Lần Nữa Gọi Tên Tình Yêu

Chương 6: Cháu Dâu Do Ta Lựa Chọn



Rất nhanh sau đó, xe của Giang Thiếu Phong đã đỗ trước biệt thự nhà họ Giang. Vẻ mặt lo lắng được nhìn thấy rõ trên đấy: “ Tại sao Huy Huy mất tích? ”

“ Phong, con! Từ sáng đến giờ mẹ không thấy thằng bé với con nhỏ...con dâu đâu cả, chẳng biết đã có chuyện gì...” vừa thấy Thiếu Phong, Thẩm Giai Lệ liền dừng roi da thoả mãn bàn tay mà chạy đến chỗ anh, khóc lóc thảm thiết.

Bà ta là vậy! Luôn giả nhân, giả nghĩa trước mặt người khác nhưng bên trong lại là con rắn độc, chỉ cần có thời cơ liền đớ.p lấy lập tức.

Giống ba mươi năm trước, vào thời điểm Huỳnh Lệ Châu vừa mất bà ta lấy danh nghĩa ' chị chị em em ' thường xuyên ghé thăm, kề cận Giang Quân Thiệu - tức ba anh mà mòi chài đủ kiểu. Là đàn ông, khi thiếu thốn tình cảm lâu ngày, nay lại được một người xinh đẹp như bà ta, đương nhiên ai cũng sẽ rung động thôi.

Năm đó, còn nhớ Giang lão gia hết lời ngăn cản nhưng tất cả đều vô nghĩa. Vì vậy, trải qua nhiều năm trời chung sống nhưng ông vẫn nhất quyết không coi Giai Lệ là dâu con trong nhà.

Thấy Giai Lệ dừng tay, lòng mấy nữ hầu trong nhà trở nên nhẹ nhỏm hơn hẳn. Nếu Giang Thiếu Phong anh ta về trễ hơn một chút, có lẽ cái mạng này đã toi đời rồi!

“ Dung Dung, em có sao không? Đi theo chị, chị lấy thuốc thoa cho em! ”

“ Suỵt! Coi chừng bà chủ nghe được. ” các nữ hầu dắt tay nhau, rón rén bước chân tránh khỏi ánh mắt của bà ta.

Khổ cho kiếp làm thuê, chủ sai vặt, đánh đò.n cũng chả hó hé được tiếng nào. Ngoài việc trốn vào một góc khuất kể lể hết ấm ức đã mang, thì nhìn đi nhìn lại chẳng còn làm được gì.

Vợ mất, Giang Thiếu Phong chỉ còn mỗi Thiếu Huy là chỗ dựa tinh thần duy nhất, sau những giờ ngồi vào bàn làm việc. Nếu cậu nhóc ấy có chuyện gì, e rằng anh ta không vượt qua nổi rồi làm chuyện dại dột như bốn năm trước.

Mọi người thi nhau đi tìm tung tích Thiếu Huy, căn nhà bình yên chốc lát trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết.

“ Tôi nói cho các người biết, trong vòng một tiếng nữa nếu như chưa tìm thấy Huy Huy, tôi sẽ đuổi việc hết tất cả! ” Thẩm Giai Lệ quát tháo, thể hiện cái uy của mình trong Giang gia.

Thiếu Phong ngồi gục trên ghế, anh tự trách bản thân: “ Uyển Nhi, anh xin lỗi em...Có lẽ anh không phải là một người cha tốt.”

Trước khi Hứa Uyển Nhi nhắm mắt chào tạm biệt thế giới rộng lớn, còn nhớ lúc đó anh đã nói sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt, không để nó thiếu thốn tình yêu thương khi mất mẹ. Rồi bây giờ thì sao? Suốt nhiều năm trời, hầu như công việc đã chiếm hết thời gian bên cạnh con cái của anh.

Nhưng như vậy đã là gì? Khi hôm nay anh làm lạc mất tung tích thằng bé.

“ Đàn ông quân tử thường làm chuyện lớn, suốt ngày khóc lóc tưởng nhớ đến con ả Uyển Nhi đó làm gì chứ! Đúng là đám đàn ông Giang gia các người luôn có thói quen lụy tình cũ mà! ” Thẩm Giai Lệ ngồi ở một phía, thỉnh thoảng nói đôi ba câu mắng chửi.

“ Mẹ, Huy Huy thật sự không muốn về nhà đâu! ” từ xa, đã nghe được giọng nói của cậu nhóc kháu khỉnh kia. Giang Thiếu Phong vội lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khoé mắt, tiến ra cửa chính.

