Lan Tâm Xa Vời - Nhiễm Văn Hưng

Chương 4



Lúc tỉnh dậy toàn thân ta đau nhức không thôi, y như bị xe cày cán qua vậy.

Gã người thô lỗ tối qua đã dậy, đang mặc quần áo.

Thân hình chàng cực kỳ cao lớn vạm vỡ, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, bắp đùi còn to bằng eo ta.

Thấy ta tỉnh dậy, chàng cười lấy lòng: "Nàng cứ ngủ tiếp đi nương tử, không cần dậy. Tối qua nàng mệt rồi, ta đi lấy chút đồ ăn cho nàng."

Ta không khỏi lại đỏ mặt, nhỏ giọng cảm ơn.

Chàng cùng ta dùng bữa, muốn ăn gì chỉ cần một ánh mắt chàng liền gắp vào bát ta, rồi mỉm cười nhìn ta ăn.

Bữa ăn hôm nay thịnh soạn lắm, ta bị nhốt hai năm, nào đã được ăn những món ngon này.

Quả nhiên, ta bị đầy bụng.

Sau khi biết ta bị đầy bụng chàng rất áy náy, từ bên hông lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng ta. Ta nhíu mày sợ đắng không chịu ăn nhưng viên thuốc này vào miệng lại chua chua ngọt ngọt, vậy mà là viên sơn tra! Viên sơn tra này quá ngon, ta lại mặt dày xin chàng thêm.

Chàng cười đưa cả túi đựng viên sơn tra cho ta. Lại dùng bàn tay to lớn ấm áp xoa bụng và eo đang đau nhức cho ta.

Lúc rửa mặt ta suy nghĩ, lấy chồng cũng chỉ cầu được người biết quan tâm, nương tựa lúc về già.

Tuy có chút không cam lòng, nhưng việc đã rồi.

Người thô lỗ này tuy không giống tiên nhân dung mạo tuấn tú, nhưng cũng có sự quan tâm và điểm tốt của riêng chàng.

Chuyện cha đổi gả khiến ta đau lòng, có lẽ thật sự cũng có lý do. Ta đã nghĩ thông rồi, cha ruột sao có thể hại ta. Huống chi vị phu quân này của ta, ngoài việc thương yêu ta, cũng thật sự có chút bản lĩnh.

Chàng cày ruộng bừa đất, không cần dùng đến trâu bò; thu hoạch mùa màng, không cần dùng đến đao gậy, một mình làm hết việc của mười mấy người. Chưa đến nửa năm, sân nhà đã mở rộng thêm một vòng, khiến người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, đều nói chúng ta chiêu được một chàng rể tài giỏi. Hắn quả thật như đêm tân hôn đã nói, khuân gạch vận ngói, đắp đất xây tường, cày ruộng bừa đất, gieo mạ cấy lúa, gây dựng sự nghiệp.

Ngày tháng càng ngày càng tốt đẹp, cho ta mặc gấm đeo vàng, bốn mùa có hoa quả thưởng thức, tám tiết có rau củ ăn.

Cha cũng từ Cao lão đầu trở thành Cao viên ngoại, mặc lụa là gấm vóc, vênh vang đắc ý.

Ta vốn là con gái thứ hai trong nhà, không đảm đang được như đại tỷ Hương Lan trước khi lấy chồng, cũng không được như tiểu muội Thúy Lan biết nũng nịu làm nũng.

Cha mẹ chưa từng bạc đãi ta, chỉ là không quan tâm như đối với đại tỷ và tiểu muội thôi.

Sau khi thành thân, ta mới được nếm trải cảm giác được yêu thương, trân trọng, từng lời nói, cử chỉ đều chan chứa tình cảm.

Tên ngốc ấy tuy có hơi thô lỗ trên giường, nhưng những lúc khác đều chiều theo ý ta, những ngày tháng ấy thật ngọt ngào biết bao.

