ ''.

'' Được rồi, giải tán thôi ''.

Mọi người sắp xếp lại quán một chút, rồi nhanh chóng đi về. Cậu cũng thu dọn đồ của mình rồi đi về, hôm nay đúng ngày đi làm mệt nhất của cậu mà, chạy không ngừng luôn.

Cậu đi bộ dọc theo đường lớn, tìm kiếm những cửa hàng có treo bảng tuyển dụng. Đi bộ đâu đó khoảng 10p thì cậu thấy một cửa hàng tiện lợi đang tuyển người làm từ 18h-1h sáng hôm sau, vừa phù hợp thời gian với công việc ở quán cafe.

Nên cậu quyết định đi vào hỏi thử, dù sao kiếp trước cậu cũng từng bán ở cửa hàng tiện lợi hơn 1 năm rồi.

Đi vào cửa hàng, cậu gặp được ông chủ. Cả hai bàn bạc một lúc liền chốt '' Haha, ngày mai cậu đi làm luôn được không, vì bây giờ đang thiếu nhân viên ''.

Cậu mỉm cười với ông nói '' Được ạ ''.

Rồi cậu cũng nói ra việc của mình, ông chủ cũng sảng khoái đồng ý nói '' Vậy thì cậu đi làm được ngày nào tôi sẽ trả tiền ngày đó cho cậu, thấy thế nào ''.

'' Được ạ ''. Cậu vui vẻ đáp lời.

Sau khi thỏa thuận xong, cậu lúc này mới trở về nhà. Ông chủ nhìn bóng dáng của cậu, có chút không đành lòng '' Haizzz... Cũng không dễ dàng gì mà ''.

Cậu trở về nhà nghỉ ngơi khoảng 10p thì cậu lấy đồ đi tắm. Khi tắm xong ra ngoài, cậu nhìn đồng hồ cũng đã 19h rồi, liền đi sang gõ cửa nhà Dạ Huyền.

Dạ Huyền đang ngồi đợi cậu, nghe thấy tiếng rõ cửa liền bước nhanh đến mở. Mỉm cười dịu dàng nhìn cậu '' Vào đi ''.

Nam An cùng Dạ Huyền đi đến phòng bếp, cậu nhìn một bàn đồ ăn nóng hổi, bụng cũng reo lên.

Chọc cho Dạ Huyền cùng cậu một trận cười, sau đó cả hai ngồi xuống cùng nhau ăn cơm. Lâu lâu Dạ Huyền lại gấp miếng thịt cho cậu, lại một lúc thì gấp miếng rau. Cậu cũng vui vẻ mà nhận lấy, sau đó cũng gấp lại cho anh.

Khi cả hai đều ăn no rồi, Dạ Huyền bắt đầu dọn dẹp. Lúc này cậu đứng dậy giành lấy đóng chén trên tay anh nói '' Anh đã nấu cơm rồi, vậy chén để em rửa cho ''.

Dạ Huyền sớm biết cậu sẽ như thế này, nên đã mua máy rửa chén rồi.

Anh cười mỉm nhìn cậu '' Không sao, nhà anh có máy rửa chén. Không cần em rửa đâu, ngồi yên hay ra phòng khách xem TV đi ''.

Cậu nhìn anh cười như thế, liền hiểu được ý của anh '' Vậy em đi xem TV ''.

Cậu đi lên phòng khách xem phim, còn Dạ Huyền trong bếp thu dọn để chén vào máy, sau đó lau bàn. Làm xong hết, rồi đi lên phòng khách ngồi xuống kế cậu. Cả hai cùng nhau xem phim vui vẻ đến quên giờ, đợi khi anh nhìn lại đồng hồ cũng đã hơn 10h, nên quay qua nói '' An An, trễ rồi ''.

Nam An vì ngày hôm nay làm mệt, lúc này cũng đã buồn ngủ, đứng dậy dụi dụi mắt đi ra cửa '' Tạm biệt, chúc anh ngủ ngon mơ đẹp nhá ''.

Dạ Huyền cũng chúc lại cậu '' Chúc em ngủ ngon ''. Đợi đến khi cậu vào nhà đóng cửa lại, anh mới yên tâm vô nhà.

Cả hai nằm trên giường, chỉ một lúc liền chìm vào giấc ngủ. Tuy công việc 2 người đều bận rộn và mệt mỏi, nhưng vì sự xuất hiện của đối phương khiến cả hai không còn cảm thấy mệt nữa, chỉ cảm thấy hôm nay lại là một ngày tuyệt vời.

Sáng ngày hôm sau vẫn như thường lệ, cậu thức dậy đánh răng, rửa mặt và thay đồ, ăn bữa sáng xong liền đi xuống lầu. Bắt gặp Dạ Huyền đang đợi cậu, cậu nhanh chóng đi đến chỗ anh, vui vẻ nhận lấy hộp cơm trưa của anh. Dạ Huyền cũng dặn cậu '' Nhớ ăn trưa, đừng có bỏ bữa không tốt. Chiều về lại nấu cơm cho em ăn tiếp ''.

Nói tới đây cậu mới nhớ ra mình chưa nói với anh việc làm thêm '' À, có lẽ em không thể ăn cơm chiều với anh rồi. Em mới tìm thêm việc làm, nên không thể ăn cùng anh được ''.

Dạ Huyền nghe vậy, liền hiện rõ không vui '' Lại tìm thêm việc, chẳng phải đã có rồi sao ''.

Cậu không muốn bị anh mắng, liền nhanh chóng chạy đi '' Á quên mất, em sắp trễ giờ rồi, tạm biệt anh nhá ''.

Anh tức giận nhìn cậu chạy đi mất '' Nam An..... ''.

Cậu thì dùng hết sức chạy thật nhanh đến chỗ làm, quản lý Quân thấy cậu chạy như bị ma đuổi liền tiến đến hỏi han '' Sao vậy, bị ai đuổi à mà chạy ghê thế ''.

Cậu thở hổn hển xua tay nói '' Không sao ạ, chỉ là... Là sợ trễ giờ thôi ''.

Quản lý nghe xong vỗ vai cậu nói '' Không sao, không sao. Trễ vài phút sẽ không bị trừ lương đâu, nên yên tâm ''.

Cậu đứng đó bình ổn lại hơi thở xong, liền bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị mở cửa. Một lúc sau mọi người cũng đến đầy đủ, quán bắt đầu mở cửa đón khách. Đúng như hôm qua quản lý nói, hôm nay còn đông khách hơn cả hôm qua nữa. Mọi người làm việc đến khi đóng cửa nghỉ trưa liền gục ngã, mệt thở không ra hơi luôn. Sau đó liền đứng dậy '' Ây... Đi ăn trưa mọi người ơi ''.

'' An An hôm nay có đem theo cơm hộp không á ''.

Cậu mỉm cười nói '' Có ạ ''.

'' Vậy bọn chị ra ngoài ăn nhé, bye bye ''.

'' Vâng mọi người đi cẩn thận ''.

Bây giờ chỉ còn cậu một mình trong quán, ăn cơm trưa do Dạ Huyền chuẩn bị. Cậu vừa ăn vừa bật bài nhạc mình thích, rồi nghĩ rằng sống lại cũng không tệ như mình nghĩ. Mọi người ở chỗ làm đều tốt bụng, còn có Dạ Huyền bên cạnh. Coi như đã tốt hơn kiếp trước nhiều lần rồi.