A Lan có thiên phú về y thuật, không chỉ chữa bệnh giỏi, gặp người nghèo khổ nàng còn cho thêm vài thang thuốc.
Đến khi lớn lên, thân thể ta dần dần cường tráng, A Lan không còn theo bà nội đến khám bệnh định kỳ nữa.
A Lan một lòng một dạ chữa bệnh cứu người, nào còn nhớ đến chuyện tìm ta chơi đùa.
Ta đành phải đi tìm nàng, nếu nàng rảnh rỗi, chúng ta còn có thể cùng nhau cưỡi ngựa lên núi.
A Lan hái thuốc, ta thì đi dạo chơi.
Đến khi A Lan 15 tuổi cũng đã có thể tự mình khám bệnh rồi.
Mỗi ngày trước cửa tiệm thuốc đều xếp thành hàng dài, ngồi khám một lần là mấy canh giờ.
Ta đi theo sau A Lan, nhìn nàng ăn cơm, một miếng một quả A Lăng.
Quả A Lăng là viên sơn tra trần bì đặc chế, vừa bổ dưỡng vừa thơm ngon, vốn là được làm riêng cho ta.
Có lần bị nhầm lẫn gói cho đứa trẻ ăn không tiêu, thế là lan truyền ra ngoài. Từ đó trở đi thường có người đến chỉ đích danh muốn loại viên sơn tra làm cho A Lăng lần trước, thế là quả A Lăng bỗng chốc nổi tiếng khắp thành.
Có quả A Lăng ngon như vậy, mọi người đều nhờ phúc của ta cả.
Khám bệnh cả ngày, giữa mày A Lan khó tránh khỏi nhiễm vẻ mệt mỏi.
Ta có dung mạo tuấn tú, nếu ăn mặc đẹp đẽ hơn một chút, A Lan nhìn ta sẽ thấy sáng mắt lên.
Lần đầu tiên gặp A Lan, ta đã vô tình làm đổ hòm thuốc nhỏ của nàng.
A Lan tức giận đến mức nước mắt lưng tròng, nắm đ.ấ.m đã giơ lên, nhưng sau khi nhìn thấy mặt ta thì khựng lại, rồi lại hạ nắm đ.ấ.m xuống.
Bà nội và Lý bà bà ở phía sau che miệng cười.
Tuy A Lan không nói ra miệng, nhưng ta biết từ nhỏ nàng đã là một người cuồng sắc đẹp chính hiệu.
Ta sinh ra đã đẹp, cũng thích ăn diện, may quần áo mới đương nhiên phải cho A Lan xem, trong ánh mắt mỉm cười của nàng luôn có sự thưởng thức thuần túy.
Ta thích làm đẹp, nàng thích ngắm.
Chẳng trách hai chúng ta là bạn tốt, không có gì giấu nhau.
A Lan được hai vị Lý đại phu nuôi dạy tự do phóng khoáng, trông thì già dặn, thực chất lại được nuông chiều đến mức gan to bằng trời.
Từ nhỏ đã thích lôi kéo ta, nghĩ gì nói nấy.
A Lan nói, phận nữ nhi trên đời thật không dễ dàng, sau khi sinh nở thường mắc phải bệnh kín, lại khó nói ra miệng, nàng và bà nội đi khám bệnh phần lớn là bệnh của phụ nữ, nên dặn ta sau này lớn lên nhất định phải đối xử tốt với Nương tử con.
A Lan nói: "Rõ ràng là phụ nữ vất vả sinh con, vậy mà lại phải theo họ cha, thật là chuyện bất công nhất trên đời."
A Lan nói: "Khám chữa bệnh còn phải âm dương điều hòa, tại sao trên đời chỉ có đàn ông làm quan, âm dương mất cân bằng, thời gian lâu chẳng phải loạn hết cả lên sao."
A Lan lại nói: "Đợi ta lớn lên trở thành thần y đệ nhất thiên hạ, để ai ai cũng sống đến trăm tuổi."
A Lan còn nói: "A Lăng chàng xem, vị ca ca kia đẹp trai thật đấy!"
Những lời A Lan nói ta đều nhớ kỹ.
Ta nhất định phải là người đẹp trai nhất!
Đến khi A Lan mười tuổi, sức khỏe tốt hơn, mỗi tháng đều cùng ông nội và bà nội xuống vùng quê thu mua thuốc.
Khi đi thu mua thuốc, ta phải mấy ngày liền không gặp được A Lan.
Mượn danh thu mua thuốc, thực chất là đi khám bệnh từ thiện.
