Lần Nữa Lên Đỉnh Cao

Chương 50: Kết thúc



Tần Dục cúp điện thoại thoải mái nằm xuống giường, hiện tại hắn còn tiếp tục nằm viện không phải bởi vì thương thế chưa lành, mà vì ở trong bệnh viện thuận tiện lại an toàn, phía bên Đinh Sơn vẫn chưa có tin tức, hắn cũng không vội xuất viện làm gì.

Thẩm Diệu Dương bị Tần Dục nhốt trong một căn nhà cũ ở ngoại thành, xung quang ngôi nhà cũ này đều là đất hoang, cách rất xa đường cái, trong sân lại nuôi hai con chó săn, cho dù Thẩm Diệu Dương có chạy cũng không có chỗ để trốn, rất nhanh liền bị người của Tần Dục bắt lại.

Tuy rằng nhà cũ thật đơn sơ, nhưng vẫn có thể chắn gió che mưa, Thẩm Diệu Dương áo cơm không thiếu, nhưng khi Tần Dục gặp lại hắn, cả người hắn đều gầy đi trông thấy, hai mắt vô thần, hoàn toàn không còn biểu hiện ung dung tự tin của ngày thường, giống như đã hoàn toàn bị rút đi sinh khí.

Tần Dục vào nhà liền nhìn thấy bộ dáng chán nản này của Thẩm Diệu Dương, hắn liền thuận miệng nói: “Tôi hình như không có ngược đãi anh”.

Thẩm Diệu Dương liếc hắn một cái.

Tần Dục lại lập tức nói: “Cũng đúng, anh ủ rũ như vậy khẳng định là bởi vì sự tuyệt tình của Tần Phương Vĩ”.

“Anh ấy nói như vậy, tôi cũng không bất ngờ, trong mắt anh ấy, tình cảm của tôi rất rẻ, vừa rẻ lại vừa tiện”. Thẩm Diệu Dương tự giễu nói, khi hắn nghe thấy lời nói của Tần Phương Vĩ trong điện thoại, hắn liền cảm thấy sắc thái của thế giới này đã hoàn toàn biến mất, sự kiên trì của hắn đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì.

Tần Dục nhún nhún vai: “Tôi không có hứng thú với sự dây dưa tình cảm của mấy người, anh kêu tôi đến không phải chỉ để tâm sự đó chứ?”

Thẩm Diệu Dương tinh tế đánh giá Tần Dục: “Cậu thay đổi rất nhiều”.

“Đều là nhờ công lao của các người”. Tần Dục cười như không cười nói, nhưng ngữ khí của hắn hiển nhiên là không muốn dây dưa nhiều với Thẩm Diệu Dương.

Thẩm Diệu Dương rất tự mình biết mình, vì vậy nói ngay vào điểm chính: “Tôi có cổ phần của Hoàn Thịnh, chúng ta hãy làm một giao dịch đi”.

Tần Dục run lên nửa ngày, không mặn không nhạt nói: “Xem ra Tần Phương Vĩ đối với anh cũng không tệ, anh giao cổ phần của mình ra, tôi sẽ tha cho anh”. Bây giờ Thẩm Diệu Dương đối với hắn mà nói đã vô dụng, bởi vì trái tim của người này đã hoàn toàn chết vì Tần Phương Vĩ.

Bộ phim điện ảnh mới ‘Hương Cỏ Xanh’ do Giải trí Hoàn Thịnh đầu tư đã thất bại thảm hại, người đầu tiên đứng ngồi không yên chính là các cổ đông của Hoàn Thịnh, bọn họ tập hợp lại tổ chức đại hội cổ động tạo áp lực cho Tần Phương Vĩ, cường liệt yêu cầu hắn tự từ chức để nhận lỗi, cấp cho cổ đông một câu trả lời hợp lý.

Mấy tháng trước vụ scandal của Tần Dục chính là thanh kiếm hai lưỡi, vừa khiến Tần Phương Vĩ thỏa mãn vì trả được thù, nhưng đồng thời cũng là cái cớ để nhóm cổ đông công kích gã.

Các cổ đông không quan tâm Tần Dục đến tột cùng là gay hay không, cũng không quan tâm Tần Dục có chơi ma túy, bắt cá nhiều tay hay không, bọn họ chỉ quan tâm Tần Dục là cây rụng tiền của công ty, miễn cưỡng đình công Tần Dục mấy tháng, đã tổn thất của bọn họ một số tiền lớn, tổng giám nghệ sĩ Thẩm Diệu Dương khó có thể không có lỗi, Tần Phương Vĩ cũng khó có thể không chịu trách nhiệm.