Mùa thu đến, chàng một mình thu hoạch hết cả trăm mẫu ruộng, cha ta vui mừng khôn xiết, cứ tấm tắc khen con rể tốt.

Trong bữa tiệc mừng mùa màng bội thu, phu quân ta ngồi ở mâm đầu.

Ta nhìn chàng, trong lòng tràn đầy tự hào.

Chàng đang bưng cả thùng gạo mà ăn, phu quân ta làm lụng nhiều, ăn nhiều một chút cũng chẳng sao.

Đang lúc tiệc rượu vui vẻ, bỗng có người kinh hãi hô lên: "Lợn, lợn!!"

Hàng xóm xung quanh đều hoảng sợ nhìn về phía ta, khách khứa chạy tán loạn, ghế ngã đổ ầm ĩ.

Ta nhìn theo, lang quân nhà ta đã biến mất, thay vào đó là một kẻ ngốc miệng dài tai to đang vùi đầu ăn, đầu mặt rõ ràng là một con lợn.

Ta lùi lại hai bước, c.h.ế.t lặng tại chỗ, cảm giác như sét đánh ngang tai.

Bao nhiêu năm qua, người nằm chung giường với ta, vậy mà lại là một yêu trư!

Chàng nhận ra ta đang kinh hãi, vội ngẩng mặt lên khỏi thùng gạo, đôi tai to như cái quạt mo phe phẩy, cái mõm dài cứ hếch lên hếch xuống, còn dính đầy cơm.

Chàng vẫn vô tư gọi ta: "Thúy Lan, nhìn ta làm gì, mau ngồi xuống ăn đi."

Ta nước mắt lưng tròng, nhìn chàng rồi lại lùi thêm hai bước nữa.

Bỗng nhiên chàng nhận ra có điều lạ, đưa tay sờ lên mặt mũi, tai mình rồi kêu lên: "Chết c.h.ế.t chết, ta sơ ý quá!"

Yêu trư luống cuống tay chân, hai tay cố ấn tai xuống thì cái mõm dài lại chìa ra, ấn mõm xuống thì đôi tai lớn lại vểnh lên.

Thấy ta khóc, chàng vội vàng tiến lên hai bước, nhưng hình như lại sợ dọa ta nên vội che mặt, hóa thành một cơn gió lớn rồi biến mất.

Giữa cơn gió cát bay đá chạy chỉ còn lại một câu nói: "Thúy Lan đừng sợ, tối nay ta sẽ quay lại."

Chưa đầy nửa ngày, tin tức con gái thứ ba nhà họ Cao lấy phải chồng yêu quái đã lan ra khắp làng Cao Gia.

Ta nhốt mình trong phòng không dám bước ra ngoài, nhưng vẫn nghe thấy tiếng người hầu xì xào bàn tán bên ngoài cửa.

"Tam tiểu thư xinh đẹp như tiên nữ, sao lại gả cho một con yêu quái, thật là đáng tiếc."

"Đúng vậy, lại còn là yêu trư xấu xí."

"Chậc, ta đã sớm thấy khác thường rồi, hắn ta ăn khỏe như vậy, điểm tâm sáng phải đến cả trăm cái bánh, người thường nào ăn nổi."

"Im im, lão gia đến kìa."

Cánh cửa gỗ chạm khắc mở ra, cha ta bước vào phòng.

Ta nức nở không ngừng, lao vào lòng cha, khóc đến nghẹn ngào không nói nên lời.

"Cha ơi, con phải làm sao bây giờ?"

"Không phải tiên nhân, mà là yêu trư, sai rồi, tất cả đều sai rồi."

Cha ta không những không an ủi, mà mặt lại đỏ bừng, trong mắt ánh lên vẻ cuồng nhiệt khiến ta sợ hãi.

Ông ấy ngửa mặt lên trời cười lớn: "Đúng rồi, đúng rồi, đúng là nó rồi!"

Ta nước mắt lưng tròng nhìn cha, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chẳng lẽ cha ta vì quá lo lắng mà hóa điên rồi?