Ông nội và bà nội nàng phát tâm Bồ đề, chỉ là muốn giúp đỡ những người nghèo khổ xung quanh thôi.
Chúng ta lớn lên trong những tháng ngày êm đềm như nước chảy mây trôi, ta vẫn vô tư vô lo như trước.
A Lan đã trở thành thiếu nữ thông minh trầm ổn, không còn thích giơ nắm đ.ấ.m dọa ta nữa, nhiều nhất là tặng ta một cái liếc mắt.
Chỉ là mỗi lần từ vùng quê trở về, nàng đều có sự thay đổi.
Ta thường xuyên thấy nàng vừa giã thuốc vừa nhìn một chỗ nào đó trầm ngâm.
A Lan lớn rồi, đã có bí mật nhỏ của riêng mình.
Không còn thân thiết với ta như trước nữa.
Ta chua chát chen vào: "A Lan, có phải muội đã có bạn mới rồi không?"
Trong đôi mắt to của A Lan là sự nghi hoặc thật lớn.
"Vậy sao mỗi lần đi thu mua thuốc về, lúc muội chơi với ta đều không tập trung?"
Bắt đầu đi thu mua thuốc cũng được vài năm rồi, A Lan tốt như vậy, kết giao thêm bạn mới ở xung quanh cũng không có gì lạ.
Nhưng cứ nghĩ đến việc ở thị trấn gần đó, có một người bạn cũng giống như ta, tràn đầy mong đợi, chờ A Lan đến chơi mỗi tháng, trong lòng ta còn chua xót hơn cả nuốt một bình viên sơn tra.
Ta nắm lấy vạt áo nhìn hoa văn mây trên đó: "Người bạn kia của muội ở ngoài có chịu xếp hàng hai canh giờ ở Ngũ Phương Trai mua bánh cho muội không?"
A Lan liếc ta một cái: "Khùng."
Nàng đặt cây giã thuốc xuống, nhìn về phía núi non xa xa ngoài thành.
"A Lăng, chàng sinh ra trong gia đình giàu sang phú quý, ta cũng không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng người như chúng ta mới là số ít.
"Con người đều lớn lên từ bào thai kỳ diệu trong cơ thể mẹ, trải qua "khí giao", "huyết hóa", sinh ra gân cốt, m.á.u thịt, không có gì khác biệt.
"Vậy mà ngay khoảnh khắc chào đời, sự khác biệt giữa người với người đã được định sẵn, đều sinh ra là người nhưng có người quyền lực phú quý nằm trong tay, có người cả đời cũng không có được. Không chỉ như vậy, đàn ông và phụ nữ càng khác biệt hơn. Thiên địa của nam nhân ở nơi triều đình, ở nơi chiến trường, có thể ở bất cứ nơi đâu. Còn phụ nữ lại chỉ có thể ở trong không gian chật hẹp, sinh con đẻ cái.”
“Ở vùng quê, phụ nữ lấy chồng từ khi còn rất trẻ, rõ ràng bản thân họ vẫn còn là trẻ con, vậy mà đã làm mẹ của những đứa trẻ khác rồi. Sinh lão bệnh tử, có bệnh thì chữa bệnh là lẽ thường, tại sao bệnh phụ nữ mắc phải sau khi sinh nở, lại khó nói ra miệng như vậy. Cha mẹ ta mất sớm, ông nội và bà nội luôn cảm thấy có lỗi với ta, từ nhỏ đã hết lòng dạy dỗ, nuông chiều vô bờ bến. Sau khi nhìn thấy họ, ta ăn ngủ không yên, luôn cảm thấy áy náy và khó hiểu, ta tự hỏi bản thân mình có đức hạnh gì, cũng là phận phụ nữ, tại sao ta lại được hưởng nhiều như vậy. Sau đó ta đã nghĩ thông, không phải ta nhận được quá nhiều, mà là phụ nữ trên thế gian nhận được quá ít ưu ái.”
"A Lăng, ta biết mình muốn làm gì rồi, ta muốn xây dựng một y quán dành cho phụ nữ, không chỉ khám chữa bệnh, mà còn dạy học miễn phí. Ta đã có đủ khả năng, chắc chắn sẽ làm điều gì đó."
Ánh hoàng hôn nhuộm lên gò má trắng mịn như mỡ dê của nàng, trong mắt là sự kiên định vững vàng.
Đó chính là A Lan, nhân từ và kiên cường.
Ta tự thấy hổ thẹn, trong lòng ngưỡng mộ khôn nguôi.