Lan Nhân Nhứ Quả

Chương 2



4.

Sáng sớm ngày hôm sau, ta vừa mới tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng nói cười khen ngợi của mẹ ta.

Bà ấy với cha ta không nhịn được mà uống mấy ngụm rượu hoa quả vừa nấu, sau đó liền nói cười rôm rả như chim hỉ thước mới đến báo tin mừng, miệng cười toe toét đến tận mang tai.

Thành quả đầu tiên tuy là đậm đà hơn so với rượu gạo trên chợ, nhưng nó vẫn chưa đạt đến mùi vị mà ta mong đợi.

Ta bèn bán nửa hũ rượu này cho một quán nước nhỏ ven đường với giá rẻ để dùng thử. Nửa hũ còn lại ta đem cho các thương lái du ngoạn uống thử, hi vọng bọn họ khi đi đến bất cứ nơi nào cũng sẽ khen rượu ta một vài câu.

Mà ta lại nghe được từ những tiểu thương, Giang Dũ Bạch làm người bảo lãnh cho Chu đồ tể, nếu trong vòng một năm Chu đồ tể không thể trả hết số bạc đã nợ, Giang Dũ Bạch sẽ thay ông ta trả hết số nợ trong vòng hai năm, hơn nữa còn phải trả thêm khoản tiền lãi trong hai năm đó.

Kỳ thi khoa khảo ba năm một lần đang sắp đến gần, người của sòng bài là đang đe dọa đến tiền đồ của Giang Dũ Bạch.

Thương khách than thở, không ngờ một thần đồng như vậy mà lại không có đầu óc.

Ta lại không có thời gian để cảm khái, bây giờ đang vào mùa nấu rượu ngon, ta phải tranh thủ thời gian để nấu rượu nữa.

Lần nấu rượu này, vừa mở ra ta đã ngửi thấy mùi thơm nồng nhẹ trong lòng liền như nở hoa. Hương vị trở nên êm dịu, cha mẹ với ta cũng thành thục hơn nhiều rồi.

Dần dần, có vài người đã bắt đầu hỏi thăm trên chợ về loại rượu hoa quả có sức ngậm chậm kia là từ đâu đến. Thậm chí còn có nhiều chưởng quầy tửu lâu đến tìm tận cửa để đặt trước, còn bảo ta nhanh đặt một cái tên để có thể dễ dàng bán.

Ta nhìn ngôi nhà tranh đó, mới phát hiện những chân nến ở đó đã rất lâu rồi không được thay. Khi xưa lúc bọn ta xây ngôi nhà tranh đó, Giang Dũ Bạch vô cùng hăng hái nói với ta sẽ đỗ Tam Nguyên*, sẽ đi từ ngôi nhà tranh này đến điện Kim Loan.

*Tam Nguyên: đỗ đầu khoa thi Hương gọi là Giải nguyên, đỗ đầu khoa thi Hội gọi là Hội nguyên, đỗ đầu khoa thi Đình gọi là Trạng nguyên, gọi chung là Tam nguyên, ý chỉ người sẽ đỗ đầu ba kì thi này.

Mà bây giờ…

“Sắp đến kì thi khoa khảo rồi chi bằng gọi Giải Nguyên Lộ, Hội Nguyên Nhưỡng và Trạng Nguyên Hồng đi.”

Xem như cho ta một điềm tốt đi.

Chỉ là ta không ngờ, chúc may mắn cho ta lại trở thành câu chuyện cho người khác chế nhạo ta.

5.

“Tẩu tẩu, hôm nay trên phố ta nghe được một chuyện rất thú vị, tẩu có muốn nghe không?”

Ta đem rượu đến một thư đường, vừa mới bước ra cửa liền nghe thấy một giọng nam tử quen thuộc.

Lúc trước Lý công tử vì ta và Giang Dũ Bạch là thanh mai trúc mã nên từng gọi ta là tẩu tẩu.

Ta trước nay chưa từng trả lời lại hắn, nhưng bây giờ đã có người đáp lại.

“Đệ nói thử xem, nếu như không thú vị, ta sẽ bảo Giang lang phạt đệ.”

“Mọi người có biết thứ gì rất nổi tiếng trên chợ không? Đó chính là rượu hoa quả nương tử Ôn gia nấu. Chuyện này không có gì thú vị, nhưng tên rượu lại gọi là Giải Nguyên Lộ, có nực cười không chứ.”

Giọng điệu cao vút này của Lý công tử, ta thậm chí không cần quay qua nhìn cũng có thể đoán được thần sắc kiêu ngạo của hắn như thế nào.

“Ta cá chắc lão nương Ôn gia một chữ bẻ đôi cũng không biết, ngay cả hai chữ Giải Nguyên cũng không biết viết, mà cũng dám dùng cái tên này, đúng là không biết xấu hổ.”

