Làn Váy Thiếu Nữ

Chương 4



Hô hấp của Kim Chiêu chợt ngừng lại, tay chân cứng đờ, đầu óc trắng xóa tựa như đã mất kết nối.

Cô và Châu Bắc Tự nhìn nhau. Từ trong đôi mắt của thiếu niên, không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ thấy hơi lạnh giống như mưa phùn bên ngoài.

Giờ phút này không biết phải làm sao nhưng Kim Chiêu ngây người rồi nghẹn mãi mới nói được một câu.

“Tớ có thể sờ tay cậu một cái được không?”

—— Tại sao lại đi theo tôi?

—— Tớ có thể sờ tay cậu một cái được không?

Châu Bắc Tự cau mày, đánh giá cô gái trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác hoang đường.

Nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài thì người trước mặt không giống kiểu người cuồng bám đuôi. Đồng phục học sinh màu xanh dương, vừa trắng vừa gầy, ngũ quan rất nhỏ, khuôn mặt thanh tú có hồn, đuôi mắt hơi cong lên, trong sự thanh thuần có điểm thêm vài phần xinh đẹp.

Đây là khuôn mặt khiến người ta gặp qua một lần là không thể quên được, trông vừa ngoan hiền vừa không có tính công kích, nhưng hành vi lại khác một trời một vực.

Anh im lặng không nói gì, ánh mắt thăm dò, sắc mặt còn trầm hơn trước.

Lúc nãy vì quá căng thẳng nên lời vừa nói ra khỏi miệng, Kim Chiêu đã linh cảm không ổn rồi, có lẽ đã bị coi là mấy kiểu người kỳ quái gì đó. Cô cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay trắng nõn vô thức siết chặt quai cặp.

“Tớ không hề có ý gì khác, có lẽ…”

“Không thể hiểu nổi.”

Cô còn chưa nói xong, Châu Bắc Tự đã lạnh lùng bỏ lại một câu rồi xoay người đi, đến cả ánh mắt anh cũng keo kiệt không muốn bố thí, cứ thế che ô rời đi.

“…”

Kim Chiêu đứng một mình trong gió lạnh hồi lâu, cảm giác lạnh lẽo ập tới. Cơn gió lạnh bên ngoài mang theo cả mưa phùn hắt lên mặt cô. Cô bỗng nhiên trở nên tỉnh táo, nhớ lại ánh mắt cuối cùng của Châu Bắc Tự, không kìm được mà rùng mình.

Khuôn mặt cô ngơ ngác, trong lòng tan vỡ.

Xem ra hỏng chuyện rồi.

Hình như cô bị người ta coi là một kẻ biến thái rồi.

Từ chỗ này đi chuyến buýt số 65 là sẽ về đến nhà.

Kim Chiêu nắm lấy tay vịn, dây cặp rung lắc theo biên độ của thân xe.

Xe nhanh chóng đi tới trạm. Sau khi cô xuống xe lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở trạm xe. Thịnh Phong lười biếng tựa lên lan can, một tay xách túi nilon của siêu thị, tay kia cầm điện thoại, giữa ngón tay còn kẹp một điếu thuốc, ngón cái đang không ngừng lướt trên màn hình.

Nghe thấy tiếng cửa mở, anh ấy ngước mắt lên, nhanh chóng dập tắt điếu thuốc trong tay rồi ném vào thùng rác.

“Sao về muộn thế?” Thiếu niên mày kiếm mắt sáng, bên thái dương có vết sẹo, nhìn gương mặt có hơi hung dữ, ánh mắt sắc bén không dễ chọc.

Anh ấy đi về phía cô, trong miệng than phiền.

“Anh đợi lâu lắm rồi đấy.”

“Sao anh không gọi điện cho em?” Kim Chiêu hỏi bằng giọng đều đều, nghe kĩ thì trong đó còn mang theo chút ủ rũ.

Thịnh Phong ngó cô thêm lần nữa, lời ít ý nhiều: “Tiết kiệm tiền điện thoại.”

“…”

Hai người đi vào khu biệt thự, Kim Chiêu nhập vân tay để vào. Thịnh Phong quen thuộc mở cửa đi vào cùng rồi lấy đôi dép của mình ở trên giá.

“Em lại ăn mì gói đấy à?” Anh ấy dò xét quanh nhà một vòng, vừa nhìn đã biết ngay.

“Mới ăn có một bữa thôi.” Kim Chiêu trả lời qua loa.

“Chú ý chút đi, đừng để dậy thì thất bại, không cao lên được.”