Sau Tần Dục, Phó Nhã mà công ty tận lực nâng lên cũng có chuyện, ngay sau đó phim điện ảnh mới công chiếu cũng có chuyện, Tần Phương Vĩ lại bị tung tin tác phong sinh hoạt có vấn đề, còn tổ chức giao dịch mờ ám, nên các cổ đông vô cùng hoài nghi năng lực của Tần Phương Vĩ, hi vọng gã có thể giao lại chức tổng giám đốc, để người có tài lên đảm nhiệm. Đoàn người nói năng rất đường hoàng, bất quá chỉ vì một khi Tần Phương Vĩ bị hạ bệ, bọn họ sẽ càng được phân nhiều ngon ngọt hơn mà thôi.

“Từ chức?” Trên mặt Tần Phương Vĩ đều là vẻ trào phúng: “Sau đó giao công ty cho ông sao?”

Người đàn ông trung niên đầu Địa Trung Hại bị Tần Phương Vĩ nhìn chăm chú, đối mặt với sự ép hỏi của Tần Phương Vĩ, ông ta ưỡn ngực nói: “Phương Vĩ, mỗi vị ở đây đều nhìn cậu lớn lên, cậu còn không tin chúng tôi sao? Mấy chú bác sẽ không hại cậu, cũng không phải muốn buộc cậu từ chức, chỉ hy vọng cậu có thể vì quyết sách sai lầm của mình, mà lựa chọn chính xác. Hoàn Thịnh không phải giao cho tôi, mà là giao cho chúng tôi, tôi tin tưởng các vị đang ngồi đây đều nguyện ý giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn này”.

Địa Trung Hải sau khi nói xong, cái khác cổ đông khác đều phụ họa gật gật đầu.

“Cửa ải khó khăn gì? Hiện tại Hoàn Thịnh không thể trả được lương hay không tạo ra được lợi nhuận? Bất quả chỉ là lợi nhuận hai quý hơi giảm bớt, các người liền đứng ngồi không yên? Còn muốn dùng thân phận trưởng bối để ép tôi”. Tần Phương Vĩ cười lạnh nói: “Vậy xin hỏi, thời điểm hội họp bình thường, các vị trưởng bối đang ở đâu? Là ở bãi biển đầy nắng nào đó nghỉ phép, hay đang ngủ trên bụng của nữ nhân nào đó? Mấy năm qua các vị chưa từng xuất một chút lực nào cho công ty, hiện lại lại một hai đòi quan tâm tới tình trạng của công ty”.

Một đám người bị Tần Phương Vĩ nói đến mặt lúc xanh lúc trắng.

“Tần Phương Vĩ, cha của cậu không dạy cho cậu bốn chữ tôn kính trưởng bối viết như thế nào hay sao!” Địa Trung Hải dùng sức vỗ bàn một cái, nhưng bởi vì quanh năm ăn chơi, khí huyết thiếu hụt, cái vỗ này không có nửa điểm khí thế.

Những người khác thấy thế, cũng dồn dập giúp Địa Trung Hải nói chuyện, trong lúc nhất thời, đại hội cổ đông lại hò hét loạn cào cào như chợ trời.

Tần Phương Vĩ bị một đám lão nhân làm cho có chút khó coi, trên mặt hiện ra màu xám đen: “Ở công ty sẽ không bàn về bối phận, vẫn là bàn về cổ phần đi!”

Tần Phương Vĩ nhìn quét qua mọi người một vòng: “Ai cổ phần nhiều, người đó có quyền quyết định”.

Lời này vừa ra, những người khác đều cảm thấy rất hận nhưng bọn họ cũng hết cách, cổ phần trong tay bọn họ gộp lại cũng không bằng một mình Tần Phương Vĩ, cho nên mới muốn liên hợp lại để gây khó dễ, ép Tần Phương Vĩ giao ra chức tổng giám đốc, nhưng nếu Tần Phương Vĩ vẫn đứng vững dưới áp lực, chết cũng không giao, bọn họ tạm thời cũng không có biện pháp.

“Tần tổng nói thật hợp tình hợp lý”. Người lên tiếng chính là một vị cổ đông trẻ tuổi, mấy vị cổ đông đều cùng nhau quay lại nhìn hắn, hiển nhiên là để khinh bỉ tên phản đồ này.