Trước mắt anh chính là hình ảnh hai người bọn họ ' tay trong tay ' như cặp mẹ con thật thụ. Đôi mắt lập tức thể hiện sự tức giận, đỏ hoe luôn rồi!

Chát.

Năm dấu tay cứ thế in lên gương mặt trắng hồng của Tuyết Ninh, cô nàng bất ngờ dùng tay xoa xoa phần mặt.

Thiếu Huy chứng kiến mọi việc, cậu nhóc vội đẩy Thẩm Giai Lệ sang một bên, dùng thái độ tra hỏi: “ Sao lại đánh mẹ? ”

“ A Hoa, mau đưa cậu chủ nhỏ về phòng!” bà ta ra lệnh cho nữ hầu bên cạnh.

Tiếng ồn ào bên ngoài đã làm cho Giang lão gia tỉnh giấc, vốn còn định nghỉ ngơi một lát nhưng nào ngờ đám người này không để ông yên tĩnh dù chỉ một giây đây mà!

“ Cô Hạ, tôi nói cho cô biết. Cô đừng tưởng rằng mình được cưới hỏi vào Giang gia thì ai cũng công nhận cô là con dâu trong nhà, muốn đi đâu, làm gì cô phải hỏi ý tôi. Cô có biết, từ sáng đến giờ cả nhà chúng tôi lo lắng cho Thiếu Huy đến mức nào không, hả? Thằng bé là con vàng, con ngọc, cháu trai quý tử của tôi, lỡ như đi ra ngoài có chuyện gì ảnh hưởng đến nó, cô chịu được hình phạt tôi đưa ra không? ”

Thẩm Giai Lệ nói với giọng điệu như thể bà ta rất quan tâm đến đứa cháu này vậy!

Đáng nực cười!

Tuyết Ninh dù biết chuyện mình làm không sai nhưng vì đang mắc nợ họ nên cô gái đành im lặng, chịu đựng lời xỉa xói.

Thẩm Giai Lệ có vẻ chưa hài lòng, bà ta nói tiếp, nói cho hết tháng ngày sống ở đây đã hứng chịu những gì. Sự xuất hiện của cô tuy không đúng lúc, nhưng chí ít vẫn giúp bà xả hết cơn giận: “ Tôi quên, cô Hạ đây đâu được cha mẹ dạy dỗ đàng hoàng tử tế, cha thì mất còn mẹ thì chẳng biết sống chết ra làm sao. Chắc cô sống thiếu thốn tình thương quen rồi, nên nghĩ là cháu trai chúng tôi cũng thế không?”

“ ĐỦ RỒI! ” giọng của một người đàn ông có tuổi đã góp phần làm cho căn nhà trở nên êm ắng hơn hẳn. Mọi ánh mắt đều đổ xô về ông ấy.

Lão Thượng dìu ông xuống nhà.

“ Giai Lệ, con còn coi ông già này là ba chồng nữa không? Ngay trong nhà của ta, con dám lớn tiếng sao?” Giang lão gia rất ít lên tiếng, hầu hết chuyện quản lý trong nhà ông ấy đều để một tay Thẩm Giai Lệ nắm giữ, mọi chuyện bà ta làm ông đều mắt nhắm mắt mở xem như chưa thấy.

Nhưng đến hôm nay, với thái độ này thật không thể lượng thứ.

“ Ba...Con chỉ đang dạy dỗ ' con dâu ' thôi, ba có cần làm quá lên không?”

“ Ta nói con biết ba điều. Thứ nhất, con bé nó là cháu dâu do đích thân lão già này chọn, nếu có ý kiến gì thì hãy tìm ta mà nói, đừng nói bóng gió. Thứ hai, dù con có là mẹ chồng hay không ta đây chẳng quan tâm, nhưng con nghĩ với cách đánh chửi như thế nó sẽ nể nang con à? Thứ ba, trong căn nhà này mọi sự ta để con quyết vì ta thương cho hoàn cảnh mất chồng của con chứ không phải con lấy cái danh xưng đó mà đem đi hành hạ người ăn kẻ ở trong nhà, nếu không có họ làm việc thì cơm canh ở đâu ra bưng lên tận phòng cho con? ”

Thẩm Giai Lệ cúi người, không dám thở mạnh. Bà ta thầm nghĩ: “ Ông già này, hôm nay ăn trúng cái gì mà bênh nó chầm chập vậy! ”

“ Còn con, Phong! con thấy vợ mình bị đánh, không bênh vực đã đành vậy mà còn đứng ngây ra đó, cái nhà này định làm loạn hết sao? ” Giang lão gia chưa để im, ông nói tiếp sang thằng cháu trời đánh này.



— QUẢNG CÁO —