Bức tranh vẽ một cô gái ngồi trên bãi cỏ, cô mặc chiếc váy màu đỏ sậm dài đến đầu gối, để lộ bắp chân thon dài trắng nõn, đôi giày da màu nâu đậm ẩn trong thảm cỏ xanh. Trước mặt cô đặt rất nhiều hoa tươi, trên tay ôm một khóm lục bình màu đỏ tía.
Phía sau cô gái là núi phủ đầy tuyết xa xa, tuyết trắng dày đặc chất trên những tảng đá ở lưng chừng núi, dường như có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Cảnh Nhiễm nhớ tới buổi chiều khi anh nhìn thấy bức tranh này, cô gái nhắm mắt, khóe miệng nở nụ cười điềm nhiên, như đang ở trong một giấc mơ ngọt ngào.
Tuy khóe miệng trong tranh vẫn nhếch lên với góc độ như cũ, nhưng trong đôi mắt mở ra lại chẳng thấy ý cười, mắt phượng mảnh mai hơi nheo lại, vẻ hung ác và ai oán như ác quỷ bò ra từ địa ngục.
Sau khi Hàn Mặc Xuyên đi ra ngoài, Cảnh Nhiễm khom lưng đứng dòm ke hở hồi lâu, mãi không thấy chuyện gì xảy ra. Anh cẩn thận dò dẫm trên vách tường lần nữa, không tìm thấy khoảng trống nào khác để có thể nhìn ra bên ngoài.
Khi kiểm tra bức tường, anh cảm thấy một ánh mắt thù địch chiếu xuống từ phía sau, vừa quay đầu đã thấy cô gái trong tranh sơn dầu đang mở mắt, ánh mắt hung ác như gai đâm vào người anh.
Cơ bắp trên cánh tay Cảnh Nhiễm căng lên, siết chặt nắm đấm theo bản năng.
Cô gái trong tranh đang oán hận nhìn chằm chằm Cảnh Nhiễm, nếu ánh mắt ấy có thể nguyền rủa, giờ Cảnh Nhiễm đã bị đâm rỗ ra rồi.
Dường như cô gái không hề có năng lực tấn công nào. Về mặt tinh thần, Cảnh Nhiễm đầu không choáng mắt không hoa, trí óc rất minh mẫn, về mặt thể chất, cô gái bị khung tranh ràng buộc, các bộ phận khác trên cơ thể cũng không có dấu hiệu cử động.
Cảnh Nhiễm nhún vai, không thèm đếm xỉa tới ánh mắt rợn cả tóc gáy kia nữa, quay lưng lại tiếp tục kiểm tra tường gỗ.
Anh dò xét cả bốn bức tường của ngôi nhà, chỉ thấy mỗi vết nứt chỗ kia. Cảnh Nhiễm thất vọng bĩu môi, lại chú ý đến cô gái trong tranh.
Sự vô tri của Cảnh Nhiễm khiến người cô gái trong tranh vô cùng tức giận, con ngươi tròng trành chuyển.
Thay vì sợ hãi, Cảnh Nhiễm lại thấy buồn cười hơn - người bình thường tức giận thì chửi bới, mồm miệng phun ra lời lẽ chẳng thơm tho; cô gái trong tranh bị sơn che miệng không thể cử động, chỉ có thể trừng mắt thành lời.
Cảnh Nhiễm càng nghĩ càng thấy thú vị, anh bước lại gần, chất liệu màu acrylic trên bức tranh sơn dầu hiện rõ, nhưng vùng da quanh mắt lại giống như da người thật.
Cảnh Nhiên đưa tay chạm vào khóe miệng đang cười của cô gái, cảm nhận được chất màu lạnh lẽo sần sùi. Sau đó anh lại nâng tay sờ khóe mắt cô gái, cảm nhận được một cảm giác mềm mại nhẵn nhụi, thậm chí còn thấy hơi âm ấm.
Tranh sơn dầu dù có sống động và chân thực đến đâu thì nó vẫn là một vật chết không có sự sống. Thế mà trong tranh này lại mọc ra một đôi mắt thật, có da có thịt, có con ngươi chuyển động.
Cảnh Nhiễm nghĩ thầm, nếu trên đời có một bức tranh như vậy, chắc là bán được giá cao lắm.