Kim Chiêu thờ ơ nói: “Em đã một mét sáu lăm rồi, cảm ơn.”

Anh ấy đã dùng câu này để dọa cô suốt mấy năm nay rồi, bắt đầu từ hồi học lớp năm. Hồi đó Kim Chiêu bị anh ấy dọa sợ thật, cô sợ đến độ lén tới siêu thị mua mấy thùng sữa bò nguyên chất.

Phòng bếp đã lâu không có người ghé thăm cuối cùng cũng được nổi lửa. Thịnh Phong sắp xếp xong nguyên liệu nấu ăn mình vừa mua tới vào tủ lạnh mới xắn tay áo lên chuẩn bị nấu cơm.

“Cánh gà kho và bò xào cà chua ok không?” Anh ấy quay đầu lại hỏi. Kim Chiêu cầm một chai nước lạnh đi ra phòng khách, nghe thấy thế thì gật đầu, nghiêm túc nói.

“Em thích ăn.”

Anh ấy tức đến bật cười: “Đại tiểu thư, đi sang đây giúp một tay đi.”

Mưa đã ngừng, không khí mát mẻ hòa cùng mùi bùn đất ẩm ướt từ ngoài cửa sổ phả vào.

Thịnh Phong bê thức ăn lên bàn, căn nhà trống trải cuối cùng cũng có chút hơi người.

Hai người ngồi đối diện nhau. Đũa của Kim Chiêu cứ gắp liên hồi vào đĩa cánh gà, thấy Thịnh Phong mãi không động đũa, đến khi trong đĩa chỉ còn lại vài miếng, cô không kìm được lặng lẽ ngước mắt nhìn anh ấy.

“Anh không ăn cánh gà à?”

“Em ăn nhiều lên.” Thịnh Phong liếc mắt là biết tỏng, khó chịu mím môi, dứt khoát gắp cánh gà trong đĩa bỏ vào bát của cô nhưng giọng điệu vẫn nuông chiều.



“Thích thì ngày mai lại sang làm cho em.”

“Cũng không cần… Nhỡ mà em có việc.” Cô cắn cánh gà, mơ hồi nói. Cô nhớ lại chuyện sau khi tan học ngày hôm nay, giữa đôi lông mày lại hiện lên vẻ cau có.

“Có chuyện gì?” Thịnh Phong đặt luôn đũa xuống, dựa người ra sau ghế, khoanh hai tay trước ngực.

“Từ lúc về anh đã muốn hỏi em rồi, xảy ra chuyện gì thế? Biểu cảm cứ như vừa bị người ta đập cho một trận vậy.”

“…” Kim Chiêu im lặng hồi lâu, che giấu chút tâm tư nhỏ, cúi đầu chọc chọc cơm trong bát.

“Em gặp lại người lần trước rồi.”

Sau khi nghe cô kể lại chuyện đó, Thịnh Phong hoàn toàn im lặng. Phòng khách bất chợt yên tĩnh lại, hai người ngồi trong đêm tối nhìn nhau mà không nói gì.

“Đúng là rất giống một đứa biến thái đang bị ham muốn che mờ mắt.” Cuối cùng anh ấy cũng lên tiếng, phê bình. Kim Chiêu nắm chặt đũa, chầm chậm do dự nói một tiếng “hả”.

“Thật à?”

“Có chút.”

“…”

Tiếp tục im lặng, phòng khách rộng lớn rơi vào sự tĩnh mịch không hồi kết. Mãi hồi lâu sau, Thịnh Phong nâng mắt lên nhìn cô.

“Kim Chiêu, bao lâu rồi em chưa tới chỗ bác sĩ Hứa?”



“Tình trạng dạo này thế nào rồi?”

“Bình thường ạ.”

“Có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”

“Cũng coi như là có.” Cô chần chừ.

“Khoảng cách như này có thấy khó chịu không?” Một chiếc bút chì xuyên qua bàn đi tới, cách cánh tay của cô chỉ vài centimet. Kim Chiêu nhìn bàn tay đang lại gần, kháng cự theo bản năng.

“Có chứ.”

“Vậy được, vậy chúng ta nói một chút về “cuộc gặp gỡ bất ngờ” gần đây của em.” Nữ bác sĩ trẻ đặt bút trong tay xuống, hơi ngửa người ra sau, kéo giãn khoảng cách với cô.

Phòng khám tâm lý ấm áp sáng sủa, tất cả mọi thứ đều rất quen thuộc, dễ chịu với Kim Chiêu. Cô nằm trên ghế sô pha, cách đó không xa, nữ bác sĩ với vẻ ngoài dịu dàng đang ngồi ở đó, hai chân vắt chéo, tay cầm bút đè lên quyển sổ đặt trên đầu gối.

