Lần Nữa Nói Tiếng Yêu Em

Chương 27: Bất an (h)



Khi Hoàng Cảnh Du trở về nhà, bên trong chỉ là một mảnh tối om, rèm cửa toàn bộ phủ lấy che khuất đi thứ ánh sáng tươi mát nhàn nhã bên ngoài. Hắn hơi nhíu mày một chút, rồi đi đến phòng ngủ nhưng không nhìn thấy Ngụy Châu đâu. Hắn đến thư phòng cũng không nhìn thấy y, bất giác nghe có mùi thuốc lá theo gió bay vào. Hoàng Cảnh Du từ từ đến bên cửa thì nhìn thấy Ngụy Châu đang đứng thất thần ngoài ban công, trên tay y còn một điếu thuốc đốt dở.

"Em cũng biết hút thuốc hay sao? Tôi chưa từng nhìn thấy em như vậy trước đây, còn tưởng em không biết."

Hoàng Cảnh Du vừa nói vừa ôm lấy eo Ngụy Châu, cằm tựa trên hõm vai y khẽ nhắm mắt hít hà mùi hương thuộc về của riêng y, cảm nhận tâm tư mình hoàn toàn thả lỏng sau cuộc gặp gỡ khiến hắn vô cùng tổn thương kia.

Ngụy Châu giật mình một chút nhưng cũng không trả lời hắn, chỉ phóng mắt vào khoảng không vô định trước mặt, tâm tư nặng trĩu khiến y khó lòng nói được lời nào với hắn vào lúc này. Chỉ yên lặng một bên mà cảm nhận vòng tay cùng hơi ấm của ái nhân.

"Tôi vừa gặp ba trở về!"

Ngụy Châu nghe đến câu này thì bất giác mí mắt chớp một cái rồi thở dài một hơi.

"Có bị mắng hay không?"

"Ông ấy còn đánh tôi!"

Ngụy Châu nghe xong liền giật mình một cái, lập tức muốn xoay người lại nhưng bị Hoàng Cảnh Du ghì lấy.

"Không sao. Bất quá ông ấy đã già nhưng sức lực cũng còn tốt lắm! Đánh tôi một cái thật đau. Nhưng mà bây giờ ôm em thế này tôi cũng không thấy đau nữa. Đã qua rồi, không phải sao?"

Ngụy Châu không trả lời hắn, chỉ cảm thấy một mảnh chua xót ở khóe mắt. Hắn vì y mà đã làm đến trình độ này, y làm sao có thể nhẫn tâm tổn thương hắn hơn nữa? Nhưng mà sau cuộc gặp gỡ ngày hôm nay với Phùng Nhược Lan, chắc chắn sự thật y chính là Hứa Ngụy Châu không sớm thì muộn cũng sẽ bị hắn biết. Cũng có thể là năm phút, mười phút hay nhiều giờ sau nữa mọi việc sẽ bị phanh phui. Y tự hỏi, có nên thành thật nói hết với hắn thay vì để hắn biết từ một người khác hay không? Ngụy Châu nghĩ nghĩ, lòng bàn tay vô thức nắm lấy tay vịn ở ban công thật chặt. Nhưng mà nếu nói rồi, có phải là ngay lập tức chút ấm áp duy nhất này cũng sẽ biến mất? Y thật không nỡ!

Hiện tại thời gian bọn họ còn ở bên nhau không nhiều nữa, sau đó có thể hắn sẽ trở mặt cùng y, điều đó không ai nói trước được. Ngụy Châu lúc này vô cùng luyến tiếc Hoàng Cảnh Du, vô cùng nhớ nhung hơi ấm từ hắn, nhớ nhung cơ thể cùng lồng ngực có thể che chở cho y như những ngày qua. Nhưng mà sau ngày hôm nay, liệu có phải bọn họ sẽ không thể như thế này mà ở bên nhau được nữa hay không?

Khóe mắt Ngụy Châu đỏ ửng nhưng y không khóc, có lẽ nước mắt cũng đã bị nuốt ngược vào trong. Y cọ cọ má mình vào gò má hắn tựa như an ủi, tựa như động viên. Hoàng Cảnh Du bỗng nhếch môi cười một cái. Hắn cũng rất thưởng thức thứ mật ngọt của người yêu trong lồng ngực mình, mắt lại nhắm nghiền khàn khàn giọng nhỏ to bên tai Ngụy Châu.