Cô gái bị sự to gan của Cảnh Nhiễm làm cho kinh hãi, mãi đến khi Cảnh Nhiễm rút tay lại mới hoàn hồn, đôi mắt mảnh khảnh trợn lên vì tức giận, cơ mí mắt run rẩy vặn vẹo.
Cảnh Nhiễm lại giơ tay về phía bức tranh sơn dầu lần nữa, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa gỗ bị đẩy ra. Khi quay người lại, hóa ra là Hàn Mặc Xuyên vừa vượt đường xa trở về nhà gỗ.
Cảnh Nhiễm giơ một ngón tay lên miệng ra hiệu cho Hàn Mặc Xuyên đừng nói.
Hàn Mặc Xuyên để ý tới bức tranh sơn dầu kỳ lạ trên tường, ánh mắt cô gái từ người Cảnh Nhiễm chuyển sang Hàn Mặc Xuyên. Hàn Mặc Xuyên không hề tỏ ra sợ hãi, mặc cho ánh mắt ác độc của cô gái nhìn chằm chằm vào mình.
Cảnh Nhiễm quay lưng lại với bức tranh sơn dầu, mặt đối mặt với Hàn Mặc Xuyên. Sợ cô gái trong tranh nghe được cuộc nói chuyện, anh từ từ mở môi, làm ra khẩu hình: Sau khi anh đi một lúc thì bức tranh mở mắt.
Hàn Mặc Xuyên gật đầu, Cảnh Nhiễm biết hắn hiểu khẩu hình, lại ra hiệu nói: Tạm thời nó không có tính công kích, tôi chạm vào một lần rồi, sống đấy, để tôi chạm vào lần nữa.
Hàn Mặc Xuyên suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý với đề nghị của Cảnh Nhiễm.
Cảnh Nhiễm có mục đích rõ ràng, giơ tay chọc thẳng vào mắt cô.
Ánh mắt của cô gái càng thêm oán độc, dán chặt vào khuôn mặt Cảnh Nhiễm, ngay lúc tay Cảnh Nhiễm sắp chạm vào nhãn cầu, cô gái nhanh chóng nhắm mắt lại, Cảnh Nhiễm cảm nhận được hàng mi dài lướt qua đầu ngón tay.
Lông mi lướt qua không khí đáp xuống bức tranh, biến thành một đường cọ mảnh. Cảnh Nhiễm chạm vào mí mắt đang khép lại, cảm giác chạm vào làn da biến mất, nơi đó lại giống những nơi còn lại trong bức tranh, vừa lạnh lẽo vừa sần sùi.
Giờ Cảnh Nhiễm mới lên tiếng: "Đôi mắt này xuất hiện trước khi anh quay lại, cảm giác cứ như người sống ấy."
Hàn Mặc Xuyên vừa vào nhà, ngoài bức tranh sơn dầu trên tường ra, hắn còn âm thầm quan sát xem tinh thần Cảnh Nhiễm có ổn định hay không, hỏi: "Không có lực công kích à?"
Cảnh Nhiên lắc đầu, ánh mắt trong veo: "Không, xem ra người trong tranh lúc này chỉ có thể nhìn chúng ta. Đúng rồi, bên trưởng thôn thì sao?"
Hàn Mặc Xuyên kể cho Cảnh Nhiễm những gì hắn thấy: máu đổ xuống lòng sông cạn rồi nước mới dâng cao, dân làng tan trong dòng suối.
Cảnh Nhiễm cau mày suy nghĩ rồi hỏi: "Trưởng thôn và thùng gỗ như nào?"
Hàn Mặc Xuyên tiếc nuối nói: "Lúc ấy suýt nữa tôi bị trưởng thôn phát hiện, tôi trốn sau một gốc cây, khi ra ngoài thì bọn họ đã biến mất."
Cảnh Nhiễm lùi về phía sau hai bước, ngồi ở trên giường, ngẩng đầu nhìn Hàn Mặc Xuyên: "Đội trưởng Hàn, anh thấy nhiệm vụ lần này thế nào?"