Ta với Lý công tử chỉ quen biết nhau một chút, hắn có vẻ không biết nương tử Ôn gia nấu rượu đó là ta. Song Giang Dũ Bạch biết chuyện cũng không thay ta phân trần.

Ngược lại là Tạ Diễm, người ta chỉ mới có duyên gặp qua một lần lại thay ta biện bạch.

“Ta lại nghĩ nương tử Ôn gia là người rất gan dạ sáng suốt, thói đời ngày nay vốn không dễ dàng gì với nữ tử, nhưng nữ tử lại có thể bỏ qua những phong tục cũ để bàn chuyện thương gia với đám nam tử, mang trên mình gánh nặng nuôi sống gia đình, gánh vác này còn vượt xa muôn vàn nam tử, nực cười ở chỗ nào chứ.”

Nói xong, hắn quay người trông thấy ta liền sửng sốt giây lát, cúi người chào ta, “Đa tạ cô nương đã chỉ điểm, hôm đó ta lên đường sớm quả nhiên gặp được Thẩm học sĩ trên đường về quê thăm người thân, Tạ mỗ đã tìm cô nương rất lâu rồi, không ngờ lại là nương tử Ôn gia tiếng tăm lẫy lừng trên trấn.”

“Tạ công tử quá lời rồi, tiếng tăm lẫy lừng thì phải nhắc đến Tạ công tử đây mới đúng.”

Hắn là đồng môn với Giang Dũ Bạch, lại là một nhánh họ của gia tộc Tạ thị giàu có, hắn cũng là nhân vật đứng nhất đứng nhì trong thư đường, nhưng cuối cùng lại bị danh tiếng thời niên thiếu của Giang Dũ Bạch làm cho lu mờ.

Chuyến này đến tỉnh phủ để học, nghe được Thẩm học sĩ chỉ điểm, sách luận tiến bộ vượt bậc, nhận được sự yêu thích của các học sĩ khác.

Quay về thư đường thì danh tiếng càng lẫy lừng hơn nữa.

Mà những cái này, vốn thuộc về Giang Dũ Bạch.

Dưới lời nói của Tạ Diễm, nét mặt của ba người đứng ở chỗ ngoặt khi nhìn thấy ta phải nói là vô cùng đặc sắc.

Lý công tử nét mặt kỳ quái như ăn phải một con ruồi chết. Chu Phù nhìn thấy ta bèn khoác tay Giang Dũ Bạch, chỉnh lại chiếc kẹp ngọc trai trên đầu, như thể đang nói cho ta biết cái kẹp đó là Giang Dũ Bạch mua cho nàng ta vậy.

Còn Giang Dũ Bạch lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, trong mặt lộ rõ vẻ oán trách và không cam lòng.

Ta cũng thờ ơ lạnh nhạt, chẳng vui mà về.

Kể từ hôm Tạ Diễm biết ta là nương tử Ôn gia, đã đặt tận mấy vò rượu, rời khỏi Tạ phủ đã là trăng l3n đỉnh đầu.

Nhìn thấy bóng hình lâu ngày không gặp ở ngôi nhà tranh, ta bước chậm rãi lại.

Giang Dũ Bạch nghiêng người ra, hờ hững hỏi: “Về rồi à?”

Lời nói thân mật, giọng điệu lại xa lạ, cả hai người đều cảm thấy khó chịu.

Ta biết hắn là cố ý chờ ta, bèn dừng lại. “Làm sao muội biết được Thẩm học sĩ sẽ về quê thăm người thân?”

Giang Dũ Bạch tò mò cũng là chuyện thường, suy cho cùng kiếp trước ta bảo hắn sớm ngày lên đường là cũng có nguyên do, nhưng hắn gặp được Thẩm học sĩ lại là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

“Tình cờ nghe được.” Ta bịa chuyện không muốn nói chuyện với hắn nữa.

“Tại sao muội lại không nói với ta?”

Ta nghe xong, hít một hơi thật sâu, cười nói, “Vậy ta nói với huynh thì sao, nếu huynh đi rồi, thì ai cứu Chu cô nương chứ?”

Lần nhập học này là số người thư đường đề ra, bởi vì là danh sĩ giảng dạy, nên chỉ có những người tài giỏi được thư trưởng quận huyện tiến cử mới được ghi danh. Còn Giang Dũ Bạch vì cứu Chu Phù, xoa dịu tâm tình nàng ta, mà từ bỏ cơ hội ngàn vàng hiếm có.

“Hoặc là, huynh là muốn ta quyết định giúp huynh, trong lúc huynh không biết gì đưa huynh đến huyện thành, huynh tránh được phiền toái, còn giành được một tiền đồ tươi sáng rộng mở, cuối cùng huynh còn có thể trách ta là tội nhân khiến cuộc đời Chu Phù khốn khổ.”