"Phải rồi, tất cả đã qua rồi. Điều cần nói cũng đã nói. Tôi tuyệt nhiên không hối hận, có chăng chính là đã gặp em quá muộn. Để những ngày tháng trước đây trải qua trong vô nghĩa. Tôi yêu em còn hơn tất cả những gì mình có thể tưởng tượng được. Trước đây tôi không biết, nhưng từ lúc em rời xa, tôi đã biết thế nào là nhung nhớ, thế nào là đau khổ. Chính Kỳ, em đừng bao giờ bỏ rơi tôi có được không? Bởi vì ba...ông ấy đã bỏ tôi rồi. Tôi cũng chỉ còn có mình em, nếu em cũng rời đi, thì những ngày tháng sau này tôi sẽ không biết mình sẽ sống như thế nào nữa. Trở lại trước đây, tôi không thể! Thật chán ghét cuộc sống như vậy. Những ngày tháng đó quá nhạt nhẽo và nhàm chán. Sống cùng em, chúng ta sau này có thể không có được sự xa hoa của Hoàng thị, nhưng mà tôi hứa sẽ mang về những điều tốt nhất cho em. Tôi vì em mà cái gì cũng bỏ hết, tôi sẽ làm lại từ đầu. Cho nên em cũng phải chịu trách nhiệm với tôi, có biết không?"

Ngụy Châu vẫn không trả lời, chỉ đưa một bàn tay lên nắm lấy bàn tay hắn đang đặt tại eo mình mà siết chặt. Tay liền tay, nhịp tim nối tiếp cùng nhịp tim, tựa như tình này không bao giờ dứt.

"Ngày mai chúng ta lập tức sẽ dọn ra khỏi Mễ Túc. Nếu đã xác nhận rời khỏi Hoàng thị thì tôi sẽ không mang theo bất kỳ thứ gì của ba mẹ. Tôi muốn cho họ biết rằng, tôi không nuôi em bằng tiền của họ!"

"Em không cần anh nuôi. Em có thể tự lo cho chính mình!"

"Nhưng tôi không muốn. Tôi muốn nuôi em, cả đời này em cũng phải dùng tiền của tôi mà sống. Có biết hay không?"

Hắn vừa nói vừa kéo cằm Ngụy Châu lại, tại trên môi y cắn một miếng rồi từ từ mút nhẹ. Từng chút từng chút dịu dàng của hắn làm Ngụy Châu lại lần nữa chìm vào xúc cảm mê man. Y đã sớm nghiện hắn rồi, y luyến tiếc sự dịu dàng này của hắn. Nếu như sau ngày hôm nay bọn họ không còn bên nhau nữa, thì chắc chắn y sẽ đau đớn biết nhường nào. Nhưng mà nếu thời gian quay ngược lại, e là y cũng không thể thay đổi được sự thật này. Thù mẹ phải trả, Ngụy Châu tuyệt nhiên không hối hận. Nhưng mà y nhất định sẽ chọn cách khác, sẽ không lôi kéo Hoàng Cảnh Du vào con đường ân oán tình thù này giữa bọn họ. Thà rằng cách xa hắn một chút nhưng để hắn không phải tổn thương, như vậy thật tốt. Bất quá, trên đời này vốn dĩ không có hai từ nếu như. Mọi thứ đã xảy ra và hiện tại y phải chịu lấy phần đau khổ do chính mình gây ra.

Sau khi hôn đủ, Cảnh Du tựa trán vào Ngụy Châu hai người cùng thở dốc. Bất giác, y mở ra đôi mắt ướt sũng hơi nước của mình nhìn hắn. Trong đó chứa một phần thâm tình chín phần đau thương. Y bỗng dưng vòng tay ôm cứng cổ hắn, hơi ngẩng đầu lên mút vào môi hắn một cái, từng chút từng chút một dịu dàng yêu thương. Nước mắt không biết từ khi nào đã rời khỏi hốc mắt một đường chảy xuống trên mặt y. Nhưng Ngụy Châu mặc kệ, y hít mạnh vào một hơi rồi vói lưỡi vào tìm kiếm chiếc lưỡi của hắn.

Hoàng Cảnh Du bất ngờ vì được y hôn nên một phút thất thần. Trong quá khứ cũng chỉ có mình hắn hướng y cầu hoan, đơn phương tấn công dồn ép y, hôm nay bỗng dưng nhận được sự hồi đáp này khiến hắn vô cùng vui vẻ. Những phiền muộn lúc sáng phút chốc không cánh mà bay.

Bất giác, Hoàng Cảnh Du đảo khách thành chủ, hai tay nâng lấy cơ thể Ngụy Châu cho y ngồi lên bậc thấp của thanh chắn ban công, hắn tiến thân thể vào giữa hai chân y, bàn tay to nâng lấy mang tai cùng gương mặt nhỏ nhắn khàn khàn giọng, đôi mắt tràn ngập nhu tình.

"Chính Kỳ của tôi, tôi yêu em! Từ nay cho đến những năm tháng cuối đời, tôi cũng sẽ yêu thương, trân trọng và bảo vệ em. Cho dù là phong sương hay bão táp, tôi nguyện ý vì em mà che chắn, vì em mà cố chấp với cuộc đời. Em có đồng ý gả cho tôi hay không?"