Tần Phương Vĩ cau mày nhìn vị cổ đông kia, chỉ thấy trên mặt người kia là loại biểu tình xem kịch vui, trong lòng gã hơi động, nháy mắt tâm tư thông suốt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Cùng lúc này cánh cửa của phòng họp bị người ta đẩy ra, người tới mặc âu phục sang trọng vừa người, cà vạt màu rượu đỏ càng hiện ra vẻ tao nhã phóng khoáng, giày da thủ công màu đen sáng bóng lộng lẫy, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có gì là không tinh xảo xa hoa, nhưng chân chính làm người khác chú ý là khí chất đặc biệt trên người nam nhân, cho dù đi theo sau hắn cũng là những thanh niên anh tuấn cao lớn, nhưng cũng không sánh được với phần đặc biệt kia của hắn.

“Tần Dục”. Tần Phương Vĩ gắt gao nhìn chằm chằm Tần Dục đang thong dong đi đến.

“Thật ngại quá, tôi đã tới muộn”. Tần Dục mỉm cười áy náy nói, lại không hề áy náy ngồi xuống, một chút cũng không đem mấy người ở đây để vào mắt.

Mấy vị cổ đông còn lại hai mặt nhìn nhau, có mấy người nhìn thấy cảnh này cũng hiểu được, đây là nội đấu của anh em Tần gia.

“Anh, anh đã vì công ty khổ cực lâu như vậy, cũng đến lúc nên nghỉ ngơi rồi, em ủng hộ quyết định của mọi người”. Tần Dục rất là săn sóc nói.

Tần Phương Vĩ nheo mắt lại: “Cổ phần của cậu và dì Tưởng gộp lại cũng không bằng tôi”.

Tần Phương Vĩ dừng một chút lại nói: “Coi như cậu có dùng một số tiền lớn mua lại cổ phần của các cổ đông nhỏ và các cổ phiếu lẻ cũng không đủ”.

Từ sau lần hai người ngả bài, Tần Phương Vĩ đã nhanh chóng sai người đi điều tra Tần Dục, gã khẳng định, vốn lưu động trong tay Tần Dục không đủ để hắn thu mua một lượng lớn cổ phiếu.

“Nhưng anh còn quên một người”. Tần Dục cười cười: “Thẩm Diệu Dương”.

Đột nhiên đồng tử của Tần Phương Vĩ co rụt lại.

“Tất cả gộp lại vừa vặn hơn anh 1,5% cổ phần, như vậy cũng đủ rồi”.Tần Dục nâng cằm lên, trong con người lấp lóe lưu quang, đem lời vừa nãy của Tần Phương Vĩ từng chữ từng chữ trả lại cho gã: “Ai cổ phần nhiều, người đó có quyền quyết định”.

Ngực của Tần Phương Vĩ phảng phất như muốn nổ tung, ngón tay run run co giật, đột nhiên, gã vung tay, khiến cái gạt tàn bằng thủy tinh văn mạnh xuống sàn, tạo nên âm thanh chói tai. Tất cả mọi người đều bị hành động của gã làm cho hết hồn, chỉ có Tần Dục vẫn hờ hững ung dung như cũ, thương thức sự phẫn nộ của Tần Phương Vĩ, hắn đã chờ ngày này rất lâu.

Đầu Địa Trung Hải dẫn đầu đoàn người lúc trước hết nhìn Tần Phương Vĩ rồi lại nhìn Tần Dục, ông ta tưởng bức được Tần Phương Vĩ rơi đài, có thể làm loãng quyền nắm cổ phần của Tần Phương Vĩ, không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, hơn nữa lại là Tần Dục trước giờ chưa bao giờ quản chuyện của công ty, bây giờ trong lòng ông ta rất khó chịu, Địa Trung Hải suy nghĩ, cậu hai Tần này xem ra càng khó đói phó hơn so với cậu cả.

“Tần Dục à, việc này còn cần phải thương lượng lại, quản lý một công ty không thể so với đóng phim, tùy tiện làm là có thể làm được, cậu...”

Địa Trung Hải nói chưa được nửa câu liền bị ánh mắt âm lãnh của Tần Dục làm cho sợ đến không dám nói nữa.

“Nhóm chú bác nãy giờ họp lâu như vậy chắc cũng đã mệt rồi, mau ra ngoài trước nghỉ ngơi đi”. Lời nói của Tần Dục rất là khách khí, nhưng người của hắn đã từng người từng người đứng sau mấy vị cổ đông, một bộ nếu các vị không tự đi chúng tôi liền giúp các vị đi.

Lần này bọn họ biết mình đá phải tấm sắt rồi, một người hai người ở đây đều là mấy tên già đầu, tuy rằng muốn quyền, nhưng càng muốn được hưởng phúc, không cần thiết phải cứng rắn đối đầu với Tần Dục, thêm vào đó vị cổ động trẻ tuổi trước đó ủng hộ Tần Phương Vĩ cũng đã chủ động rời đi rồi, những người khác nhìn nhau vài lần sau đó cũng rời đi, trong nháy mắt, trong phòng họp to lớn này chỉ còn lại mình Tần Dục và Tần Phương Vĩ.