Mọi chuyện đều có tội nghiệt, khó xoa dịu được lòng người.

Cho dù ta có làm gì đi nữa thì trong mắt hắn đều là việc sai trái, tốt nhất là chẳng quan tâm chuyện gì, chẳng làm điều gì nữa.

Sắc mặt Giang Dũ Bạch nhợt nhạt, “Sao muội lại nghĩ ta như vậy?”

Bởi vì ta đã làm những chuyện này ở kiếp trước.

Ta nhìn chằm Giang Dũ Bạch. Thời niên thiếu con đường hắn thành danh quá thuận lợi, không có ai để hắn lựa chọn. Thậm chí hắn còn không hiểu nên lấy hay bỏ.

Ta tiến về phía trước, không muốn có thêm nhiều vướng mắc nữa.

Ta nghĩ ta cũng không có hận Giang Dũ Bạch. Bởi vì bản chất của hận chính là yêu.

Mà tình yêu, là cùng nhìn về một phương xa.

Kiếp trước, Giang Dũ Bạch chính là phương xa của ta.

Nhưng kiếp này, ta đã có con đường riêng của ta.

6.

Sau khi rượu hoa quả của ta trở nên nổi tiếng, đã khiến không ít người phải ghen tỵ.

Ta cũng không bận tâm, tháng tám là vào mùa hoa quả chín, ta phải tận dụng hai tháng này để có thể tích trữ được nhiều tiền hơn.

Cha ta không muốn những người khác đến xem trộm bí kíp, bèn xây tường nhà ngày một cao hơn. Chỉ là bức tường cao hơn cũng không ngăn được những người đến lén lút học nấu rượu, cũng không ngăn được suy nghĩ vô lý của hàng xóm.

“Nha đầu, ngươi nói ngươi đi sớm về tối là đang mưu đồ chuyện gì vậy? Đến tuổi này rồi chung quy vẫn phải xuất giá.”

Mẹ Giang tựa người vào cửa, bà ấy không giống với những người đến lén lút học bí kíp, thứ bà ấy muốn không phải là mấy vò rượu kia, mà là ta.

“Qua mấy ngày nữa là Dũ Bạch phải tham gia kì thi hương rồi, nó là một đứa trẻ rất biết ơn, ai tốt với nó, nó đều sẽ khắc ghi.”

Kiếp trước là như vậy, mẹ Giang nói ba phần, chỉ cần là liên quan đến Giang Dũ Bạch, ta đều sẽ dốc hết sức mình.

Ta có thể kiên định bám gót Giang Dũ Bạch, mặc cho hắn ta yêu Chu Phù sâu sắc không muốn từ bỏ, cũng phải kể đến công lao của mẹ Giang.

Ta bận rộn làm việc cũng không để ý, Giang Dũ Bạch mất cha từ nhỏ, một mình mẹ Giang nuôi nấng hắn, nếu không phải ta thường xuyên trợ giúp, Giang Dũ Bạch khó có thể làm một thiếu niên thiên tài không lo kiếm sống mà chuyên tâm học hành được.

Bây giờ ta đã ngừng trợ giúp, mẹ Giang là một người thông minh, muốn cầu ta nhưng lại không muốn mất thể diện.

Đúng như dự đoán, bà ấy bị ta thờ ơ không những không rời đi mà còn bước vào, cầm chồng giấy Tuyên Thành ta để bên bếp lò ném vào lửa.

“Bà làm cái gì vậy?” Ta nóng vội, giọng nói hơi lớn.

Đó là những chữ mà ta cẩn thận giữ lại, mỗi ngày ngồi quan sát rượu lên men, ta bèn lấy nó ra viết, kiếp trước ta bận rộn làm tròn trách nhiệm người vợ người mẹ, không có thời gian để học tập, bây giờ ta tự lực cánh sinh mới phát hiện đúng là dốt đặc cán mai, ngay cả khế thư ta cũng xem không hiểu, vô cùng gian nan.

“Ta thấy lửa nhỏ nên giúp ngươi đốt thêm.” Mẹ Giang trong lòng biết bà đã làm chuyện xấu, nhưng từ trước đến nay đã quen được ta kính thuận rồi, cũng không dễ gì cúi đầu, “Dù sao thì Dũ Bạch biết viết, lát nữa về ta bảo nó viết cho ngươi mấy tờ sau.”

“Huống hồ nữ tử vô tài mới là đức, ngươi biết nhiều chữ để làm gì, cuối cùng cũng xuất giá sinh con.”

Nữ tử vô tài mới là được, câu nói này giống như chốt cửa, buông bỏ cơn tức giận cùng sự xấu hổ ti tiện ở kiếp trước.

