Làn Váy - A Tư Thất Lâm

Chương 19



Vài người tiền hô hậu tấu cười nói bước vào từ cửa trước, âm thanh nói chuyện náo nhiệt phá vỡ sự yên lặng ngắn ngủi trong phòng học.

Mùi thức ăn vẫn chưa tan đi, nên họ đều hỏi Tiến Duật đã ăn gì vậy.

Lương Nguyệt Loan bị chắn ở trong góc, gấp gáp muốn từ dưới gầm bàn chui ra. Tiết Duật khẽ nhích nhích khuỷu tay, cây bút trên bàn lăn xuống đất, anh tính trước một bước cuối người xuống, người khác nhìn vào chỉ nghĩ là anh đang cúi người nhặt bút.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chỉ có Lương Nguyệt Loan là nhìn thấy rõ ràng ý cười ranh mãnh chói loá trong mắt anh.

Tiết Duật tưởng tượng, nếu bây giờ là mùa hè, buổi tối nóng nực nhất, không khí oi bức, tiếng ve ngoài cửa sổ inh ỏi không dứt, cô hẳn là nên mặc đồng phục, ngồi lên chỗ đó của anh, làn váy bị đè lên, lộ ra đùi nhỏ trắng trẻo, anh có thể ngậm lấy, trên da thịt trắng nõn nà của cô để lại một dấu hickey.

Như vậy cô có thể đem dấu vết của anh đi khắp mọi nơi, hành lang, phòng học, sân thể dục, cổng trường, trạm xe buýt, và còn có quán ăn khuya ngoài tiểu khu.

Lặng lẽ nhưng điên cuồng.

Ánh sáng dưới bàn học không được tốt, tối mờ mịt, anh nghe thấy tiếng cô khẽ gọi anh, Tiết Duật, Tiết Duật,…

Tay cô đang nắm chặt lấy góc áo của anh, trông có vẻ đang rất căng thẳng, Tiết Duật đem dục vọng xấu xa trong nội tâm ém chặt lại, chặt đến cả giọt nước cũng không lộ ra, cuối cùng chỉ hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô. 

Đợi anh ngồi thẳng dậy, cây bút khi nãy không biết đã lăn đi nơi nào.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Nguyệt Loan sau khi ngẫm nghĩ thật kỹ càng mới phát hiện ra, hình như giữa cô và Tiết Duật đã xuất hiện một cái gì đó rất lạ, rất khác với trước kia. 

Mà trong khi đó Ngô Lan vẫn đang điên đầu chạy KPI cuối năm, trong một tuần có tận 4 buổi tối cần tăng ca, đến cả cuối tuần cũng không thể nghỉ ngơi đàng hoàng. Ngủ một giấc tỉnh lại thì bên ngoài cửa sổ đã là một mảng trắng xoá.

Tuyết rơi rồi, mùa tuyết đầu của năm nay.

“Hai đứa không tranh thủ ngủ nướng thêm xíu nữa, dậy sớm như vậy làm gì?” Ngô Lan nhìn thấy Tiết Duật đã lên đồ xong, “Tiểu Tiết muốn ra ngoài sao?”

“Dì Ngô, con muốn đi leo núi.”

“Gần đây có phải áp lực học tập rất lớn không,” Ngô Lan ngẫm nghĩ rồi nói, “Nguyệt Loan cũng có nói muốn thư giãn, bài tập cứ để đó ngày mai rồi làm, hai đứa cùng nhau đi chơi đi, nhớ đem theo miếng dán giữ ấm, nón len với khăn choàng, đừng để bị cảm lạnh.”

Lương Nguyệt Loan dường như nghe thấy tiếng cười tự đắc của Tiết Duật. Và Ngô Lan lúc nào cũng vậy, luôn bị vài ba câu của Tiết Duật dụ làm bà vui vẻ đến khoé mắt cũng biết cười. 

Cô thay áo quần, xuống lầu đợi xe.

Khu này có một ngọn núi khá nổi tiếng, nghe nói cầu tình duyên rất linh ứng, ngày tuyết rơi nên khách tham quan ít hơn ngày thường rất nhiều, Tiết Duật đã mua vé từ trước, mọi thứ cũng được anh chuẩn bị chu đáo, cáp treo chỉ đi qua ¾ quãng đường, đoạn còn lại phải tự xuống đi bộ. 

Trên núi tuyết rơi lớn, mặt đất đã tích tụ thành một lớp dày. Mặc dù đường lên núi không dễ đi nhưng bù lại phong cảnh tuyết rơi một mảng lại rất ý vị. 

Lương Nguyệt Loan rất thích chụp ảnh, vừa đi vừa dừng, đến lúc xuống núi trời cũng đã tối. 

Tuyết rơi quá dày, đường đã bị phong toả, xe không đến được, lại đợi thêm một tiếng mấy đồng hồ, tình trạng vẫn như cũ, nhân viên phụ trách nói có khả năng sáng mai mới có thể xuống núi. 

Tiết Duật hỏi đường xong lại đi về hướng cũ, Lương Nguyệt Loan đang ở đây chụp ảnh. Anh nghiêng người liếc nhìn “Chụp lén mình à?”