Hàn Mặc Xuyên nói luôn: "Mấu chốt bây giờ là phải giải quyết thôn trưởng, thuần túy đánh tay đôi có thể sẽ gây thương vong. Hiện tại tôi nghĩ tới biện pháp đầu tiên là dùng kéo, hai là xem tác động của dòng suối đối với trưởng thôn, Cảnh Nhiễm, cậu có ý kiến gì?"
Cảnh Nhiễm nhắm mắt lại, dùng ngón tay day day huyệt thái dương, trầm ngâm một lúc rồi thấp giọng nói: "Tôi cũng cảm thấy cây kéo và dòng suối là manh mối then chốt, có thể có tác dụng với trưởng thôn. Nhưng mà," Cảnh Nhiễm nói tới đoạn này, mở mắt, ánh mắt sáng bừng: "Đối với trưởng thôn, như nào mới gọi là trừng phạt?"
Cảnh Nhiễm nói tiếp: "Có lẽ không thể lấy máu là trừng phạt đối với trưởng thôn, chúng ta có thể trốn hoặc phá hủy thùng gỗ. Hay có lẽ giết chết trưởng thôn mới gọi là trừng phạt, cây kéo và nước suối có lẽ sẽ có tác dụng, dẫu sao chúng ta cũng không thể đánh bại gã cổ dài kia chỉ bằng một cú đấm".
Hàn Mặc Xuyên không thể không thừa nhận Cảnh Nhiễm đã suy nghĩ kỹ càng, ngày đầu tiên thu được manh mối có hạn, những ngày sau hẳn sẽ có nhiều manh mối rõ ràng hơn.
"Ngày mai chúng ta vào hang động phá thùng đi." Cảnh Nhiễm đề nghị.
"Được." Hàn Mặc Xuyên suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Phải đi xem núi tuyết phía Tây nữa, dòng suối này rất có thể là từ núi tuyết chảy xuống, chúng ta phải điều tra thêm."
Cảnh Nhiễm vội vàng gật đầu: "Suýt thì quên mất."
Bàn bạc xong hành động ngày mai, Cảnh Nhiễm nửa ngủ nửa mơ, mơ màng nghĩ: Hàn Mặc Xuyên đúng là một gã thông minh, làm việc nhanh nhạy gọn gàng, quả là một người bạn đồng hành có tư cách.
Cảnh Nhiễm luôn cảm thấy giấc ngủ là một loại máy gia tốc thời gian đặc biệt, mắt nhắm mắt mở chỉ trong tích tắc, thời gian đã âm thầm trôi vèo đi mất.
Giống như bây giờ, Cảnh Nhiễm cảm giác như mình vừa mới ngủ đã bị Hàn Mặc Xuyên đánh thức.
Hàn Mặc Xuyên biết Cảnh Nhiễm còn ngái ngủ, giọng điệu nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều: "Dậy đi, trời sáng rồi, chúng ta cách xa thôn nhất, giờ nên đi rồi."
Sắc trời tờ mờ sáng, cây tuyết tùng ven đường phủ một lớp sương mỏng, hơi lạnh phả vào lồng ngực, khiến lòng người sảng khoái.
Hai người đi đến trung tâm thôn, tình cờ gặp phải Uông Thiên Hải vừa mới ra khỏi nhà gỗ. Uông Thiên Hải mím môi, vẻ mặt ảm đạm: "Vạn Phi Vũ xảy ra chuyện rồi."
Cảnh Nhiễm hỏi: "Ai?"
"Là gã cao gầy bị đánh ở viện phía Đông ấy."
Uông Thiên Hải chậm rãi nói: "Sáng nay Lôi Lỗi đi quanh một vòng, lúc về nói cho tôi biết Vạn Phi Vũ xảy ra chuyện, cậu ta đi gọi Điểm Điểm, kêu tôi đợi ở ngã tư nói chuyện này cho các cậu."
Đêm qua Cảnh Nhiễm và Hàn Mặc Xuyên ở xa nhất, vào thôn nhất định phải đi qua ngã tư này.
Hàn Mặc Xuyên nghe xong liền sải bước, vừa đi vừa nói: "Tới nhà Vạn Phi Vũ."
Dường như Uông Thiên Hải nghỉ ngơi không đủ, tướng đi nom uể oải không chịu nổi.
