Nhưng cũng vào thời khắc ấy, tôi không còn đường lui.
Khoảnh khắc bước lên lễ đường, tôi cố gắng kìm nén nước mắt.
Khao khát có một ai đó đến cứu tôi.
Nhưng chẳng có ai.
Kiều Yến đã sớm rời khỏi buổi lễ trong sự thất vọng.
Còn tôi thì hoàn toàn không để ý đến anh.
Giờ đây đứng lại trên sân khấu này, tôi chỉ cảm thấy như bị nghẹt thở.
Kiều Hằng Vũ dám ép tôi đến nước này, vì hắn biết tôi không còn đường lui.
Nếu hôm nay làm hỏng chuyện, tôi và Giang gia chẳng những sẽ trở thành trò cười, mà bố mẹ tôi cũng sẽ thân bại danh liệt, bị người khác giẫm đạp không thương tiếc.
"Tiểu Ý, nghĩ gì mà ngẩn ra vậy, đến nói cho mọi người nghe ngày đính hôn của chúng ta đi."
Kiều Hằng Vũ mỉm cười, dúi micro vào tay tôi.
Nhìn gương mặt giả dối của hắn, bụng tôi dâng lên cảm giác buồn nôn.
Ngay lập tức, Kiều Yến như bị điện giật, bật ra khỏi chỗ tôi.
"Cô, tự làm đi!"
Anh đỏ bừng cả người, mặt đen như than mà vẫn ánh lên nét ngượng ngùng.
Bên ngoài, người anh em của Kiều Yến đứng nhìn cũng không khỏi ngớ người.
Tôi nhẹ hắng giọng, nén cười, tự mình thắt dây an toàn lại.
Ngay sau đó, xe bỗng rú ga lao đi, như thể bị lửa đốt sau lưng.
Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Kiều Yến, không nhịn được mà khẽ cười.
Mãi một lúc sau, sắc đỏ trên cổ anh mới dần tan.
Vẻ mặt anh lại trầm xuống, giọng nói nghiêm nghị.
"Hôm đó cô nói Kiều Hằng Vũ là đồ cầm thú, ý là sao?
"Anh ta đã làm gì cô?"
12.
Khóe môi tôi hạ xuống một chút, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Kiều Yến.
"Bây giờ mới nghĩ đến chuyện hỏi tôi, có phải là hơi muộn rồi không?"
Tôi nói chậm rãi, vì dù sao anh cũng đã phá tan bữa tiệc sinh nhật của Kiều Hằng Vũ, xem như bị ràng buộc với tôi rồi.
Kiều Yến lại nhíu mày, nói rằng anh không hề có ý định làm mọi thứ náo động như vậy.
"Nếu không phải tên ngốc kia đòi cá cược đua xe với tôi, tôi đã chẳng đến muộn."
Tôi nhìn logo xe trước mặt, hơi nhướn mày:
Vậy xem ra chiếc xe này là anh cược mà có rồi.
Đột nhiên nhớ lại kiếp trước, vào ngày tôi cưới Kiều Hằng Vũ, Kiều Yến gặp tai nạn xe.
Từ sau lần đó, anh không bao giờ đụng vào xe đua nữa.
Tôi nhíu mày, định nói gì đó thì lại bị anh cắt ngang.
"Còn nữa, cô đừng tưởng là tôi làm vậy vì thích cô.
"Tôi chỉ muốn giúp cô và làm rõ xem rốt cuộc cô biết những gì thôi."
Kiều Yến nghiêm mặt, mắt nhìn thẳng về phía trước, nói tiếp, về việc giúp Giang gia,
Anh tuy không giàu có quyền thế như gia tộc Kiều, nhưng sẽ cố hết sức.
Tôi nhìn anh, nheo mắt một chút mà chẳng đáp lời.
Anh thấy tôi im lặng, lại nhíu mày, ngập ngừng một lúc rồi nói, nếu tôi thực sự không muốn kết hôn với Kiều Hằng Vũ, thì anh cũng sẽ nghĩ cách khác giúp tôi.
"Kiều Yến, nói thêm câu nữa là em sẽ lao vào mà cưỡng hôn anh ngay đấy."