“Cậu muốn thế nào? Dùng thủ đoạn của tôi để đối phó lại tôi, hay cảm thấy không giết chết tôi thì sẽ không hết hận?” Đại khái vì đã bị bức đến tuyệt cảnh, trái lại Tần Phương Vĩ lại bình tĩnh trở lại.

Tần Dục không hề trả lời câu hỏi của Tần Phương Vĩ, chỉ nhìn Tần Phương Vĩ chăm chú, rơi vào trầm mặc thật lâu.

Trước kia hắn từng nghĩ sau khi đoạt được công ty hắn sẽ chậm rãi dằn vặt Tần Phương Vĩ, nhưng bây giờ sau khi biết rõ chân tướng, người muốn giết hắn lại là một người khác, mà Tần Phương Vĩ phí hết tâm tư muốn dằn vặt hắn kia, bất quá chỉ bởi vì cảm thấy không công bằng mà thôi.

“Từ khi nào anh bắt đầu có ý nghĩ muốn hại tôi”. Giọng điệu của Tần Dục rất bình thản, cho dù là hỏi nhưng lại phảng phất như không hỏi.

Tần Phương Vĩ mím đôi môi khô khốc: “Hồi cậu vừa mới tốt nghiệp cấp ba liền chạy tới nói với tôi muốn tham gia cuộc thi Ngôi Sao Ngày Mai, lúc đó tôi cũng không để ý lắm, không nghĩ tới cậu lại không nhờ vả bối cảnh Hoàn Thịnh cũng có thể một đường nổi tiếng, trở thành ngôi sao mới hot nhất trong số các tuyển thủ, cậu có biết lúc cậu hưng phấn nói với tôi mình bắt đầu nổi tiếng, có thật nhiều fan hâm mộ, trong lòng tôi sợ hãi đến cỡ nào không”.

“Theo sự càng ngày càng nổi tiếng của cậu, sự căm ghét ngột ngạt trong lòng tôi cũng càng ngày càng không thể khống chế, cha vô cùng ủng hộ việc cậu tiến vào giới diễn viên, ông ta vì cậu mà cung cấp đoàn hộ tống tốt nhất, ông ta vì cậu mà cung cấp đoàn tuyên truyền tốt nhất, cho dù cậu có chọc ra phiền phức gì, ông ta đều giúp cậu đè xuống, trước khi chết, ông ta còn căn dặn tôi phải chăm sóc cậu thật tốt, ông ta nói ông ta nhìn ta cậu có thiên phú và năng lực để trở thành một siêu sao”. Tay của Tần Phương Vĩ run rẩy lợi hại hơn, gã nhếch miệng nở một nụ cười vặn vẹo: “Tôi lúc đó liền hỏi ông ta, nếu ông ta đã có thể bảo vệ cậu, vì cái gì lại không thể bảo vệ mẹ tôi?”

“Tôi rốt cuộc cũng đã hỏi ra! Hỏi ra câu hỏi mà mình luôn giấu kín trong lòng suốt 20 năm!” Tần Phương Vĩ dần trở nên kích động, nhưng giống như ngồi xe vượt núi, ngữ điệu của gã trong nháy mắt liền như rơi xuống đáy vực: “Bất quá khi đó ông ta đã gần hôn mê, nên tựa hồ cũng không thể nghe thấy tôi hỏi cái gì, sau đó ông ta chết, chết vô cùng thoải mái, chết xong là chấm dứt mọi chuyện”.

“Tần Thịnh có thể bảo vệ cậu, có thể vì cậu mà quét sạch mọi kẻ gây bất lợi cho cậu, vậy tại sao ông ta lại không thể bảo vệ mẹ tôi! Nếu lúc đó ông ta nguyện ý đứng ra, mẹ tôi đã không bị những lưu ngôn phỉ ngữ* (Lời đồn đãi bịa đặt) đó bức tử!” Tần Phương Vĩ mạnh mẽ kéo lấy cà vạt của Tần Dục, hai mắt đỏ sậm giận dữ nói.

“Cậu càng nổi tiếng, tôi lại càng hận! Hận không thể giết chết cậu!”

Khí tức phẫn nổ không ngừng phun lên khuôn mặt không đổi sắc của Tần Dục: “Nói như vậy, ít nhất mười mấy năm trước khi tôi làm diễn viên chúng ta vẫn là anh em”

Tay của Tần Phương Vĩ cứng đờ, cuối cùng trên mặt lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: “Đúng vậy”.