Cảnh Nhiễm liếc thấy, xít lại gần hỏi: "Không ngủ đủ à?"
Uông Thiên Hải suy nghĩ rất nhiều, ánh mắt tan ra, nghĩ một lát mới nói: "Tàm tạm, à đúng rồi, bức tranh sơn dầu ban đêm có vấn đề, các cậu có thấy không?"
Cảnh Nhiễm đáp: "Rồi, cơ mà cô ấy hơi nhát, tôi muốn chọc vào mắt cô ấy, nhưng cô ấy lại sợ quá nhắm mắt lại."
"Cậu chọc vào nhãn cầu trên bức tranh sao?!" Uông Thiên Hải không ngờ Cảnh Nhiễm lại to gan như vậy, giọng nói càng lớn, thoạt nhìn có tinh thần hơn rất nhiều.
Cảnh Nhiễm nói: "Ừ đấy, các cậu xử lý thế nào?"
Uông Thiên Hải không trả lời mà hỏi: "Cậu có nghe thấy âm thanh trong tranh không?"
"Không, có nghe thấy gì đâu." Cảnh Nhiễm vỗ vỗ Hàn Mặc Xuyên đi phía trước, "Đội trưởng Hàn, anh có nghe thấy âm thanh trong tranh không?"
Hàn Mặc Xuyên cũng nói không thấy.
Uông Thiên Hải thở dài, trầm giọng nói: "Lúc đó tôi và Lôi Lỗi đang bàn chuyện trưởng thôn, ban đầu âm thanh trong tranh rất nhỏ, sau dần dần to hơn, tôi và anh Lôi Tử còn nghe được những câu khác nhau."
Cậu ta cười khổ: "Ta nghe là "máu trả máu", Lôi Tử nghe là "quái vật đáng chết"."
"Không phải quái vật là trưởng thôn à?" Cảnh Nhiễm nghe xong thấy tiếc tiếc: "Chậc, nếu biết có manh mối thì tôi chả chọc làm gì."
Uông Thiên Hải cười nói: "May là cậu không nghe thấy, về đêm âm thanh càng lúc càng lớn, giống như vang thẳng vào não bộ, choáng hết cả óc. Cuối cùng bọn tôi đành phải lật úp tranh lại rồi treo lên mới không nghe thấy nữa."
Ngôi nhà của Vạn Phi Vũ ở hiện ra ngay trước mắt, Lư Điểm Thanh đang bám vào cành cây trước cửa thở hổn hển.
"Sao thế Điểm Điểm?"
Lư Điểm Thanh chỉ vào trong nhà, vừa thở vừa nói: "Vào xem thì biết."
Cảnh Nhiễm suy nghĩ về manh mối trong bức tranh, hỏi tiếp: "Đến đêm bức tranh trong nhà mọi người đều ồn ào à?"
Lư Điểm Thanh không hiểu Cảnh Nhiễm có ý gì: "Cái gì ổn cơ? Có ma ám à?"
"Bức tranh ồn." Cảnh Nhiễm nói tiếp: "Hôm qua trong căn nhà gỗ của bọn tôi, cô gái trong tranh sơn dầu mở mắt ra, Uông Thiên Hải nói trong nhà bọn họ còn có âm thanh, cô có gặp không?"
Lư Điểm Thanh lắc đầu: "Không, hôm qua sau khi tôi và Hứa Như Quỳnh vào nhà, Hứa Như Quỳnh chọn giường xong nằm xuống luôn, cả đêm không nói chuyện với tôi. Tôi sợ cô ấy giữa chừng gây chuyện nên ngủ không sâu, cũng chẳng cảm thấy gì. Sáng nay Lôi Lỗi đánh thức tôi nên tôi đi theo cậu ta. Lúc tôi ra ngoài, Hứa Như Quỳnh cũng đã dậy đâu."
Cảnh Nhiễm thấy Hàn Mặc Xuyên và Vương Thiên Hải vào nhà, vội vàng nói: "Tôi đi qua nhìn xem trước, ra ngoài nói tiếp."
Lư Điểm Thanh nhìn về phía cửa phòng tối thui, run rẩy nói: "Ok, chuẩn bị tâm lý đi."