Đây chính là lời cầu hôn của hắn không phải hay sao? Hắn chưa từng hướng ai mà nói ra những lời tâm can như vậy, nhưng mà với người yêu bé nhỏ này, với tâm can bảo bối này, hắn sẵn sàng vì y mà từ bỏ tất cả vinh quang lẫn sự nghiệp, cố chấp với một thứ tình yêu duy mỹ cùng y.

Hứa Ngụy Châu nhìn sâu vào đôi mắt nhu tình lấp lánh hy vọng của Hoàng Cảnh Du mà không khỏi đáy mắt ngập nước. Y run run cánh môi che đi sự xúc động dâng lên từng hồi mãnh liệt, tựa thủy triều trong lòng mà gật đầu với hắn một cái, miệng chỉ có thể ậm ừ thốt ra âm thanh không rõ nghĩa.

"Ưm!"

Hoàng Cảnh Du liền nhếch khóe môi lên cười, hắn tiến sát đến mút lên môi y một cái rồi tách ra.

"Em có nguyện cùng tôi làm tình đến chết hay không? Có nguyện dâng hết linh hồn cùng thể xác cho tôi hay không? Sau này không được sau lưng hay trước mắt tôi mà tùy hứng trêu hoa ghẹo nguyệt. Nếu tôi phát hiện thì em sẽ bị tôi thao chết. Em có nguyện ý vì tôi mà hứa hay không?"

Lời nói phóng túng này của hắn vô thức làm trái tim Ngụy Châu run lên mãnh liệt, vành tai lập tức đỏ lên, gò má cũng một mảng hồng hồng, mí mắt run run tựa cánh quạt khẽ chớp chớp. Nhìn y lúc này có bao nhiêu đáng yêu cùng ngây ngô. Y ngại ngùng liền vòng tay qua eo ôm lấy hắn, đầu vùi vào lồng ngực hắn, trong không khí êm đềm của buổi sáng, Hoàng Cảnh Du mơ hồ nghe một tiếng "được" của y trong ngực mình.

"Chính Kỳ, ngẩng đầu nhìn tôi!"

Hoàng Cảnh Du vừa nói vừa lôi y từ ngực mình ra, nhìn y thẹn thùng như vậy, hắn thật muốn thao y đến chết. Không cần đợi sau này, ngay hôm nay đi!

Hoàng Cảnh Du liền dùng thân thể to lớn của mình lập tức áp sát y, thô bạo cắn vào đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của y, hai tay nâng lấy bờ mông y bế lên, từ từ mang vào trong thư phòng. Thật khó kiềm nén được dục vọng đang gào thét bên trong cơ thể mình. Hoàng Cảnh Du hất tung giấy tờ sách vở, rồi lập tức áp y nằm trên bàn. Từ đầu đến cuối hai phiến môi đều chưa từng rời khỏi nhau.

Hoàng Cảnh Du vừa cắn gặm môi Ngụy Châu, một tay vừa mở dây quần của y ném xuống sàn nhà. Tay kia luồn vào trong quần lót nắm lấy nam căn của y không ngừng nhu lộng, làm Ngụy Châu không ngừng thổn thức.

"Ưm...Cảnh Du..."

"Anh yêu em!"

Hoàng Cảnh Du vừa nói, một tay nắm lấy áo sơ mi của Ngụy Châu mà xé ra. Nhìn thấy lồng ngực trắng nõn cùng nhũ tiêm mềm mại đã dựng lên, thì hắn cúi xuống ngậm lấy mút vào. Tiếng mút mát cùng âm thanh môi lưỡi ướt át vang cả góc phòng. Hơi thở tình dục phủ lấy không gian, lúc này dường như thời gian cũng ngừng lại, không còn đau khổ, không còn mâu thuẫn, chỉ còn lại nơi đây là hai tâm hồn cầu khát được yêu, hai cơ thể không ngừng va chạm, không ngừng quấn lấy nhau triền miên không dứt.

Ngụy Châu lúc này toàn thân đã đỏ hồng, không ngừng vặn vẹo dưới thân hắn, khó chịu cọ cọ tính khí vào sâu trong tay hắn. Từng tiếng rên nặng nhọc phát ra từ đôi môi hờ hững.

"Ưm...mạnh một chút...a..."

Ngụy Châu trong quá khứ cũng chưa từng hướng hắn cầu hoan, nghe yêu cầu này của ái nhân khiến ánh mắt Hoàng Cảnh Du tối sầm lại. Hắn một đường hôn xuống chiếc rốn tinh xảo, khẽ cắn vùng thịt xung quanh rồi bất giác nắm lấy hai chân y đặt trên vai mình, đầu vùi vào giữa háng y, bất ngờ ngậm lấy phấn hồng xinh đẹp vì sắc tình mà dựng thẳng của y.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Cảnh Du vì y mà khẩu giao. Hắn tuy chưa từng làm việc này nhưng khi ngậm thứ kia vào liền trở nên sinh nghiện, tựa như que kem mà tùy ý liếm nuốt. Đầu lưỡi rê trên tính khí, quấn riết ở đầu dục vọng mơn trớn làm Ngụy Châu từng cơn khó nhọc thở dốc.