“Khi người này chạm vào thì em không thấy ghét đúng không?” Trong không khí có mùi quýt tươi mát, an thần, là mùi hương mà cô thích nhất.

“Ừm.” Kim Chiêu nhắm mắt, khẽ nói: “Kỳ lạ thật.”

“Trước đây em đã từng gặp cậu ấy chưa?”

“…Từng gặp rồi.” Cô chậm lại vài giây.

“Có tiện chia sẻ một chút không?”

“Gặp một lần từ phía xa, không quen, không thân.” Lời nói của cô mơ hồ, từ trong chi tiết nhỏ có thể cảm giác được cô vẫn chưa hoàn toàn bỏ phòng bị với chị ấy.

Kim Chiêu tự vấn lòng mình tại đây suốt năm năm. Kể từ ngày mới vào đây cho đến nay, tấm bình phong trong lòng kia dường như chưa từng có sự lay chuyển.

Cây bút của bác sĩ bất giác gõ lên quyển sổ hai cái, tiếp tục hỏi.

“Ngoại trừ cái nắm tay ngắn ngủi lần trước, hai người có còn tiếp xúc gì nữa không?”

“Không có.” Kim Chiêu nói.

“…Em không tìm được cơ hội khác.”

“Em vẫn muốn tiếp tục thử tiếp xúc cơ thể với cậu ấy sao?”

“Vâng, em muốn xác nhận lại lần nữa.”

“Trong quá trình đó có phản cảm gì không?”

Cô im lặng một lúc: “…Không có.”

“Chị đại khái hiểu được rồi.” Bác sĩ gấp quyển sổ trên đầu gối lại, ngước mắt lên.

“Có lẽ em nên thử chủ động tiếp cận với cậu ấy.”

“Tại sao?” Kim Chiêu mở mắt ra, trần nhà màu trắng đập vào mắt.

“Em còn tưởng chị sẽ ngăn cản em.”

“Điều này sẽ giúp ích cho bệnh của em, có lẽ em nên biết về điều trị giảm mẫn cảm.”

“Em sợ rằng sẽ gây ra rắc rối cho người khác…” Mãi lâu sau, cô mới khẽ nói.



“Không thể tránh được. Giữa người khác và bản thân, em buộc phải chọn một.”

“Người sắp chết đuối sẽ lựa chọn tự cứu mình, đấy chính là bản năng.”

*

Mùa mưa năm nay kéo dài rất lâu. Ngày hôm sau, bầu không khí ẩm ướt lại lần nữa phả vào mặt, khắp nơi đều ướt nhẹp, nước chảy lênh láng khắp nền đất.

Mây đen nặng nề tích tụ lại, tưởng như ngay giây sau là ngày tận thế sẽ ập tới.

Buổi tập thể dục buổi sáng bị hủy bỏ, đổi thành tiết tự học, ánh đèn trắng sáng treo trên đỉnh đầu, cả lớp học chìm trong bầu không khí trầm lắng.

Mãi cho đến khi kết thúc giờ nghỉ trưa, ở đường chân trời mới lờ mờ hiện lên vài tia nắng.

Cuối cùng cũng trời quang mây tạnh.

Tiết tự học buổi chiều, mấy bạn nam ở hàng sau đang thảo luận với nhau chuyện về trận đấu bóng rổ. Thứ sáu tuần nào cũng tan học sớm, đám con trai tự lập đội bóng rổ, tuần nào cũng tổ chức một trận đấu giao hữu.

Thói quen này vẫn được kéo dài, dần dà trở thành một truyền thống cố định.

“Nghe nói hôm nay có lớp 10-1 tham gia nữa, nhìn tao hành chết đám mọt sách đó như thế nào.” Kim Chiêu ngồi ở cuối lớp, giọng đám con trai xung quanh rất to, lọt thẳng vào trong tai cô.

“Thật luôn? Sao lớp bọn nó tự dưng lại vào sân làm gì?”

“Nghe nói là do chủ nhiệm lớp bọn nó đề nghị, để bọn nó thích ứng tham gia vài hoạt động ngoài giờ học.”

“Cười chết mất.”

“Đừng có khinh địch, lớp nó ai biết chơi bóng rổ đều ra sân cả đấy.”

“Sợ cái gì?! Mình còn đọ không lại bọn nó á?”



Xung quanh ồn ào, làm ầm hết phòng học.

Kim Chiêu nằm bò ra bàn, khoanh cánh tay lại rồi vùi mặt vào giữa.