Bước vào nhà Vạn Phi Vũ, cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt quen thuộc lại dâng lên, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối khó tả.
Cảnh Nhiễm hiểu ra ngay tại sao Lư Điểm Thanh lại có phản ứng dữa dội như vậy, anh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng suýt ói.
Các bức tường trong căn phòng tung tóe chất lỏng màu vàng, chất lỏng này từ từ chảy xuống sàn, để lại những dấu vết ngoằn ngoèo.
Trên bàn có một vũng giống như mỡ tan chảy một nửa, dầu mỡ chảy tong tỏng xuống dưới bàn. Cục mỡ này vẫn đang ngoe nguẩy, có ba đốt lồi ra, run rẩy theo sự vặn vẹo của khối bơ.
Cảnh Nhiễm biết dân làng xuống suối sẽ tan thành dầu mỡ. Hôm qua còn có một dân làng khác sống cùng Vạn Phi Vũ...
Hàn Mặc Xuyên và Lôi Lỗi không quan tâm cục mỡ vốn là của cái gì, hoặc của ai, hai người tìm tòi trong đống mỡ.
Cảnh Nhiễm càng thêm mắc ói, rời khỏi căn nhà ngột ngạt này. Uông Thiên Hải cũng không chịu nổi cảnh tượng trước mắt, lập tức đuổi theo Cảnh Nhiễm chạy ra ngoài.
Lư Điểm Thanh ở cửa đã hoàn hồn lại, nhìn sắc mặt tái nhợt của hai người, nói: "Thế nào? Kích thích không?"
"Kích thích, quá kích thích." Cảnh Nhiễm thở ra một hơi dài, "Vạn Phi Vũ đang làm gì? Người đâu rồi?"
Uông Thiên Hải đẩy cặp kính đang tuột xuống: "Lúc sáng tôi tới, cửa đã mở toang, Vạn Phi Vũ đã không có trong nhà rồi."
Lư Điểm Thanh nhớ lại trước lúc vào nhà Cảnh Nhiễm nhắc tới "tranh ồn", đưa ra một giả thuyết: "Hay là Vạn Phi Vũ cũng nghe được điều gì đó từ bức tranh nên đã đưa dân làng cho..."
Lời còn chưa dứt, Hàn Mặc Xuyên và Lôi Lỗi đã ra khỏi nhà, tay họ đều sạch sẽ, không có dấu hiệu là vừa lục lọi cái gì.
"Như nào? Phát hiện được gì không?" Uông Thiên Hải hỏi.
Lôi Lỗi cau mày: "Không, nhưng mà tởm quá, tranh trong phòng cũng treo ngược, chắc chắn đêm qua tên ngốc này đã nghe thấy gì đó."
Sau khi chứng kiến đồng đội của mình bị quái vật ăn thịt, bị nhốt trong phòng kín cùng một dân làng, ban đêm còn bị bức tranh quấy phá, Vạn Phi Vũ sụp đổ cũng không phải chuyện khó hiểu.
Hàn Mặc Xuyên không xoắn xuýt về trải nghiệm và tung tích của Vạn Phi Vũ, kể qua về những gì hắn nhìn thấy bên bờ suối tối qua, sau đó nhắc đến giọng nói trong bức tranh: "Chúng ta cũng lấy được hai thông tin từ bức tranh, thảo luận trước đã."
Lôi Lỗi vội vàng nói: "Trưởng thôn yêu cầu chúng ta lấy máu cho ông ta. Chúng ta giết trưởng thôn, lấy máu của ông ta. Đây là máu đổi máu."
"Chắc gì lời nhắc của cô gái trong tranh đã đúng." Cảnh Nhiễm đề nghị: "Hôm nay chúng ta chia thành hai nhóm, một nhóm đi vào hang động phá thùng, nhóm còn lại đi về phía Tây xem nguồn suối có gì."
Tính tình Lôi Lỗi nóng nảy: "Còn tìm gì nữa? Xử trưởng thôn nhanh, chúng ta cũng nhanh được ra ngoài."
Cảnh Nhiễm lắc đầu, đang định nói chuyện thì bỗng nhiên từ góc đông nam của thôn truyền đến tiếng hét chói tai của một người đàn ông.