“Nhưng như cậu nói lúc ở bệnh viện, chuyện đã đến nước này, điều đó cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì”.

Tần Phương Vĩ chậm rãi buông bàn tay đang nắm lấy cổ áo Tần Dục ra, còn rất tri kỷ thay hắn chỉnh lại một chút: “Nếu như cậu muốn dùng phương pháp của tôi để đối phó tôi thì không cần, để tôi ngã xuống từ tầng 30 này không phải càng dễ dàng hơn sao?”

Tần Phương Vĩ nghiêng đầu, cách tấm kính thủy tinh nhìn xuống toàn cảnh thành phố Kinh Cảng.

“Thẩm Diệu Dương có phải là đã rời khỏi Kinh Cảng rồi không?” Tần Phương Vĩ cảm thấy nếu Thẩm Diệu Dương đã giao ra cổ phần, gia tăng lợi thế cho Tần Dục, thì Tần Dục tất nhiên sẽ buông tha cho hắn.

“Tôi cũng không biết anh ta đi đâu, hơn nữa tôi cũng không muốn mạng của anh”.

Tần Phương Vĩ kinh ngạc nhìn về phía Tần Dục.

“Thẩm Diệu Dương đã cùng tôi làm một giao dịch, anh ta muốn tôi tha cho anh”.

Sự kinh ngạc trong mắt Tần Phương Vĩ t dần dần biến thành một loại chấn động.

“Anh ta nói cho dù thế nào, cũng lưu lại cho anh một mạng”. Tần Dục rũ mi mắt xuống, hàng mi dài nhỏ che khuất cảm xúc trong mắt hắn.

Lúc này, hai vị sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi đẩy cánh cửa lớn đi vào, đứng ở trước mặt Tần Phương Vĩ nói: “Tần Phương Vĩ tiên sinh, ngài bị tố cáo đã vi phạm nhiều điều luật kinh tế, xin ngài đi theo chúng tôi về cục để hổ trợ điều tra”.

Tần Dục nhàn nhạt nói: “Hãy đi đến địa phương anh nên đi đi”.

Còng tay lạnh lẽo được còng vào cổ tay Tần Phương Vĩ, Tần Dục nhìn thấy ánh sáng trên người gã tựa hồ như biến mất không còn, lộ ra một luồng tiều điều, không biết có phải bởi vì thời khắc cuối cùng gã đã hiểu lầm Thẩm Diệu Dương, hay là bởi vì gã lại thua bởi chính mình.

Trước khi rời đi, Tần Phương Vĩ mấp máy đôi môi, trầm giọng nói: “Kỳ thực... Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ hại chết cậu”.

Tần Phương Vĩ đi rồi, Tần Dục nghĩ đây sẽ là lần ly biệt dài nhất trong hai mươi mấy năm qua của hai anh em bọn họ.

Khi còn bé, quan hệ của Tần Dục và Tần Phương Vĩ cũng không tốt lắm, thẳng đến một lần Tần Dục cùng bạn học trong trường đánh nhau, một chọi một, đối phương bị đánh cho thảm hại, sau này liền dẫn theo nhiều người đến trả thù mình, một mình hắn dù có mạnh đến đâu cũng khó có thể đánh lại nhiều người như vậy, sau đó Tần Phương Vĩ đi ngang qua, gã cũng không có bỏ chạy, mà gia nhập vào cuộc chiến, cuối cùng đám người kia cũng không chiếm được lợi, hai người bọn họ cũng bị đánh cho mặt mũi sưng vù. Từ đó trở về sau, quan hệ giữa hắn và Tần Phương Vĩ mới tốt lên, từ từ, tốt như anh em ruột thịt, hắn cơ hồ đã quên mất hai người bọn họ không phải là từ một mẹ sinh ra.

Hắn đối với Tần Phương Vĩ đã từng mâu thuẫn, đã từng sợ, đã từng yêu, đã từng hận, cũng đã từng muốn tự tay xé nát đối phương, nhưng tại thời khắc cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn bỏ qua cho Tần Phương Vĩ.

Tựa như Tần Phương Vĩ nói, gã chưa từng có ý nghĩ giết chết Tần Dục, mà Tần Dục có lẽ cũng không có cách nào thật sự hạ độc thủ với Tần Phương Vĩ.

“Tần Dục, nếu anh khổ sở muốn khóc thì hãy khóc đi”.

Chẳng biết từ lúc nào, Lục Giác đã đi vào, dùng đôi tay ấm áp trắng nõn của mình phủ lấy bàn tay lạnh lẽo của Tần Dục