“Ta không hiểu, tại sao bụng của nam tử có thể chứa tri thức, còn bụng của nữ tử lại là sinh con đẻ cái, không sai đời đời kiếp kiếp đều là như vậy cả, bà cũng sống như vậy, còn ta không muốn sống giống như bà.”

“Ngươi!” Mẹ Giang tức giận ôm lấy đầu, kiếp trước bà ấy cũng giả vờ bị bệnh như vậy, lừa ta thay bà ấy làm rất nhiều việc đồng áng, bây giờ ta sẽ không mắc phải lỗi lầm này nữa.

Ta cầm lấy số giấy còn lại trên tay bà ấy, tiễn bà ấy ra ngoài.

Nhưng cánh cửa lại bị một bóng thanh y xanh thẳng chặn lại.

“Ôn Nguyệt, sao muội có thể nói chuyện với mẹ ta như vậy?”

Đây là lần thứ hai Giang Dũ Bạch gọi tên đầy đủ của ta.

Lần trước là khi hắn sắp ch/ết ở kiếp trước, hắn nói: “Ôn Nguyệt, là ngươi nợ Chu Phù.”

Một cái tên đơn giản, nói lên sự căm phẫn của hắn, vạch rõ ranh giới sâu sắc giữa ta và hắn.

“Ta đã nói sai cái gì à?”

“Muội oán trách nam tử có kiến thức nữ tử lại chỉ có thể sinh con đẻ cái, chuyện này vốn là khác thường rồi.”

Có thể hắn cảm thấy tam cương ngũ thường là quá khó hiểu với ta rồi, Giang Dũ Bạch bèn thay cách nói khác.

“Ta không giống muội nói đạo lý, bách tính thường nói thiên công địa mẫu, muội có biết tại sao thiên là công địa là mẫu không?”

“Tôn giả vi thượng, ti giả vi hạ muội có hiểu không hả?”

Giang Dũ Bạch vẫy quạt gấp, dáng vẻ bình thản ung dung, tính sẵn trong lòng.

Biện luận là sở trường của hắn, đối phó với một người phụ nữ ng/u d/ốt như ta là quá dễ dàng rồi.

Nhưng ta mặc dù ngoan ngoãn nhưng cũng có sắc sảo, kiếp trước cô nhi quả mẫu Giang gia luôn có nhiều thị phi, luôn là ta ra mặt giúp bọn họ tránh không ít rắc rối. Tuy không thể nói có sách mách có chứng, nhưng ta cũng có thể phân rõ phải trái.

“Huynh nói thiên công địa mẫu, mà ta trước nay chỉ biết thiên tai không trái với đại đạo, không lẽ còn không phải do lòng bao dung nhân ái, lòng trắc ẩn nuôi dưỡng chúng sinh mà có được cái danh Mẫu đó sao?”

“Mà thiên công là hỉ nộ thất thường nhất, há chẳng phải chứng tỏ thiên tính của đám nam tử như huynh là nay Tần mai Sở, đứng núi này trông núi nọ sao?”

Từng chữ châu ngọc ta nói đều không chút lưu tình.

Kiếp trước, Giang Dũ Bạch tuy ở triều đình cao quý cũng chưa từng trọng nam khinh nữ mà coi thường ta. Dù cho hắn phụ tấm chân tình của ta nhưng cũng chưa từng coi rẻ nữ tử.

Vậy mà hôm nay, lời hắn nói ra đầy vẻ khinh miệt.

Rốt cuộc là cái gì đã thay đổi rồi?

Giang Dũ Bạch ở kiếp trước khi đó đã có danh tiếng ở Châu phủ, được học sĩ tán thưởng nhập học ví như cá gặp nước.

Có lẽ là hắn đã gặp được một bầu trời rộng lớn hơn, hắn có tham vọng lớn cho nên không câu nệ khác biệt giai cấp địa vị cao thấp, hắn biết chỉ cần hắn đứng đủ cao, sự ngưỡng mộ của người khác chính là sự tôn trọng tốt nhất.

Mà kiếp này, hắn tự đắm chìm trong tình ái ở cái trấn nhỏ bé này, mắt nhìn thấy quá ít, cho nên mới coi tôn ti là quan trọng nhất.

Chim sẻ làm sao hiểu được chí lớn của thiên nga.*

(*Nguyên văn câu là “Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai”, ẩn ý những kẻ tầm thường làm sao biết được chí hướng của người mang hùng tâm tráng chí.)

Dẫu sao chim sẻ và thiên nga cũng không ở cùng một độ cao, chim sẻ không biết được bầu trời bao la rộng lớn.

Sắc mặt Giang Dũ Bạch tái mét, hắn không ngờ được ta chửi chó mắng mèo lại sắc bén như vậy.

Ta bèn đưa tay tiễn bọn họ ra ngoài.