"A...Cảnh Du...ngô..."

Ngụy Châu ngực ưỡn lên, một tay đặt tại ngực mình mà nhu lộng, tay kia nắm lấy tóc Hoàng Cảnh Du mà giật giật. Hai chân bám trên vai hắn tăng thêm lực, kể cả đầu ngón chân cũng co lại. Hàm răng không khống chế được kích tình mà cắn cắn vào bờ môi đỏ ửng, mắt nhắm nghiền, cằm nâng cao, tóc mai tán loạn bệt lại trên gò má đẫm ướt mồ hôi.

"Cảnh Du...khó chịu, ưm..."

Hoàng Cảnh Du hơi ngẩng đầu liền nhìn thấy một cảnh tượng đầy sắc xuân kia, liền không khống chế được ý xấu, hắn vươn ngón tay cái chèn vào miệng Ngụy Châu bắt y ngậm lấy. Đầu lưỡi mềm mại chạm vào đầu ngón tay khiến thứ tính khí bên dưới thân Hoàng Cảnh Du cứng đến muốn xung huyết. Miệng Ngụy Châu bị một ngón tay của hắn chặn lại, đầu hơi lắc lắc muốn thoát khỏi tra tấn này của hắn, nước miếng một đường chảy dọc xuống cần cổ trắng nõn.

Hoàng Cảnh Du bên dưới vẫn ra sức hút lấy nam căn của Ngụy Châu, gia tăng lực mút khiến Ngụy Châu thở dốc. Y bất giác thở dồn dập, ưỡn ngực phóng xuất ra trong miệng hắn.

"A..."

Hoàng Cảnh Du không kịp rút ra, toàn bộ chất lỏng đều bị nuốt vào, một số còn vương vãi bên mép, hắn hơi nhăn mặt một chút nhưng cũng vươn lưỡi ra liếm sạch, rồi trườn lên trên ngậm lấy môi y cắn vào.

Hai bên đang triền miên quấn lấy nhau, bỗng dưng chuông điện thoại từ dưới sàn nhà vang lên từng hồi không dứt. Hắn nhíu mày một cái nhưng cũng không lưu tâm, tiếp tục gấp gáp đoạt lấy từng hơi thở của Ngụy Châu. Y sau lần phóng thích thì suy yếu nằm dưới thân hắn, dùng chút sức lực còn lại đẩy đẩy hắn ra.

"Nghe...nghe đi!"

"Không cần!"

"Nghe đi...thời gian còn dài!"

Hoàng Cảnh Du nhíu mày một cái, tại môi y cắn thêm chút nữa rồi luyến tiếc rời khỏi cơ thể y. Ngụy Châu đang nằm hư nhuyễn trên bàn lắng nghe giọng nói khàn khàn của hắn bên cạnh.

"Cái gì? Khi nào?"

Giọng nói của Hoàng Cảnh Du rất gấp gáp làm Ngụy Châu có phần căng thẳng. Y nhíu mày càng lúc càng chặt.

"Được, tôi lập tức về ngay!"

Dứt lời, Hoàng Cảnh Du tiến đến kéo Ngụy Châu ngồi dậy, thâm tình hôn lên môi y một cái rất nhanh.

"Mẹ tôi không được khỏe, tôi phải trở về nhà một chuyến!"

Ngụy Châu hơi thất thần nhìn hắn một chút, Hoàng Cảnh Du nghĩ y đang luyến tiếc mình nên kéo y ôm vào ngực.

"Không sao, tôi sẽ rất nhanh quay lại. Chờ tôi!"

Hắn nói xong thì nhanh chóng rời đi, cánh tay Ngụy Châu đặt trên thân thể hắn rơi vào khoảng không rồi từ từ đặt lại trên bàn. Y nhìn theo hình bóng hắn khuất dần sau cánh cửa mà không rõ tư vị gì. Là đau đớn, là thống khổ hay bất an trùng trùng, y cũng không rõ nữa. Chỉ cảm thấy lúc này trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Ngụy Châu không đứng dậy mà từ từ nằm xuống bàn, đôi mắt mở to nhìn ngọn đèn pha lê trên trần nhà. Y thấy toàn thân mình lúc này dường như không còn chút sức lực, ngay cả muốn giơ bàn tay lên còn không thể. Bất giác trên bàn từ lúc nào lại xuất hiện thêm vài giọt nước rơi lộp bộp.

------------

HẾT CHƯƠNG 27