Lớp 10-1, đấu bóng rổ.

Trong đầu cô mơ hồ hiện ra vài từ mấu chốt.

Lúc tan học, sân thể dục quả nhiên đông đúc hẳn lên. Ngoại trừ mấy tuyển thủ đang khởi động dưới bảng rổ ra, số học sinh vây lại đây để xem đấu cũng không hề ít, nam nữ gì cũng có. Dù sao thì cả tuần học hành bức bách rồi, khó khăn lắm mới được thả lỏng mà.

Kim Chiêu đeo cặp sách đứng trong đám đông, trông không hề bắt mắt. Cô có thói quen cúi đầu để giấu đi cảm giác tồn tại của mình.

Tầm mắt cô tìm kiếm xung quanh một vòng, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng người kia. Kim Chiêu không biết cảm giác này là mất mát hay là gì, nhưng lại thấy thật nhẹ nhõm.

Cô quay lưng, rời khỏi đám đông. Lúc đang tính rời đi, cô lại bất chợt bắt gặp một bóng người quen thuộc ở trước mặt.

Ở sân thể dục phía chếch đối diện, cách một khoảng cách khá xa, Châu Bắc Tự đang đi tới cùng với hai bạn nam của lớp 10-1. Một người trong số đó đang cầm theo bình nước, miệng còn đang nói gì đó, không biết Châu Bắc Tự có đang nghe không, chỉ thấy anh cụp mắt, vẻ mặt hơi hờ hững.

Ba người bọn họ càng ngày càng đến gần. Lúc chỉ còn cách nhau vài chục mét, Kim Chiêu không biết lấy đâu ra dũng khí, lên tiếng gọi anh lại.

“Châu Bắc Tự.”

Giọng của thiếu nữ rõ ràng, mạnh mẽ, không hề bị tiếng ồn ào ở sân thể dục lấn át chút nào mà rơi thẳng vào tai.

Châu Bắc Tự ngước mắt lên, nhìn về phía cô.

Ba cặp mắt cùng đổ dồn về đây khiến cho Kim Chiêu thấy hơi lúng túng, bị cảm giác không thể nào lẩn tránh được bao vây lấy. Cô nhẫn nhịn cơn khó chịu, cố giữ bình tĩnh.

Không ai lên tiếng, không khí tức khắc cứng lại. Có lẽ là nhìn ra được sự lúng túng của cô, hai người còn lại nhìn nhau, lộ ra biểu cảm đã hiểu rõ, biết điều nhanh chóng cầm bình nước rời đi.

Xung quanh chợt trở nên trống trải, ánh mắt Châu Bắc Tự lẳng lặng bao phủ lấy khắp người cô, không hề động đậy. Bên cạnh anh là một cây long não cực to, lá cây được nước mưa cọ rửa qua nên trông xanh mướt.

Bàn tay Kim Chiêu vô thức nắm chặt quai cặp trên vai, nhấc chân đi về phía anh.

Lúc còn cỡ khoảng vài mét, Kim Chiêu dừng lại, đứng yên ở đó. Giữa hai người cách nhau một khoảng, đứng từ xa nhìn lại giống như hai điểm chưa được nối liền bởi một đường thẳng.

Châu Bắc Tự vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt không có bao nhiêu cảm xúc, cũng không hề có chút kinh ngạc nào. Hiển nhiên là anh đã nhận ra cô.

Đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của hai người ở trường học, chưa có ai trong cả hai từng giới thiệu tên mình cho đối phương.

Bầu không khí không biết từ lúc nào đã trở nên ngột ngạt, một trận gió thổi qua cuốn đi cái nóng trên sân bóng, lá cây trên đỉnh đầu kêu xào xạc.

Kim Chiêu bất giác mím môi, lồng ngực khẽ nhấp nhô, mở lời tự giới thiệu.

“Xin chào, tớ là Kim Chiêu lớp 10-9.” Cô lấy lại dũng khí, cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó nói: “Tớ cảm thấy cậu rất ưu tú.”

Sân bóng phía sau lưng nổ ra tiếng hoan hô, có lẽ là có ai đó đã ném bóng vào rổ, tiếng ồn ào truyền tới từ xa, ầm ĩ vang trời.

Cùng lúc đó, tại một góc yên tĩnh trong trường, Kim Chiêu và Châu Bắc Tự đứng đối diện nhau, đến cả gió cũng ngừng thổi.

Cô thầm nuốt nước bọt, thốt ra một câu cuối cùng.

“Tớ có thể theo đuổi cậu được không?”