“Ai kêu cậu chắn trước ống kính của mình.” Lương Nguyệt Loan thu máy ảnh lại, đánh trống lảng “Có thể đi được chưa? “

“Có một tin tốt và một tin xấu cậu muốn nghe tin nào trước?”  

“… Tin tốt trước đi.”

“Khách sạn này chỉ còn một phòng, mình đã đặt được rồi.”

“Cậu đăt phòng làm gì?” cô nghe có vẻ không đúng lắm. 

“Đây là tin xấu mà mình muốn nói với cậu đó,” Tiết Duật bày ra bộ mắt tiếc nuối, tức giận nói “Tuyết rơi quá lớn, đường bị phong toả, chúng ta phải ở đây nghỉ qua đêm.”

“…….”

“Mình đã gọi điện thoại cho dì Ngô để báo tin rồi, dù gì ngày mai cũng không cần đi học, về trễ một tí cũng không tính là gì?”

“……”

“Đổi khách sạn khác cũng quá xa, chỉ có một đêm, giường nhường cho cậu, mình ngủ trên sofa.”

“Thôi đươc rồi, cũng chỉ đành như vậy.”

Tiết Duật đi lấy thẻ phòng, phòng đã đặt năm ở tầng 6.

Máy sưởi được mở đủ lâu, Lương Nguyệt Loan bắt đầu cảm thấy nóng, cô đứng kế sofa cởi bỏ áo khoác, Tiết Duật liếc nhìn qua đống đồ kế hoạch hoá gia đình (bao cao su, thuốc ngừa thai.vv), trong bụng nghĩ mặc dù mọi người đều nói cầu nhân duyên trên núi rất linh nghiệm. Nhưng tốc độ như vậy cũng quá nhanh rồi, bọn họ chỉ vừa mới xuống núi thôi mà.

Đây chính xác không phải là do con người sắp đặt mà thực sự tất cả đều quy thành ý trời. 

Lúc hai người cùng ngồi xem ti vi, Lương Nguyệt Loan mới cảm thấy sofa rất nhỏ. Nếu mà Tiết Duật ngủ trên sofa, nửa người dưới chả biết để ở đâu.

“Cậu đói không, có muốn đặt đồ ăn đêm?”

“Lúc nãy mình ăn no rồi, nếu mà cậu đói cứ đặt một phần.”

“Mình không đói, chỉ sợ cậu đang đói thôi,” Tiết Duật nhìn thời gian, “Vậy thì cậu đi tắm trước hả?”

“Oh,” Anh biểu hiện quá tự nhiên, đến nổi Lương Nguyệt Loan cảm thấy hình như đây không phải lần đầu anh qua đêm ở trong khách sạn cùng với một cô gái. Nếu cô tỏ ra quá gò bó thì sẽ rất mất mặt, nên cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, cố gắng làm ra dáng vẻ giống như lúc đang ở nhà là được. 

Trong phòng tắm tiếng nước chảy róc rách.

Tiết Duật tâm tư khô khốc, bỗng dư cảm giác thèm hút thuốc, anh kiềm lòng không động đậy, nhưng ma xui quỷ khiến tiếng nước róc rách chảy bên tai ngày một rõ ràng.

Cô không có gội đầu nên thời gian ở trong phòng tắm cũng không lâu.

“Cậu đi tắm đi.”

“Ừ,” Tiết Duật đứng dậy bước vào nhà tắm, bên trong vẫn còn hơi nước mờ ảo.

Khăn mặt lúc nãy dùng qua được cô đặt qua một bên, nội y mới giặt xong bị cô bỏ quên trong phòng tắm.

Lúc ra khỏi nhà cũng không nghĩ đến sẽ phải qua đêm ở ngoài, nên cũng chỉ đem theo bên người những vật dụng có thể sẽ dùng đến, bộ đồ cô mặt trên người đã đem giặt rồi, chả lẽ, bên trong áo choàng tắm,…

Đêm hôm nay đã định là sẽ xảy ra …một chuyện gì đó.

Lương Nguyệt Loan đang nằm trên giường, cô nghe thấy tiếng Tiết Duật bước ra từ phòng tắm, anh hình như đang bước tới gần giường, cũng hình như không phải, tắt đi tiếng ti vi, tiếng bước chân lại thêm rõ ràng.

“Nguyệt Loan,”

“Ừm,”

“Mình ngủ như thế này, ngày mai sẽ bị bệnh đó,” Tiết Duật cuối người ho khan, “Chân duỗi thẳng cũng không được, còn không có mền nữa.”

Cô biết anh định nói cái gì.

Nếu mà nói, từ khoảnh khắc mà cửa phòng đóng lại, không khí ám muội dần dần vô thanh vô thức mà lan tỏa, thì bây giờ từ giờ phút này nó đã được đẩy lên đỉnh điểm cao trào

“Cậu không để ý đến mình, mình còn cho là cậu đã ngủ rồi,” Lời còn chưa nói xong anh đã cởi bỏ áo choàng tắm, bước vài bước đi đến bên cạnh giường, lật mền lên chui vào trong.

Đằng sau lưng trũng xuống, Lương Nguyệt Loan chỉ kịp mở mắt đã bị Tiết Duật từ phía sau ôm chặt vào lòng. 

Bên trong mền nóng hầm hập.

Anh không mặc quần áo.